Vì những tin tức tốt trong cuộc sống mà Trương Thanh Vân cảm thấy những món ăn trong khách sạn thủ đô hôm nay đều rất ngon, đặc biệt là cháo hoa, bình thường ăn cũng không thấy mùi hương như lúc này, vì vậy hắn ăn liền hai chén.
Chiêm Giang Huy thấy Trương Thanh Vân ăn uống say sưa cũng rất vui vẻ, lão nói:
- Cậu có biết không, năm xưa tôi còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, tôi cũng là một nhân viên trong đoàn đại biểu quốc hội. Khi đó điều kiện kinh tế không tốt, chúng tôi rất thích thú khi được tiến về thủ đô họp và dùng cơm ngon, tất nhiên trong đó có loại cháo này, có hương vị rất tốt phải không?
- Vâng, cảm giác thơm hơn những loại cháo khác.
Trương Thanh Vân nói.
- Đây là cháo được nấu bằng gạo Lức, được người ta giã bằng tay, bây giờ tất cả công đoạn trong nông nghiệp đều làm bằng máy, vì vậy mà có rất nhiều tinh hoa trên hạt gạo bị bong tróc ra, đáng tiếc.
Chiêm Giang Huy nói, lão giống như có cảm xúc, sau khi nói xong cũng buông đũa.
Lãnh đạo dùng cơm xong thì Mã Bân cũng vội vàng buông đũa, Chiêm Giang Huy có chút mất hứng, lão nhíu mày nói:
- Các anh cứ tiếp tục ăn, không nên quan tâm đến tôi, hoàng đế không trách lính đói.
Mã Bân nở nụ cười xấu hổ và nhấc đũa lên, nhưng cuối cùng cũng không ăn thêm thứ gì. Sau đó hắn đứng dậy đi pha cho Chiêm Giang Huy và Trương Thanh Vân một bình trà.
- Tiểu Mã, tối nay hủy bỏ những chương trình tiếp khách, nói tôi không được khỏe.
Chiêm Giang Huy nâng ly trà lên nhấp một ngụm nói.
- Vâng, vâng!
Mã Bân nói, hắn liếc mắt về phía Trương Thanh Vân, hắn thầm nghĩ bí thư nói thân thể không tốt, hủy bỏ cả lịch trình tiếp khách, nhưng lại không muốn đuổi Trương Thanh Vân.
- Bí thư...Điều này...Tôi cũng không muốn quấy rầy chú nghỉ ngơi...
Trương Thanh Vân đứng lên nói.
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì Chiêm Giang Huy đã vung tay nói:
- Chúng ta nói chuyện chứ không phải gặp mặt, tùy tiện nói vài lời, nói chuyện phiếm, không cần động não, cũng không cần quá đoan chính. Vừa mới dùng cơm xong cũng ngủ không được, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này để bàn bạc với cậu về chủ đề kinh tế nông thôn.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mã Bân và ra vẻ bất đắc dĩ, ngay sau đó cùng trò chuyện với Chiêm Giang Huy. Hai người liên tục thảo luận về vấn đề phát triển kinh tế nông thôn ở Trung Nguyên, Trương Thanh Vân có kinh nghiệm với khối công tác này, vì vậy hắn đề xuất quan điểm kinh tế nông thôn kiểu mới, Chiêm Giang Huy nghe rất hứng thú. nguồn TruyenFull.vn
Vì kinh tế nông thôn kiểu mới chính là làm nổi bật hai phương diện, một lầ sự đặc sắc về kinh tế nông thôn, hai là quy mô kinh tế nông thôn. Người trong nước có hai đặc điểm không tốt, một là phong cách không tốt, hai là thích đơn độc.
Hai thứ này nghe quá có vẻ mâu thuẫn, nhưng nếu suy nghĩ lại cụ thể thì hoàn toàn không. Nếu xét cụ thể về công tác nông thôn thì nông nghiệp trong nước không có sự đổi mới, nông dân ý thức hợp tác kém. Mà muốn tăng mạnh đổi mới và ý thức hợp tác thì chính phủ phải đóng vai trò chủ đạo.
Trương Thanh Vân cho rằng làm tốt hai phương diện này thì sẽ là công tác trọng tâm của chính quyền, mà dưới cơ sở thì phải đẩy mạnh xây dựng nông thôn, quy mô hóa xây dựng và trồng trọt, như thế sẽ dễ dàng tìm ra con đường cho sự phát triển của nông thôn.
