Bố Y Quan Đạo

Chương 521: Tin đồn điều động



Mùa đông thứ hai Trương Thanh Vân trải qua ở thủ đô không chỉ có lạnh, hơn nữa còn khá khô ráo. Lạnh và khô khốc làm người ta cảm thấy khó chịu. Trương Thanh Vân là người Giang Nam nên cũng không cảm thấy thích ứng với mùa đông ở thủ đô.

Thời tiết dưới âm mười độ, cả nhà ba người Trương Thanh Vân lái xe đến nhà mừng sinh nhật Triệu Truyền. Sinh nhật Triệu Truyền rất ẩn nhẫn, nhưng anh em Triệu gia đều đến, vì vậy tình cảnh khá náo nhiệt.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa Mạn Mạn đã ba tuổi đến làm cho mọi người phải chú ý. Ngay cả anh rể là Lí Thiều Sơn và đám người thân đều đến chào hỏi, Triệu Giai Ngọc kéo tay Trương Thanh Vân không buông, tất cả vấn đề xã giao đều ném cho chồng.

Trương Thanh Vân rõ ràng cảm nhận được ánh mắt rất nhiều người nhìn mình đặc biệt khác thường, giống như đang xem một kẻ tầm thường, cũng giống như đang xem một tên chán nản. Trương Thanh Vân lăn qua lăn lại mất một năm ở cục cán bộ lão thành, điều này rõ ràng rất đáng chán trong mắt mọi người. Mà Trương Thanh Vân trước nay giỏi xem dấu hiệu từ ánh mắt cũng cảm nhận được khá nhiều ý nghĩ.

Trong mắt đám anh em Triệu gia thì rõ ràng vận mệnh Trương Thanh Vân bây giờ được nắm trong tay các trưởng bối Triệu gia, Trương Thanh Vân không có chỗ dựa ở thủ đô, ngoài Triệu gia thì căn bản sẽ không có gì khác. Mà bây giờ đối phương đang rơi vào tình cảnh chán nản, điều này chứng tỏ hắn không được trưởng bối Triệu gia hài lòng, vì vậy cần phải rèn luyện, rèn luyện tính tình.

Vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng không khác gì những anh em khác trong Triệu gia, cũng phải bị lạnh nhạt vài năm, như vậy tương lai sau này sẽ thế nào? Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không thèm phát hiện ra ánh mắt khác thường của người khác, hắn vẫn trò chuyện vui vẻ, khi nhìn thấy Triệu Văn Phong thì hắn khách khí chào một tiếng Tam ca. Triệu Văn Phong híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra cái nhìn khó cân nhắc, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Thanh Vân, ở thủ đô được một năm hình như biến đổi rất nhiều. Có biến đổi là tốt, như vậy nói rõ đã bắt đầu cầu tiến, đây mới là tin tức quan trọng nhất.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói:

- Tam ca nói rất đúng, chỉ một câu của anh mà lòng tôi đã khá hơn rất nhiều.

Triệu Văn Phong đỏ mặt lên, hắn nhịn không được phải nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cậu đúng là bại gia, cậu trêu đùa Tam ca sao? Cậu đấy, cậu đấy, khó trách phải ở lại cục cán bộ lão thành một năm, xem ra tôi thấy phải nuôi hai năm mới tốt.

Vừa rồi Triệu Văn Phong định ra vẻ trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng ý nghĩ mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng và làm hắn khó thể khách sáo được nữa. Vì vậy hắn bắt đầu vạch mặt và đả kích Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chỉ biết cười ha hả với những biến đổi của Triệu Văn Phong, hắn khách khí tỏ vẻ đã hiểu, cũng không có chút tư thế của kẻ đang trong giai đoạn chán nản, nhìn qua thậm chí còn thấy tiêu sái và tự nhiên.

Triệu Văn Phong liếc xéo về phía Trương Thanh Vân, Lí Thiều Sơn lúc này cũng xúm lại. Hai người rốt cuộc là lão quan trường, khi thấy Trương Thanh Vân trò chuyện vui vẻ không phải là giả vờ thì cũng biết phối hợp. Trong suy nghĩ của Triệu Văn Phong và Lí Thiều Sơn thì Trương Thanh Vân đã trải qua một năm bị đối xử lạnh nhạt, đáng lý ra phải co đầu rụt cổ mới đúng, phải mềm nhũn ra trước mặt anh em Triệu gia, phải kéo quan hệ gần hơn mới tốt.

Nào ngờ Trương Thanh Vân vẫn cá tính như xưa, tính cách độc lập, vẻ mặt và giọng điệu rất khách khí nhưng rõ ràng đang kéo dài khoảng cách, vẫn rất xa so với Triệu gia.

Trương Thanh Vân nói vài câu chào hỏi với Triệu Văn Phong và Lí Thiều Sơn, sau đó hắn lại đi sang chào hỏi Triệu Sơn Đông. Hôm nay tâm tình của Triệu Sơn Đông cũng không được tốt, Trương Thanh Vân cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói vài câu thì lui ra. Hắn quay lại tìm hai mẹ con Triệu Giai Ngọc, không thấy bóng dáng vợ con ở đâu, hắn nhìn thấy hai bên có quá nhiều người, vì vậy hắn đành phải tìm một chỗ ngồi xuống để ôm cây đợi thỏ.

