Thường ủy của thị ủy Thanh Giang, phó chủ tịch được phân công quản lý xí nghiệp đã được quyết định, cũng xem như chính thức dựng lên bến tàu lớn của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang. Vũ Đức ChTỉnh ủy Giang Nam mời dự họp cuối năm, Hà Mậu Sâm đại biểu Thanh Giang tham gia, Trương Thanh Vân tạm thời chủ trì công tác thị ủy Thanh Giang. Mỗi khi đến giai đoạn này thì thị ủy vô cùng bề bộn, Trương Thanh Vân ngoài vấn đề phải phê chuẩn văn kiện thì quan trọng nhất chính là xuống tuyến dưới thị sát.
Phòng tổ chức, phòng tuyên truyền, khối tư pháp, khối mặt trận tổ quốc. v. v. Đều cần phải có tổng kết cuối năm, toàn bộ kinh tế, văn hóa, giáo dục...Các loại công tác cũng có bố trí tổng kết. Dù mọi người đều có tư chức riêng nhưng làm bí thư phải dự tính cho toàn cục, vào những khoảnh khắc mấu chốt thì Trương Thanh Vân nhất định phải nắm chặt.
Mà giai đoạn này Trương Thanh Vân cũng liên tiếp xuống tuyến dưới thị sát, gần đây Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cũng đề cập đến vấn đề phân công ban ngành. Rõ ràng động tác gần đây của Trương Thanh Vân làm cho hai vị lãnh đạo phải kiêng kỵ, đặc biệt là Vũ Đức Chi đến càng là kích thích đối với hai người.
Trương Thanh Vân cũng có ý muốn lùi một bước, những mũi nhọn nên lộ ra đều đã lộ, hắn quét rác trên mặt bí thư còn kéo Vũ Đức Chi đến Thanh Giang, đây rõ ràng đều là những kích thích với Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa. Đặc biệt là Đỗ Thận Khoa, hắn phải cố gắng bỏ hết sức lực chín trâu hai hổ mới kéo thêm một thường ủy cho chính quyền, cuối cùng lại làm áo cưới cho Trương Thanh Vân, những bất mãn trong lòng hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Trương Thanh Vân trải qua tính toán thì quyết định công tác ở khu công nghệ không nhất định phải phân công quản lý, cũng để cho chính quyền bên kia nhảy vào, hắn cũng không cần phải nắm tất cả vào trong tay.
Trương Thanh Vân biết rõ tâm tư của Đỗ Thận Khoa, chủ tịch rất coi trọng hạng mục khu công nghệ, ý nghĩ của hắn chính là Vũ Đức Chi đã được phân công quản lý kinh tế công nghiệp, Trương Thanh Vân cũng không thể vươn tay đầu tư cổ phiếu. Bây giờ bố trí ban ngành đã không giống như xưa, phó bí thư chuyên trách chỉ có một, thị ủy có rất nhiều công tác cần phó bí thư xử lý, bí thư Trương sao còn có thể tranh quyền với chính quyền được?
Hà Mậu Sâm đối mặt với ý đồ của Đỗ Thận Khoa cũng không phản đối, vì vậy có thể thấy được bây giờ trong chính trường Thanh Giang, Hà Mậu Sâm còn coi trọng Trương Thanh Vân hơn cả Đỗ Thận Khoa. Nếu Trương Thanh Vân không được nắm quyền lợi ở khu công nghệ thì chẳng khác nào bị hạn chế trong công tác thị ủy.
Bây giờ Trương Thanh Vân phụ trách công tác tổ chức trong thị ủy, nhưng những khối công tác tư pháp, kiểm tra kỷ luật, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc. v. v. Đều còn giao thiệp rất ít. Vì vậy nếu xét từ góc độ thực lực, nếu Trương Thanh Vân bỏ qua khu công nghệ thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Tất nhiên trong lòng Trương Thanh Vân sẽ biết rõ lợi hại bên trong, nhưng dù sao hắn cũng là cán bộ từng làm qua công tác tổ chức, nếu xét từ phương diện quan hệ phối hợp giữa đảng ủy và chính quyền, hắn cho rằng mình tiếp tục được phân công quản lý hạng mục khu công nghệ sẽ chẳng còn thích hợp.
Tất nhiên nếu xét theo phương diện khác thì Trương Thanh Vân tuyệt đối có lòng tin với Vũ Đức Chi, hắn tin không bao lâu nữa lão sẽ đứng vững bàn chân, cuối cùng khu công nghệ có tương lai hay không cũng được đặt trên bàn tay chính mình. Nếu đã như vậy thì hắn sẽ không giằng co với Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa trên vấn đề này, những gì dây dưa thì nên tính toán, những gì cam lòng thì nên cam lòng, không bỏ qua thì giữa lại, nên buông tay thì quyết đoán buông tay.
Nhưng khi Trương Thanh Vân chuẩn bị buông tay khu công nghệ và chuẩn bị toàn tâm chú trọng công tác toàn cục thì đại hội nhân dân tỉnh truyền đến tin tức quan trọng, đại hội hội đồng nhân dân chính thức xét duyệt báo cáo công tác của chủ tịch Khâu.
Trong báo cáo công tác năm mới của chủ tịch Khâu có trọng điểm về vấn đề đẩy mạnh và phát triển khu công nghệ cao trong toàn tỉnh, xây dựng kế hoạch dùng Thành Đô là trung tâm cho sản nghiệp công nghệ cao ở Giang Nam. Ngoại vấn đề này thì chủ tịch còn muốn tăng mạnh sự phối hợp và góc bù vĩ mô giữa các thành phố, trong đó trọng điểm chính là góc bù giữa Thành Đô và Thanh Giang. Hơn nữa chủ tịch còn khẳng định về đề xuất muốn tạo ra khu hậu cần trung bộ để tập hợp và phân tán quy hoạch trung tâm, đưa ra ý tưởng sơ bộ để biến Thanh Giang thành cánh cửa cho Giang Nam.
Cũng vì vậy mà vị trí chiến lược của Thanh Giang nhanh chóng bật ra, hầu như chỉ trong vòng một đêm thì Thanh Giang đã là nơi chú ý của tất cả đại biểu nhân dân trong tỉnh, truyền thông báo danh Thanh Giang. Ít nhất thì trong Giang Nam, Thanh Giang trở thành địa phương được mong chờ.
Sau đó không biết những tin tức nhỏ từ đâu kéo đến chính thức đưa Thanh Giang lên đầu sóng ngọn gió, có người nói tổng cục hàng không dân dụng muốn có bố trí nặng ở Trung Nguyên, hy vọng tu sửa sân bay ở Giang Nam. Mà khả năng lớn nhất chính là phương án vứt bỏ sân bay hiện tại ở Thành Đô, xây thêm một phi trường quốc tế mới.
Tin tức này như một quả bom tấn làm cho tất cả Giang Nam đều rơi vào mơ ước, mà tin tức này được đưa ra đúng vào ngày đại hội hội đồng nhân dân tỉnh, hầu như không có dấu hiệu bịa đặt, mọi người rất nhanh liên hệ vấn đề sân bay với Thanh Giang.
Truyền thông và nhân dân đều cho rằng nên xây dựng sân bay ở Thanh Giang là thích hợp nhất, như vậy không những có lợi cho bố cục của tổng cục hàng không dân dụng ở Trung Nguyên, càng có lợi cho vấn đề biến Thanh Giang thành cánh cửa chính ở Giang Nam. Trên thegioitruyen.com đã có hàng loạt những diễn dàn nóng lên, mọi người ra sức tưởng tượng, Thanh Giang được đôn lên một độ cao chưa từng có.
Lúc đầu Trương Thanh Vân rất thờ ơ với những tin tức trên, nhưng càng về sau hắn lại càng cảm nhận được hương vị trong đó. Tuy những tin tức này không được chính quyền công khai bày tỏ tính chân thật, nhưng rất nhiều hãng truyền thông chủ yếu của Giang Nam rất hứng thú với nó. Như vậy ít nhất điều này cũng nói lên suy suy xét toàn diện của lãnh đạo tỉnh ủy đối với địa vị mới của Thanh Giang, mà suy xét đó cũng khẳng định tương lai sau này của Thanh Giang.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, cửa bị đẩy ra, người vào là Ân Bằng Phi, hắn nói:
- Phó chủ nhiệm Hề ủy ban quản lý khu công nghệ đến báo cáo công tác.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn bóp đầu thuốc trong tay rồi nói:
- Để cô ấy vào.
Hề Mai Ngọc hôm nay trông rất có tinh thần, áo lạnh màu hồng mặc lên người tuyệt đối không làm cho dáng người trở nên mập mạp, nàng vừa vào cửa đã nhân tiện nói:
- Chào bí thư Trương, tình thế phát triển của khu công nghệ của chúng ta bây giờ là quá tốt.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Cô cứ chỉ giáo, ngồi xuống trước đi, tôi biết gần đây có rất nhiều tin tức có lợi, cô cứ nói ra từng vấn đề một, tôi nghe.
Hề Mai Ngọc cũng không khách khí với Trương Thanh Vân, nàng ngồi xuống rồi dùng giọng chậm rãi nói chuyện.
Vì để tránh cho ủy ban quản lý khu công nghệ và đảng ủy chính quyền quận Tiêu Sơn tồn đọng khả năng không liên hệ tốt với nhau và phối hợp khó khăn, nên sau khi Đàm Thủ Ngôn nhận chức bí thư tư pháp thì Trương Thanh Vân đẩy Vương Đan Đông lên chức vị bí thư quận Tiêu Sơn, đề nghị này cũng được Hà Mậu Sâm cho phép.
Nếu Vương Đan Đông di chuyển từ chức chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghệ sang bí thư quận ủy Tiêu Sơn thì Hề Mai Ngọc chắc chắn sẽ thuận lợi tiếp nhận chiếc ghế trống bỏ sót lại. Vì vậy gần đây Hề Mai Ngọc rất năng động, đây có thể cũng là sự sắp xếp cố ý của Vương Đan Đông, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất thích khi nghe chuyện tốt như vậy.
Tâm tình của Hề Mai Ngọc là rất cao, ngoài báo cáo công tác thì trọng điểm chính là những cảm ngộ về những vấn đề phát triển của Thanh Giang khi hàng loạt tin tức kéo đến. Vị trí chiến lược của Thanh Giang so với Giang Nam và Trung Nguyên gần đây được rất nhiều người dự đoán rất tốt, tất nhiên quá trình kêu gọi đầu tư vào khu công nghệ cũng bị ảnh hưởng, có rất nhiều xí nghiệp vùng duyên hải tỏ ra rất hứng thú với khu công nghệ, đã có xí nghiệp đến để khảo sát, tình thế càng ngày càng tốt.
- Bí thư, anh xem, nơi này tôi có một bản danh sách, đây là tình hình của những xí nghiệp mà gần đây đã chủ động liên lạc với chúng ta, anh nên xem qua.
Hề Mai Ngọc dùng giọng kích động nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, công tác của các cô có thành tích, tôi cũng không muốn xem qua danh sách. Xem ra sự phát triển của Thanh Giang chúng ta đúng là gặp được cơ hội, những phần tử được đi du học như cô rõ ràng có đất dụng võ.
Hề Mai Ngọc đỏ mặt, nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà rõ ràng rất xấu hổ, nhưng bí thư Trương đã nói như vậy thì trong lòng nàng cũng có kích động. Hạng mục khu công nghệ là nơi nàng trút xuống tất cả tâm huyết, từ khi còn ở phòng thương mại thì nàng đã rất chú tâm, sau đó thành lập ủy ban quản lý và đến tận lúc này, nàng chưa từng rời bỏ hạng mục.
Hề Mai Ngọc còn nhớ rõ tình cảnh khi bắt đầu hạng mục, có rất nhiều khó khăn, những sự thất vọng và khiển trách của lãnh đạo vào lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt nàng. Khu công nghệ đi đến lúc này hoàn toàn không phải dễ dàng, vì vậy mà Hề Mai Ngọc cũng cảm giác được thành công.
Mà lần này công tác của chủ nhiệm Vương được điều động, chính Hề Mai Ngọc ở lại và sẽ được đề bạt, vì vậy mà cảm giác kích động còn lớn hơn rất nhiều. Bây giờ khi thấy tình cảnh ngày càng tốt đẹp thì tất nhiên nàng phải có ước mơ tới tương lai.
Hai người có một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi trong lúc bàn bạc, Hề Mai Ngọc nhịn không được phải lén đưa mắt đánh giá Trương Thanh Vân. Nàng đột nhiên phát hiện ra bí thư Trương trẻ tuổi đến không ngờ, nếu không phải khoảnh khắc vừa rồi nàng có chút phân tâm thì đã quên mất vấn đề này.
Hai người hợp tác với nhau từ lâu, Hề Mai Ngọc có thói quen xem Trương Thanh Vân là lãnh đạo, bóng dáng của một nhân viên nhà nước chưa đủ lông ánh ở khách sạn Nhã Lan vào lúc ban đầu gặp mặt đã biến mất không còn tăm tích, hơn nữa còn dần chuyển biến thành một vị lãnh đạo quả quyết và quyết đoán, dũng cảm và đảm đương, có can đảm, có ý tưởng phát triển.
Hai người cùng nhau đi đến, khu công nghệ Thanh Giang phát triển đến ngày hôm nay có thể nói đều là công lao của Trương Thanh Vân. Gần đây khu công nghệ cũng không phải thuận buồm xuôi gió, có vài lần gặp phải nguy cơ khủng bố, nhưng vào thời điểm quan trọng thì bí thư Trương luôn đứng vững và phản kháng. Dù Hề Mai Ngọc không tham gia vào trong quá trình đó nhưng có thể cảm nhận được những trả giá và tâm huyết của Trương Thanh Vân.
- Bí thư Trương, tôi nghe nói tương lai Thanh Giang và Thành Đô sẽ sát nhập thành một thành phố, điều này có thật không?
Hề Mai Ngọc nói.
- Nói bậy bạ, đã sớm có người đề cập đến vấn đề này, tôi cho rằng trước mắt là không thể. Lý do chính là các phương diện còn chưa quen thuộc, hơn nữa sau khi sát nhập...
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn nói được một nửa thì chợt khựng lại.
Thanh Giang và Thành Đô sát nhập với nhau hoàn toàn là chuyện không thể, nhưng nếu tỉnh ủy quyết định trọng điểm phát triển Thanh Giang, như vậy bài tẩy ở đây bi lật ra sẽ có khả năng rất lớn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì đầu óc lập tức linh hoạt hẳn lên, bài tẩy của ban ngành Thanh Giang cũng có ý nghĩa là cơ hội với mình, có phải không?
Đáp án tất nhiên là khẳng định, Thanh Giang nghênh đón gió mới tất nhiên sẽ là cơ hội cho mỗi người Thanh Giang, quan trọng là phải biết nắm chắc như thế nào.
Sau khi kết thúc đại hội nhân dân thì Hà Mậu Sâm quay về Thanh Giang với bộ dạng rất đắc chí và vừa lòng, vì sau đại hội lần này thì Thanh Giang trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Hà Mậu Sâm đã từng được truyền thông phỏng vấn, tất nhiên hắn sẽ nở mày nở mặt và nhân cơ hội tuyên truyền cho Thanh Giang. Bây giờ Thanh Giang nghênh đón cơ hội phát triển mới, là bí thư thị ủy, cơ hội của hắn không phải cũng đang đến sao?
Độ nặng của thành phố Thanh Giang tăng lên thì vị trí bí thư thị ủy sẽ rất cao, đối với Hà Mậu Sâm thì rõ ràng đây là cơ hội nước lên thuyền lên, sẽ thuận buồm xuôi gió, hơn nữa cũng không cần phải chen chúc trên cây cầu độc mộc tiến lên cấp sở cấp bộ.
Làm quan đến cấp bộ thì bắt buộc phải là quan lớn thật sự, chỉ như vậy mới có tiếng nói trong tầng lớp cao cấp. Tất cả cán bộ trong thể chế đều không có một người nào, không có một ai không nghĩ đến tiến thêm một bước này, nhưng trong hiện thực thì số người như vậy là rất nhỏ.
Bây giờ Hà Mậu Sâm có cơ hội ngàn năm một thuở, vì vậy hắn về đến Thanh Giang thì lập tức nhiệt tình hẳn lên. Việc làm đầu tiên của hắn chính là triệu tập hội nghị thường ủy toàn thể, tất cả ủy viên thường ủy đều phải tham gia. Hà Mậu Sâm khi bắt đầu hội nghị đã cao giọng tuyên bố cho mọi người về tin tức Thanh Giang sắp gặp phải bước ngoặt phát triển lịch sử, lời nói cực kỳ có tính kích động. Hắn nhấn mạnh hai khái niệm, một là đưa Thanh Giang trở thành cánh cửa chính cho Giang Nam.
Vị trí địa lý của Thanh Giang rất ưu việt, giao thông đường thủy hay đường sắt đều thông thoáng, đồng thời Thanh Giang còn có sông Lâm Giang, giao thông đến sông Trường Giang. Vì vậy cơ hội cho Thanh Giang chế tạo một cảng nước sâu để tập kết và phân tán hàng hóa là rất lớn.
Quan điểm thứ hai chính là trọng tâm về khu công nghệ, bây giờ khu công nghệ Thanh Giang đã phát triển không ngừng, đã là một khu công nghiệp tài năng trong Trung Nguyên. Đặc biệt là sản nghiệp hoạt hình, bây giờ đã vươn lên vị trí đứng đầu cả nước, Thanh Giang hoàn toàn có năng lực trở thành trung tâm công nghệ cao ở Giang Nam.
Sau khi nói xong những quan điểm này thì Hà Mậu Sâm chính thức đề xuất yêu cầu, hy vọng vào hội nghị kinh tế toàn thành phố vào đầu năm sau thì chính quyền sẽ phải làm ra một phần báo cáo quy hoạch tổng thể trên mọi phương diện, để cán bộ và nhân dân toàn thành phố đoàn kết một lòng, mọi người cùng đặt gạch cho công cuộc xây dựng Thanh Giang.
Lúc đầu Trương Thanh Vân nghe rất chân thành, sau đó càng lúc càng kinh hoàng. Hà Mậu Sâm đúng là bí thư cường thế, ngay cả vấn đề biến Thanh Giang thành cánh cửa chính cho Giang Nam cũng có thể báo cáo được sao?
Phương diện phát triển quá lớn như vậy phải mời chuyên gia cụ thể đến nghiên cứu, phải chuyên chú vào từng phương diện, phải xem xét được mất, sau đó mới báo lên lãnh đạo tỉnh ủy và ban ngành tương quan tìm ý kiến ủng hộ. Đây là một quá trình rất phức tạp, sao bí thư chỉ cần nói một lời là có thể quyết định cho được?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn về phía đám ủy viên thị ủy, có rất nhiều người bị những lời nói của Hà Mậu Sâm kích thích. Hắn há miệng định nói nhưng đành phải nuốt lời vào bụng. Chỉ có hai chữ "cụ thể" nhưng nếu đặt xuống sẽ có liên quan đến rất nhiều quan lớn của đảng, Hà Mậu Sâm bình thường không có vấn đề, nhưng xem ra bây giờ đã lòi đuôi.
Trương Thanh Vân nhịn không mở lời, nhưng lại có người không nhịn được, đó là chủ tịch Đỗ. Những lời nói của Hà Mậu Sâm có liên quan mật thiết đến chính quyền, trước nay Đỗ Thận Khoa là người bảo thủ, thuộc về loại người không tính thắng mà lo bại. Hôm nay trong hội nghị thường ủy có vài chục người, nếu đơn giản quyết đoán như Hà Mậu Sâm thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nếu bí thư thị ủy Thanh Giang nóng đầu thì tất cả quận ủy và huyện ủy cũng nóng đầu, đến lúc đó khắp nơi đều có hạng mục lên ngựa phối hợp với tình thế của Thanh Giang, như vậy sẽ cực kỳ không tốt.
- Khụ, khụ, tôi muốn nói vài lời!
Đỗ Thận Khoa ho khan, hắn cất cao giọng nói:
- Vừa rồi bí thư Hà đã nói rất tốt, mọi người chúng tôi đều rất ủng hộ, nhưng tôi cũng muốn nhấn mạnh vài điều. Trước tiên các quận huyện phải trông non tài chính cho tốt, không cần phải tham ô tài chính chuyên nghiệp, không cần phải xây dựng hạng mục trùng lặp, cần phải thật sự cầu thị, các nơi muốn tiến vào phải nhập gia tùy tục, mọi người...
Đỗ Thận Khoa vừa nói được một nửa thì Hà Mậu Sâm đã cau mày, vẻ không vui chợt lóe lên. Trương Thanh Vân nhân cơ hội đẩy đến cho Đỗ Thận Khoa một tờ giấy, bên trên viết: "Thời gian hội nghị có hạn, sau này sẽ chạm trán giải quyết cho thỏa đáng!"
Đỗ Thận Khoa có chút sững sốt, hắn liếc Hà Mậu Sâm rồi dừng lời nói:
- Nay thời gian có hạn, lại gần đến cuối năm, tất cả mọi người đều bề bộn, tôi cũng không muốn nói nhiều.
Đỗ Thận Khoa nói xong thì gật đầu với Hà Mậu Sâm, lúc này Hà Mậu Sâm lại nhìn Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân lắc đầu, vì vậy Hà Mậu Sâm mới tuyên bố tan họp.
Sau khi người đến dự họp tản đi thì Trương Thanh Vân và Hà Mậu Sâm đi ở vị trí sau cùng, Hà Mậu Sâm cười nói:
- Thanh Vân, khoảng thời gian vừa qua vất vả cho cậu. Đúng rồi, hôm nay cậu nghe thấy những lời vừa rồi có cảm giác thế nào?
- Rất tốt, bí thư, Thanh Giang có cơ hội là chuyện mà tất cả mọi người đều thích nghe.
Trương Thanh Vân cười nói.
Hà Mậu Sâm cười ha hả, hắn gật đầu nói:
- Lời của cậu đúng là rất tốt, cậu là người đứng đầu hạng mục khu công nghệ, có cậu cầm lái thì tôi yên tâm. Bây giờ Thanh Giang phát triển rất cần những cán bộ lãnh đạo có năng lực như cậu, nói thật ra tôi cũng rất hâm mộ cậu. Nếu tôi có thể trẻ hơn mười tuổi, tôi có lòng tin phát triển và đưa Thanh Giang ra ngoài.
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng khách khí nói hai câu, hai người nhìn qua có vẻ trò chuyện rất vui. Hà Mậu Sâm dùng lời rất dễ nghe nhưng không thoát khỏi quy luật cơ bản. Bây giờ Thanh Giang có cơ hội lớn, Trương Thanh Vân lại là người có năng lực, tất nhiên sẽ là đối tượng mà Hà Mậu Sâm lôi kéo. Xem ra triết học chó mèo của Trương Thanh Vân hắn luôn có tác dụng ở bất kỳ nơi đâu.
Đến tối, Trương Thanh Vân bày tiệc ở khách sạn Nhã Lan mời Vũ Đức Chi đến dùng cơm. Vũ Đức Chi đến Thanh Giang đã được một tháng, đây là lần đầu tiên hai người cùng dùng cơm.
Nếu xem xét từ khoảng cách gần thì Trương Thanh Vân cảm thấy Vũ Đức Chi gầy hơn vài năm trước, cặp mắt sáng quắc có thần, thân thể càng tỏ vẻ khôn khéo giỏi giang.
- Chủ tịch Vũ, Nhã Lan là khách sạn tốt nhất Thanh Giang chúng ta, đúng là không có biện pháp nào khác. Nếu có điều kiện tốt hơn, nếu có địa phương tốt hơn thì tôi sẽ không mời chú dùng cơm ở chỗ này.
Trương Thanh Vân cười nói với Vũ Đức Chi.
- Tôi thì không sao, dù là khách sạn Thủy Hà thì tôi cũng không ngại.
Vũ Đức Chi cười nói, hai người vừa gặp mặt đã nói chuyện vui đùa, bầu không khí khá nhẹ nhàng. Vũ Đức Chi đề nghị không uống rượu mà uống trà, Trương Thanh Vân cũng là người thích trà, tất nhiên sẽ đồng ý. Một ấm trà, vài dĩa thức ăn, hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện, rất thích ý và thoải mái.
Hai người cũng không có quá nhiều nội dung để châm chước, lúc bắt đầu là nói về tình huống của Vũ Đức Chi, sau đó Trương Thanh Vân ngẫu nhiên nhắc nhở Vũ Đức Chi về tình hình ở Thanh Giang.
Trương Thanh Vân cảm giác hai người đang trao đổi ở mức độ cao tầng, căn bản không nói đến những vấn đề âm u, tất cả đều liên quan đến quốc sách và dân sinh, chốc chốc cũng nhắc đến vài người và sự việc. Hai người cũng rất ít nói về tin tức, về vấn đề chức vụ, nhận chức và miễn chức. Cả hai đều cảm thấy không vướng bận, dùng thái độ của người đứng xem để nhìn về phương diện quan trường.
Đối với Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi là một tri kỷ duy nhất từ khi bước chân lên con đường quan trường, khó làm tri kỷ khó làm kẻ địch. Hai người ăn ý được như bây giờ có liên quan rất lớn đến thời điểm đối địch năm xưa. Hóa thù thành bạn, hóa địch thành thầy, từ kẻ địch trở thành tri kỷ, đây chính là quá trình kết giao của hai người.
Vũ Đức Chi là một thiên tài, trước nay Trương Thanh Vân vẫn cho là như vậy. Có rất nhiều phương diện biểu hiện sự thiên tài trên người Vũ Đức Chi, không thể dùng một câu để tóm gọn tất cả, nhưng nếu xét từ phương diện quan trường thì Vũ Đức Chi đủ tài để kiêu ngạo đảo mắt nhìn khắp Giang Nam.
Lúc này Vũ Đức Chi vừa đến Thanh Giang, lão căn bản không có động tác nào, Nghê Quảng Vũ không giải thích được đã đánh lão một gậy. Gậy đầu tiên nằm trên phương diện giúp đỡ và điều hòa xí nghiệp nhà nước. Nghê Quảng Vũ bắt Vũ Đức Chi phải cẩn thận xử lý, cố gắng giúp các xí nghiệp nhà nước được ngân hàng cho vay vốn đầu tư, nếu thiếu thì có thể ứng tài chính từ chính quyền.
Đây vốn là một chuyện mò mẩm, ngân hàng không phải kẻ ngốc, bọn họ tình nguyện cho xí nghiệp vay tiền nhưng người khác thường không cần tiền này mà cần tiền dành cho xí nghiệp của nhà nước. Vì vậy ngân hàng thường không muốn cho bọn họ vay, đây là một mâu thuẫn vĩnh viễn khó thể giải trừ.
Sau sự việc bãi công ở Thanh Giang, xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang và đảng ủy chính quyền cãi cọ nhau và cuối cùng được giảng hòa, cả hai đều phải đi một đoạn đường khó khăn vào trước đó. Hà Mậu Sâm vì tiến thêm một bước hòa hoãn đôi bên mà tỏ ra có thành ý, lại đề xuất kế hoạch giúp đỡ xí nghiệp nhà nước.
Vi đề xuất của Hà Mậu Sâm mà gây ra cho chính quyền áp lực rất lớn, tất nhiên trọng tâm là vấn đề tài chính. Mà lúc này thị trường bất động sản trong cả nước đang ở vào giai đoạn nóng hôi hổi, địa phương và chính quyền cũng vì vậy mà giàu hẳn lên. Nhưng Thanh Giang là thành phố công nghiệp, bất động sản ở Thanh Giang không được phép động vào. Mà nếu xét vào thu nhập từ thuế, vài năm gần đây Thanh Giang điều chỉnh kết cấu công nghiệp, vì vậy phải bồi dưỡng rất nhiều cho xí nghiệp, vì vậy áp lực tài chính có thể nói là khổng lồ. Có lẽ Nghê Quảng Vũ cũng khó thể suy xét được đối sách trên vấn đề này, hơn nữa Vũ Đức Chi lại vừa đến nhận chức, lại được phân công quản lý kinh tế, vì vậy mới ném tất cả khó khăn cho Vũ Đức Chi.
