"Ngươi thật sự đã nhìn thấy?" Hôm nay Cố Hưng cảm thấy hắn ta giống như đang nằm mơ vậy, mọi người trong Tân gia thay đổi thì không nói, đến cả vài tiểu oa nhi trong nhà cũng cực kỳ hung mãnh, Tân Thụy Hòa cũng thôi đi, dầu gì cũng là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, văn võ song toàn cũng không quá kỳ lạ, nhưng vừa rồi có thuộc hạ đến báo, trong Tân gia có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi kia vóc dáng còn chưa nẩy nở thế nhưng cũng đã cầm dao đâm người - - đây là do ai dạy dỗ!
"Đúng là như vậy." Phó tướng Lê Bằng gật đầu nói: "Thuộc hạ cũng giật mình, tiểu cô nương nhà chúng ta mặc dù cũng múa dao lộng kiếm, nhưng không ai có thể to gan như vậy, cũng không biết Tân gia dạy dỗ như thế nào, thuộc hạ vô cùng bội phục."
Bằng hữu đứng bên cạnh trêu ghẹo nói: "Nha đầu kia của nhà các ngươi không có gặp trường hợp như vậy. Nếu thật sự tính mạng sắp không còn, chắc chắn cũng sẽ động thủ."
Cố Hưng xoa xoa cằm, "Tân gia là thư hương môn đệ." Mặc dù là thế gia đại tộc đều chú ý đến văn võ song toàn, nhưng chân chính làm được lại chỉ có rất ít, có thể miễn cưỡng cưỡi ngựa bắn cung đã không dễ, lại càng không cần phải nói lấy dao đâm người, hơn nữa còn là một vị cô nương!
Cố Hưng bỗng nhiên phát hiện mình không hề hiểu rõ Tân gia.
Nhưng mà, nếu nói như vậy, thì việc Thái tử điện hạ cảm thấy hứng thú với Tân gia như thế cũng không phải là kỳ quái.
Bọn họ hộ tống mọi người trong Tân gia đến mười dặm sườn núi ngoài kinh thành mới cáo từ rời đi, Tân Nhất Lai chuẩn bị hậu lễ trình lên, Cố Hưng cũng không từ chối.
......
Quan hệ giữa Tân thái phó và nhi tử không được tốt, tất nhiên người có địa vị cao sẽ không đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự mình đến bến tàu đón bọn họ, canh giữ trước cửa thành chính là lão quản sự Hồng thúc của Tân gia, từ xa đã nhìn thấy Tân Nhất Lai trên boong thuyền, kích động dùng sức vẫy tay.
"Đại gia ngài đã trở lại." Hồng thúc mắt đục đỏ ngầu giữ chặt tay Tân Nhất Lai, "Nhiều năm không gặp, nhìn Đại gia đã béo lên không ít."
Ánh mắt Tân Nhất Lai lóe lên, mất hứng quét nhìn Hồng thúc một cái, lại lặng lẽ hít vào một hơi hóp bụng lại, muốn làm cho mình thoạt nhìn trở lên thon gầy và rắn rỏi, "Nào có, chỉ là buổi sáng ăn nhiều, khiến đai lưng bị lỏng ra." Tân Nhất Lai quyết đoán nói sang chuyện khác, ngoắc gọi mấy đứa bé lại: "Tất cả tới đây gặp mặt Hồng thúc đi."
Hồng thúc thấy mấy tiểu hài tử này ai cũng nhanh nhẹn hoạt bát, lập tức mừng rỡ, "Các thiếu gia đều đã lớn như vậy, lớn lên thật là anh tuấn nha. Ôi chao, nếu gặp ở trên đường, thật đúng là nhận không ra."
Khi đang nói chuyện, Hoàng thị dẫn cặp sinh đôi đi tới, Hồng thúc thấy thế, càng cười đến híp con mắt lại thành một đường nhỏ, cao hứng đến nỗi không thốt ra được lời nào.
Rời khỏi kinh thành hơn mười năm, không nói tới Đại Trân huynh muội, ngay cả Tân Nhất Lai cũng cảm thấy một mảnh xa lạ. Đi trên đoạn đường này, chỉ thấy trên đường cái người đến người đi, đông như kiến cỏ, so với thành Tô Châu còn náo nhiệt hơn vài phần.
Thường ngày Thụy Xương giống như ông cụ non vậy, lúc này cũng tò mò vén rèm xe lên hết nhìn đông lại nhìn tây, hai con mắt sáng long lanh, cuối cùng cũng có chút ít dáng vẻ nên có của một thiếu niên lang. Ngược lại cặp sinh đôi vô cùng ngoan ngoãn, lên xe ngựa đã bắt đầu mệt rã rời, đầu gục lên gục xuống, chỉ chốc lát sau đã vù vù ngủ thiếp đi.