Khoảng bảy giờ tối thì bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Triệu Giai Ngọc và Triệu Hồng Yến kéo Mạn Mạn ra phòng khách, lúc này vợ chồng Triệu Truyền cũng đi ra, tất cả anh em Triệu gia đều phải đứng dậy chào hỏi.

Hôm nay Triệu Truyền mặt mũi hồng hào, trạng thái rất tốt, cũng đáp lễ lại với từng người em trai em gái.

- Thanh Vân, anh trai sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, sẽ đảm nhiệm chức chủ nhiệm bộ chính trị ở quân khu Cáp Ninh, anh cần phải kính anh trai một ly mới được.

Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh Trương Thanh Vân rồi khẽ nói.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, khó trách hắn cảm thấy tình cảnh hôm nay có chút không đúng. Hôm nay anh em Triệu gia hòa thuận rất nhiều, mình đang buồn bực không hiểu nguyên nhân, thì ra Triệu Truyền xuống trao quyền cho cấp dưới. Quân khu Cáp Ninh là một trong bảy quân khu trong nước, chủ nhiệm bộ chính trị là cấp lớn. Triệu Truyền bây giờ là thiếu tướng, sợ rằng ngồi trên chức vị này nửa năm thì sẽ có thêm một ngôi sao trên cầu vai.

Một khi Triệu Truyền lên chức trung tướng thì ảnh hưởng trong quân lực sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nước lên thì thuyền lên, tất nhiên địa vị của hắn ở trong Triệu gia sẽ ngày càng cao.

Chỉ cần nhìn vợ chồng Triệu Truyền đang được mọi người bao quanh ở phía trước, chỉ cần xem vẻ mặt đắc ý và thận trọng của Phùng Tố Trinh thì biết Triệu Truyền xưa không bằng nay. Trương Thanh Vân và Triệu Truyền là quan hệ em rể và anh trai, lúc này anh trai đang đắc ý mà mình còn phải khổ sở chờ đợi, đúng là tương phản quá sâu sắc.

Đừng xem thường địa vị dao động của Triệu Truyền vào lúc này, bây giờ trong đám anh em đời thứ ba của Triệu gia, chỉ cần một người tiến thêm một bước thì sẽ là nhân vật đứng đầu, chỉ cần xem vẻ mặt đám anh em Triệu gia kia là biết ngay. Mà người ngoài trong Triệu gia thì vẫn là người ngoài, những kẻ trước kia hâm mộ và đố kỵ Trương Thanh Vân thì bây giờ trở nên thận trọng và có chút hả hê. Đúng là nhân tình ấm lạnh, tồn tại hai thái cực khác biệt vào lúc này, thử hỏi anh không so sánh cho được.

- Tút, tút!

Khi Trương Thanh Vân đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên, hắn nháy mắt với Triệu Giai Ngọc rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.

Điện thoại nối thông, chưa nói được câu nào thì vẻ mặt Trương Thanh Vân đã biến đổi. Người gọi đến là thư ký Mã trong phòng thư ký tỉnh ủy Giang Nam, hai người có quen biết đã lâu. Thư ký Mã lập tức đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên là:

- Bí thư Trương phải không? Bí thư Chiêm đến thủ đô họp, anh ấy ngủ lại ở khách sạn thủ đô, đêm nay muốn gặp anh một chút, anh có rảnh không?

- Khi nào?

Trương Thanh Vân nói, trống ngực nhanh hơn, hắn đợi cuộc điện thoại này đã quá lâu, hôm nay cuối cùng cũng đến, hắn có thể không kích động sao?

- À!

Thư ký Mã có chút trầm ngâm:

- Bí thư cũng không nói thời gian chính xác, nhưng tối nay anh ấy không có chương trình gì, tốt nhất là anh không nên đến quá muộn, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của bí thư cũng không tốt.

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến ngay! xem tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân nói, hắn cúp điện thoại rồi cắn môi, hắn tiến ra phòng khách có chút không yên. Khi Trương Thanh Vân vào cửa thì trong phòng tối sầm, ánh sáng trong phòng khách đã tắt bớt, bữa tiệc sinh nhật đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người cùng hát mừng sinh nhật Triệu Truyền.

Sau khi bề bộn thì đèn lại được bật lên, nghi thức xem như kết thúc, bữa tiệc của Triệu Truyền cũng bắt đầu. Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn vẫy tay với Triệu Hồng Yến nói rõ tình huống, sau đó lại dặn Triệu Giai Ngọc vài câu. Cuối cùng hắn tự mình lái xe chạy về khách sạn thủ đô.

Ngay từ lúc bắt đầu thì Triệu Truyền đã chú ý đến Trương Thanh Vân, gần đây hắn vội vàng cho vấn đề xuống quân khu mà ít quan tâm đến em rể, đợi đến khi mình bận rộn xong thì mới phát hiện ra hai anh em rơi vào hai tình cảnh đáng xấu hổ. Trương Thanh Vân tiến vào thủ đô cũng không quá đắc ý, bây giờ còn bị lạnh nhạt.

Theo tính cách của Triệu Truyền thì cũng rất muốn buôn chuyện trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng hôm nay hắn cảm thấy có chút không đúng. Lúc đầu đám anh em lên chúc mừng mà không có Trương Thanh Vân, sau đó hát sinh nhật cũng không thấy đối phương, đợi đến lúc dùng cơm cũng không thấy, vì vậy mà Triệu Truyền cảm thấy buồn bực.

Đám người trong phòng chỉ chú ý dùng cơm, Trương Thanh Vân đi cũng không làm ai chú ý đến, vì vậy Triệu Truyền cũng không muốn nói gì. Người biết đến vấn đề này cùng với Triệu Truyền chính là Phùng Tố Trinh, lúc dùng cơm không thấy Trương Thanh Vân, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi tình huống.

Triệu Hồng Yến vội vàng nói rõ ngọn nguồn, Phùng Tố Trinh vừa nghe thì vẻ mặt thay đổi. Triệu Truyền thấy vợ đi đến ngồi bên cạnh Triệu Giai Ngọc thì ý thức được vấn đề, hắn cũng theo sát phía sau.

- Hì, Thanh Vân sao lại như thế, thời gian qua không được như ý thì chúng tôi cũng không chê bai gì, như thế nào lại bỏ đi?

Phùng Tố Trinh nói, nàng khá lớn giọng, cũng vì vậy mà tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn Triệu Giai Ngọc. Khi nàng mở miệng thì mọi người cũng biết được vấn đề, vì vậy mà tình cảnh trở nên ầm ĩ, rất nhiều người châu đầu ghé tai.

Triệu Giai Ngọc cau mày, vẻ mặt có chút không tốt, Phùng Tố Trinh ăn nói không đúng mực, nói gì vậy? Thanh Vân mà rơi vào tình cảnh như vậy sao?

- Thanh Vân tạm thời có chuyện quan trọng, đã nói rõ với tôi rồi.

Triệu Truyền thấy tình cảnh không đúng thì vội vàng đỡ lời, hắn nói ra càng làm tình cảnh trở nên quái dị. Mọi người căn bản không tin lời Triệu Truyền, vẻ mặt rất mập mờ và thầm cười trộm, rõ ràng họ tin lời Phùng Tố Trinh hơn.

- Khụ, khụ!

Triệu Truyền ho khan, hắn liếc mắt nhìn vợ, trong lòng xuất hiện ý niệm, hắn nói:

- Thanh Vân đã qua thời gian rãnh rổi, hôm nay tổ chức tìm hắn nói chuyện, bây giờ không có thời gian nên phải đi.

Phùng Tố Trinh nghe thấy những lời này thì vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt rất xấu hổ. Mà đám người còn lại nghe rõ lời Triệu Truyền thì đều chấn động, Triệu Văn Phong là người nói đầu tiên:

- Đại ca, thế nào? Thanh Vân sẽ thay đổi hoàn cảnh công tác sao? Có thể lộ ra chút tin tức được không?

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt biến đổi, vừa rồi hắn căn bản chỉ là bịa chuyện, nghĩ để lại cho Trương Thanh Vân chút mặt mũi, nào có tin tức gì? Nhưng Triệu Văn Phong đã ép Triệu Truyền không còn đường lui, hắn không trả lời không được, vì vậy trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tôi cũng không biết rõ lắm, cậu ấy là người trong chính đàn, tôi cũng không sợ mọi người chê cười, Ngọc Ngọc và Thanh Vân rất độc lập, cũng rất ít khi tìm tôi phản ánh tình huống.

Triệu Truyền ngưng lại một chút rồi nói:

- Nhưng nghe giọng điệu của Thanh Vân thì có lẽ sẽ không tệ, nhưng cũng không phải tiến vào bộ tài chính, nếu như có tin tức này thì cậu phải là người nghe thấy đầu tiên mới đúng chứ?

Triệu Văn Phong nở nụ cười ngượng ngùng, Triệu Truyền nói câu đó có vẻ khá thật, làm hắn không thể không tin. Triệu Văn Phong lại nhớ đến tình cảnh Trương Thanh Vân nói chuyện tiêu sái tự nhiên vào lúc vừa rồi, trong lòng cũng nghĩ rằng đối phương sẽ được điều động.

Triệu Văn Phong không dám chắc Trương Thanh Vân sẽ về bộ tài chính, vì phó phòng trong bộ tài chính là rất nhiều, địa vị của Triệu Văn Phong cũng không cao, tất nhiên sẽ không có quyền trên phương diện nhân sự. Gần đây bộ tài chính cũng thiếu người, Triệu Truyền cố ý nói đến bộ tài chính làm Triệu Văn Phong cảm thấy bất ổn, nếu như lần này Trương Thanh Vân vào bộ tài chính thì Triệu Văn Phong không biết dán mặt vào chỗ nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv