Lại đến cuối tuần, sáng thức dậy Trương Thanh Vân đã nhận được điện thoại của Chu Hà Dương, hắn nói Vạn Chính Trị và vài cán bộ khác muốn đến nhà làm khách mừng nhà mới.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:
- Tôi dọn nhà đến đây cũng không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên lại có hành động mờ ám như vậy?
Chu Hà Dương cười hì hì nói:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi nghĩ bọn họ biết anh có biệt thự xa hoa, vì vậy rất ngạc nhiên và muốn xem xét cho rõ.
- Mò mẩn!
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói:
- Buổi chiều cậu đưa bọn họ đến đây...
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì có chút sững sốt, hắn hỏi ngược lại:
- Tiểu tử cậu còn gì chưa nói phải không? Cậu thành thật đi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Không, tuyệt đối không...Bọn họ muốn đến, tôi sao có thể làm ồn vấn đề ngày sinh nhật của anh sắp đến?
Chu Hà Dương vội nói, trong lòng quýnh lên, mở miệng chưa nói đã khai.
- Tiểu tử cậu, để xem tôi xử lý cậu thế nào.
Trương Thanh Vân nói, đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói e sợ của Chu Hà Dương:
- Chủ tịch Trương, chiều nay tôi đưa bọn họ đến, để bọn họ nói rõ với anh...
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà thay quần áo ngủ và làm vệ sinh. Khi dùng cơm thì hắn dặn dì Ngũ buổi chiều sẽ có khách, đều là cán bộ cấp dưới của hắn ở Cảng Thành, nhưng cấp bậc khá cao, có lẽ từ trưa phải chuẩn bị sao cho phong phú.
- Vâng, vâng, cậu chủ cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức phân phó người chuẩn bị.
Dì Ngũ cười tươi rạng rỡ nói, trước kia Trương Thanh Vân rất ít phân nhiệm vụ, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội, trong lòng bà tất nhiên sẽ rất vui, vì vậy mà sau khi dùng cơm sáng xong đã sắp xếp mọi người xử lý.
Trương Thanh Vân không quan tâm đến những thứ này, hắn quay về phòng làm việc xem xét văn kiện. Gần đây tình thế công tác là rất tốt nhưng cũng có những âm thanh không hài hòa, đặc biệt là phương diện cải tạo hai quận cũ là Ngân Hạnh và Phù Hải, vì có kế hoạch cụ thể nên một vài hạng mục bị thủ tiêu, đâm vào lợi ích của vài người, gần đây có khá nhiều kẻ gây rối.
Nhưng Trương Thanh Vân đã ra yêu cầu, hễ là những chuyện thế này đều phải được báo cáo, trực tiếp trao quyền cho Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành để bọn họ yên tâm đi xử lý. Nếu là sự việc thật sự khó khăn thì mới cần thông báo cho hắn.
Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân nghe nói bí thư tư pháp Thái Khánh Phong nói khối chính quyền không cho phép mặc cả, đưa ra vài khẩu hiệu, nhưng thật ra chính là muốn phá hoại tình thế tốt ở Cảng Thành.
Khi chưa còn nói rõ tính chân thật thì Trương Thanh Vân đã chào hỏi và báo với Nhuận Uyên. Thái Khánh Phong không phải là lãnh đạo bình thường, người này là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, có độ nặng tuyệt đối ở Cảng Thành.
Hơn nữa Thái Khánh Phong là người đi rất gần Nhuận Uyên, là một trong những người được bí thư tín nhiệm. Khi có hai mối quan hệ này, nếu Thái Khánh Phong thật sự nói ra những lời trên, tất nhiên sẽ tạo ra cho Trương Thanh Vân khá nhiều phiền phức.
Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ không có nhiều ý nghĩ thỏa hiệp, hai người khó tránh khỏi những xung đột trực diện. Trương Thanh Vân cũng không muốn vì xung đột mà làm cho mình và đối phương không có đường lui, vì vậy mới phải chào hỏi Nhuận Uyên, đồng thời cũng ném sự việc ra xem thái độ của bí thư là thế nào.
Khi Trương Thanh Vân ngồi xem xét văn kiện trong phòng làm việc được một lát thì Chu Hà Dương đã đến, ngày hôm nay hắn mặc tây trang, cực kỳ tinh thần.