Phủ đệ của Tân gia là do tiên đế ban tặng, không lớn lắm, ngược lại địa thế khá tốt, gần cung thành tây, cách hoàng cung Tây Môn chỉ có một khắc lộ trình (khoảng 15p). Tân gia lão phu nhân mất sớm, Tân thái phó không cưới người khác, nuôi dạy một trai một gái thành người, đại nữ nhi lấy chồng xa ở tận Thái Nguyên, Tân Nhất Lai lại ở bên ngoài hơn mười năm, trước đây phần lớn đầy tớ bên trong phủ đã bị Tân thái phó đuổi ra ngoài, hiện nay trong nhà tổng cộng có hai mươi đến ba mươi hạ nhân, rất là vắng vẻ. Cũng may Hoàng thị có thể sinh, liên tiếp sinh cho Tân Nhất Lai bốn nam một nữ, trong nhà lập tức trở lên náo nhiệt, Hồng thúc thấy một hàng dài tôi tớ đi theo hầu hạ phía sau, cao hứng đến nỗi không ngừng cười khúc khích.
Bởi vì trước đó đã nhận được tin của Tân Nhất Lai, từ sớm Hồng thúc đã sai hạ nhân quét dọn sạch sẽ trong và ngoài phủ, còn sửa chữa lại Bích La viện mà trước kia vợ chồng Tân Nhất Lai từng ở khi còn sống trong Tân gia, toàn bộ ga giường chăn đệm đổi lại thành đồ mới hết, phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, vừa nghe thấy đám người Tân Nhất Lai vào phủ, lập tức vội vàng dọn dẹp chuẩn bị thức ăn.
Tân Nhất Lai lại không vội dùng cơm, vào nhà nghỉ ngơi và hồi phục lại sức khỏe, lại kêu mấy đứa bé đến chính phòng thỉnh an Tân lão gia tử.
Hôm nay là ngày Tân lão gia tử được nghỉ*, buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, trước tiên đứng ở trong sân đánh một bộ quyền, dùng điểm tâm, rồi sau đó vẫn liên tục ở trong thư phòng đọc sách, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra. Buổi sáng Hồng thúc đến hỏi mấy lần là có muốn sai người đến bến tàu nghênh đón hay không, từ đấu đến cuối Tân lão gia tử không hề lên tiếng, mà còn tức giận mắng: "Nó trở về thì trở về, ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Cũng không phải là Đại lão gia, chẳng lẽ còn bắt lão tử đến đón nó hay sao."
*Từ gốc là hưu mộc: Nghỉ ngơi, phép nhà Ðường, những người làm quan cứ mười ngày thì được nghỉ một ngày gọi là tuần hưu 旬休.
Hồng thúc không lên tiếng, vụng trộm liếc qua quyển sách trong tay lão gia tử, buổi sáng khi ông đi vào lão gia tử đang xem cuốn này, bây giờ vẫn là quyển này, ngay cả trang cũng không lật qua...
Thật vất vả nhịn được đến lúc Tân Nhất Lai hồi phủ, Tân lão gia tử càng không được tự nhiên, nghe thấy bên ngoài sân vô cùng náo nhiệt ông cũng không chịu đi ra, trốn ở sau cửa sổ thỉnh thoảng trộm nhìn mấy lần, nghe thấy cửa viện có động tĩnh, lập tức giống như một làn khói nhảy trở về ngồi trước bàn đọc sách, giả vờ giả vịt cầm sách lên xem.
"Lão gia, đại gia cùng nương tử và tiểu thiếu gia đến thỉnh an ngài." Hồng thúc đi theo bên cạnh Tân lão gia tử đã mấy thập niên, làm sao mà không hiểu được tính tình của ông, đến cửa cũng không vào nhà, chỉ khom người cung kính nói.
Tân lão gia tử ho khan một tiếng, muốn bày ra dáng vẻ lãnh đạm, nhưng lại nhớ tới đã không gặp tôn tử tôn nữ hơn mười năm rồi, còn chưa bao giờ nhìn thấy cặp tôn tử sinh đôi, gương mặt không thể nào giấu được sự vui mừng, giả vờ giả vịt trả lời: "Gọi bọn họ vào đi."
Tân Nhất Lai nhịn cười, cố giữ gương mặt nghiêm túc, dẫn bọn nhỏ vào phòng.
Đợi phụ tử mấy người hành lễ xong, nụ cười trên mặt Tân lão gia tử càng không giấu được nữa, trong chốc lát xem cái này một chút, lát sau lại xem cái kia một chút, hai con mắt không biết nên nhìn ai mới tốt. Mấy tiểu hài tử lớn lên đều giống Hoàng thị, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, toàn thân khí phái phong độ, con em thế gia trong kinh thành cũng ít người có thể so sánh được, ngay cả Thụy Thần và Thụy Hâm mới hai tuổi cũng thông minh lanh lợi hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi- - đương nhiên, đây đều là ý nghĩ của Tân lão gia tử.
Tân lão gia tử còn muốn giả bộ nghiêm túc, Thụy Thần và Thụy Hâm đã tự mình bò lên trên đầu gối của Tân lão gia tử, trong miệng thì liên tục một câu "Gia gia", hai câu "Gia gia", thân mật lại không tinh nghịch, khiến lòng của Tân lão gia tử tan chảy, cũng đã quên những lời giáo huấn được chuẩn bị từ mấy ngày hôm nay, phất phất tay đuổi Tân Nhất Lai ra ngoài, "Đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay."
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười.
Đến buổi tối, lúc này Tân Nhất Lai mới rảnh rỗi kể chuyện trên đường gặp phải bọn cướp suýt nữa mất mạng nói cho Tân lão gia tử nghe, nghe nói là Thái tử phái người cứu bọn họ, gương mặt Tân lão gia tử cũng lộ vẻ vẻ kinh ngạc, "Đúng là Thái tử điện hạ?"
Tân Nhất Lai nói: "Đúng thế." Tân Nhất Lai dừng một chút, lại hỏi: "Thái tử này, không biết rốt cuộc là có âm mưu gì?"
Tân lão gia tử nhíu mày, "Nào có âm mưu gì, Thái tử nhân hiếu, từ trước đến nay lại không biết đối nhân xử thế, chắc là đã nghe được tin tức ở đâu, lại sợ không chính xác, mới thỉnh người của Cố gia giúp một tay. Lát nữa ngươi chuẩn bị hậu lễ tặng cho Thái tử và Cố gia, để bày tỏ lòng cảm ơn là tốt rồi."
Tân Nhất Lai nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tân lão gia tử, chỉ cảm thấy gân xanh sau ót nhảy thình thịch, rốt cuộc một ông lão có suy nghĩ cứng đầu như thế này, làm sao có thể leo lên làm Thái phó được? Đương kim Thánh thượng không sợ ông ấy dậy hư Thái tử điện hạ sao?
Mặc kệ trong lòng Tân Nhất Lai oán thầm như thế nào, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ thụ giáo, sau đó nghiêm túc đáp ứng, lại cùng lão gia tử nói chút chuyện lung tung, lúc này mới cáo từ trở về phòng. Lúc đi tới cửa, Tân lão gia tử chợt nhớ tới cái gì đó, kêu Tân Nhất Lai lại nói: "Thụy Hòa dự định khi nào có kết quả?"
"Tuổi nó còn nhỏ, cũng không cần phải gấp. Nhi tử muốn để cho nó học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, đợi đến khoa thi tiếp theo rồi nói sau, đến lúc đó thứ hạng cũng dễ nhìn hơn chút ít."
Tân lão gia tử hài lòng gật đầu, vuốt vuốt râu, lại nói: "Như vậy cũng tốt, trước tiên đến Quốc tử giám đọc sách hai năm, ngày thường ta cũng có thể hướng dẫn cho nó. Từ nhỏ hài tử này đã thông minh, không biết chừng tương lai nó còn có thể thi đỗ Trạng nguyên ý chứ."
Tân Nhất Lai cứng ngắc nặn ra nụ cười, "Phụ thân trăm công nghìn việc, ngày thường ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ, không cần lãng phí thời gian trên người Thụy Hòa. Đứa bé kia học tập luôn không tệ, bản thân nó cũng tự biết kỷ luật, đã có nhi tử giám hộ, tất nhiên sẽ không mắc sai lầm."
Tuy tâm trí của Thụy Hòa đã thành thục, sẽ không dễ dàng bị người ta tẩy não, nhưng mọi việc đều có vạn nhất, nếu như nó thực sự bị lão gia tử biến thành "Hảo nam nhi" trung can nghĩa đảm, Tân Nhất Lai không biết tìm ai để khóc lóc đây.
Tân lão gia tử không vui liếc nhìn Tân Nhất Lai một cái, "Với cái học vấn kia của ngươi, mà giám trông coi Thụy Hòa? Quyển sách đó tốt hay xấu, ngươi nhìn có thể hiểu sao? Đừng chậm trễ chuyện học hành của hài tử! Quyết định như vậy đi, về sau mỗi lần ta được nghỉ, bảo Thụy Hòa đến thư phòng theo ta đọc sách."
"Nhi tử cũng là tiến sĩ hai bảng, tại sao có thể xem không hiểu chứ." Tân Nhất Lai nhỏ giọng nói thầm.
Tân lão gia tử hừ nói: "Hai giáp đứng thứ ba từ dưới đếm lên, còn có mặt mũi mà nói sao, không thấy mất mặt sao. Cút đi cút đi - - "
Tân Nhất Lai chỉ đành phẫn nộ bước ra cửa.
Trở về Bích La viện, Tân Nhất Lai lập tức than phiền với Hoàng thị một trận, lại nói: "Ta thật sự không biết lão gia tử này có cái gì tốt, một bó tuổi rồi, một chút nhạy cảm chính trị cũng không có, may mà lúc trước ta kiên trì đưa Thụy Hòa đến Tô Châu, nếu không, nói không chừng cũng thành một tiểu lão đầu cổ hủ cứng nhắc."
Hoàng thị oán trách nói: "Ở trong nhà còn nói lung tung, cũng không sợ bị bọn nhỏ nghe được. Rốt cuộc cũng là trưởng bối, chàng cũng cung nên cung kính một chút."
"Ta nào dám không cung kính." Tân Nhất Lai cười nói: "Nàng không có nhìn thấy, lúc ta nói chuyện với lão gia tử đều khom lưng, sợ ông ấy dưới cơn nóng giận lại muốn đánh ta."
Thời điểm Tân Nhất Lai và Hoàng thị xuyên không đến nơi này là vào mười năm trước, lúc ấy Tân gia đại gia và lão gia tử cãi nhau, tức giận tìm cách ra ngoài ở, mãi cho đến khi văn thư của Lại bộ chuyền xuống lão gia tử mới biết được, dưới cơn nóng giận đánh Tân Nhất Lai hai mươi hèo. Tân Nhất Lai vừa mới đến còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh, bị thương còn chưa khỏi, đã bị buộc đến Tô Châu nhậm chức, hai đời cộng lại Tân Nhất Lai cũng chưa bao giờ ăn khổ nhiều như thế, thật sự là còn oan hơn Đậu Nga.
Đời trước Tân Nhất Lai là giáo sư trong trường quân đội, nghiên cứu súng ống đạn dược, ở trong giới rất có danh vọng. Thế nhân đều nói đại học là một cái tháp ngà, kỳ thật còn phức tạp hơn rất nhiều so với bên ngoài, nếu thuần túy là một giảng viên vô dục vô cầu tất nhiên là đơn giản, nếu muốn bò lên trên, chỉ một lòng một dạ dạy học sẽ không đủ. Nếu không, cấp trên không phát tiền, muốn nghiên cứu cũng không có cách nào làm, Tân Nhất tuổi còn trẻ có thể thăng lên chức giáo sư, thủ đoạn tất nhiên cũng không tồi, chỉ là đột nhiên bị ném tới cổ đại, có quá nhiều thứ không kịp thích ứng, chỉ riêng việc học cách nói chuyện hành văn đã phải tốn thời gian rất lâu, hơn nữa đột nhiên dưới gối có mấy đứa trẻ, hai vợ chồng chưa bao giờ sinh con dưỡng cái cũng sinh ra rất nhiều ý thức trách nhiệm.
Đây cũng là thích ứng với hoàn cảnh mới, vừa nuôi dạy hài tử, thời gian trôi qua ước chừng đã hơn mười năm, Tân Nhất Lai cũng không còn tâm tư muốn đi làm đại sự gì, cũng may những năm gần đây quan trường ở Tô Châu cũng coi như thái bình, danh tiếng Tân Nhất lai lại không tệ, liên tiếp được thăng chức, hiện nay lại thêm một tờ điều lệnh trở về kinh.
"Nếu lão gia tử muốn đánh, chàng cũng không có biện pháp." Hoàng thị khuyên nhủ: "Ai bảo chàng là con của ông ấy chứ." Mặc dù trong miệng Tân Nhất lai oán trách, nhưng Hoàng thị biết rõ, Tân Nhất Lai vẫn luôn áy náy với Tân lão gia tử, nói cho cùng, dù sao cũng là hai vợ chồng bọn họ chiếm dụng thân thể của phu thê Tân gia đại gia, mười năm nay lại mượn danh tiếng Tân gia, nếu không, cuộc sống của Tân Nhất Lai ở Tô Châu sẽ không được khá giả như thế.
Tân Nhất Lai thở dài, "Cũng may An ca nhi đã lớn."
Hoàng thị cũng cười, "Đứa bé kia rất không ngoan, nhạy bén ngay cả ta cũng đoán không ra."