Hồ Già tan học, quấn mình trong chiếc áo lông vũ, co tay co chân bước ra khỏi cơ quan.
Bên ngoài là màn đêm lạnh như nước, trăng sáng sao thưa, không khí lạnh lẽo cuồn cuộn đến cay mũi. Hồ Già cau mày nhìn ra phía ngoài, Điền Tư đang đợi cô dưới cây nhãn như đã hẹn, anh mặc một chiếc áo khoác gió gọn gàng, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn là bộ dáng mà cô thích. Hai người gặp nhau, Điền Tư nóng lòng kéo Hồ Già vào lòng rồi hôn cô, Hồ Già cười nói: "Anh không sợ có người ở bên cạnh à?"
Điền Tư dịu dàng nói: "Anh chỉ chú ý em thôi, không nghĩ nhiều được như vậy đâu."
Họ đi xe về khu Thâm Thủy Loan, dọc đường đầy những cây thông Noel và đèn nhỏ sặc sỡ.
Hồ Già cảm thấy Giáng sinh giống như một loại nước hoa giới hạn theo mùa, xinh xắn và dễ thương, mang theo mùi vị ngọt ngào của chủ nghĩa tiêu dùng.
Hai người đến khu Thâm Thủy Loan, Hồ Già liếc thấy trung tâm mua sắm đối diện cũng dựng một cây thông Noel khổng lồ.
Cây thông Noel rực rỡ, sáng lấp lánh, trông thật thân thiện, nhiều người vây quanh bên dưới chụp ảnh check-in, nói cười vui vẻ, trên mặt ai cũng là vẻ rạng rỡ.
Hồ Già chậm bước lại, cô nghiêng đầu nhìn, ánh đèn màu bạch kim ấm áp chiếu lên mặt cô, khiến cô trông như nhân vật trong tranh của Botticelli với nét mặt tinh tế, ánh mắt kín đáo. Điền Tư tưởng Hồ Già thích Giáng sinh, anh kéo tay cô, dịu dàng nói: "Anh chụp cho em một tấm nhé?" Hồ Già nghĩ đến những ngày kỷ niệm Giáng sinh trong điện thoại Điền Tư, chỉ cảm thấy anh không thích Giáng sinh, cô lập tức lắc đầu nói: "Thôi, ở đó đông người lắm, còn phải xếp hàng nữa."
Điền Tư nhìn kỹ biểu cảm của Hồ Già, nghĩ rằng có lẽ cô thật sự lười nên cũng không ép nữa.
Tối đến, Hồ Già tắm xong đi ra, Điền Tư vẫn đang trong phòng đọc sách.
Anh cúi mắt nhìn màn hình máy tính, trên mặt là ánh sáng nhạt như nước chảy phản chiếu từ màn hình điện tử, cảm xúc như đang chậm rãi trôi qua.
Cô vừa lau tóc, vừa dùng chân chạm anh nói: "Vẫn đang làm game à?" Điền Tư thả lỏng người rồi cười với cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, anh nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô. Hồ Già nhìn giao diện bắt đầu của game Tháp Thông Thiên, trong tiếng nhạc dây lãng mạn mà buồn bã, Tiểu Phá Nát và Tiểu Hồ Ly quay lưng về phía người xem, đứng trên đống đổ nát chất cao, bên dưới là kim loại phế liệu lóe lên ánh sáng vẩn đục, bên trên là bầu trời đêm cuộn trào như dòng sông, họ ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Thông Thiên nơi xa xăm, chỉ thấy được ánh sáng nhỏ bé và yếu ớt.
Điền Tư nói với cô: "Game làm xong rồi."
Hồ Già cảm thấy trong lòng bỗng dưng được thông suốt, cô hỏi anh: "Vậy em có thể chơi được rồi hả?"
"Tất nhiên là em có thể chơi rồi." Điền Tư cười, anh sao chép "Tháp Thông Thiên" vào máy tính cũ của Hồ Già.
Tệp quá lớn, sao chép cần phải tốn thời gian, Hồ Già lén quan sát biểu cảm của Điền Tư, thấy anh có vẻ trầm tĩnh, cô nghĩ anh không được vui lắm nên khẽ hỏi: "Sao tâm trạng không được vui vậy? Game làm xong rồi nên anh có tiếc nuối hả?" Điền Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng tính là như vậy, anh thấy mình rất mâu thuẫn, vừa muốn Tiểu Phá Nát tìm được bố, vừa muốn nó quên Tháp Thông Thiên đi, đừng quay lại, đừng tìm bố nữa, nghĩ đi nghĩ lại, làm bản này đến bản khác, thêm nhiều nhánh phụ và nhân vật vào trong đó, cố gắng nâng cao tính tự do, cũng không biết mình muốn thể hiện điều gì nữa."
Nói đến đây, Điền Tư áy náy cười với Hồ Già: "Ôi, anh nói nhiều quá phải không, cứ tự nói rồi tự nghe vậy đấy."
Hồ Già vội ôm Điền Tư nói: "Không nhiều, không nhiều, em thích nghe anh nói mà."
Điền Tư khẽ hỏi cô: "Nghe anh nói nhảm mà cũng thích à?"
"Ừ, nói nhảm cũng thích nghe."
Điền Tư cong mắt cười, trong đồng tử đều là ánh sáng vụn vặt và dịu dàng.
Hai người ôm nhau, gần như hòa vào làm một. "Tháp Thông Thiên" đã được sao chép xong rồi, máy tính phát ra âm thanh thông báo trong trẻo.
Hồ Già nghiêm túc nói: "Hôm nay muộn quá rồi, mai em sẽ chơi, tìm lúc nào rảnh rỗi rồi sẽ phản hồi lại cho anh, viết 500 chữ cảm nhận một mạch không kịp thở."
Điền Tư vội nói: "Chơi cho vui thôi, không cần phải nghiêm túc vậy đâu, học hành vẫn quan trọng hơn." Hồ Già nhẹ nhàng đánh anh một cái, ngẩng mặt lên rồi sửa lại: "Em học hành phải nghiêm túc, chơi game cũng phải nghiêm túc, làm gì cũng phải nghiêm túc, game này anh đặc biệt làm cho bố anh mà đúng không? Vậy em nhất định phải chơi cho thật nghiêm túc chứ."
Điền Tư ngẩn người, ánh mắt cũng trở nên dịu lại: "Cảm ơn em."
"Đừng nói cảm ơn em mà nói anh yêu em đi."
Anh hôn cô: "Anh yêu em."
Hôm sau, Hồ Già mang laptop đến cơ quan.
Ăn trưa xong, Hồ Già cẩn thận dọn dẹp bàn học rồi đặt laptop lên, mở "Tháp Thông Thiên".
Game mở đầu bằng một đoạn hoạt hình, tông màu nặng nề và u ám, Tiểu Phá Nát và cha chen chúc trong dòng người cuồn cuộn tiến về phía trước, Tiểu Phá Nát bé nhỏ như một cái phao xám xịt, bị đám đông xô đẩy lắc lư, nó đành phải cố gắng nắm chặt lấy tay cha. Phía trước, Tháp Thông Thiên hình chữ V ngược sừng sững lạnh lùng, Tiểu Phá Nát nheo mắt, tránh ánh sáng chói lòa trên đỉnh tháp, dòng người sền sệt như cháo ngoạm lấy khoảnh khắc mà nó lơ đãng, cuốn lấy nó, tách nó ra khỏi cha, Tiểu Phá Nát giãy giụa gọi cha nhưng chỉ thấy bóng lưng mờ ảo của ông. Tầm nhìn dần dần tối, bóng tối như mật đường, ngọt ngào bao phủ lấy Tiểu Phá Nát. Đến khi tỉnh dậy, nó đã ở bãi rác. Quạ kêu loạn xạ, kim loại va chạm ầm ĩ, Tiểu Phá Nát ôm chặt lấy thân thể bẩn thỉu của mình, nhìn về phía Tháp Thông Thiên lấp lánh ánh sáng yếu ớt ở cuối tầm mắt. Mình nhất định phải quay lại, Tiểu Phá Nát tự nhủ.
Hồ Già xem xong liền rịn ra mồ hôi lạnh, Điền Tư làm game cũng quá mức chi tiết tỉ mỉ rồi.