Chu Hà Dương đến thì lập tức làm báo cáo cho Trương Thanh Vân, hắn nói đám người Vạn Chính Trị sẽ sắp đến, hắn nói cuối tuần mọi người nhàn rỗi không có gì làm, vì vậy muốn tập trung làm chút hoạt động.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Cái gì mà hoạt động? Đánh bài sao? Cậu đi chuẩn bị, đi lấy vài bộ mạt chược về đây, nhớ không lầm thì trước khó khi làm bí thư đảng ủy xã thì tôi cũng hay dùng phương pháp này.
- Hay, điều này rất hay, mạt chược là rất tốt, nam nữ già trẻ gì đều biết chơi, từ cổ chí kim đều thịnh hành, ha ha!
Chu Hà Dương nói, trong lòng có chút buồn cười, chủ tịch Trương mà cũng nghĩ ra trò mạt chược sao? Nhưng hắn cũng không phá đám, hắn biết chủ tịch Trương đã lâu, tất nhiên biết khi nào nên nói giỡn.
Thật ra đối với Chu Hà Dương thì chỉ khi nào trong lúc công tác hắn mới sợ Trương Thanh Vân, những thời gian khác thì đỡ hơn. Dù trong lòng rất kính trọng chủ tịch Trương nhưng cũng thích mở vài hoạt động vui đùa, như vậy thì quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mới hài hòa.
Mà đám người Vạn Chính Trị cũng hiểu được đạo lý này, bây giờ trưởng phòng Vạn là một phần tử nằm bên phía Trương Thanh Vân, bình thường có quan hệ rất gần với lãnh đạo. Hắn cũng uống trà, hơn nữa cũng rất thích, sau này khi có quan hệ gần với Trương Thanh Vân thì hắn thường báo cáo công tác xong, sau đó sẽ cướp đi vài phần trà của lãnh đạo.
Dần dần trong lúc sinh hoạt thì Vạn Chính Trị và Trương Thanh Vân có mối quan hệ hài hòa, còn những thủ đoạn mà chủ tịch Trương trước đó dùng để đối phó với hắn và Lý Liên Thành đã sớm được hai người lãng quên. Tất cả đều là người trong quan trường, đôi khi làm việc đều là bất đắc dĩ. Nếu bây giờ mọi người đã đứng cùng tuyến thì phải đoàn kết, Vạn Chính Trị cũng dùng đủ mọi phương pháp để bảo trì mối quan hệ lúc này với Trương Thanh Vân. Khi còn chưa đến giấc trưa thì ngoài biệt thự Trương Thanh Vân đã có hai chiếc xe dừng lại, trên xe đi xuống là vợ chồng Vạn Chính Trị, còn có vợ chồng Lý Liên Thành, bốn người đều lần đầu tiên đến đây.
Khi bọn họ đến thì cũng đúng lúc Chu Hà Dương ra ngoài mua mạt chược, được Chu Hà Dương dẫn đường nên tất cả đều thuận buồm xuôi gió.
- Thư ký Chu, chỗ này đúng là quá tốt nhưng lại có chút bí mật, may mà gặp phải anh, nếu không sẽ chẳng dễ dàng tìm đến đây.
Vạn Chính Trị cười ha hả nói, Hồ Hoa Dung vợ hắn thì có chút mất tự nhiên, liên tục đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Hồ Hoa Dung là vợ trưởng phòng, như vậy mà chưa gặp qua tình cảnh lớn sao? Nhưng bây giờ nàng thấy biệt thự trước mắt quá khí phái và bị chấn động, cặp mắt chuyển đổi tất cả thành tiền, kết quả là một con số lớn.
Mà cùng tâm tư với Hồ Hoa Dung thì có vợ của Lý Liên Thành là Mạc Hạ Vũ, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự rung động trong mắt đối phương. Người trong quan trường luôn xem trọng sự cẩn thận, biệt thự của chủ tịch Trương quá xa hoa, đúng là cán bộ còn trẻ thích sao làm vậy.
- Hai người cũng đứng phỏng đoán, chúng ta vào trước tính sau.
Vạn Chính Trị cười ha hả nói, trong ánh mắt lại khá bình thản.
Vạn Chính Trị đã công tác với Trương Thanh Vân khá lâu, cũng biết rõ của cải của lãnh đạo nhiều ít thế nào. Hắn biết những nơi mà chủ tịch Trương nhìn trúng thì sẽ cực tốt, về vấn đề tiền thì hoàn toàn xem nhẹ, căn bản không phải phạm vi suy nghĩ.
Cửa chính của biệt thự chợt mở ra, một vị phu nhân cao quý từ bên trong đi ra. Chu Hà Dương tiến lên cười nói:
- Dì Ngũ, đây đều là khách của chủ tịch Trương, lúc này chủ tịch Trương còn xem văn kiện trong phòng làm việc không?
- Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh, mời các vị lãnh đạo vào phòng khách dùng trà. Vừa rồi chủ tịch Trương đang tiếp điện thoại, tôi không quấy rầy, mọi người chỉ chờ một chút là được.
Dì Ngũ nói, phía sau là vài người giúp việc.
- Vâng, vâng, cảm ơn, cảm ơn!
Vạn Chính Trị nói, khi thấy dì Ngũ thì hắn còn nghĩ rằng đây tám phần là mẹ của Trương Thanh Vân, nhưng khi người này mở miệng thì hắn mới hiểu đối phương có lẽ chỉ là vú nuôi mà thôi. Vì vậy mà trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng.
Vạn Chính Trị là người đẫn đầu đám người, hắn mất tự nhiên thì vợ và hai người còn lại càng trở nên thận trọng. Dì Ngũ là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, bà lập tức hiểu rõ vấn đề, trên đường đi đến phòng khách cũng chủ động bắt chuyện với đám người Vạn Chính Trị.
Tuy đây là lần đầu tiên dì Ngũ và Vạn Chính Trị tiếp xúc, hơn nữa thân phận hai bên lại khác biệt quá lớn, nhưng bà tìm từ hợp lý để đối phương thả lỏng. Chỉ sau vài câu thì bầu không khí được cải thiện, khi đến phòng khách thì Hồ Hoa Dung à Mạc Hạ Vũ đã biết nâng ly trà chậm rãi dạo bước xem xét đồ đạc trong căn phòng xa hoa.
Hồ Hoa Dung càm xem càng sợ, nàng là người làm ở phòng văn hóa, ánh mắt không thấp. Nàng thấy trong phòng khách không có thứ gì không phải là hàng cực tốt, cẩn thận dùng tay sờ thì biết bàn làm bằng gỗ tử đàn, điều này làm nàng không dám sờ nhiều.
- Này, anh Vạn, lễ vật của chúng ta quá khó coi, điều này...Điều này...
Hồ Hoa Dung lén kéo áo Vạn Chính Trị nói, giọng nói rất khẽ giống như sợ người khác nghe thấy
Vạn Chính Trị cười ha hả nói:
- Hôm nay anh đưa em đến đây chính là mở mang kiến thức, không phải là quà cáp. Chúng ta đến thăm chủ tịch Trương, mọi người cùng vui vẻ, nếu muốn tặng lễ vật nặng thì thế giới này có ai cân nhắc cho đủ?
Vẻ mặt Hồ Hoa Dung chợt đỏ ửng, nàng không để ý đến Vạn Chính Trị, mà Mạc Hạ Vũ ở bên cạnh cũng cười cười. Lúc này dì Ngũ cũng dâng trà đến, bà nói:
- Vị lãnh đạo này nói rất đúng, cũng không nên đặt nặng lễ vật.
- Khách đến biệt thự này vào cuối tuần là rất ít, ngay cả ngày thường lúc chủ tịch Trương đang công tác cũng rất ít người đến. Hôm nay các vị đến cũng làm cho tôi được vinh hạnh, vì vậy các vị đừng nên khách khí.
- Chúng tôi không khách khí, không khách khí.
Vạn Chính Trị nói, hắn nở nụ cười, ngay sau đó mọi người cũng cùng cười.
Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đi theo Trương Thanh Vân, gần đây cả hai rất vinh quang, hơn nữa công tác với nhau lâu ngày, vì vậy trong lòng càng tin phục Trương Thanh Vân. Mặt khác Trương Thanh Vân cũng cho bọn họ rất nhiều thứ, chỉ xét phương diện ủy quyền là thấy lợi ích rất rõ.
Trong lòng Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đều hiểu, đều biết rõ phòng quy hoạch và phòng xây dựng những ngày qua đắc tội rất nhiều người, sở dĩ công tác từ trước đó đến bây giờ vẫn thuận lợi vì có Trương Thanh Vân ở phía sau.
Nếu không như vậy thì hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành nào có cảnh tượng như hôm nay? Chưa cần nói đến những gì khác, hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh mất hơn một phần ba hạng mục xây dựng, nghĩ lại sẽ thấy ảnh hưởng kinh tế là thế nào, Hoàng Thiệu và Củng Hán Sâm sợ rằng sẽ không bỏ qua, nếu không có Trương Thanh Vân thì sao có hy vọng?