Bơi Đêm

Chương 7: Gậy massage ngoan ngoãn



Hồ Già ngồi trên đùi Điền Tư.

Cô trần truồng, dang rộng hai chân, nhẹ nhàng kẹp lấy Điền Tư rồi lại vặn vẹo.

Chân dang ra quá rộng, cánh hoa ẩm ướt của cô cũng khẽ mở ra, "tách" một tiếng, kích thích dây thần kinh của anh.

Điền Tư cảm thấy trái tim mình như đang ở địa ngục, thân thể thì ở thiên đường, anh nâng eo Hồ Già, trên người nóng bức đến khó tả, như ăn phải xuân dược.

Hồ Già cũng khó chịu.

Từ khi tay Điền Tư đặt lên vai cô, cô đã ướt rồi.

Ngồi trên đùi anh, Hồ Già lắc lư eo hông một cách dâm đãng, huyệt nhỏ cọ qua cọ lại trên đùi Điền Tư.

Như hồi nhỏ ôm lấy gối thủ dâm, Hồ Già dùng lớp vải thô ráp của quần Điền Tư, kích thích hột le nhạy cảm của mình.

"Ư, cảm giác tuyệt quá." Hồ Già vòng tay ôm cổ Điền Tư như một người tình, tư thế vô cùng phóng đãng.

Cô chính là phim người lớn của anh.

Điền Tư cảm thấy hạ thể mình cứng đến mức sắp nổ tung.

Có lẽ chiếc quần thể thao màu xám càng làm nó trông to hơn, dương v*t anh phồng lên như một ngọn núi nhỏ với hình dạng to lớn thô kệch.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng chỉ 20 độ, anh mặc một bộ đồ hè đơn giản mát mẻ, nhưng thân người lại nóng đến mức chảy mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp nặng nề.

"Đừng lộn xộn..."

Anh nhíu mày, tâm trí rối bời, giọng nói trầm khàn.

Hồ Già không nghe lời anh mà càng vặn vẹo dữ dội hơn, Điền Tư ngay cả qua lớp vải cũng có thể cảm nhận Hồ Già mềm mại và ướt đẫm thế nào.

Cô mềm như một miếng đậu phụ ẩm nóng nhưng lại không vỡ nát mà dùng sức mạnh thô bạo, mạnh mẽ trêu chọc lên người anh, nói ra những lời dâm tục.

"Ưm... sướng muốn chết, chân anh trai làm lỗ nhỏ của em sướng quá..."

Hồ Già rên rỉ kêu bừa một hồi, âm cuối cao lên như một con cáo.

Đầu óc anh cũng phát điên theo, chỉ muốn cởi quần ra để anh mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô.

Dù sao cửa phòng thay đồ cũng khóa rồi, anh và Hồ Già làm tình bên trong cũng không ai biết được.

Nghĩ đến đây, Điền Tư gần như muốn tự tát chính mình một cái.

Từ nhỏ ông nội đã dạy bảo anh, thầy cô ở trường kỳ vọng ở anh, ai cũng coi anh là tấm gương.

Họ treo ảnh anh nhận giải trên website, để anh dưới ánh mặt trời chói chang đối mặt toàn thể thầy trò phát biểu, như thể anh thực sự là thiên tài.

Nhưng bây giờ thì sao, anh trốn trong phòng thay đồ ở bể bơi, tự tay lột sạch Hồ Già, mặc kệ cô ôm lấy mình phát dâm.

Đáng xấu hổ hơn là, Điền Tư muốn hôn cô, muốn dùng dương v*t này làm cô, anh muốn đến phát điên.

Đến lúc này, lỗ nhỏ nơi quy đầu của anh lại tiết ra một ít dịch tình, thấm ướt cả quần lót.

Cảm giác xấu hổ và vô đạo đức gần như nhấn chìm Điền Tư.

"Cậu đừng vặn nữa..."

Anh nói.

Không thể chịu nổi sự quyến rũ của Hồ Già, Điền Tư dùng sức bóp chặt lấy eo cô, không cho cô lắc lư lung tung.

Động tác này thật sự không ổn, anh dùng sức giữ chặt cô lại khiến cô đột ngột dừng lại, đôi vú hồng hào còn nảy lên hai cái.

Vì vận động, Hồ Già toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi nóng và hương nước hoa của cô cùng xông lên, một làn hương ấm áp tỏa ra.

Ngọt lịm, ấm nồng, đó là mùi hoa lan kích thích nhất.

Ánh mắt Điền Tư lại âm trầm thêm một chút.

"Học đến hư rồi nhỉ, không chịu cho tôi sướng."

Hồ Già hoàn toàn không hiểu sự mâu thuẫn của Điền Tư mà dùng lời nói chuyển hóa hành động của anh thành tình thú tình dục.

Cô thở dốc, vuốt ve đôi mày tuấn tú của Điền Tư rồi đến đôi môi mỏng nhạt mím chặt của anh như đang tán tỉnh, anh thật đẹp trai.

Giống như một bức tranh thuỷ mặc Ngụy Tấn, núi trắng nước đen, không nhiễm chút tục khí.

"Tôi thích cậu rồi nha." Hồ Già khẽ nói.

Hồ Già từng nói, cô thích dáng vẻ Điền Tư kìm nén dục vọng thể xác, cố gắng hết sức để không bộc phát.

Điền Tư không giống như những người đàn ông khác, nên cô có hứng thú với anh.

Sự thích và hứng thú này chỉ giới hạn trong chuyện chăn gối.

Điền Tư muốn làm Tiểu Pháp Hải khổ hạnh. (*)

(*Pháp Hải là một tu sĩ Phật giáo hư cấu và là nhân vật chính của Truyền thuyết Bạch Xà, một trong "tứ đại truyện dân gian" của Trung Quốc.)

Nhưng cô có đủ cách khiến Điền Tư quỳ gối vì cô.

Bên này, Điền Tư cố nén xuống lòng ham muốn đang dâng trào của mình, rồi lại nghĩ đến Hồ Già đã cởi sạch sẽ còn ra mồ hôi, khó tránh khỏi sẽ bị nhiễm lạnh.

"Tôi giúp cậu mặc quần áo vào được không?"

Anh cảm thấy vừa rồi mình quá hung dữ nên giọng điệu có chút dịu dàng hơn.

Hồ Già trong lòng giấu quỷ, chỉ giả vờ ngoan ngoãn mà gật đầu, cả người co lại một bên đợi Điền Tư đứng dậy lấy quần áo từ trong tủ ra.

Nhặt chiếc quần lót của cô từ đống quần áo, mặt Điền Tư lại không khỏi mà đỏ ửng.

Anh không biết cô mua kiểu dáng hở hang như vậy ở đâu.

Mở ra xem, đó là một chiếc quần lót lọt khe màu hồng đào.

"Lại đây." Anh nói với cô.

Điền Tư trong lòng thầm niệm kinh văn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. (*)

(*Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim là một câu nói trong thiền học, có nghĩa là "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm", mô tả một phương pháp thiền định. Trong cuộc sống hàng ngày, người ta sử dụng câu nói này để nhắc nhở bản thân tập trung vào hiện tại, không để tâm trí bị phân tán bởi những suy nghĩ hay lo lắng không cần thiết.)

Hồ Già mềm mại và không xương từ trên ghế đứng dậy, bám víu lấy Điền Tư, tay đặt lên lưng anh rồi nhẹ nhàng véo một cái.

Điền Tư cảm thấy mình ngứa ngáy như mình vừa bị một chú mèo con duỗi móng cào nhẹ một cái.

Anh nâng chân cô, căng da đầu mà kéo chiếc quần lót lọt khe màu hồng đào kia lên.

Hồ Già đột nhiên lại không vui mà rụt chân lại, quần lót vắt vẻo trên mắt cá chân.

Cái dáng vẻ lơ lửng đó,đối với Điền Tư cũng là một loại xuân dược.

"Vẫn chưa mặc được đâu." Hồ Già nhăn mày làm nũng.

"Tại sao?" Điền Tư cố gắng điều hòa hơi thở, không nhìn ngón chân hồng hồng cong lên của Hồ Già.

"Bởi vì..." Hồ Già kéo dài giọng, ghé sát vào tai Điền Tư rồi cắn tai anh nói: "Bởi vì huyệt nhỏ vẫn đang chảy nước kìa."

Điền Tư thực sự cảm thấy mình sắp gục ngã trong tay Hồ Già.

Anh hít sâu một hơi.

Hồ Già vẫn quấn quýt trên người anh, trước nhô sau cong như một dây tơ hồng.

Cô và Điền Tư trán kề trán, hơi thở của hai người mờ ám hòa quyện như đang hôn nhau.

"Ưm? Làm sao đây, anh trai." Hồ Già toát lên một mùi ngọt lịm giống như kẹo anh ăn hồi nhỏ.

"Nếu huyệt nhỏ cứ chảy nước mãi, mặc quần lót lên sẽ dính vào khe huyệt, như thế khó chịu lắm."

Tay Điền Tư để sau lưng gần như siết đến nỗi nổi gân xanh.

Anh biết cô đang giăng lưới đợi anh chui vào.

"Đều do cậu cả đấy, cậu phải chịu trách nhiệm."

Hồ Già giục anh.

"...Tôi giúp cậu lau bằng giấy ăn."

Điền Tư gần như nghiến răng nói, đây đã là câu trả lời lý trí nhất anh có thể nghĩ ra được.

Hồ Già không ngờ Điền Tư lại làm vậy, cười anh không ngừng, "Ôi ôi ôi, sao cậu ngốc thế."

"Huyệt nhỏ nhạy cảm lắm, lau một cái, nước càng nhiều hơn." Hồ Già véo gương mặt tuấn tú đang cố ý căng ra của Điền Tư.

Anh bị cô làm cho xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

"Phải làm sao..." Điền Tư nhỏ giọng hỏi cô, "thì chỗ đó mới... không chảy nước."

Nói xong câu này,đầu anh cũng ong ong, gần như muốn nổ tung.

"Lỗ nhỏ lên đỉnh xong thì sẽ hết chảy nước."

Hồ Già nói xong, tay sờ về phía hạ thể Điền Tư.

Phần dưới của anh phồng lên thành một cục lớn, còn cứng hơn, to hơn cô tưởng.

Hồ Già dám chắc rằng chơi trò mập mờ với Điền Tư sẽ sướng hơn với bất kỳ tên người yêu cũ nào của cô.

"Cậu làm gậy massage của tôi nhé?"

Cô cười với anh.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv