Cho dù trọng thần trong triều phản ứng như thế nào, mỗi ngày Từ Canh vẫn như cũ dậy sớm đọc sách, học hành càng ngày càng xuất chúng, khiến cho đám sư phó trong Thượng Thư phòng ngạc nhiên không dứt, mỗi lần Hoàng đế hỏi, đều vô cùng khen ngợi. Ngược lại Nhị hoàng tử Từ Long có chút không yên trong lòng, ba lần bốn lượt trêu chọc Từ Canh không thành, ngược lại bị Tân thái phó bắt quả tang, hung hăng dạy dỗ một trận, vô cùng tức giận, nhưng lại không dám đi cáo trạng với Hoàng đế, chỉ đi tìm Tạ quý phi để tố khổ.
"Không biết lão bất tử kia được lợi gì ở chỗ Từ Canh, gần đây lúc nào cũng bới móc khuyết điểm của con, còn khen Từ Canh giống như một đóa hoa trước mặt phụ hoàng. Từ Canh có đức hạnh gì con còn không rõ ràng sao, chẳng qua là lúc này làm dáng một chút mà thôi, nhưng mà hết lần này tới lần khác phụ hoàng cái gì cũng tin. Chỉ sợ trong lòng phụ hoàng, chỉ có một đứa con trai là Từ Canh..." Từ Long luôn không phục Từ Canh, bất luận là tướng mạo hay tài năng, Từ Canh cũng không thể so với hắn, nhưng mà vận khí đầu thai tốt, được sinh ra trong bụng của Nguyên hậu, chỉ lớn hơn hắn có nửa tuổi mà thôi, lại vì điểm này mà chiếm được tiên cơ lên làm thái tử, Từ Long sao có thể cam tâm.
Tạ quý phi vội vàng nháy mắt với cung nhân tâm phúc, cung nhân hiểu ý lui ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn hai mẹ con, lúc này Tạ quý phi mới kéo Từ Long ngồi xuống bên cạnh, tận tình khuyên nhủ: "Ai chẳng biết phụ hoàng con thiên vị, nếu không thì tên Từ Canh hư hỏng kia sao có thể lên làm thái tử? Con ta tốt hơn hắn hàng nghìn hàng vạn lần, bách quan trong triều cũng không phải là không có mắt, cũng nhìn thấy hết. Tất cả mọi người đều biết đức hạnh của Từ Canh, nếu đã biết hắn đang giả vờ giả vịt, thì còn sợ gì nữa. Với cái tính tình đó chỉ có thể giả bộ được một hai ngày, không thể giả bộ được một hai năm? Ngày còn dài mà."
Từ Long nghe vậy sắc mặt hơi bớt giận, nhưng lát sau lại lắc đầu nói: "Con có cảm giác, gần đây hắn có cái gì đó không đúng, giống như là đột nhiên trở thành một người khác, cũng không biết rốt cuộc sau lưng có người nào chỉ điểm, chẳng lẽ - - là Tân lão nhân? Không đúng, xưa nay Tân lão nhân cổ hủ khô khan, cũng không có tâm cơ như vậy. Chẳng lẽ là Sử gia tìm được cao nhân?"
Tạ quý phi khịt mũi coi thường, "Nội bộ của Sử gia cũng đang rối loạn mục nát, đâu còn thời gian đi tìm cao nhân." Sử gia là nhà mẹ đẻ của Nguyên hậu, mấy năm trước cũng là một hào môn thế gia trong kinh thành, nếu không, năm đó Tiên đế cũng sẽ không chỉ định Sử thị trở thành Thái tử phi, chẳng qua là kể từ khi ông cố của Sử gia qua đời, Sử gia từng bước xuống dốc, nam nhân trong phủ cũng không có tiền đồ gì, nếu không phải dựa vào Thái tử, chỉ sợ đã sớm xuống dốc.
"Vậy sẽ là ai?" Từ Long càng nóng nảy hơn, không nhịn được đấm một cái lên bàn.
Tạ quý phi cũng không hiểu ra sao, mặc dù bà ta đã cài tai mắt vào cung của Thái tử, nhưng gần đây Từ Canh làm việc vô cùng hợp lòng người, lúc trước không hiểu sao có một vài nội thị thân cận bị thất sủng, ngay cả Từ Phúc Lễ được thái hậu ban tặng cũng bị loại ra bên ngoài, hiện nay ở bên cạnh hắn một tấc cũng không rời là Kim Tử một, kẻ không biết xuất hiện từ nơi nào. Không phải là Tạ quý phi không cho người đi mua chuộc Kim Tử, thậm chí còn đi tìm hiểu thân thế của Kim Tử, muốn tìm người nhà của hắn để tiến hành uy hiếp, nhưng tiểu tử kia lại không cha không mẹ, bà ta muốn làm nhưng không có chỗ để ra tay.
Nhất thời Tạ quý phi cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải cẩn thận dặn dò Từ Long thận trọng từ lời nói đến việc làm, "Từ Canh có cái gì nào? Sử gia còn chưa thoát khỏi khỏi bùn lầy, hắn muốn làm cái gì cũng không có người giúp. Tân thái phó nói giúp hắn một lời tốt thì có ích lợi gì, trong tay hắn lại không có thực quyền, đâu có thể so với cữu cữu của con tay nắm trọng binh. Mấy năm nay cữu cữu của con liên tục hoạt động trong triều, lôi kéo được không ít người, chỉ cần Từ Canh hơi có sai lầm, tất nhiên sẽ kéo hắn xuống ngựa, đến lúc đó, vị trí Thái tử này còn không phải là của con."
Cuối cùng Từ Long bị Tạ quý phi khuyên trở về, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái như cũ, nghĩ tới nghĩ lui, lập tức gọi nội thị vào phòng, lặng lẽ phân phó một hồi.
Từ Canh bên này, buổi sáng sau khi đến Thượng thư phòng học tập, ngay cả cơm trưa hắn cũng không ăn đã lập tức xuất cung, lặng lẽ đi vào Tân phủ.
Đối với chuyện Thái tử điện hạ đến, Tân Nhất Lai cũng không ngạc nhiên, một ngày trước lúc nói chuyện với Từ Canh, ông ta đã nhạy cảm ý thức được vị thái tử điện hạ này không hề giống với người thường, không chỉ tư duy khoáng đạt, càng hiếm có là kiến thức uyên bác, không hề đần độn giống như người đã được nuôi lớn ở trong cung từ thuở nhỏ, lại càng không giống đệ tử được Tân lão gia tử dạy dỗ, từ đó nói lên, cách nghĩ của hai người vô cùng hợp ý.
Càng làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy kinh ngạc là vị Thái tử điện hạ này vô cùng bình dị gần gũi, thậm chí còn được khen ngợi là khiêm nhường, không hề tự cao tự đại, thái độ còn cung kính khiến cho Tân Nhất Lai có chút không được tự nhiên.
Đương nhiên, đối với Từ Canh mà nói, cử chỉ khách khí của Tân tiên sinh càng hiếm có hơn, đời trước tính tình của vị đại gia này cũng không tốt, mặc kệ thân phận của hắn, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, lúc nóng giận coi hắn như tôn tử mà giáo huấn, nhưng Từ Canh vẫn cố gắng chịu đựng, càng cảm thấy vô cùng thân thiết, bị chửi cũng không tức giận, thỉnh thoảng bị đánh cũng thành thành thật thật chịu đựng, quyết không đi tìm Tân thái phó cáo trạng.
"... Phụ hoàng muốn Tân tiên sinh viết tấu chương trình lên, nội các sẽ thảo luận trước. Nhưng mà ta thấy phụ hoàng đã động tâm, nhưng mà nếu trong nội các có người phản đối, chỉ sợ cũng không ngăn được." Từ Canh uống chén trà, lại nhìn Thụy Hòa đang đứng bên cạnh hầu hạ, cười nói: "Nghe nói Đại lang của quý phủ văn võ song toàn, đã sớm trúng cử nhân, không biết dự định khi nào có kết quả?"
Thụy Hòa vội vàng trả lời: "Hồi điện hạ, ta tuổi còn nhỏ, trong nhà có ý là trước tiên để cho ta đến Quốc tử giám đọc sách hai năm rồi nói sau."
Từ Canh nghe vậy mặt lại lộ vẻ không tán đồng, lắc đầu nói: "Đại lang có Thái phó và Tân tiên sinh dạy bảo, so với Quốc tử giám còn tốt hơn rất nhiều. Ta thấy tuy ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng lại làm việc rất có chừng mực, không biết có hứng thú đến phủ Chiêm sự làm việc một thời gian hay không? Hôm qua Bệ hạ nói sau này sẽ để cho ta dần dần học Ban sai*, trong tay ta lại không có mấy ai tin tưởng được, thật sự là đau đầu."
*Ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
Trong lòng Thụy Hòa khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không vội vã đáp lời, liếc nhìn Tân Nhất Lai một cái, lại cung kính lên tiếng trả lời: "Thỉnh điện hạ cho ta thời gian suy nghĩ." Hắn sợ Từ Canh hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: "Có thể được Thái tử điện hạ coi trọng, quả thật là may mắn của Thụy Hòa, chỉ là ngài cũng biết tính tình của tổ phụ, nếu ta chưa bẩm báo qua, đã đồng ý chuyện này, chắc chắn sẽ bị đánh mấy chục hèo, đến lúc đó đừng nói đến phủ Chiêm sự, chưa biết chừng còn không thể đứng lên."
Vừa nhắc tới Tân thái phó, Từ Canh lập tức im miệng, ngượng ngùng cười cười, "Đúng là tính tình của Thái phó có chút nóng nảy. Như vậy được rồi, lát nữa ta sẽ đi nói với ông ấy, nếu trong lòng Thái phó không thoải mái thì sẽ nhằm về phía ta."
Lại nói, gần đây Tân thái phó cũng chưa mắng hắn lần nào, thật đúng là có chút không quen.
Hai người trẻ tuổi bọn họ nói chuyện nửa ngày, bên này Tân Nhất Lai đã viết xong bản điều trần. Trên thực tế, Tân Nhất Lai đã sớm chuẩn bị bản điều trần chi tiết, thậm chí còn bảo Thụy Hòa giúp cân nhắc qua từ ngữ, hôm nay mới hoàn thiện thêm, đợi đến khi lấy ra nhìn, làm cho Từ Canh sợ hết hồn,
"Đây... Nhiều như vậy sao?"
Tân Nhất Lai vuốt vuốt râu ngắn dưới cằm, khó nén vẻ đắc ý, "Cái này cũng chưa tính là nhiều, nếu thật sự muốn xây hải quan, các chương mục kế hoạch, sắp xếp các hoạt động, linh tinh, ít nhất cũng phải trên mười vạn chữ, đó mới thực sự là khiến cho người ta đau đầu." Mặc dù Tân Nhất Lai từng làm giáo sư, đã viết qua rất nhiều các bản báo cáo cầu kỳ, nhưng dù sao cũng đều là giả dối sáo rỗng, so với xây dựng hải quan, thật sự là tiểu vu kiến đại vu*, mấy ngày nay ngay cả cửa Tân Nhất Lai cũng không ra, liên tục suy nghĩ chuyện này, lại trưng cầu ý kiến của Hoàng thị và Thụy Hòa, đến bây giờ mới hoàn thành bản thảo.
*Tiểu vu kiến đại vu: Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng".
Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một bài phú rồi gửi cho Trần Lâm. Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi nhân một buổi tiệc đã đưa ra cho mọi người xem, và nói một cách tự hào rằng: "Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng người bạn thân của tôi viết đó". Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai giai tác của Trần Lâm là "Võ khố phú" và "Ứng cơ luận" đã phải vỗ tay khen tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm. Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: " Tôi ở phương bắc đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ, tầm mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa ".
Khuôn mặt Từ Canh nghiêm chỉnh, nghiêm túc đón lấy một xấp bản thảo thật dầy.
Từ Canh hiếm khi ở lại Tân phủ đợi quá lâu, sau khi lấy được bản điều trần lập tức lên đường tiến cung. Đợi hắn vừa đi, Tân Thụy Hòa nhân tiện nói:
"Cha, chúng ta vội vàng trở thành đồng minh của hắn như vậy, không được tốt cho lắm?"
"Đồng minh?" Tân Nhất Lai cười một tiếng, "Hoàng đế Đại Lương rất coi trọng đích thứ, năm đó Hiếu gia hoàng hậu không có con, Chính Dương đế thà rằng lập Hoàng thái nữ cũng không chịu để cho con vợ kế lên ngôi, huống chi là hiện tại. Mặc dù Nguyên hậu mất sớm, nhưng bệ hệ đối với Thái tử luôn khác với người thường, chỉ cần Thái tử không ngốc nghếch đi mưu nghịch, vị trí này sẽ không rơi vào tay người khác. Thái tử ngốc sao? Không phải vì ta nợ ân tình của hắn nên mới nói chuyện thay hắn, mấy ngày nay qua lại, Thái tử không chỉ không ngốc, mà tính cách và năng lực tuyệt đối không thua kém đương kim Thánh thượng.Về phần những đợt sóng ngầm trong triều lúc này, không cần Thái tử động thủ, Hoàng đế nhìn không nổi nữa thì sẽ trừng trị bọn họ."
Thụy Hòa hiểu ra, mở trừng hai mắt, "Ý của cha là, chúng ta nắm lấy cơ hội đi theo Thái tử?"
Tân Nhất Lai lườm hắn, "Con nói xem?" Bây giờ đi theo thái tử, tương lai chính là tiềm để* cựu thần, chỉ cần không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, sau này sẽ có khả năng được phong hầu bái tướng. Mặc dù kiếp trước Tân Nhất Lai là giáo sư, nhưng chỉ cần là đàn ông, ai mà không có chút dã tâm, nhất là trong triều đại này, nếu không quyền không thế, thì cái gì cũng không có. Những thứ khác không nói, dù sao cũng phải suy nghĩ thay mấy đứa bé.
Tiềm để cựu thần: Bề tôi cũ
Thụy Hòa gật đầu, "Nhi tử đã hiểu, lập tức đi nói với tổ phụ, con nghĩ chắc tổ phụ cũng sẽ không phản đối."
Tân thái phó chẳng những không phản đối, còn rất cao hứng, vẻ mặt yêu thương nhìn Thụy Hòa ra sức khen ngợi,"... Ta cũng biết An ca nhi nhà chúng ta rất tài giỏi mà, Thái tử điện hạ cũng có con mắt tinh tường biết thưởng thức châu ngọc, không, phải là liếc trúng con. Có thể làm việc ở bên cạnh Thái tử đó là phúc khí vô cùng lớn. Ôi, Thái tử cũng rất đáng thương, nhà ngoại đã không giúp được chuyện gì, lại còn không ngừng ngăn cản, mấy năm nay cũng bởi vì Sử gia, trong tối ngoài sáng Thái tử gặp bao nhiêu oán giận. Sau này An ca nhi đi theo bên cạnh Thái tử, nhất định phải tận tâm tận lực, tuyệt đối không được lười biếng..."
Tân thái phó khen Thụy Hòa xong rồi, ánh mắt lại rơi vào trên người Tân Nhất Lai. Tân Nhất Lai lập tức căng thẳng, vội vàng cúi đầu nói: "Con sai rồi."
Tân thái phó tức giận trừng mắt nhìn ông ta nói, "Ngươi chỗ sai nào?"
"Con cũng không biết con sai ở đâu, người cảm thấy con sai ở đâu, thì con đã sai ở chỗ đó, do người định đoạt." Rõ ràng là trả lời vô cùng thành thật, nhưng lại nghe giống như không thoải mái. Tân thái phó nổi giận, chỉ vào ông ta quát mắng: "Ngươi tới đây làm bộ với lão tử hả, làm như là lão tử đang bức ngươi vậy. Từ nhỏ đã không nghe lời, đọc sách cũng không nghiêm túc, còn không hiểu chuyện bằng An ca nhi, rốt cuộc sao có thể làm cha..."
Tân Nhất Lai đã quen bị chửi, sắc mặt không chút thay đổi, ngược lại Thụy Hòa có chút lúng túng, nhiều lần muốn lặng lẽ lui ra ngoài nhưng lại bị Tân thái phó nhìn chằm chằm, đành phải kiên trì đứng dự thính.
Tân thái phó trung khí mười phần mắng một trận, cảm thấy sảng khoái tinh thần, cuối cùng nổi lòng từ bi đuổi đuổi Tân Nhất Lai ra ngoài, Thụy Hòa cũng gấp rút theo sát phía sau. Hai cha con đi ra khỏi viện, Thụy Hòa nặng nề thở ra một hơi, thở dài nói: "Tổ phụ thật hung dữ."
Tân Nhất lai không cho là đúng cười ha ha hai tiếng, không sao nói: "Lão gia tử đã lớn tuổi, cứ thuận theo ý của ông ấy. Dù sao cũng chỉ là mắng vài câu, vô thưởng vô phạt, cũng không thiếu miếng thịt nào, gấp gáp cái gì. Ngay cả Thái tử điện hạ ông ấy cũng dám mắng, huống chi là ta. Nhưng mà, con cũng phải không chịu thua kém cho ta, sau này nếu có thể giành được chức Trạng nguyên hay Thám hoa, ta ở trước mặt lão gia tử nói chuyện cũng có sức lực hơn, cuối cùng là do ta dạy dỗ tốt, con trai của ông ấy cũng không bằng con trai ta."
Thụy Hòa: "..."