Hai hàng chân mày của Chiêm Giang Huy vo thành một khối, rõ ràng đang xem xét lời nói của Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau lão mới gật đầu nói:
- Được, cậu có kinh nghiệm công tác nông thôn, đây là vốn quý của cậu, sau này hy vọng cậu có thể phát huy sở trường của mình.
Chiêm Giang Huy nói được một nửa thì ngậm miệng, lão di chuyển chủ đề:
- Đáng tiếc là tôi bây giờ không thể quyết định hướng đi của cậu, nhưng nếu muốn kéo về Giang Nam thì sợ rằng tổ chức không cho phép. Tổ chức có sự suy xét đối với vấn đề bồi dưỡng cậu trong lâu dài, sau này cậu phải tự mình giải quyết mọi việc sao cho tốt.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nghe trong giọng điệu của Chiêm Giang Huy có chút vui mừng và tiêu điều, vui mừng vì mình được đưa vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm, mà tiêu điều thì rất khó hiểu.
Nhưng Trương Thanh Vân có thể cảm giác được sự lo lắng của Chiêm Giang Huy, điều này làm hắn ý thức được mình vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm sẽ là con dao hai lưỡi. Sau này mình sẽ bị rất nhiều người chú ý, đồng thời cũng bị đặt nặng rất nhiều yêu cầu. Đúng vậy, mọi chuyện trên thế gian đều có hai mặt, trong quan trường thì không hiếm để thấy những kẻ thích chiếm tiện nghi và thường hay nịnh nọt.
Thời gian trôi qua, sau khi Trương Thanh Vân gặp mặt Chiêm Giang Huy được một tháng thì cuối cùng cũng có tin tức về hướng đi của hắn. Vượt qua dự đoán của mọi người, Trương Thanh Vân được trực tiếp bổ nhiệm làm ủy viên thị ủy Cảng Thành ở Hoa Đông, thường ủy, phó bí thư thị ủy, kiêm nhiệm cả chức vụ phó chủ tịch thường vụ.
Tin tức bổ nhiệm này lập tức làm bùng lên những con sóng dữ dội, Hoa Đông là một đặc khu kinh tế, gần bên thành phố Lâm Cảng tỉnh Lĩnh Nam, mà cấp bậc cũng không thua kém gì thành phố Lâm Cảng.
Nếu so sánh với Lâm Cảng thì Cảng Thành tuy phát triển vào thời kỳ sau, nhưng vì có được những kinh nghiệm của các thành phố đi trước như Lâm Cảng mà thế phát triển rất mạnh, quy hoạch cũng khoa học hơn, kinh tế có sức sống mạnh. Hầu như trong những năm gần đây thành phố có rất nhiều thành tích, kinh tế phát triển như một hòn ngọc sáng.
Bây giờ Trương Thanh Vân được phái đến Cảng Thành nhận chức, tất cả mọi người đều hiểu được ý đồ của tổ chức, hơn nữa vị trí phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ là cấp trưởng phòng.
Đang ở cấp cục trưởng mà điều nhận chức trưởng phòng thì ý nghĩa rèn luyện đã rất rõ ràng, đồng thời rất nhiều người phát hiện ra vị trí của Trương Thanh Vân bây giờ rất dễ được đề bạt.
Những năm gần đây đối với các khu kinh tế thì trung ương luôn đặc biệt để ý đến sự nhất trí của địa phương và trung ương, vì vậy những vị trí lãnh đạo các thành phố quan trọng thường được cục tổ chức trung ương ra tay. Thế cho nên vào lúc thời cơ chín muồi thì Trương Thanh Vân bất cứ lúc nào cũng được đưa lên nắm quyền một phương, vì vậy xét từ phương diện này thì Trương Thanh Vân bây giờ hoàn toàn chiếm được vị trí đắc lợi.
Ngoài những ý nghĩa này thì còn có những thứ khác, tổ chức không sắp xếp cho Trương Thanh Vân xuống làm người đứng đầu một thành phố, mà sắp xếp hắn làm cấp phó, ý đồ bảo vệ là rất rõ ràng, có phải sợ Trương Thanh Vân sẽ giẫm vào vết xe đổ của Cao Cát Tường hay không?
Vì xem xét sự việc của Cao Cát Tường mà tổ chức cũng phải xem lại quy hoạch bồi dưỡng, nuông chiều thì dễ hư, dưới tình hình Cao Cát Tường còn chưa tích lũy đủ kinh nghiệm mà giao trách nhiệm quá nặng, cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề. Lần này trung ương đưa Trương Thanh Vân xuống nhận chức phó có phải đã rút kinh nghiệm từ bài học trước hay không?
Hai quan điểm này bắt đầu được truyền khắp quan trường, những người thuộc hai quan điểm đều không phục đối phương, vì vậy mà biện luận rất gay gắt.
Mà người đang được người ta bàn luận lại đang nhốt mình trong phòng làm việc để xem xét tin tức Cảng Thành. Sau khi nhận được tin tức bổ nhiệm thì Trương Thanh Vân đã thấy bất ngờ, cũng hiểu ra được ý đồ, trong lòng cực kỳ bội phục Chiêm Giang Huy, đúng là gừng càng già càng cay. Chiêm Giang Huy nói một câu thành lời tiên tri, chính mình rốt cuộc cũng bị ném về Cảng Thành để rèn luyện.
Hoa Đông và Lĩnh Nam là hai tỉnh phát triển kinh tế rất mạnh, cũng là những tỉnh đạt đỉnh nhanh nhất, vì vậy chính trị cũng bị trung ương chú ý rất cao độ, cũng tự tạo thành một phái. Trương Thanh Vân bây giờ là lính hàng không hai mắt tối đen, muốn đứng vững bước chân rõ ràng rất khó khăn.
Đối với những tin tức được tổ chức bảo vệ đang lưu truyền thì Trương Thanh Vân chỉ biết cười nhạt, ngày đó Chiêm Giang Huy cũng nói về vấn đề này, trước nay tổ chức rèn luyện cán bộ không có cơ chế bảo vệ, chỉ có cơ chế đua ngựa, vì vậy những lời bảo vệ gì đó đều là phỏng đoán bậy bạ mà thôi. Thử nghĩ xem đảng bồi dưỡng trọng điểm, tổ chức còn treo bảng bảo vệ thì còn rèn luyện gì nữa? Những lời nói được bảo vệ rõ ràng là vô căn cứ, Chiêm Giang Huy nói như vậy chính là bắt buộc Trương Thanh Vân phải biết rõ vị trí của mình.
Bây giờ Trương Thanh Vân đối mặt với hai khảo nghiệm, thứ nhất là hắn chưa từng công tác ở đặc khu kinh tế, thiếu kinh nghiệm công tác chính trị ở địa phương này.
Thứ hai, Trương Thanh Vân hoàn toàn xa lạ với Hoa Đông, hắn chưa từng tiếp xúc với những phe phái ẩn giấu. Trong hai khó khăn thì cái thứ nhất là không quá lớn, vì hắn là người của hai thế giới, trước kia hiểu rất rõ về tình hình xã hội ở các đặc khu kinh tế.
Nhưng vấn dề thứ hai thì không đơn giản, Trương Thanh Vân nhất định phải thay đổi phương pháp làm việc so với khi ở Giang Nam, cần phải làm quen những rối rắm ở Hoa Đông. Những tình thế chính trị ở địa phương thường tương đối yếu kém, muốn mở đường máu ở nơi hạ cánh mới thì bước chân phải vững.
Nhưng Trương Thanh Vân vui mừng chính là Hoa Đông và Lĩnh Nam đều là những nơi mà vài năm gần đây trung ương dùng để rèn luyện cán bộ trẻ, nơi đây có những khu làm cán bộ cảm nhận sự cải cách, cảm nhận bầu không khí công tác mới, là một cơ hội tốt để học tập. Hơn nữa trung ương thường bảo trì sự nhất trí cao độ với đặc khu kinh tế, vì vậy đây là thủ đoạn một mũi tên trúng hai chim.
Mà những năm gần đây dưới thủ đoạn một mũi tên bắn trúng hai chim thì quả thật đã rèn luyện ra rất nhiều cán bộ vĩ đại, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người ngã xuống nơi tiền tuyến. Nơi đây sẽ không thiếu những cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm.
Ngày đó Chiêm Giang Huy cũng nhắc đến Hoa Đông, lão duỗi tay nói cho Trương Thanh Vân một số liệu kinh người, điều này làm đầu óc Trương Thanh Vân thanh tỉnh rất nhiều, cũng hiểu được điều quan trọng là bình tĩnh.
Cán bộ được đưa vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm đáng lý ra phải vui sướng, nhưng cũng không nên vì vậy mà đánh mất đặc điểm của mình, lại càng không vì vậy mà bành trướng, con đường phía trước vẫn còn dài.
Nếu tiếp tục cầu tiến thì tổ chức còn rất nhiều khảo nghiệm chờ đợi đi khiêu chiến, mà Cảng Thành chỉ là một trạm dừng. Trương Thanh Vân dựa vào trực giác mà biết cửa ải Hoa Đông không phải dễ bước qua, nhưng bây giờ hắn đang rất tự tin, dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không chùn chân.