*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Ulrika
Thật vất vả mới tiễn được các vị đại thần Nội các rời đi, Kim Tử lại đưa lên một phong thư, Từ Canh ngáp một cái hỏi: “Ở đâu gửi đến vậy?”
“Đó là danh mục quà tặng của khách mời mừng thọ Tạ Thượng thư.” Kim Tử cung kính lên tiếng trả lời. Kể từ khi Từ Canh bắt đầu xử lý chính sự, bầu không khí trong triều càng thêm tế nhị, ban đầu vẫn còn có người do dự nhìn hai bên dần dần đã bắt đầu đứng thành hàng, cũng có người bày tỏ sự trung thành với Từ Canh, ngược lại với cung Trường Tín đang náo nhiệt chính là Tạ gia và Từ Long, gần đây rõ ràng đã biết điều hơn rất nhiều, Tạ quý phi ở trong cung cũng an phận hơn nhiều, nghĩ lại thì đã lâu rồi Từ Canh không gặp hai mẹ con Từ Long.
Mặc dù Từ Canh có lòng muốn trừng trị bọn chúng, nhưng chưa muốn ra tay vào lúc này, thứ nhất là vì hắn vừa mới bắt đầu chưởng chính, chưa đủ năng lực để tóm được điểm yếu của bọn chúng, hơn nữa trong triều đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nếu hắn vừa lên đã nhằm vào Từ Long, sẽ có người nói hắn khắc nghiệt, thứ hai là cho dù hắn có thật sự muốn ra tay với Từ Long, vậy thì cũng phải có một cái cớ, hiện nay Từ Long mới có bằng đấy tuổi, cho dù hắn ta có một bụng hùng tâm tráng chí muốn kéo hắn xuống ngựa thì cũng không thể phát huy, chỉ có thể làm mấy hành động lén lút căn bản là không lên được mặt bàn, nếu hắn cứ nắm lấy mấy chuyện nhỏ không tha, lại chứng tỏ mình là người có lòng dạ hẹp hòi, cuối cùng nhưng lại là điều quan trọng nhất, rốt cuộc Từ Long vẫn là đệ đệ ruột của hắn, cho dù trong lòng hắn hận Từ Long muốn chết, nhưng dù sao đối với Hồng Gia Đế đó cũng là con trai ruột của ông, vì lo lắng cho thân thể Hồng Gia Đế, Từ Canh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá phận.
Hôm nay là ngày đại thọ của Tạ Thượng thư, trời vừa mới chạng vạng, danh mục quà tặng của khách mời đã được đưa vào cung, Từ Canh tiện tay mở ra nhìn, phần lớn đều là họ hàng và đồng liêu trong Lễ bộ của Tạ gia, có một vài người bình thường hay lui tới với hắn, cũng không có nhiều người, lễ vật cũng không quá quý giá, có thể thấy mọi người không phải là người mù, biết rõ nên giữ khoảng cách Tạ gia.
Đời trước cũng không phải là như vậy, Từ Canh nhớ năm đó khi chật vật hốt hoảng chạy ra khỏi kinh thành, lúc đó chỉ có duy nhất một nhà Tân thái phó kiên định che chở cho hắn rời đi. Khi ấy Chung Thượng thư đã về hưu, Lý Các lão cũng bị hắn giáng chức điều đến phía nam, mà Lâm Các lão luôn ít lời lại chết ở dưới đao quân phản loạn.
Sau này đối với những đại thần ở trong triều đã từng phản bội, ngược lại Từ Canh cũng không còn những suy nghĩ oán hận như trước nữa, thậm chí có lúc hắn còn giải vây giúp những đại thần kia, dù sao đời trước hắn hoàn toàn là một tên hôn quân, sủng tín gian thần, trầm mê tu đạo, không để ý tới triều chính, thậm chí ngay cả một đứa con trai cũng không có, đổi lại là hắn có lẽ cũng sẽ phản bội. Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc Từ Canh vẫn không có cách nào xem nhẹ một tia không tín nhiệm ẩn sâu trong đáy lòng kia, hắn đưa tay cầm lấy tờ danh sách nhìn thật kỹ, cười một cái ném ra, “Biết rồi.”
Chỉ cần hắn không phải là một kẻ ngu ngốc, Từ Long và Tạ gia sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào để cất đầu dậy. Trong thời gian một năm nay, hắn đã nhanh chóng cài rất nhiều người vào Tạ gia, đợi đến khi bản thân thật sự làm rồi mới biết hóa ra việc này không hề khó khắn.
Ngược lại người thật sự làm cho Từ Canh cảm thấy đau đầu chính là thái hậu và Tuệ vương, hai người bọn họ một người là trưởng bối, ngay cả Hồng Gia Đế cũng không thể không kính trọng, nếu không sẽ bị chụp cái mũ bất hiếu lên đầu, người còn lại thì mua danh là bạch liên hoa, tuy rằng Từ Canh đã sớm nhìn thấu bản chất của ông ta, nhưng trên triều đình vẫn có rất nhiều người kính trọng Tuệ vương. Bề ngoài Tuệ vương giống như là chưa làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngấm ngầm hành động thì có rất nhiều, quan trọng hơn là, so với Tạ gia, Tuệ vương phủ đề phòng rất nghiêm ngặt, thật sự là khiến cho người ta không thể không suy nghĩ xa xôi.
Nhưng mà, tuy là như thế, Từ Canh cũng không có ý định động vào Tuệ vương, dù sao hắn vẫn đang còn “trẻ”, căn cơ chưa vững, cho dù có là thái tử danh chính ngôn thuận, nhưng trong triều lại không có nhiều tâm phúc, cũng không có nhiều thuộc hạ để tin dùng, phải làm rất nhiều chuyện không được quang minh chính đại nhưng lại không tìm được người, cho nên, Từ Canh dứt khoát chờ thêm một thời gian nữa.
Qua mấy ngày, bên phía Thiên Tân truyền đến tin tức, nói là xưởng đóng tàu đã đóng trước một loạt năm trăm liêu thuyền nhỏ, đã bán đi một số thuyền, Cố Hưng mặt dày mày dạn muốn tăng thêm thuyền, hiện giờ đang có ý định đóng thêm thuyền lớn. Cũng bởi vì đợt làm thuyền nhỏ đầu tiên rất thành công, hiện nay lòng tin của đám công tượng đã tăng lên gấp trăm lần, ngay cả lão công tượng lúc trước châm chọc Tân Nhất Lai có suy nghĩ viển vông cũng đã thay đổi thái độ, trước kia Hồ Trường Cẩm ở trong kinh thành không có chút danh tiếng nào nhờ lần này mà vô cùng nổi tiếng, tấu chương của xưởng đóng tàu viết rất rõ ràng rằng con thuyền mới được sản xuất chính là thiết kế của cậu ta.
Đương nhiên Tân Nhất Lai cũng biết bên trong có phần thiên vị, tuy rằng Hồ Trường Cẩm rất có thiên phú ở phương diện truy nguyên, nhưng chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã thiết kế ra thuyền mới, vậy thì đã gần như là thiên tài rồi. Tám chín phần là do các công tượng hợp lực để ra kế kết quả này, tất nhiên Hồ Trường Cẩm cũng đóng góp một số ý tưởng, nhưng cuối cùng lại đặt công lao lên người cậu ta, đó là lựa chọn có lợi nhất.
Công lao lớn như vậy nếu rơi vào người công tượng bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là thưởng một ít tiền bạc hoặc là thoát khỏi tượng tịch, nhưng nếu là Hồ Trường Cẩm, có Hồ gia làm chỗ dựa vững chắc, tiểu tử này muốn thăng tiến cao hơn sẽ dễ dàng hơn nhiều, về phần nhóm công tượng, Hồ gia cũng không phải là người hà khắc hẹp hòi, tất nhiên sẽ hồi báo rất hậu. Nghe có vẻ như chuyện này rất không công bằng với đám công tượng, nhưng đây chính là thực tế, hơn nữa đối những công tượng đó, không chừng bọn họ càng muốn sự lựa chọn này hơn.
Cho dù sự thật có như thế nào, thì rốt cuộc Hồ Trường Cẩm cũng đã được nở mày nở mặt, mà thân là sư phụ của Hồ Trường Cẩm tất nhiên Tân Nhất Lai cũng sẽ được chú ý, thậm chí Hồng Gia Đế còn đích thân triệu kiến ông ta hỏi về chuyện chuẩn bị cho “Viện Khoa Học Hoàng Gia”. Nếu tất cả học sinh của Tân Nhất Lai đều có bản lãnh như Hồ Trường Cẩm, “Viện Khoa Học Hoàng Gia” được mở ra sớm ngày nào, thì Đại Lương Triều có thể được lợi sớm ngày đó!
Tân Nhất Lai vội vàng đưa bản kế hoạch mình đã chuẩn bị tốt ra, Hồng Gia Đế nhanh chóng lật xem một lần, im lặng, sau một hồi lâu mới nói: “Chuyện này… thật ra có thể cho ngươi mở ở địa phương, nhưng tiền bạc… Nếu không thì, hay là để tới sang năm rồi nói sau?”
Trước mắt hải quan vẫn chưa bắt đầu có lợi nhuận, quốc khố luôn ở trong tình trạng thiếu thốn, đột nhiên ông ta muốn được phân bổ cho mười vạn lượng bạc để xây dựng Viện Khoa Học, đừng nói ông ta không lấy được bạc, cho dù lúc này quốc khố có tiền, Chung Thượng Thư chắc chắn sẽ trở mặt với ông ta.
Tân Nhất Lai đã sớm nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, cũng không bất ngờ, cười ha ha, “Đây mới là bước chuẩn bị thành lập, thật ra không cần dùng quá nhiều tiền, dù sao tạm thời cũng chưa có học sinh nào. Thời điểm thật sự cần dùng tiền còn ở phía sau.”
Hồng Gia Đế có hơi chần chừ, cuối cùng mở miệng hỏi: “Vậy trẫm sẽ bảo Chung Thượng Thư cấp cho ngươi năm vạn lượng bạc trước?” So với ba mươi vạn lượng bạc xây bến tàu, lần này xem như là Hồng Gia Đế đã vô cùng “Hào phóng”, Tân Nhất Lai biết mình không thể xin được nhiều hơn, cũng lười cò kè mặc cả với ông, sảng khoái mở miệng đồng ý, lại hỏi Hồng Gia Đế những vấn đề quan trọng.
Hồng Gia Đế đã sớm có suy tính, bảo Từ Phúc Lễ cầm bản đồ kinh thành đến, chỉ vào một vùng núi ở phía thành bắc nói: “Chỗ này thế nào?”
Tân Nhất Lai sờ sờ cằm, “Tất cả đều là núi, có thể san bằng một phần không?” Tuy rằng xây dựng Viện Khoa Học ở trên núi sẽ càng có phong cách hơn, nhưng thứ nhất là không thuận tiện, thứ hai là giá thành xây nhà ở trên núi sẽ cao hơn, năm vạn lượng bạc này có thể làm cái gì chứ? Làm qua loa tùy tiện là xong rồi, đến lúc đó ông ta lấy cái gì để báo cáo kết quả đây?
Hồng Gia Đế cười, như có thâm ý, “Có thể đẩy nếu ngươi muốn.” Bên ngoài thành Bắc là một vùng núi đá, các ngọn đồi được bao phủ một lớp đất mỏng, thoạt nhìn rất xanh um tươi tốt, muốn san bằng ngọn núi, thì phải có quyết tâm như Ngu Công dời núi.
