Tỉnh ủy và chính quyền Hoa Đông tin tưởng Trương Thanh Vân, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng có lòng tin của mình, cán bộ và nhân dân Hoài Dương cũng tin tưởng vào vị bí thư mới nhận chức, trước mặt quá nhiều tin tưởng thì quan hệ rõ ràng là cực kỳ yếu ớt. Lần này Trương Thanh Vân đến tỉnh thành, nếu hắn có thể làm cho các quan hệ trở nên lớn mạnh thì con đường phía trước sẽ ngày càng rộng rãi.
Nếu không thì đường đi ngày càng chật hẹp, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không có lòng tin, và kết quả sẽ là thất bại.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa sẽ đến giờ cơm trưa, rõ ràng bây giờ nước đến chân mới nhảy đã không còn kịp. Hắn có chút trầm ngâm, cũng không muốn quấy rầy công tác của Chu Thủ Tuân mà đi ra phòng khách uống trà.
Dưới thể chế trước mắt thì chức phó chủ tịch tỉnh của Trương Thanh Vân vẫn chưa tiến vào ban ngành thường ủy, vì vậy mà độ khó trong lúc báo cáo công tác cho bí thư là rất cao, phần lớn các phó chủ tịch mới nhận chức được một năm thì không bao giờ có tư cách gặp mặt bí thư để trao đổi báo cáo.
Dù Trương Thanh Vân kiêm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Hoài Dương, nhưng trong Hoa Đông có tổng cộng mười thành phố, bí thư thị ủy gặp bí thư tỉnh ủy thì không phải chuyện gì quá kỳ lạ. Nhưng bí thư thị ủy lại một mình đến báo cáo công tác cho bí thư tỉnh ủy thì cũng rất hiếm gặp.
Bây giờ cơ chế hội nghị hầu như đã hoàn thiện, nếu tiếp kiến một mình thì hiệu suất không cao, nhiều khi phải dùng hội nghị để thay thế. Nhưng hiệu suất không cao chỉ là một phương diện, nếu như nói đến hiệu quả thì gặp mặt một mình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trương Thanh Vân xem như may mắn, hắn đến Hoài Dương nhận chức còn chă được một tháng mà bây giờ đã có cơ hội gặp mặt bí thư Tần, hơn nữa lại dưới trường hợp không có nghi thức gì khác. Nếu sự việc này truyền ra ngoài thì rõ ràng là tin tức lớn cho chính đàn Hoa Đông.
Trong nhà ăn tỉnh ủy, nói là một nhà ăn nhưng thực chất còn sang trọng hơn cả khách sạn bên ngoài. Trước thập niên tám mươi thì khu vực này gọi là trọng tuyển, ý nghĩa chính là nhà khách, tác dụng của nó chính là phục vụ các lãnh đạo cấp tỉnh.
Đến bây giờ thì không còn được gọi là nhà khách, nơi đây gọi là nhà ăn. Vì những khu nhà này thường gần bên tỉnh ủy, rất nhiều lãnh đạo thích đến đây dùng cơm hoặc tiếp khách, vì vậy nếu xét về phương tiện, phục vụ mà món ăn thì còn tốt hơn khách sạn rất nhiều.
Bí thư Tần có một khu riêng trong nhà ăn, nơi đây thường không dùng để tiếp khách. Khu vực này khá trang nhã và cổ xưa, có khu vực ăn uống, có phòng nghỉ, có phòng làm việc, rõ ràng là một vương quốc nhỏ.
Đến đúng giờ thì Trương Thanh Vân được thư ký Chu Hướng đưa đến khu vực này, khi đến nơi thì Trương Thanh Vân mới phát hiện Chu Thủ Tuân đã đến trước. Hai người Tần Vệ Quốc và Chu Thủ Tuân đang chơi một ván cờ tướng trong phòng nghỉ.
Khi nghe thấy Trương Thanh Vân lên tiếng chào hỏi thì hai người quay đầu, Tần Vệ Quốc nói:
- Ngồi xuống đi, sẽ dùng cơm ngay, thế cờ này tôi bày ra vào tối qua, cậu xem qua đi.
Trương Thanh Vân vội vàng đi đến xem xét, lúc này trong lòng thầm nghĩ mình vội vàng chạy đến không ngờ Chu Thủ Tuân và Tần Vệ Quốc đã đến trước rồi. Xem ra từ trụ sở tỉnh ủy đến nhà ăn phải có đường tắt, có thể là đường chuyên dùng cho lãnh đạo, nếu không thì Chu Hướng cũng chẳng cần phải dắt mình đi lòng vòng như vậy.
Khi còn bé Trương Thanh Vân đã rất thích cờ tướng nhưng xem thế cờ cũng không quá hiểu. Hắn nhìn một lúc lâu mà càng nhìn càng không thấy manh mối gì, hắn nói:
- Tôi không hiểu nhiều về cờ tướng, thế cờ này quá khó.
- Cậu đấy, tôi còn tưởng rằng cậu luôn sâu sắc khó dò, còn tưởng rằng cậu có thể phá được.
Tần Vệ Quốc nói, tâm tính lão vốn rất ôn hòa, nói chuyện thường là người ta cảm thấy thoải mái, rất có lực tương tác.
Nhưng Tần Vệ Quốc là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, người này sẽ ôn hòa sao? Đáp án tất nhiên là không phải dễ dàng như vậy.
Lúc này thư ký Chu Hướng cũng tiến vào nói thức ăn đã chuẩn bị xong, Tần Vệ Quốc đứng lên nói:
- Đi dùng cơm, giữa trưa dùng cơm công tác, không phải thịt lớn cá to. Anh Chu hình như cũng rất ít khi đến đây dùng cơm thì phải?
Chu Thủ Tuân nói:
- Cơm trưa của tôi rất đơn giản, đôi khi cũng đến đây dùng cơm, nhưng thường chỉ ăn một chén cháo mà thôi.
Chu Thủ Tuân lớn hơn Tần Vệ Quốc vài tuổi, có lẽ đến nhiệm kỳ mới sẽ nghỉ hưu, bây giờ có thể thấy quan hệ giữ lão và Tần Vệ Quốc là không tệ.
Cơm trưa quả nhiên rất đơn giản, tuy món ăn khá bình thường nhưng trình độ nấu nướng rất cao, ăn khá ngon miệng. Trương Thanh Vân lần đầu tiên gọi thêm cơm, ăn rất no nê.
- Thanh Vân, vừa rồi tôi nghe nói bí thư Chu đã sắp xếp cho cậu một thư ký, sao cậu không đồng ý?
Tần Vệ Quốc nói với Trương Thanh Vân, không biết vì sao trên mặt lão lúc nào cũng treo nụ cười nhưng làm cho người ta sinh ra áp lực lớn.
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, hắn vội vàng nói rõ suy nghĩ của mình, đồng thời cũng báo cáo những tình hình khó khăn trước mắt ở Hoài Dương, cuối cùng nói:
- Tình hình là muôn vàn khó khăn, nhưng cuối cùng phải quy kết trên vấn đề con người. Bây giờ hạch tâm của Hoài Dương là con người, nếu bầu không khí chính đàn Hoài Dương không được chỉnh đốn, nếu cán bộ Hoài Dương không có thêm niềm tin thì không được, mà muốn hoàn thành phải bỏ ra rất nhiều công sức.
- Vì vậy dù sự kiện thư ký chẳng qua chỉ là việc vụn vặt, nhưng tôi muốn thông qua sự kiện lần này để đưa ra ngoài một tin tức, đó chính là tạo nên một điển hình cho công tác tổ chức cán bộ ở Hoài Dương.
Tần Vệ Quốc gật đầu, lão trầm ngâm không lên tiếng. Chu Thủ Tuân ở bên cạnh nhịn không được phải nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng thầm than đối phương không hổ là kẻ chấp chính một phương, rất có chủ kiến, đối phương nói ra những lời không giống như bịa đặt, mười phần là có tâm tính như vậy.
Nếu là như thế thì Trương Thanh Vân từ chối cho Trâu Côn làm thư ký là chuyện bình thường.
- Vấn đề hai người Trâu Côn và Triệu Lâm phải giải quyết cho thỏa đáng, cậu còn ý nghĩ gì không?
Chu Thủ Tuân nói, lão là phó bí thư, ngoài đặt nặng công tác phối hợp với bí thư thì quan trọng hơn là nhân vật bôi trơn. Vấn đề của Trâu Côn quá mẫn cảm, Tần Vệ Quốc không nhắc đến nhưng Chu Thủ Tuân lại phải mở lời.
Trương Thanh Vân nhìn Tần Vệ Quốc, hắn nói:
- Vấn đề này tôi sẽ tìm hai người bọn họ và hội đàm, sau khi đàm thoại sẽ quyết định phương hướng. Nhưng thái độ của tôi rất rõ ràng, là cán bộ đảng phải có thể chịu đựng uất ức.
- Có vấn đề về tư tưởng mà không liên hệ với lãnh đạo, hơn nữa còn tố cáo vượt cấp, không thấy rõ vấn đề của bản thân, đây là vấn đề rất lớn. Quận Ngũ Sơn và Bạch Mã đã có rất nhiều công tác rối loạn, nhiều vấn đề không giải quyết thích đáng, cán bộ lãnh đạo không đề ra phương hướng, hai người Trâu Côn thật sự có quá nhiều uất ức sao?
- Tất nhiên tôi cũng phải xem xét sai lầm của mình, tôi có thể làm kiểm điểm, nhưng làm bí thư thị ủy Hoài Dương, tôi phải suy xét trên vấn đề đại cục. Hoài Dương là thành phố khá lớn, bây giờ vấn đề lại quá nhiều, nếu muốn xử lý thỏa đáng thì sao có thể làm từng bước cho được? Hơn nữa cũng khó thể làm cho tay chân đông cứng, vì vậy thứ gì nên làm là phải làm.
- Cho nên vấn đề của hai người Trâu Côn khó thể trả lời thuyết phục vào lúc này, tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ dựa theo trình tự của tổ chức để có yêu cầu nghiêm khắc sử dụng hai người này, sẽ không phạm phải sai lầm trước đó.
Chu Thủ Tuân chợt ho khan giống như bị mắc nghẹn. Tần Vệ Quốc quét mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão cau mày nói:
- Nói một lúc lâu cuối cùng cũng là đại cục, đại cục ở Hoài Dương là thế nào, có bao nhiêu người biết rõ? xem tại TruyenFull.vn
- Nhưng cậu hành động thì thường là một truyền mười, mười truyền trăm, ảnh hưởng tiêu cực rất mạnh, cậu đã nghĩ đến vấn đề này chưa?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không nói chuyện, trong lòng dù không phục nhưng vẫn khống chế được tâm tình. Nụ cười trên mặt Tần Vệ Quốc chợt thu nạp lại, vẻ mặt biến hóa rất nhanh giống như bầu trời nắng ấm bị mây đen bao phủ và trở thành trạng thái thời tiết cực đoan, điều này làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đè nén.
Sau đó Tần Vệ Quốc hung hăng phê bình Trương Thanh Vân, từ đầu đến cuối Trương Thanh Vân cũng không dám nói thêm điều gì. Thật ra trong lòng Tần Vệ Quốc đang thầm gật đầu, những lo lắng về tình hình Hoài Dương đã giảm đi khá nhiều.
Tần Vệ Quốc là bí thư, mắng người là một chuyện, vì lời nói của Trương Thanh Vân quá hung ác, lão làm bí thư phải bày ra thái độ quang minh, nếu không người tuyến dưới quá ngang ngược kiêu ngạo thì khó thể khống chế.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thừa nhận của Tần Vệ Quốc với Trương Thanh Vân, người này là chư hầu một phương tất nhiên sẽ biết nên ra tay thế nào. Hơn nữa đối phương còn có thủ đoạn, có ý nghĩ, có sự quả quyết, quan trọng là có gan và có ý chí xử lý mọi việc.
Điều này cực kỳ quan trọng, cán bộ thường thiếu những thứ này, bọn họ nói chuyện thì văn vẻ hơn người, lý luận suông thì hùng hồn nhưng khi gặp sự việc cụ thể thì thiếu kiên quyết, thường lãng phí những cơ hội vô ích.
Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, mà đáng sợ nhất chính là hai điểm cực đoan, thứ nhất là quá cứng sẽ thiếu linh hoạt và biến đổi, lại dễ gãy, thứ hai nếu quá mềm sẽ vô năng, không khống chế được cục diện. Số cán bộ thuộc hai cực đoan trên là khá nhiều, mà Trương Thanh Vân rõ ràng không nằm trong đám người này.