Bí thư Tần Vệ Quốc, mỗi khi đến giấc tối thì lão đều phải nhắm mắt dưỡng thần để tiếp nhận vật lý trị liệu.
Dựa theo yêu cầu vật lý trị liệu thì Tần Vệ Quốc phải tuyệt đối bình thản, đặc biệt là não bộ phải buông lỏng, phải rơi vào trạng thái mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này Tần Vệ Quốc rất khó rơi vào giấc ngủ, đôi khi lão muốn trở thành một cán bộ hưu trí thanh nhàn, cùng sống với người thân, trồng vài loài hoa lá cây cỏ, chốc chốc lại đùa giỡn với con cháu, đây là phương pháp để đa số ông lão bảo dưỡng tuổi thọ.
Nhưng sự thật là cuối cùng cũng không thể bỏ xuống được, Tần Vệ Quốc rất khó bỏ mặc mọi thứ mà ra đi. Dù thế nào thì lão cung đã công tác ở Hoa Đông được hơn nửa đời người, có cảm tình đặc biệt với vùng đất với con người nơi đây.
Nếu phái Hoa Đông tan tác và Tần Vệ Quốc phải lưu vong thì hoàn toàn có thể buông tay, nhưng tình cảnh lại cứ khăng khăng theo kiểu khó dò, trung ương để lão tiếp tục ở lại Hoa Đông, hơn nữa còn bày tỏ quyết định rõ ràng, muốn lão phải làm tốt công tác phối hợp ở Hoa Đông.
Phó thủ tướng Dương điện thoại cho Tần Vệ Quốc, đến lúc này những gì thủ tướng nói lão vẫn còn ghi nhớ rất rõ. Trước đó trên hội nghị bộ chính trị trung ương, tổng bí thư Diẹp tự mình nói ra đề nghị muốn Tần Vệ Quốc tiếp tục giữ chức bí thư Hoa Đông. Tổng bí thư Diệp nói:
- Vấn đề Hoa Đông chúng ta cần phải xem trên mặt biện chứng, cần phải bình luận khách quan về ưu khuyết điểm của đồng chí Tần Vệ Quốc, tôi cho rằng đồng chí Tần Vệ Quốc có công rất lớn.
- Đối với những đồng chí như vậy thì chúng ta nên cứ để anh ấy tiép tục phát huy lực ảnh hưởng, bây giờ Hoa Đông đang biến đổi lớn, người hiểu rõ Hoa Đông chính là đồng chí Tần Vệ Quốc, anh ấy không đảm nhận chức bí thư thì người nào sẽ đảm đương?
Tổng bí thư Diệp nói một câu làm Tần Vệ Quốc phải ở lại, lão cũng không có nhiều tâm tư, nhưng trong lòng cũng chấn động. Thật ra Tần Vệ Quốc tiếp xúc tổng bí thư Diệp cũng không nhiều, cũng không phải người thuộc phía tổng bí thư, nhưng Tần Vệ Quốc nghe tổng bí thư nói như vậy thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác tri kỷ.
Một đời làm người, một đời làm quan, đến độ tuổi của Tần Vệ Quốc thì gần như đã đến hoàng hôn, nếu không được tiến vào danh sách trung ương thì con đường làm quan cũng chỉ còn hai năm phát triển. Nhưng trong lòng lão luôn đặt nặng Hoa Đông, không thể bỏ được, lão chỉ hận thời gian còn lại là quá ít, không thể nào hoàn thành mục tiêu của mình. nguồn TruyenFull.vn
Tần Vệ Quốc thấy quan viên Hoa Đông sắp bị vung vãi đi khắp nơi trong nước mà trong lòng cảm thấy buồn bực, những quan viên này đi ra ngoài thường sẽ không có rể cọc bám sẵn, sẽ phải lo lắng cho tương lai. Nhưng bây giờ Hoa Đông vẫn còn Tần Vệ Quốc, bọn họ sẽ có thể tìm tới nhà mẹ đẻ, nếu Tần Vệ Quốc mất thì tình huống sẽ thế nào?
Tần Vệ Quốc nghĩ đến đây mà trong lòng có chút đau đớn, phái Hoa Đông trước nay luôn túm tụm ở một góc, tất cả ôm lấy nhau thành một khối. Đến lúc này đã xảy ra vấn đề, đã động đến căn cơ, bây giờ ở chính phủ còn có thủ tướng Dương chèo chống, nhưng thủ tướng Dương sắp về hưu cũng là kết cục đã định. Nếu thủ tướng về hưu, sau đó Tần Vệ Quốc cũng về hưu, như vậy phái Hoa Đông hầu như chỉ còn biết mai danh ẩn tích.
Tần Vệ Quốc cũng thấy rõ những hạt cát Hoa Đông vung ra khắp nước khó thể làm được gì lớn, vì Hoa Đông đắc tội với rất nhiều người từ trung ương đến địa phương, bây giờ cán bộ Hoa Đông được đưa đến địa bàn người khác, sẽ không bị xa lánh sao? Đây là câu nói gieo nhân nào gặt quả nấy, khó tránh khỏi báo ứng.
Tần Vệ Quốc suy nghĩ miên man mà cảm thấy mất hứng, trong lòng cực kỳ hối hận. Thật ra với kiến thức của lão thì vài năm trước đã thấy được tình cảnh cực đoan của phái Hoa Đông, hơn nữa lão cũng đã muốn vứt bỏ nó đi không phải chỉ một lần một lần. Lão muốn đưa lãnh đạo phái Hoa Đông ra ngoài, mở rộng lòng dạ, trăm sông về biển, không cần phải tiếp tục tiến vào tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi khó còn lối ra.
Nhưng cuối cùng Tần Vệ Quốc cũng khó thể quán triệt được ước nguyện ban đầu, khi Hoa Đông gặp phải cục diện khó ngoài khốn trong thì lão cũng chỉ biết đau khổ chèo chống. Tuy lão vì thế mà vắt hết óc suy nghĩ nhưng cũng không thể vãn hồi được nguy cơ lật đổ của phái Hoa Đông.
Tình hình lúc này ở Hoa Đông, Tần Vệ Quốc chỉ lần đầu nhìn qua danh sách thường ủy mới mà cảm thấy cực kỳ phức tạp. Bên trong có đầy đủ các quan viên của những thế lực như Kinh Tân, Hải phái, Triệu phái, thậm chí còn có vài thế lực khác.
Lần đầu tiên hội nghị thường ủy Hoa Đông sinh ra tình cảnh mọi người khắc chế lẫn nhau, nhưng cũng rất tôn trọng Tần Vệ Quốc, dù là thảo luận vấn đề gì cũng không có phản đối và được thông qua. Nhưng trong lòng Tần Vệ Quốc biết rất rõ, bây giờ trong ban ngành Hoa Đông là nơi tập trung tất cả nhân sĩ tinh anh của các hệ phái.
Vừa xuống nhận chức chủ tịch tỉnh chính là Kiều Quốc Thịnh, đây chính là chủ tịch thành phố Kinh Tân. Thành phố Kinh Tân trực thuộc trung ương, vị trí chủ tịch có độ nặng rất lớn, nhưng cuối cùng Kiều Quốc Thịnh cũng bỏ qua mà đến Hoa Đông, như vậy chứng tỏ sự coi trọng của phái Kinh Tân với Hoa Đông là thế nào.
Phó bí thư mới nhận chức của Hoa Đông chính là Âu Đan, là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của cục tổ chức trung ương, mục tiêu bồi dưỡng thấp nhất là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh. Một cán bộ nữ như thế này là rất hiếm thấy, nàng vốn là phó chủ tịch thành phố Hoàng Hải, bây giờ được phái đến Hoa Đông, rõ ràng thấy được tâm tư của Hải phái.
Hơn nữa đi theo Âu Đan đến Hoa Đông còn có bí thư tư pháp Đoạn Tuyết Linh, trước đó Đoạn Tuyết Linh vốn nhận chức ở ủy ban tư pháp trung ương, là nhân vật quan trọng của Hải phái, lần này hàng không đến Hoa Đông cũng không tốt đẹp gì. Điều này còn chưa tính là quá đáng, chủ tịch thành phố Cảng Thành Diêm Thụ Niên vừa đến nhận chức cũng là tướng mạnh của Hải phái.
Bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải chính là xu thế của Hoa Đông, sau này phải đẩy mạnh hợp tác kinh tế Cảng Thành và Hoàng Hải, chủ tịch Diêm là tướng mạnh của Hải phái đưa đến Cảng Thành nhận chức, ý nghĩa không nói mà hiểu.
Diêm Thụ Niên là cán bộ cấp thành phố, mà hô ứng trên tỉnh ủy còn có Âu Đan và Đoạn Tuyết Linh, rõ ràng Hải phái đang bùng lên ở Hoa Đông, thậm chí còn có đội hình hùng mạnh hơn cả phái Kinh Tân.
Mặt khác phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hoa Đông chính là Niên Tuấn Quốc, là danh tướng của Triệu phái. Niên Tuấn Quốc có xuất thân là dân đen, là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của Triệu phái ở Giang Nam thậm chí là cả Trung Nguyên. Vào thời điểm này Niên Tuấn Quốc được đưa đến Hoa Đông, chắc chắn cũng không phải để ngắm cảnh.
Tần Vệ Quốc cẩn thận loại bỏ những nhân vật có lý lịch trong ban ngành thường ủy, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười khổ, Đáng lý ra đối với một người làm bí thư tỉnh ủy thì ban ngành có các thành viên năng lực mạnh là một chuyện rất tốt, nhưng Tần Vệ Quốc lúc này lại biết rất rõ, nếu muốn cục diện chính trị Hoa Đông được yên ổn thì phải trấn áp được đám kiêu binh hãn tướng đến từ bên ngoài, đây cũng là một sự việc không dễ dàng.
Thậm chí Tần Vệ Quốc còn sinh ra một ý nghĩ hoang đường, trung ương có thể phái một đội hình hùng hậu như vậy đến Hoa Đông, đúng là quá quan tâm Hoa Đông. Trước nay Hoa Đông là một tỉnh phát đạt trong nước, bây giờ lại có một ban ngành hạng nhất, tương lai sẽ đi về hướng nào?
- Bí thư, vật lý trị liệu hôm nay đã hoàn thành, hôm nay anh thả lỏng hơn nhiều so với bình thường.
Bác sĩ vật lý trị liệu nói.
- À!
Tần Vệ Quốc nghiêm nghị nói.
Chu Hướng ở bên cạnh hắng giọng nói:
- Tổng thu nhập quốc dân của thành phố Hoài Dương năm nay đã vượt lên đứng trong hàng ngũ các thành phố xếp hạng hai, xếp vị trí thứ bảy sau các thành phố xếp hạng hai, nhảy lên vị trí đứng đầu trong các thành phố trực thuộc tỉnh.
- Mặt khác mục tiêu phát triển kinh tế của Hoài Dương chính là tạo ra đặc sắc, đẩy mạnh danh tiếng, cố gắng biến Hoài Dương thành khu du lịch nghỉ dưỡng lớn nhất Hoa Đông, cố gắng tiến vào hàng ngũ những thành phố du lịch bậc nhất cả nước...
Chu Hướng đọc từng chữ rất rõ ràng, hắn đưa ra tất cả thành tích năm vừa qua của Hoài Dương, hơn nữa còn trình bày chi tiết những mục tiêu và phát triển từ nay về sau. Những tài liệu này là mới nhất, mặt khác còn có cả báo cáo đầu năm của khối chính quyền Hoài Dương. Chu Hướng cũng không biết vì sao bí thư lại đột nhiên muốn tìm hiểu những tin tức này, cần phải có số liệu chính xác, vì vậy đã làm hắn tốn không ít tâm tư.
Tần Vệ Quốc vẫn nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt yên tĩnh như giếng nước sâu nhưng trong lòng thầm gật đầu, tán thưởng Trương Thanh Vân ra tay nhanh gọn. Trong vòng một năm mà Hoài Dương đã xây dựng rầm rộ, tiến bước lớn trong hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương, hơn nữa trong thời gian ngắn mà lấy được thành tích quá rõ ràng, cũng coi như trù tính rất thỏa đáng.
Trương Thanh Vân là người nổi tiếng ở Hoa Đông, không phải chỉ vì sự phát triển hiện tại của Hoài Dương, quan trọng hơn hắn còn là người nổ phát súng đầu tiên cho sự sụp đổ của phái Hoa Đông.
Bây giờ thời tiết ở Hoa Đông đã biến đổi nhưng Trương Thanh Vân đã chú định không có khả năng chẳng dính liền, sau này hắn vẫn phải đóng vai trò nhân vật chủ chốt. Đây không phải chỉ là mong muốn của phái Kinh Tân, hơn nữa còn là sự mong muốn của Tần Vệ Quốc.
Thậm chí tất cả các thế lực khác phải cắm sừng lên đầu Trương Thanh Vân, bây giờ Hoa Đông là nơi anh tài tụ tập, Trương Thanh Vân còn có thể tự mình tạo ra truyền kỳ sao?
Tần Vệ Quốc cười cười, lão nói:
- Sắp xếp thật kỹ chương trình, sắp tới tôi sẽ đến thị sát Hoài Dương. Bây giờ Hoài Dương biến đổi rất lớn, tôi là một bí thư tỉnh ủy sẽ là người cực kỳ vui sướng, đến bên kia nhìn qua vài khung cảnh, biết đâu có thể xác lập vài phương hướng tốt cho quá trình phát triển kinh tế Hoa Đông sau này, biêt đầu sẽ tạo ra được đột phá lớn.
- Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp. Nhưng gần đây Hoài Dương có trọng trách rất nặng trong tiếp đãi, chủ tịch Kiều, phó bí thư Âu, phó chủ tịch Niên đều muốn đến thị sát Hoài Dương, bây giờ Hoài Dương rõ ràng đã là thành phố ngôi sao trong Hoa Đông chúng ta.
Chu Hướng nói.
Tần Vệ Quốc trợn mắt nhìn chằm chằm Chu Hướng, một lúc lâu sau lão cười ha hả nói:
- Cậu dùng từ rất chuẩn xác, năm nay Hoài Dương rõ ràng đã là ngôi sao lớn trong Hoa Đông, vấn đề hợp tác với Hoàng Hải mang đến cho Hoài Dương cơ hội quá lớn, mà điều khó khăn chính là Hoài Dương nắm bắt được cơ hội để kinh tế phát triển mạnh mẽ.
- Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này sợ rằng sẽ còn có nhiều tin vui. Tôi tin tương lai của Hoài Dương sẽ cực kỳ tốt đẹp.
- Vì vậy lúc này tất cả mọi người đến Hoài Dương là chuyện tốt, nếu các vị lãnh đạo đã đến, chẳng lẽ một bí thư như tôi lại không?
Chu Hướng thấy Tần Vệ Quốc cười lớn thì chợt sững sờ, cũng không biết vì sao Hoài Dương lại được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ thật sự trở thành thành phố ngôi sao?
Tần Vệ Quốc đưa mắt nhìn Chu Hướng đi xa mà thu nạp nụ cười. Lão là bí thư tỉnh ủy nhiều năm, tất nhiên biết rõ muốn làm ban ngành đoàn kết thì đầu tiên phải quán triệt ý chỉ của mình ở hội nghị thường ủy, dưới cục diện như vậy, đầu tiên Tần Vệ Quốc phải đột phá ở đặc điểm này.
Nếu không làm được thì một bí thư như Tần Vệ Quốc không có uy tín, hơn nữa còn khó hoàn thành nhiệm vụ trung ương đã giao phó. Điều này không những gây bất lợi cho lão, hơn nữa còn là bất lợi cho Hoa Đông. Bây giờ thủ hạ đã rất mạnh, lão không thể có thái độ chủ quan kiêu ngạo, cần phải liều mạng già tiếp thêm chút sức cho Hoa Đông.