“Có những lời này của bệ hạ vi thần đã yên tâm rồi.” Ông ta có thể yên tâm lớn mật đặt thuốc nổ. Đến khi san bằng Bắc Sơn, quảng cáo lớn như vậy, ông ta không sợ Viện Khoa Học sẽ không có người đến.
… … …
Từ Canh trải qua khoảng thời gian bận rộn ban đầu, mỗi khi rảnh rỗi trong đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Hắn phát hiện dường như thân thể của mình thực sự đã xảy ra vấn đề, mặc dù sáng sớm thức dậy còn có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn những cung nữ xinh đẹp trong cung thì ngay cả một chút xúc động cũng không có, chẳng lẽ hắn thực sự là đoạn tụ?
Từ Canh vô cùng rối rắm, vô cùng hậm hực.
Nội thị trong Cung Trường Tín đều do Hồng Gia Đế và Từ Canh lựa chọn từng người một, thứ nhất là phải trung thành, thứ hai là phải cơ trí, đương nhiên tướng mạo cũng không được quá khó nhìn, về cơ bản cũng có thể coi là thanh tú, Từ Canh lặng lẽ quan sát bọn họ, còn thử đến gần để xem xem bản thân sẽ có phản ứng gì, cuối cùng… Chỉ mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Vừa không thích nữ nhân, cũng không thích nam nhân, mẹ nó chắc là hắn muốn thành tiên rồi!
Từ Canh quyết định đi tìm Tiểu Tam lang nói chuyện. Nhưng mà hình như gần đây Tân tiên sinh có hơi phòng bị hắn, nếu hắn cứ tùy tiện hẹn Tiểu Tam lang ra ngoài, Tân tiên sinh sẽ không nghĩ nhiều chứ? Tự dưng Từ Canh cảm thấy chột dạ.
Cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hắn tìm cho mình một cái cớ. Không phải là Tân Thụy Hòa đang muốn nghị thân sao, thân là bằng hữu, đương nhiên hắn phải quan tâm rồi. Hơn nữa, hắn còn biết đời trước Thụy Hòa đã cưới ai đó, bây giờ đi tiết lộ chút tin tức, giúp người của Tân gia đỡ phải đau đầu. Hắn vẫn còn nhớ tình cảm của hai vợ chồng Thụy Hòa quả thực rất tốt.
Hai người vẫn hẹn nhau ở Đắc Ý Lâu, dường như Đại Trân lại cao hơn rồi, cũng có hơi béo ra, nhưng lại càng đẹp hơn trước kia, Từ Canh vừa nhìn thấy nàng trái tim đã nhảy lên dồn dập, trong đầu không còn nhớ gì đến những suy nghĩ lúc trước.
“Ta tới muộn.” Đại Trân vừa vào phòng đã tạ lỗi với Từ Canh: “Lúc ra cửa có hơi chậm trễ, khiến cho điện hạ phải chờ lâu.”
“Không sao.” Từ Canh vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nàng nữa, trầm giọng nói: “Nghe nói gần đây việc buôn bán của ngươi rất tốt, chắc là kiếm được không ít tiền nhỉ?”
Vừa nhắc tới chuyện này Đại Trân lập tức cao hứng trở lại, mặt mày hớn hở trả lời: “Cũng khá tốt, cả Đại Lương Triều chỉ có một mình nhà chúng ta buôn bán gương và thủy tinh, có thể không tốt sao? Hàng trong xưởng đã được đặt trước đến cuối năm rồi đó, ta đang chờ đến khi xưởng đóng tàu đóng được thuyền lớn, sau đó sẽ điều thuyền lớn đến Oa quốc, đến lúc đó còn kiếm được nhiều bạc hơn cả bây giờ đấy. Điện hạ ngài có muốn tham gia không?”
Từ Canh cười, “Ngươi kiếm tiền sao có thể quên ta được chứ, tất nhiên là ta muốn tham gia. Đúng rồi, hôn sự của đại huynh ngươi thế nào rồi? Đã chọn được ai chưa?”
Đại Trân lắc đầu bĩu môi, “Vẫn chưa, ta nhìn trúng rất nhiều vị tỷ tỷ, đáng tiếc đại huynh ta không thích ai cả, không biết rốt cuộc hắn muốn cưới một mỹ nữ như thế nào nữa.”
“Thụy Hòa cũng không phải là người háo sắc, đâu nhất thiết phải cưới một người xinh đẹp.” Từ Canh nghe nàng nói đã nhìn trúng vài vị cô nương, trong lòng lập tức có hơi không được tự nhiên, không nhịn được khuyên nhủ: “Vả lại lấy vợ thì phải lấy người hiền đức, quan trọng nhất là nhân phẩm tính tình, tiếp theo là tướng mạo, ngươi còn ít tuổi, đừng để bị những bông hoa bên ngoài mê hoặc làm mờ mắt.”
Lúc hắn nói những lời này đặc biệt nghiêm túc, Đại Trân chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn như thế, nhất thời sửng sốt, đợi đến khi cẩn thận suy nghĩ lại không nhịn được buồn cười, kìm nén nửa ngày đến mức đau bụng.
“Điện hạ dạy rất đúng, mẹ ta cũng nói như vậy.” Đại Trân cố gắng nhịn cười, nghiêm túc trả lời.
Từ Canh nói xong lại cảm thấy hình như mình có hơi chuyện bé xé ra to, sợ Đại Trân tức giận, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát lại nói: “Thụy Hòa là người ngực giấu khâu hác , ta lại cảm thấy một cô nương dịu dàng yếu đuối không phù hợp với hắn. Theo ta thấy thì đừng tìm mỗi ở trong kinh thành, cho người đến các vùng khác hỏi thăm cũng tốt. Tân tiên sinh và Cố tướng quân có quan hệ khá tốt, Võ Anh Hầu phủ ở phía tây bắc cũng có chút thể diện, nhờ bọn họ qua bên đó hỏi thăm xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó?”
(*) Gốc là “hung trung hữu khâu hác” nghĩa là trong ngực có gò khe: cách ví von những người xử trí phán đoán sự việc giỏi.
Đại Trân gật đầu tạ ơn, “Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở, sau khi quay về ta nhất định sẽ kể với mẹ ta.”
Hai người bọn họ bắt đầu nói đến việc chuẩn bị cho “Viện Khoa Học Hoàng Gia”, Đại Trân thần thần bí bí hỏi: “Hôm qua cha ta dâng tấu điện hạ có nhìn thấy không?”
Việc này đúng là hắn chưa nhìn thấy? Khi các triều thần dâng tấu chương trước tiên bên phía Nội Các sẽ chỉnh lý lại một lần nữa, căn cứ vào mức độ nặng nhẹ sẽ đưa đến trước mặt Từ Canh, nếu không quan trọng, phần lớn do các đại thần Nội Các xử lý trước, hắn không có nhìn thấy, có lẽ trong sổ con của Tân Nhất Lai không viết chuyện gì quan trọng. Nhưng mà, thấy thái độ thần thần bí bí của Đại Trân, chẳng lẽ trong đó có gì kỳ quái sao?
Tất nhiên Từ Canh không nhịn được đặt câu hỏi.
Đại Trân hì hì cười không ngừng, “Không phải là gần đây cha ta đang chuẩn bị thành lập “Viện Khoa Học Hoàng Gia” sao, bệ hạ đã phân cho ông ấy một mảnh đất ở thành Bắc, đang chuẩn bị san núi đó, sợ sẽ làm kinh động đến dân chúng trong kinh thành, nên đã dâng tấu xin nha môn Kinh Triệu dựng bảng cáo thị giải thích rõ, tránh để mọi người nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó.”
Từ Canh lập tức hiểu ra, giỏi thật, Tân Nhất Lai đang muốn nổ tung núi!