Tất nhiên Nghê Quảng Vũ muốn mượn cớ này để bắt Vũ Đức Chi phải xuống nước và nếm mùi thất bại, hơn nữa còn có thể dò xét thật giả, lại có thể lợi dụng cơ hội hạ uy thế của Vũ Đức Chi. Đây chính là việc vẹn toàn đôi bề, nhưng lần này Nghê Quảng Vũ đã nhầm đối tượng.
Vũ Đức Chi giải quyết vấn đề này tất nhiên không gặp phải khó khăn quá lớn, lão rất nhanh đã liên hợp được xí nghiệp và phòng tài chính vào cùng một hội nghị. Trong hội nghị lão cổ vũ những quan điểm thu hút tài chính cho xí nghiệp, chăm chú truyền đạt tư tưởng của Nghê Quảng Vũ.
Trước đó Nghê Quảng Vũ cùng bàn luận với Vũ Đức Chi đã không dự đoán trước tình huống này, ai ngờ được Vũ Đức Chi sẽ mở hội nghị tọa đàm? Sau khi kết thúc tọa đàm thì những ngân hàng không cho xí nghiệp vay lập tức nhận được những yêu cầu kiên quyết cho vay, nếu không được thì cưỡng ép cho vay, toàn bộ cơ quan tài chính Thanh Giang xuất hiện một màn kịch như trong phim truyền hình, vấn đề này huyên náo rất lâu.
Hai bên đều có căn cứ, đều hưởng ứng lời kêu gọi từ chính quyền địa phương mà làm việc. Khi sự việc huyên náo ngày càng lớn thì cuối cùng cũng kinh động đến lãnh đạo thị ủy và chính quyền, nhưng rốt cuộc là ai đưa ra lời kêu gọi? Đi tìm nguyên nhân của vấn đề thì tất cả chuyển lên người Nghê Quảng Vũ, khi Nghê Quảng Vũ nghe được tin tức này thì cực kỳ choáng váng, hắn nào ngờ có tình huống này?
Nghê Quảng Vũ lúc đầu muốn chụp thùng rác lên đầu Vũ Đức Chi, mà trước đó khi hắn đưa ra chỉ thị chính là cuộc họp các chủ tịch quận huyện, lúc đó tất cả cán bộ chính quyền quận huyện đều nghe rõ lời này, vì vậy hắn cũng không thể nào tìm cớ để chối bỏ.
Nghê Quảng Vũ muốn trách móc Vũ Đức Chi nhưng không thể mò đâu ra lý do, người ta làm việc dựa theo chỉ thị của mình, không đặt điều bất cứ điều gì, xuất hiện kết quả thế này thì chỉ có một lời giải thích là ngoài ý muốn. Nếu không phải đây là điều nằm ngoài ý muốn thì rõ ràng chỉ thị của Nghê Quảng Vũ có vấn đề, dù sao cũng chỉ được lựa chọn một tình huống mà thôi.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Nghê Quảng Vũ bị Hà Mậu Sâm và cả Đỗ Thận Khoa mắng té tát trong cuộc họp hội ý của thường ủy, hai người mắng rất dữ dội, mãi đến khi Trương Thanh Vân từ từ mở lời thì Nghê Quảng Vũ mới toàn thân đi ra.
Sau khi ăn một đòn đá hậu thì đáng lý phải nhìn xa trông rộng, nhưng rõ ràng điều này không có tác dụng với Nghê Quảng Vũ, hắn giống như không có trí nhớ, sau khi trở về thì tâm lý lại cảm thấy không công bằng. Hắn không tìm Vũ Đức Chi để kiểm tra, hơn nữa lại có ý nghĩ mới. Sau đó hắn tìm Vũ Đức Chi để thương lượng giải quyết tốt hậu quả vấn đề, tất nhiên cũng sắp xếp công tác. Nghê Quảng Vũ để Vũ Đức Chi tự mình giải quyết tất cả, không dám để cho mâu thuẫn tiến thêm một bước và trở nên gay gắt.
Nghê Quảng Vũ cho rằng đã ra một đề tài khó khăn cho Vũ Đức Chi, vì lúc này chính quyền căn bản không có tài chính, tất nhiên không có tiền thì sẽ chẳng có trọng lượng trong lời nói. Vũ Đức Chi muốn dùng hai tay trống không để giải quyết vấn đề khó khăn, để cho xí nghiệp và ngân hàng cùng thỏa mãn, điều này có thể sao?
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Nghê Quảng Vũ là Vũ Đức Chi lại đồng ý, sau đó Vũ Đức Chi lập tức viết báo cáo cho thường ủy xét duyệt. Nội dung của báo cáo chính là phối hợp thỏa đáng mối quan hệ giữa ba bên gồm chính quyền, xí nghiệp và ngân hàng. Hắn đề nghị một đám xí nghiệp nhà nước có sức sống tương đối khá và có uy tín gúp đỡ cho những xí nghiệp nhà nước đang gặp khó khăn, dùng số tiền này để giúp các xí nghiệp trong sản xuất kinh doanh, yêu cầu hội nghị thường ủy phê chuẩn.
Báo cáo này được hội nghị thường ủy biểu quyết thông qua, đồng thời còn nhận được sự nhất trí giúp đỡ của Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa, chỉ có Nghê Quảng Vũ là kẻ trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra chính mình chẳng qua chỉ là con khỉ cho người khác đùa giỡn, hoàn toàn trở thành trò cười. Đề nghị của Vũ Đức Chi có thể nói là vừa có lợi vừa lừa đảo, tương lai nếu nắm chắc thì công lao sẽ là của phó chủ tịch Vũ, vì đây là lời đề nghị của lão.
Nhưng nếu tương lai sinh ra vấn đề chấp hành không tốt, có xảy ra vấn đề gì thì Nghê Quảng Vũ là người chịu tất cả trách nhiệm, vì lúc đó chính Nghê Quảng Vũ là người ra chỉ thị lung tung làm cục diện trở nên khó thể khống chế, mà Vũ Đức Chi lại chùi đít dùm cho hắn, đảng ủy không thể không đồng ý cho được.
Chỗ tốt đã bị Vũ Đức Chi chiếm sạch, xí nghiệp và ngân hàng đều mang ơn Vũ Đức Chi. Lão vốn là phó chủ tịch được phân công quản lý xí nghiệp và kinh tế, có kinh nghiệm hóa giải quan hệ giữa xí nghiệp và ngân hàng lần này thì lão căn bản đứng vững bàn chân. Không, phải nói là hoàn toàn đứng vững. Vì chính quyền cho xí nghiệp vay là chuyện chắc chắn không thể xảy ra, vì phương diện này Nghê Quảng Vũ còn quan tâm hơn cả Vũ Đức Chi, bên chính quyền có hai lãnh đạo nhìn chằm chằm thì xảy ra vấn đề mới là lạ.
Vũ Đức Chi đã hoàn thành những hành động cực kỳ đẹp đẽ, điều này làm cho Nghê Quảng Vũ rơi vào hoàn cảnh khó khăn không thể tưởng, thậm chí Nghê Thu Nguyệt vài lần gọi điện thoại phàn nàn và làm nũng với Trương Thanh Vân, còn đâm thọc Vũ Đức Chi. Trương Thanh Vân đã lâu không gặp nàng, mà bây giờ nàng lại lấy cớ muốn gặp hắn.
Tuy chỉ là lấy cớ nhưng điều này có thể thấy được Vũ Đức Chi và Nghê Quảng Vũ không phải là một loại người. Nếu nói về quyền mưu thì Vũ Đức Chi đáng làm thầy Nghê Quảng Vũ, rõ ràng Nghê Quảng Vũ trộm gà không được còn mất nắm gạo, Trương Thanh Vân phán đoán đối phương đã gặp phải đả kích không nhỏ.
Vũ Đức Chi tồn tại làm Nghê Quảng Vũ cảm thấy nguy cơ quá khủng khiếp, nếu không hắn sẽ không thông báo cho Nghê Thu Nguyệt.
- Bí thư Thanh Vân, gần đây cậu cảm thấy cơ hội phát triển của Thanh Giang như thế nào?
Vũ Đức Chi nhấp một ngụm trà, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi.
- À!
Trương Thanh Vân đột nhiên thanh tỉnh lại từ trong trầm tư, hắn liếc mắt nhìn Vũ Đức Chi, sau khi trầm ngâm một lúc thì hỏi ngược lại:
- Chú thì sao? Chú thấy thế nào? Trước tiên cháu muốn nghe qua cái nhìn của chú.
Vũ Đức Chi cười ha hả, lão lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói:
- Thanh Giang có cơ hội phát triển mới, không biết cậu đã phân tích quan điểm và đưa ra lịch trình hay chưa, nhưng tôi đã từng xem qua. Quan điểm này chính thức bị xào nấu mà vấn đề quan trọng nhất chính là tin tức không đáng tin của tổng cục hàng không dân dụng. Nếu không có tin tức này thì chẳng có chút quan điểm nào, cho dù có cũng không nóng như lúc bây giờ.
- Vì vậy tôi thấy tình hình trước mắt còn chưa chính xác, tuyến trên sở dĩ để mặc cho truyền thông xào nấu mà chẳng có thái độ khống chế, tôi cho rằng đây là vì lãnh đạo muốn nhìn phản ứng của người bên dưới, cậu thấy sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn gật đầu thừa nhận. Nói đến năng lực phân tích vấn đề thì thiên tài Vũ Đức Chi lúc nào cũng cực kỳ lợi hại. Thật ra Trương Thanh Vân vẫn luôn xem xét vấn đề này, kết luận cuối cùng cũng không khác gì Vũ Đức Chi.
Trương Thanh Vân tin có rất nhiều người có thể nhìn thấy khả năng này, nhưng quan trường bây giờ thì mọi người quan trọng mánh lới, có mánh lới mới có thể trình báo hạng mục, nếu hạng mục báo cáo thành công thì có thể cầm tài chính của quốc gia để đầu tư, nếu có đầu tư thì có bảo đảm, kết quả là cái gì? Là chiến tích, nếu xâu chuỗi lại tất cả thì có thể ra một con rồng.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì hít vào một hơi thật sâu, hắn lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vũ Đức Chi.
Vũ Đức Chi cười nói:
- Bí thư Trương cũng đừng quá lo cho nước cho dân, người làm nhưng trời đang nhìn, lột da hổ làm cờ chưa hẳn là không tốt, quan trọng là phải xem động cơ. Ít nhất thì tôi biết quan điểm này được xào nấu thì vấn đề kêu gọi đầu tư ở khu công nghệ Thanh Giang sẽ trở nên cực kỳ nóng, đây không phải là chỗ tốt sao? Có rất nhiều vấn đề là cây dao hai lưỡi, quan trọng là phải dùng thế nào, cậu thấy sao?
Trương Thanh Vân nở nụ cười niềm nở, hắn nâng chén trà lên nói:
- Nói rất hay, chúng ta dùng trà thay rượu, cũng không vì vấn đề gì khác, vì câu nói người làm trời xem, cũng vì những lời này mà tôi và chú nên nỗ lực.
- Cốp!
Hai người cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, sau khi đặt chén xuống thì lại nhìn nhau rồi cười phá lên ha hả.
Trương Thanh Vân chú ý Vũ Đức Chi, tất nhiên Vũ Đức Chi cũng xem xét thật kỹ Trương Thanh Vân. Trước kia tuy hai người thường nói chuyện thông qua điện thoại nhưng cuối cùng cũng là vài năm không tiếp xúc, hôm nay hai người cùng ngồi phẩm trà, xem như lần đầu tiên nấu rượu luận anh hùng.
Vũ Đức Chi có thể rõ ràng cảm nhận được biến đổi của Trương Thanh Vân, đầu tiên thì đối phương chỉ là một kẻ rất thông minh, nhìn vấn đề rất sâu sắc, rất quán triệt nhưng lại vấp phải cái tâm và ánh mắt hẹp, dễ dàng tiến vào ngõ cụt. Hơn nữa còn dễ dàng bị rơi vào vòng xoáy quyền lợi đục ngàu mà khó thể tự kiềm chế.
Mà bây giờ Trương Thanh Vân rõ ràng không còn là năm xưa, hắn không bị trầm mê và lạc mình trong quyền lợi. Nếu so sánh với năm xưa thì bây giờ cực kỳ khí thế và mạnh mẽ, hắn biết rõ mình đang làm gì, nên làm gì, rất lành nghề, cực kỳ chu đáo, không thua kém những lão quan trường đã lăn lộn vài chục năm.
Nhưng nếu xét về quan điểm nhân sinh thì Trương Thanh Vân lại có được thái độ phấn chấn và nhiệt tình của những cán bộ còn trẻ. Những thứ này phối hợp lại với nhau tạo nên sức quyến rũ của Trương Thanh Vân, Vũ Đức Chi rất khó miêu tả cảm giác này, chỉ cảm thấy dùng hai chữ cương nhu là có thể tiếp cận gần nhất.
Tuy đến Thanh Giang chưa bao lâu nhưng Vũ Đức Chi lại tràn đầy cảm xúc với địa vị và uy tín của Trương Thanh Vân ở nơi đây. Vũ Đức Chi đã từng đi đến khắp các bến tàu của lãnh đạo Thanh Giang, cả giới công thương Thanh Giang, quá trình nay dễ dàng hơn so với tưởng tượng của lão, căn bản không gặp phải vấn đề liên hệ khó khăn.
Trong lòng Vũ Đức Chi rất thông thoáng, tất nhiên lão biết rõ đây là công của Trương Thanh Vân, giới công thương trong Thanh Giang nổi danh là khó chịu, ngang ngược và khó đối phó. Nếu không phải mình thuộc về phía Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân lại không thể trấn trụ được đám người kia, như vậy sao có thể sống chung?
Nhìn địa vị hiện tại của Trương Thanh Vân mà Vũ Đức Chi không khỏi nhớ lại địa vị năm xưa của mình ở Ung Bình, năm xưa lão còn làm phó chủ tịch thường vụ huyện Ung Bình thì cũng có lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng để làm được điều này thì lão phải cắm rễ ở Ung Bình rất nhiều năm.
Nhưng Trương Thanh Vân đến Thanh Giang được bao lâu rồi, vừa mới là một năm, chỉ cần một năm đã lập ra bến tàu, đã cùng bí thư thị ủy Hà Mậu Sâm và chủ tịch thành phố Đỗ Thận Khoa tạo thành thế chân vạc, chỉ cần nhìn vào đó thì thấy Trương Thanh Vân cao tay và có năng lượng như thế nào.
Vũ Đức Chi cũng hiểu rất rõ, mình có quan hệ và tiếp xúc với Trương Thanh Vân là quá đủ may mắn. Lão đứng sau lưng Trương Thanh Vân, nhưng vì cách trở quá xa xôi mà khó thể tiếp cận.
Nhưng Vũ Đức Chi lại rất hứng thú với một tin đồn trong giới quan trường Thanh Giang, có rất nhiều cán bộ và nhân dân trong Thanh Giang đồn đãi Trương Thanh Vân là cán bộ tuổi trẻ được bí thư tỉnh ủy Chiêm Giang Huy coi trọng, hơn nữa còn có những chuyện sâu sắc rất khó dò.
Người ta nói Trương Thanh Vân và bí thư Chiêm không đánh không quen, đầu tiên là Trương Thanh Vân vô tình đắc tội với bí thư Chiêm, cuối cùng đối phương không những không trách cứ mà ngược lại còn cảm thấy hắn bốc đồng, là người có khả năng, vì vậy mới nhìn trúng. v. v. Dù sao những câu chuyện này rất có sắc thái truyền kỳ, quả thật làm cho người nghe phải mê mẩn.
Nhưng dù những chuyện này nghe giống như chuyện truyền miệng, có vẻ rất giả nhưng Vũ Đức Chi lại khá tin tưởng. Lão phán đoán sau lưng Trương Thanh Vân dù không phải là bí thư Chiêm thì nhất định cũng được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng. Nếu là như vậy thì Trương Thanh Vân tiến thêm một bước sẽ là người đứng đầu một phương, với độ tuổi của Trương Thanh Vân mà trở thành người đứng đầu đảng ủy thì sợ rằng sẽ làm cho cả nước phải chấn động. Một bí thư thị ủy làm cho cả nước phải chấn động, như vậy sao có tương lai kém cỏi cho được?