Tân Nhất Lai suy nghĩ nếu chuyện hải quan có thể thành, tám chín phần là hoàng đế sẽ để Thái tử làm chủ trì, phụ tử bọn họ tất nhiên sẽ bị thái tử ủy thác trách nhiệm nặng nề, vì vậy lập tức kéo Thụy Hòa đi đến thư phòng cẩn thận bàn bạc.
Bên Bích la viện, Đại Trân đang xem xét các sổ sách trong phủ, vô cùng lo lắng, "Nương, có phải nhà chúng ta có chút nghèo không?" Nàng vốn tưởng rằng Tân lão gia tử làm quan nhiều năm như vậy, cũng có chút ít của cải, không ngờ là căn bản không có gì để nhìn, ngoại trừ vàng bạc bọn họ mang từ Tô Châu về, thế nhưng trong khố phòng chỉ có không đến năm vạn lượng bạc dư. Đại Trân tâm lập tức cảm thấy rất lạnh rất lạnh.
Nàng là do Hoàng thị nuôi dưỡng, thuở nhỏ đã rất có đầu óc buôn bán, mười tuổi đã đi theo Hoàng thị xử lý công việc vặt, cho tới bây giờ, càng muốn tìm được cơ hội thi triển tài năng.
Hoàng thị vừa nghe nàng nói, lập tức hiểu được trong hồ lô của cô nương này bán thuốc gì, không khỏi cười nói: "Sao, con lại có chủ ý gì?"
Đại Trân lập tức tiến tới, "Không phải cha đã nói, chờ sau khi hồi kinh chúng ta sẽ bắt đầu bán xà bông sao.Người cho con bán cái này đi."
Mặc dù Đại Lương Triều cấm quan viên buôn bán, nhưng lại không cấm nữ tử hậu trạch, nữ quyến nhà quyền quý trong kinh thành, ai cũng có vài cửa hàng làm của hồi môn, cô nương chưa gả cũng sẽ học một chút thủ đoạn kinh doanh, cũng không thể để tôi tớ giở trò sau lưng. Cố Đại Trân đi theo Hoàng thị học việc buôn bán, ngay cả Tân lão gia tử cũng chưa từng phản đối.
Nhưng mà, Hoàng thị lại không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không được."
Đại Trân cũng không gấp, chỉ nhíu mày hỏi: "Vì sao không được, nương cảm thấy tuổi ta quá nhỏ, lo lắng ta không làm được."
Hoàng thị nói: "Mười tuổi con đã bắt đầu giúp ta xử lý chuyện trong phủ, ta tất nhiên hiểu được bé thông tuệ hơn người. Nhưng buôn bán là buôn bán, hoàn toàn khác với những việc vặt trong nhà. Xà bông thơm là một đồ chơi mới mẻ, chọn mua nguyên liệu như thế nào, giữ bí mật cách điều chế như thế nào, mỗi tháng sản xuất bao nhiêu, làm thế nào để bán được trên thị trường, tất cả những thứ này đều phải học. Con chưa bao giờ xử lý chuyện làm ăn, muốn làm thì nên bắt đầu từ việc nhỏ."
Đại Trân hiểu, "Ý của nương là muốn con rèn luyện ở cửa hàng nhỏ trước. Vậy con nên mở cửa hàng nào mới tốt?" Tinh thần của nàng lập tức tỉnh táo, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn, “Trước kia ở Tô Châu nương mở cửa hàng buôn bán vật liệu may mặc đồ trang sức, buôn bán rất tốt, nếu không thì, con cũng mở một cửa hàng như vậy? Không được không được, cũng không thể đoạt khách hàng của ngài. Nếu không thì, bán lá trà? Phần lớn lá trà của kinh thành đều là từ phía nam..."
Trong đầu nàng chợt lóe lên các suy nghĩ, nhưng vẫn không nắm được ý chính. Hoàng thị thấy thế, không khỏi cười nói: "Con ở trong nhà khó chịu nghĩ ngợi lung tung có ích gì, không bằng xuống phố nhìn đi. Nơi này là kinh thành, phong tục tập quán và sở thích đều khác với Tô Châu, con cũng không thể chắc chắn như vậy."
Đại Trân gật đầu liên tục, “Sáng mai con sẽ lập tức ra phố."
Tác giả có lời muốn nói: Đáp ứng yêu cầu của mọi người, nữ chủ ra ngoài mua nước tương*.
*Nguyên văn là Đả tương du: lấy xì dầu.
Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.
Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.
Nguồn: Tiểu diệp thảo