Trước khi ngủ, Hồ Già thì thầm với Điền Tư.
Cô dùng ngón tay gãi gãi sống mũi cao thẳng của anh: "Anh sợ em bị ông nội anh tức đến mức bỏ đi à?"
Điền Tư gật đầu, Hồ Già lại cười rồi hỏi anh: "Em còn chẳng nghe lời bố mẹ mình, sao phải nghe ông nội anh chứ?"
Nghe vậy, nét mặt Điền Tư quả nhiên đã giãn ra nhiều, như trời trong mây tạnh sau cơn mưa tuyết, anh nghiêng đầu nói với Hồ Già: "Ừ, đừng nghe lời ông ấy. Hôm nay ông ấy nói có chút quá đáng, anh thay mặt ông ấy xin lỗi em, xin lỗi nhé." Hồ Già vỗ anh một cái: "Lúc nãy ăn cơm anh đã nói xin lỗi rồi mà, sao giờ còn nói lại lần nữa? Không được xin lỗi suốt như thế."
Điền Tư bật cười, anh suýt nữa lại nói lời xin lỗi.
Ánh đèn dịu dàng, Hồ Già rõ ràng là động vật thân mềm, co ro trong lòng Điền Tư, anh ôm cô nhưng lại càng giống như được cô bảo vệ.
Một lúc sau, Điền Tư khẽ hỏi cô: "Giai Giai, em có thích anh không, không chỉ là ở trên giường thôi đâu."
Nói đến cuối, giọng Điền Tư trầm xuống, Hồ Già từ trước đến giờ chỉ nói thích anh ở trên giường.
Trong mối quan hệ tình cảm này, Điền Tư thiếu tự tin.
Hồ Già nhìn Điền Tư, trong lòng nghĩ đến chỗ thuốc mà anh uống: "Ừ, em thích anh."
Như cuối cùng cũng đi đến một kết thúc nhỏ, lại như cuối cùng cũng nhìn thấy đáp án của câu hỏi, nét mặt của Điền Tư thả lỏng.
Hồ Già nhẹ nhàng đặt tay lên vai Điền Tư rồi nói với anh: "Không sao đâu, đừng ngại hỏi ra, anh có thể hỏi em bất cứ lúc nào rằng em có thích anh hay không, anh có thể hỏi em khi đi dạo, khi ăn cơm, khi gọi điện thoại, thậm chí khi chúng ta cãi nhau, em đảm bảo câu trả lời của em sẽ đều giống nhau. Em thích anh, sẽ không rời xa anh." Nói xong, cô lại nhướng mày: "Em nói hay phải không? Dạo này em đọc nhiều kịch bản nên cũng trở nên có văn hóa rồi đấy."
Điền Tư nghe mà hốc mắt nóng lên, trong lòng anh như sắp có mưa, một cơn mưa hạnh phúc mà chua xót.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Điền Tư định làm bữa sáng, anh vẫn dậy sớm hơn Hồ Già nửa tiếng, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
Hồ Già nhíu mày, cô mở mắt đối diện với ánh mắt của Điền Tư, vẻ mặt cô như từ từ được đánh bóng, không khí cũng trở nên trong trẻo hơn, như làn sương núi chứa đầy đường và nước, cô thực lòng nói: "Hôm nay em vẫn thích anh." Vì thế mà Điền Tư cả ngày đều cảm thấy vui vẻ.
Điền Trọng Lân vẫn còn tức giận, ông cả đêm không ngủ, đến sáng mới lơ mơ nhắm mắt lại rồi ngủ đến trưa, Điền Trọng Lân lại tỉnh, ông thu dọn đơn giản rồi đi ra cửa.
Điền Trọng Lân gọi Điền Tư ra ngoài nói chuyện.
Trong phòng riêng của nhà hàng, Điền Trọng Lân thẳng thừng hỏi Điền Tư: "Cháu và cô gái này đã phát sinh quan hệ chưa?"
Điền Tư đáp: "Rồi ạ." Điền Trọng Lân nắm chặt cây gậy, trong lòng ầm ĩ như sôi sục, hai đứa trẻ vị thành niên học cấp 3, từ Dũng Thành chạy đến Thượng Hải sống chung, bỏ bê việc học, ngày ngày ăn uống, hưởng lạc không biết tiết chế, chúng còn có tương lai gì nữa đây? Sau khi Điền Bồi Anh đi, Điền Trọng Lân chính là người giám hộ của Điền Tư, ông kiểm tra bài tập của cháu mình, đưa cháu mình ra nước ngoài thi đấu, dẫn cháu mình gặp thầy cô và lãnh đạo, ông gần như đã giúp Điền Tư trải đường xong rồi, chỉ còn chờ cháu ông bước đi vững vàng nữa thôi. Ông không thể trơ mắt nhìn Điền Tư chệch đường được.
Điền Trọng Lân biết bây giờ ông không thể chia rẽ bọn họ, chỉ có thể nghĩ đến chuyện tấn công từ bên lề.
Ông mở lời: "Ông tạm thời không nói đến vấn đề các cháu có hợp nhau hay không, lùi lại vạn bước mà nói, cho dù ông không đưa ra ý kiến về chuyện này của các cháu, cháu đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, chẳng có gì phải lo, nhưng còn cô ấy thì sao, cô ấy vẫn còn đang học lớp 12, tương lai còn chưa xác định, cháu đưa cô ấy từ Dũng Thành đến Thượng Hải, việc học của cô ấy phải biết tính sao? Cháu nghĩ đây là tình yêu sao? Cháu còn quan hệ với cô ấy! Nếu như một ngày cô ấy có thai thì sao, cháu gánh nổi trách nhiệm này không? Cháu có từng nghĩ cho cô ấy hay chưa?"
Điền Tư bình tĩnh nói: "Trước đây ở Dũng Thành, cháu vẫn luôn giúp cô ấy ôn bài, cô ấy tiến bộ rất nhanh, sau đó thi xếp hạng liền tiến hơn 50 bậc, nhưng chúng cháu tính kỹ rồi, cô ấy đi theo văn hóa nên trường có thể chọn cũng không nhiều, cho nên bây giờ cô ấy chuyển sang nghệ thuật, đến Thượng Hải cũng là để học diễn xuất, cô ấy học rất nghiêm túc, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy rồi, đến khi trời tối mới trở về. Mấy hôm trước cô ấy vừa đi Hàng Châu thi kỳ thi thống nhất cấp tỉnh xong, cô ấy thi rất tốt, cháu tin rằng cô ấy có thể thi đỗ được một trường tốt."
Điền Trọng Lân cau mày nói: "Cháu..."
Điền Tư nói: "Ông nghe cháu nói hết đã, cháu đưa cô ấy đến Thượng Hải cũng là để tiện cho cháu chăm sóc cô ấy, cô ấy và gia đình có quan hệ không tốt, đến Thượng Hải có vấn đề ăn ở cần giải quyết, cháu hết sức muốn giúp đỡ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể thi đậu, dù là trường ở Thượng Hải hay Bắc Kinh cũng đều tốt cả. Ông phê bình rất đúng, cháu không nên quan hệ với cô ấy, nhất là bây giờ khi cô ấy còn đang trong thời kỳ đặc biệt, biện pháp bảo vệ có chu đáo đến đâu cũng có thể sơ suất, cháu càng nên phải cẩn thận, thận trọng hơn."
Điền Trọng Lân tức giận đến mức ánh mắt cũng trở nên rét run.
Ông giận dữ nói: "Bây giờ cháu có phải đang nghĩ rằng mình rất có trách nhiệm, rất biết đảm đương đúng không?"
Điền Tư im lặng, Điền Trọng Lân lại quát lớn: "Loại trẻ con như cháu, hồi trước ta làm ở Sở Giáo dục đã gặp nhiều rồi, được người ta tâng bốc khen ngợi là tự cho rằng mình ghê gớm, thực tế thì sao, rời khỏi môi trường cũ thì chẳng là gì cả. Ta có thể khẳng định nói với cháu là, hai đứa không hợp nhau đâu, cháu với cô ta, các cháu lén gia đình chạy đến Thượng Hải, chính là không có trách nhiệm với bản thân!"
Điền Tư lắc đầu nói: "Chúng cháu chia tay mới là không có trách nhiệm với nhau."
Điền Trọng Lân tức đến quai hàm đau nhức.
Điền Tư nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực ra còn ngoan cố hơn cả Điền Bồi Anh, là một khối sắt bất động không gặm nổi.
Hai người nói chuyện ba, bốn tiếng đồng hồ, Điền Tư vẫn không có chút gì lay chuyển, lúc thì nói Hồ Già chăm chỉ thế nào, lúc thì lại khen Hồ Già tiến bộ ra sao, cũng không quên báo cáo tiến độ học tập và phát triển trò chơi của mình, Điền Trọng Lân nghe mà thấy phản cảm, ông đứng dậy định đi, Điền Tư liền muốn tiễn ông về khách sạn, Điền Trọng Lân gạt cháu mình ra, thể hiện biểu tình chán ghét: "Cháu có nói hay đến mấy thì ông vẫn câu nói đó, hai đứa không hợp nhau, cháu làm trò chơi, ông cũng không ủng hộ." Điền Tư nghe xong cũng không có phản ứng gì, vẫn đưa Điền Trọng Lân về khách sạn.
Tình yêu quả thực là một loại bùa hộ mệnh, nó có thể giúp anh ổn định chính mình.