Chu Lai chuyển về giao diện trang chủ mà tay vẫn run run.
"Đã năm mươi vạn lượt xem rồi nè!" Màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt cô.
"Xong rồi, xong rồi, lần đầu đăng video mà đã có nhiều người xem thế này, tự nhiên thấy hoang mang quá!" Chu Lai ngồi xuống bậc thang, tay nắm chặt điện thoại, toàn thân mềm nhũn như cỏ lau, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng điện thoại, cô ngẩng đầu hỏi Hồ Già, "Chị không thấy hồi hộp sao? Đã có hơn 500 nghìn người xem ảnh của chúng ta rồi đấy! 500 nghìn người đó.."
Hồ Già thờ ơ ừ một tiếng, "Chị không hình dung nổi."
Chu Lai dừng lại một lúc để sắp xếp ngôn từ, "Ừm, nếu nói sân vận động Quảng Châu Hằng Đại có thể chứa 100 nghìn người, thì bây giờ đã có 5 sân vận động người xem video này rồi." Hồ Già lại gật gật đầu, Chu Lai hỏi nhỏ, "Chị vẫn không thấy hồi hộp sao? Nhiều người xem như thế, em chỉ nghĩ thôi cũng thấy nổi da gà rồi. Ôi! Cảm giác sẽ thật sự sẽ nổi tiếng mất!"
Hồ Già cười rồi lấy điện thoại. Bây giờ đã có 82 nghìn lượt thích.
Chu Lai lại viết caption, "Cô ấy nói rằng ngã cũng có thể cười lớn."
"Chị khi nào nói câu đó vậy?" Hồ Già hỏi.
"Ôi dào, caption là kiểu như thế mà." Chu Lai có hơi ngượng ngùng.
Hồ Già đọc tiếp thì thấy cô ấy còn gắn thêm 3-4 hashtag cho video nữa, mấy hashtag như "Mỗi bức ảnh đều có ý nghĩa tồn tại", "Bức ảnh cuộc đời không thể chụp lại lần hai", "Cảm xúc của bầu không khí khi ấy"... Có lẽ vì những hashtag này mà bình luận bên dưới cũng mang theo giọng điệu cảm thán, như một bình luận đứng đầu nói rằng: "Chụp những bức ảnh như thế này không cần phải có máy ảnh tốt, nhưng nhất định phải có rất nhiều tình yêu và sức sống."
Bình luận này được thích hơn 21 nghìn lần.
Hồ Già trả lại điện thoại cho Chu Lai.
"Chị có vui không, biết đâu sẽ thật sự nổi tiếng đấy." Chu Lai vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn em." Hồ Già mỉm cười, cô không nói về video, mà là tình cảm mà Chu Lai đã dành cho mình.
Chu Lai có hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu rồi khúc khích cười vài tiếng. Bên ngoài là vầng trăng sáng treo cao, ngọn cây tuyết sam lấp lánh, lá cây mềm mại như là điềm báo của một ngày lễ nào đó.
Trước khi ngủ, Hồ Già lại mở tài khoản của Chu Lai.
Video đã có 180 nghìn lượt thích, số follower của Chu Lai cũng tăng từ 30 nghìn lên 50 nghìn.
Hồ Già xoay người rồi nhẹ nhàng bấm theo dõi. Cô lướt xem trang cá nhân của Chu Lai mới phát hiện cô ấy đã liên tục chụp ảnh và làm video từ 2-3 năm trước, từ xuân sang đông, ánh sáng và màu sắc trong ảnh liên tục thay đổi, Hồ Già có thể ngửi thấy mùi cây cỏ và mưa từ những bức ảnh mà cô ấy chụp. Có lẽ đây chính là hương vị của cuộc sống, Hồ Già thầm nghĩ trong lòng.
Trước khi ngủ, cô xem hết từng video cũng bấm thích từng cái.
Hồ Già như nhìn thấy được tương lai của Chu Lai.
Nhưng cô lại không nhìn thấy tương lai của chính mình.
Hôm sau, video lại được kiểm duyệt một lần nữa và được nền tảng đẩy lên xu hướng.
Vào giờ giải lao dài của buổi chiều, Hồ Già trốn trên sân thượng hút thuốc, cô phát hiện lượt thích của video đã lên đến 420 nghìn. Cô không biết Chu Lai lại sẽ lấy ví dụ sân vận động nào để nói rõ xem có bao nhiêu người xem video này. Hồ Già ngậm điếu thuốc rồi lướt qua khu bình luận.
Có rất nhiều người cũng đăng ảnh của mình lên.
Hoàng hôn một ngày mùa hè, bên cạnh người yêu, trong những khoảnh khắc thư giãn đó, họ nói rằng mình đã chụp được "bức ảnh đời người". Hồ Già nhanh chóng lướt qua những bức ảnh đó, cảm thấy mình như đang thần kỳ ngửi thấy cuộc đời của những người khác, Hồ Già chưa bao giờ cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng đến vậy.
Cô chuyển tiếp video cho Điền Tư.
Điền Tư ở đầu kia gõ chữ một lúc, Hồ Già nhìn trạng thái "Đối phương đang nhập" nhảy lên rồi lại nhảy xuống.
Không biết nên phải diễn đạt thế nào, Điền Tư từ bỏ câu chữ mà gửi bức ảnh chụp ở Tây Hồ hôm đó qua. Ánh đèn đường xuyên qua ống kính. Hồ Già trong ảnh có vẻ hơi bướng bỉnh, đề phòng mà nhìn Điền Tư như một động vật hoang dã, khiến người ta muốn xoa đầu cô, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô.
Điền Tư gửi một tin nhắn.
Điền Tư: Đây là bức ảnh đời người của anh
Một lúc sau, anh lại từ từ gõ một dòng chữ cho cô.
Điền Tư: Bức ảnh đời người, từ này dùng như thế này có phải không?
Hồ Già: Ừ
Hồ Già: Dùng đúng ngữ nghĩa rồi.