Bố Y Quan Đạo

Chương 723: Phụ nữ (1)



Trụ sở của sở giao thông nằm bên cạnh sông Trường Giang ở thành phố Lăng Thủy, đây là một tòa nhà hơn mười tầng, bên trong cỏ cây tươi mát. Trong các ban ngành tỉnh ủy thì đây là một đơn vị khá béo bở.

Những năm gần đây quốc gia rất chuyên chú phát triển giao thông, một sở giao thông tỉnh thường nắm trong tay quyền lực của rất nhiều hạng mục và vài trăm tỷ tài chính. Điều này cũng chính thức làm cho bảo vệ trước cổng sở giao thông rất bận rộn, xe các thành phố tuyến dưới đi vào nườm nượp, một cảnh tượng rất phồn hoa.

Mười giờ sáng, một chiếc xe Audi biển số thị ủy Hoài Dương tiến vào khu nhà sở giao thông. Xe dừng lại, thư ký ngồi ở ghế lái phụ bước xuống mở cửa xe, Trương Thanh Vân híp mắt xuống xe, hắn đảo mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh mà khóe miệng cong lên thành đường.

Sở giao thông cực kỳ béo bở quả nhiên danh bất hư truyền, khoảng sân trong khu hành chính này chỉ có thể nói là nhỏ hơn một chút so với khoảng sân tỉnh ủy mà thôi, nhưng quy cách lại không kém. Trương Thanh Vân đã vài lần gặp mặt trưởng phòng Mạnh Hiểu của sở giao thông, vì những lần gặp mặt trước đó đều trong các hội nghị có quy cách tương đối cao, vì vậy mà ấn tượng của Trương Thanh Vân về đối phương cũng không quá lớn.

Người này khoảng năm mươi lăm tuổi, tóc ngắn và trắng, ăn mặc mộc mạc, tướng mạo xấu xí. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ Mạnh Hiểu mới thật sự là chủ nhân chân chính của khu nhà này, mình chỉ là một cán bộ tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh, chắc chắn không được người ta quan tâm.

Trương Thanh Vân lần này đến tìm sở giao thông chủ yếu là vì vấn đề cải tạo đường xá của các huyện Vọng Hải, Lâm Viên. Những huyện ở thành phố Hoài Dương có thể nói là tụt hậu, có vài công trình từ trước thập niên chín mươi.

Bây giờ những công trình giao thông phần lớn đã bị hư hại nặng, hơn nữa độ rộng cũng không phù hợp với yêu cầu xã hội bây giờ. Những huyện trong Hoài Dương đã từng nhiều lần báo cáo cho sở giao thông để suy xét vấn đề này, vài năm trước sở giao thông đã từng thiếu thốn ngân sách, vì vậy mà vấn đề ở Hoài Dương vẫn liên tục bị giữ lại.

Hơn nữa trong sự việc này còn liên quan đến quan hệ không tốt giữa Mạnh Hiểu và các lãnh đạo ban ngành Hoài Dương trước đó, cũng vì vậy mà sở giao thông luôn có "vài phần kính trọng" với Hoài Dương. Đừng nói là báo cáo của các quận huyện bị chặn, thậm chí dùng danh nghĩa chính quyền cũng bị người ta ngăn cản hạng mục.

Sau khi Trương Thanh Vân lên nhận chức đã tìm hiểu rõ ràng về vấn đề này, vì thế mới đặc biệt nói với Miêu Hà, đã quá nể mặt đối phương. Đồng thời những lần trước đó Trương Thanh Vân đã dùng danh nghĩ đảng ủy chính quyền mà chuẩn bị chút đặc sản cho Mạnh Hiểu, vì thế mà hai bên khá tôn trọng nhau.

Phải nói là những cố gắng của Trương Thanh Vân đã có được chút tác dụng, Trương Thanh Vân tự mình điện thoại cho Mạnh Hiểu vài lần, nhưng câu trả lời đều khá khẳng định, đều tỏ vẻ sẽ suy xét tình huống thực tế ở Hoài Dương.

Không ngờ những năm gần đây người lật lọng có quá nhiều, Mạnh Hiểu cũng không phải là ngoại lệ. Khoảng thời gian này Hoài Dương và Trương Thanh Vân rơi vao thế rối loạn, Mạnh Hiểu lập tức thay đổi, bắt đầu từ chối, hai tuyến đường đã quyết định sẽ cải tạo lập tức ngừng lên ngựa, nguyên nhân được đưa ra chính là tài chính không đủ nên khó thể làm qua loa.

Hôm nay Trương Thanh Vân đến sở giao thông chính là giải quyết chuyện này, trước khi đến hắn đã cho Lưu Bằng liên hệ với người phụ trách tương quan phía sở giao thông. Bây giờ xem ra đối phương chẳng xem ra gì, dù sao hắn cũng là phó chủ tịch tỉnh, không ngờ đến sở giao thông dưới tình huống đã hẹn trước mà bầu không khí lạnh tanh, không có người dẫn đường, điều này rõ ràng khá bức bối.

Lưu Bằng có chút xấu hổ nói:

- Bí thư, anh chờ chút, tôi đi trước...

- Khụ!

Trương Thanh Vân ho khan cắt đứt lời của Lưu Bằng, hắn xách cặp công tác rồi nói:

- Anh cứ ở trong xe, tự mình tôi đi làm việc.

- À, điều này...

Lưu Bằng có chút do dự, đường đường là phó chủ tịch tỉnh xuống một ban ngành trực thuộc khối chính quyền mà phải trơ mặt đi tìm người, đúng là quá khó chịu. Trương Thanh Vân nhíu mày cắt đứt lời của Lưu Bằng, hắn nói:

- Cứ như vậy là được, không cần làm loạn.

Lưu Bằng không dám trái ý của Trương Thanh Vân vì vậy đành thành thật ngồi trong xe. Trương Thanh Vân xách theo cặp tài liệu đi vào tòa nhà, khi đến đại sảnh tầng một thì gặp một người phụ nữ trung niên trắng trẻo. Khi thấy Trương Thanh Vân tiến đến thi nàng tiến lên nói:

- Chào chủ tịch Trương, chào chủ tịch Trương, chào mừng anh đến thị sát sở giao thông, tôi là Vương Đăng, lúc này trưởng phòng Mạnh đang họp, anh ấy dặn tôi đến nghênh đón anh, mời anh đi bên này. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Vương Đăng rất khách khí, dù không giới thiệu rõ ràng nhưng Trương Thanh Vân nghe qua tên của đối phương mà biết đây chính là phó phòng sở giao thông. Miêu Hà quả nhiên có ý chơi đùa, chính hắn không tham gia mà để cho một phó phòng tiến đón, ý tứ đuổi khách đã rất rõ ràng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút biểu cảm, hắn theo Vương Đăng đi thang máy lên lầu mười một tiếng vào phòng khách quý. Có vài nhân viên đến dâng trà thơm, Vương Đăng tạm thời gọi vài thành viên ban ngành đến nghe Trương Thanh Vân "phát biểu".

Trương Thanh Vân chỉ lo uống trà mà không nói câu nào, Vương Đăng cũng am hiểu tiếp đãi, nàng cũng không hấp tấp. Dưới tình huống xấu hổ này nàng cũng có thể tìm được lời để nói, bầu không khí trong phòng giống như lãnh đạo xuống thị sát, có người báo cáo và giới thiệu tình huống, mỗi người đều làm như thật.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người trước mặt, ban ngành béo bở nuôi không đám lãnh đạo này. Bọn họ không thể làm chủ được nhưng dùng để đối phó với một ác khách không mời mà đến như Trương Thanh Vân thì rõ ràng là đòn sát thủ, mà Trương Thanh Vân gặp phải đãi ngộ như vậy cũng là lần đầu tiên. Xem ra cấp bậc cao cũng chưa hẳn kiếm được chỗ tốt, ít nhất bây giờ Trương Thanh Vân cũng bị xem là ác khách.

Vương Đăng biểu hiện rất nhiệt tình nhưng trong lòng thầm kêu khổ, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nàng đã bồn chồn. Phó chủ tịch tỉnh kiêm bí thư thị ủy Hoài Dương là một người có danh tiếng rất lớn, tuổi còn trẻ nhưng khi đối mặt thì Vương Đăng mới thấy đối phương còn trẻ hơn cả tưởng tượng của mình.

Lần đầu tiên tiếp kiến một lãnh đạo còn quá trẻ như vậy làm Vương Đăng cảm thấy bồn chồn, một người như vậy có thể làm phó chủ tịch tỉnh mà bình thường được sao? Muốn gạt người thì có thể gắng gượng, người ta là quan chư hầu một phương, nếu thật sự nổi giận thì Vương Đăng khó thể chống lại được.

Sau khi Trương Thanh Vân tiến vào sở giao thông, ngoài vài câu chào hỏi thì không nói lời nào có chất lượng, vì vậy mà Vương Đăng cảm thấy trong lòng không có hương vị. Nàng biết rõ tính cách của trưởng phòng Mạnh, hôm nay nếu không thể đuổi Trương Thanh Vân đi thì chắc chắn mình sẽ bị mắng chửi.

Bây giờ Vương Đăng thấy Trương Thanh Vân không đi theo con đường của mình thì vẻ mặt chợt biến đổi, mình tìm người làm loạn, nếu không xử lý tốt thì hậu quả khó tưởng tượng được.

- Trưởng phòng Vương, hôm nay trưởng phòng Mạnh không có ở đây sao?

Trương Thanh Vân nói.

Vương Đăng nuốt vào một ngụm nước miếng, khi vào cửa thì nàng đã nói trưởng phòng Mạnh đang tham gia hội nghị, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân hỏi như vậy thì nàng chợt căng thẳng. Nàng không dám trả lời, nếu trưởng phòng đi họp thì sau khi trở về phải gặp mặt mới đúng.

- À, vốn là có ở trong trụ sở, nhưng tạm thời đã nhận được điện thoại của phó chủ tịch Triệu, anh ấy đi...

Vương Đăng nói.

Vương Đăng vừa nói được nửa câu thì Trương Thanh Vân đã vung tay lên cắt ngang lời, hắn nói:

- Được rồi, tôi biết rồi, nếu đã không có mặt ở trụ sở thì tôi cũng không muốn trì hoãn mọi người. Tôi chỉ là một lãnh đạo trên danh nghĩa, bây giờ ở Lăng Thủy thì là lãnh đạo của các anh các chị, nhưng khi quay về Hoài Dương thì trở thành người bị các anh chị lãnh đạo.

- Ha ha, anh khách khí!

Mọi người chợt cười vang, Vương Đăng cười rất mất tự nhiên, lông mày giãn ra hết mức.

- Nhờ mọi người chuyển một vật cho trưởng phòng Mạnh, không có vấn đề gì đấy chứ?

Trương Thanh Vân đứng lên nói, hắn vừa nói vừa lấy trong cặp ra một văn kiện đưa cho Vương Đăng.

- Vâng, vâng, chủ tịch Trương, anh đừng nóng vội, trưa tay chúng tôi còn đặc biệt sắp xếp một bàn rượu nhạt tiếp đón anh.

Vương Đăng nói.

- Phải không?

Giọng nói của Trương Thanh Vân chợt kéo lên cao, Vương Đăng không chuẩn bị và trong lòng có quỷ nên bị dọa lui về phía sau một bước, vẻ mặt đỏ bừng. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Cám ơn, đã sớm nghe nói các đồng chí sở giao thông rất nhiệt tình, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng tiếc lúc này tôi phải quay về Hoài Dương, nếu nói một cách không khách khí thì tình hình Hoài Dương bây giờ không tốt cho lắm, tôi cũng chỉ là một người lao lực mà thôi, ha ha...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv