- Thanh Thanh, thế nào, em đang một mình ở đây à?
Miêu Hà đi đến cười nói, giọng điệu rất nhiệt tình.
Miêu Thanh nói:
- Chị, chị xem điện thoại của anh Lưu nhà em không thể gọi được, trong lòng em rất nôn nóng, đúng là muốn về nhà xem xét tình huống...
- Không cần quá lo lắng, đã lớn như vậy còn chạy đi mất sao?
Miêu Hà cười nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:
- Được rồi, em đừng nóng vội, vừa rồi chị đã điện thoại cho Hào Vĩ, anh ấy nói em rể đã đến thành phố, hai anh em bọn họ đang ở cùng với nhau. À, Trấn Trấn cũng đã lên thành phố, bây giờ bọn họ rất tiêu dao.
Miêu Thanh sáng mắt lên, nàng nói:
- Thật vậy sao? Đúng là, đi thành phố cũng không báo một tiếng, mà sao lại đưa cả con theo? Trấn Trấn hôm nay không đi học sao?
- Được rồi, được rồi, Thanh Thanh, có chuyện vui lớn thì không nên quá tôn nghiêm, em rể đã lên làm thư ký của tư bình thị ủy thì cũng có ý kiến của riêng mình. Đối với phụ nữ chúng ta thì chỉ cần ở phía sau làm tốt công tác nội trợ là được, chuyện của đàn ông chúng ta có tư cách tham gia sao?
Miêu Hà nói.
Miêu Thanh nở nụ cười mất tự nhiên, nàng nhạy cảm phát hiện ra sự biến đổi của Miêu Hà. Trước kia Miêu Hà rất thích quở trách Lưu Bằng, bây giờ chồng mình là đại nhân vật trong mắt Miêu Hà, chuyển biến đến quá nhanh, dù là Miêu Thanh cũng cảm thấy khó thích ứng.
Tin tức về Lưu Bằng được truyền ra chỉ trong một đêm, khi đến cuối tuần, Trương Thanh Vân đặc biệt gặp Lưu Bằng trong phòng mà cảm thấy đối phương may mắn. Sau kinh nghiệm gặp mặt thư ký trưởng lần trước thì Lưu Bằng đã rút ra kinh nghiệm, hắn chuẩn bị rất đầy đủ, đặc biệt vượt qua cửa ải bí thư Trương.
Lưu Bằng được xưng là tài tử đệ nhất huyện Vọng Hải, Trương Thanh Vân nghĩ rằng đối phương phải ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng nhã nhặn, nhưng khi gặp mặt thì phát hiện ra người này khá trầm ổn, mơ hồ có chút quê mùa, tướng mạo không quá anh tuấn, kém xa những gì Trương Thanh Vân tưởng tượng.
Trương Thanh Vân nhìn người thích nhìn mắt, chỉ nhìn vào mắt một người thì hắn có thể thấy được kinh nghiệm của đối phương. Ánh mắt Lưu Bằng sâu sắc và không thiếu linh động, rõ ràng là người có kinh nghiệm.
- Lưu Bằng, lần này anh tiến vào ban thư ký thị ủy thì có cảm tưởng gì? Tôi muốn nghe những suy nghĩ chân thật của anh.
Trương Thanh Vân nói, tuy hắn còn trẻ nhưng làm quan nhiều năm, toàn thân sớm bùng lên quan uy, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra áp lực cho người khác, Lưu Bằng tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cũng may Lưu Bằng hôm nay đã sớm có chuẩn bị, hắn có chút thất thần rồi nói:
- Tôi cảm thấy lần này chủ yếu là mình tìm được cơ hội tốt.
- Sao?
Trương Thanh Vân lên giọng nói, hắn cười:
- Tôi cũng muốn nghe anh nói rõ một chút, thế nào là một cơ hội tốt.
- Bí thư anh mới đến Hoài Dương, mà bây giờ Hoài Dương đang trăm phế đợi hưng, vấn đề của Hoài Dương trên mặt chính trị là rất nghiêm trọng. Sau này phải chỉnh đốn trật tự ở Hoài Dương, cần phải đặt công tác tư tưởng cán bộ làm trọng yếu.
- Mà tôi cũng vừa vượt qua cửa ải, nếu so sánh với các đối thủ cạnh tranh khác thì năng lực của tôi không nhất định là ưu tú nhất, nhưng tôi đến từ Vọng Hải, cũng không có vấn đề gì khác. Tôi làm thư ký cho bí thư, tôi tin bầu không khí chính trị ở Hoài Dương đã sắp tươi sáng hơn.
Lưu Bằng cất cao giọng nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lưu Bằng, vì người trong nghề chỉ cần vung tay là biết nhau, đối phương chỉ nói vài câu nhưng đã thể hiện một mặt cay nghiệt và chua ngoa. Người này nói chuyện rất biết chừng mực, ép sự việc xuống, cũng không dây dưa trên người mình mà nói đến tương lai của Hoài Dương. Làm thư ký mà nói như vậy là rất chính xác, cũng khó tin chỉ trong thời gian ngắn mà đối phương bày ra tiêu chuẩn như vậy.
- Được rồi, hôm nay chúng ta không nói nhiều, anh quay về Vọng Hải làm tốt công tác thủ tục, nhanh chóng an tĩnh trở lại, nếu công tác thư ký không được mở rộng thì rất khó mở rộng và phát triển. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng!
Lưu Bằng nói, hắn đứng dậy mà thở dài một hơi, trên mặt không có chút thư giản, vẫn nghiêm túc và cung kính như trước. Trương Thanh Vân quét mắt nhìn đối phương vài lần, trong lòng đã có chủ ý, Lưu Bằng này có thể dùng nhưng không nên kỳ vọng quá cao.
Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng rất thỏa mãn khi có thư ký, quan trọng là Lưu Bằng tiến vào thị ủy mà chẳng có căn cơ hay bối cảnh, đây là một đòn đả kích với quan trường Hoài Dương đang mốc meo, tất nhiên sự việc lần này có tác dụng tạo ra điển hình cho công tác đề bạt cán bộ.
Cũng giống như tất cả lãnh đạo khác, Trương Thanh Vân đến nhận chức thì việc đầu tiên cần phải giải quyết là nhân sự. Bây giờ Hoài Dương bệnh nặng khó thể dùng thuốc mạnh, vì vậy chỉ có thể đeo xiềng xích nhảy múa, dùng phươgn pháp đánh thái cực quyền để xử lý mọi việc tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa tốc độ cũng không thể chậm, đây là một khỏa nghiệm lớn.
Vấn đề tổ chức nhân sự là một cây chĩa ba nanh, gồm phòng tổ chức, bí thư phụ trách công tác đoàn thể và Trương Thanh Vân. Trước mắt trưởng phòng Lưu Phái và bí thư Tiêu đã rơi vào tình cảnh bằng mặt không bằng lòng, đây là bố cục mà Trương Thanh Vân dùng trăm mưu ngàn kế mới bày ra được.
Trương Thanh Vân chuẩn bị đánh thái cực quyền từ điểm này, chậm rãi làm cho phương diện tổ chức nhân sự quán triệt ý chỉ của mình, phải nắm bắt vào trong tay, phải túm được nguồn gốc lây bệnh ở Hoài Dương. Rõ ràng tất cả bệnh tật của Hoài Dương đều từ chỗ này lây lan ra ngoài.
Lại nói về Lưu Bằng, thời gian hắn quay về Vọng Hải sắp xếp công tác là rất ngắn so với tưởng tượng của người khác, hắn chỉ tốn nửa ngày thời gian đã sắp xếp ổn thỏa, sau đó lập tức đến thị ủy trình diện. Lúc này hắn đã trải qua giai đoạn hưng phấn, đã bắt đầu bình tĩn trở lại, thích ứng với thân phận mới.
Lưu Bằng thích ứng rất nhanh, đồng thời cũng biết được sự quý giá của thời gian. Vấn đề Hoài Dương tiếp tục kéo dài một ngày sẽ ngày càng xấu, làm một người làm chính trị trưởng thành thì Lưu Bằng thấy rõ những chỗ khó xử của Trương Thanh Vân. Lúc này hắn làm thư ký cho bí thư, phải đứng bên cạnh hỗ trợ bí thư, đây là điều cực kỳ quan trọng.
Vì vậy Lưu Bằng ngoài việc gặp mặt bí thư và chủ tịch huyện Vọng Hải và đưa con cho vợ, hai vợ chồng còn chưa kịp tâm sự gì thì hắn đã nhanh chóng quay về thành phố. Trương Thanh Vân căn bản cũng không ngờ Lưu Bằng lên nhanh như vậy, ngày hôm sau phòng thư ký đã có người mới, người ngồi trên ghế là Lưu Bằng.
Lưu Bằng cố ý mặc một bộ tây phục màu xanh đen, tóc tai chỉnh tề, khi đến phòng thư ký thì lập tức làm vệ sinh thật sạch, thu dọn rất tỉ mỉ. Dù là ngày đầu tiên đi làm nhưng hắn biểu hiện mức độ công tác rất chuyên nghiệp.
Sáng sớm Trương Thanh Vân đi làm đã thấy phòng thư ký của mình có biến đổi lớn, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng vẻ mặt không chút biểu cảm. Hắn hỏi Lưu Bằng và câu về cuộc sống rồi đẩy cửa phòng làm việc của mình bắt đầu công tác.
Mười giờ sáng Lưu Bằng đẩy cửa vào nói:
- Bí thư, trưởng phòng Lưu của phòng tổ chức gọi điện đến, anh ấy sắp đến báo cáo công tác, anh xem...
Trương Thanh Vân cau mày, hắn đáp ứng. Lưu Bằng lại nói:
- Vừa rồi khi giao tiếp công tác tôi thấy báo cáo mà chính trưởng phòng Lưu ký tên còn chưa được bí thư duyệt qua, có phải vì chuyện này không?
- Phải không?
Trương Thanh Vân tiện tay lục trong đám văn kiện, quả nhiên tìm được báo cáo của phòng tổ chức. Hắn mở ra chăm chú đọc một lượt, sau đó hai hàng chân mày vo thành một khối, hắn cũng lập tức phê chỉ thị: "Đồng ý nguyên tắc, cần chế định rõ ràng phương án để đưa lên thảo luận ở hội nghị thường ủy."
- Anh đưa văn kiện này đi, sau này công tác tổ chức cán bộ phải xem xét ý kiến của bí thư Tiêu, không nên có văn kiện thì chuyển lên cho tôi.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Lưu Bằng liên tục xưng vâng nhưng trong lòng thấy được chút mánh khóe, xem ra phương diện tổ chức nhân sự có đấu tranh dữ dội, trưởng phòng tổ chức Lưu Phái và phó bí thư Tiêu Hàn là nước không cùng bầu.
Đối với Lưu Bằng thì điều đáng quan tâm nhất chính là thái độ của Trương Thanh Vân, lúc này bí thư nói muốn nghe ý kiến của phó bí thư Tiêu Hàn, nhưng hai chữ "sau này" rất có ý nghĩa, rõ ràng là chuyện lần này cứ làm như vậy, đây là thái độ gì? Hơn nữa đây là lời của bí thư dành cho thư ký, nếu thật sự trong lòng bí thư có suy nghĩ, chẳng phải kéo trưởng phòng Lưu đến nghe báo cáo không tốt hơn sao?
Ý nghĩ trong lòng Lưu Bằng thay đổi rất nhanh, hắn thấy sự việc lần này quá sâu sắc, vì vậy mà trong lòng chợt bùng lên cảm xúc, lại có cảm nhận sâu hơn về công tác ở thị ủy. Nhưng hắn không phải không thích ứng, khác biệt là còn cảm thấy hưng phấn, người làm quan nên đón gió vật lộn với sóng lớn, nếu không thì đừng chọn nghề này làm gì.
Lưu Bằng rất thích đọc truyện truyền kỳ cổ kim, tất nhiên biết rõ người mà hắn cần phải gánh chịu trách nhiệm ở Hoài Dương bây giờ là ai. Trương Thanh Vân là cán bộ lãnh đạo trẻ nhưng Lưu Bằng tâm phục khẩu phục, người hắn cần phải gánh chịu trách nhiệm chính là bí thư Trương, hắn hiểu rất rõ điều này.
Người tiến lên vị trí khác biệt thì tâm tính và hoàn cảnh sẽ biến đổi và rất hấp dẫn, nếu cứ mãi suy tính chống lại nó thì không được đúng đắn.