Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng huyện mà tâm tình bực bội, lời nói của Vũ Đức Chi rõ ràng là thị uy và cực kỳ đắc ý. Công tác trong văn phòng huyện rối loạn thì danh tiếng của Lệ Cương sẽ không được tốt, tất nhiên mình cũng bị liên quan.
Cổ Trân Giáo kia cũng thật là, lão biết rõ tâm tình Trương Thanh Vân không được tốt nhưng vẫn cố gắng lôi kéo hắn nói chuyện phiếm. Trương Thanh Vân lại không thể tỏ ra quá mức lãnh đạm, hắn đành phải nói trái một câu phải một lời để thoát khỏi sự dây dưa của Cổ Trân Giáo.
Trương Thanh Vân nhìn đồng hồ, lúc này còn chưa đến năm giờ rưỡu, hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện có phải hết giờ làm hay không mà trực tiếp gọi điện cho hai người Vương Hoa Hoa. Lúc này ba người tập trung lại gọi một chiếc taxi phóng về phía Hiểu Nhĩ Sơn Trang.
- Chủ nhiệm Trương, anh đưa bọn em đi ăn cơm ở đâu thế? Không phải Hiểu Nhĩ Sơn Trang đấy chứ?
Trương Thiến dùng giọng nũng nịu nói.
- Em cũng biết Hiểu Nhĩ Sơn Trang à? Đúng vậy, chúng ta vào đó dùng cơm.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, hắn rời khỏi văn phòng huyện và tiếp xúc với hai cô gái cấp dưới nên tâm tình tốt hơn rất nhiều.
- Nếu như vậy thì rất tốn kém, em nghe nói nơi đó rất đắt, rất xa hoa, bình thường mỗi khi có chi phí công mới vào đó ăn cơm.
Vương Hoa Hoa nói.
"Tốn kém sao?"
Trương Thanh Vân thầm cười, hai người này rõ ràng đang xem hắn là loại người cùng khổ. Lần trước Cảnh Chiến đưa cho hắn hơn mười vạn đồng, lúc này tiền cũng không phải là vấn đề.
- Mời khách phải chú trọng sự thành tâm, nếu anh dẫn hai em đến những quán cơm đầu đường, sợ rằng hai em cũng sẽ có ý kiến.
Vẻ mặt Trương Thiến và Vương Hoa Hoa có chút nhăn nhó, có chút xấu hổ, rõ ràng tâm tư của hai nàng đều bị Trương Thanh Vân đoán trúng. Trương Thanh Vân khẽ quét mắt nhìn hai nàng, rõ ràng quần áo trên người không giống như lúc sáng. Vương Hoa Hoa mặc một bộ áo khoác dài màu nâu rất đẹp, tuy thân thể nàng khá gầy nhưng nhìn về mặt thần thái thì khá sáng láng, có phong cách của cán bộ thanh niên.
Trương Thiến thì mặc một chiếc áo lông màu đỏ, trên cổ lại quấn một chiếc khăn trắng, gương mặt trang điểm nhẹ làm người ta sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Xe chạy trên đường một lúc thì đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang. Khoảng thời gian trên đường đi, vì tuổi tác của Trương Thanh Vân và hai cô gái không cách biệt nhau nhiều lắm, hơn nữa tất cả đều là loại người bình dị gần gũi, vì vậy không mất quá nhiều thời gian để ba người không còn nói chuyện thận trọng, không khí ngày càng sôi nổi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang, vị quản lý nhìn thấy hắn thì lập tức gọi một câu chủ nhiệm Trương hai câu chủ nhiệm Trương, giống như hai người là bạn cũ lâu năm mới gặp lại.
Trương Thanh Vân thầm co rút khóe miệng, hắn thầm nghĩ không biết nha đầu Cảnh Sương kia tìm đâu ra một tên quản lý khôn khéo như vậy, nhưng đây rõ ràng cũng là đặc điểm thành công của Hiểu Nhĩ Sơn Trang, mỗi người đến đây đều cảm thấy mình được nể mặt, hơn nữa nhân viên nơi đây cũng rất có tư thái, các vị khách đều có thể tùy ý sai bảo. Ném ra một cục tiền thì tất nhiên phải được hưởng thụ chút quyền lực, đạo lý trên đời luôn là như vậy.
- Sắp xếp cho chúng tôi một phòng, chúng tôi có ba người.
- Vâng, chủ nhiệm Trương, hai vị lãnh đạo, mời đi bên này.
Nhân viên phục vụ phụ trách dẫn đường dùng giọng ngọt ngào cười nói với ba người Trương Thanh Vân. Hơn nữa lúc này Trương Thiến và Vương Hoa Hoa lần đầu tiên bị người khác gọi là lãnh đạo, dù hai người có chút mất tự nhiên nhưng vẻ mặt vẫn rất thích thú.
Sau khi ba người Trương Thanh Vân tiến vào phòng và ngồi xuống thì nhiệm vụ gọi món ăn lập tức được giao cho Trương Thiến, nhưng không ngờ cô gái này suy nghĩ nhìn ngó cả nửa ngày mà không gọi món nào.
- Chủ nhiệm Trương, cái này...Những thứ này quá đắt, em không biết nên gọi món nào...
Trương Thiến đỏ mặt nói.
Trương Thanh Vân cười hì hì, hắn quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ:
- Món chính là phá lấu, gà nướng, thịt nai hầm. Trước khi món ăn được đưa lên thì mang đến một chai rượu Ngũ Lương và một chai nước táo.
Sau khi nhân viên phục vụ ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân cười nói:
- Thế nào? Anh mời hai em ăn cơm là thành tâm, bữa cơm này tương đương với một tháng lương của anh đấy.
Trương Thiến và Vương Hoa Hoa đưa mắt nhìn nhau, Trương Thiến đột nhiên nói:
- Không ngờ chủ nhiệm Trương cũng là người hào phóng, em cũng vậy, tháng trước vừa nhận lương thì đã mua quần áo, anh xem này, có đẹp không?
Trương Thanh Vân ngậm miệng lại thiếu chút nữa làm cho nước trà phun ra ngoài, nhưng khi thấy vẻ mặt Trương Thiến cực kỳ nghiêm túc, hắn cũng thật sự không biết nên trả lời thế nào cho phải.
- Trời, nơi đây quá xa hoa, anh xem những vật dụng trong phòng kìa, chiếc ghế, thảm trải bên dưới, tất cả đều thuộc loại tốt, hơn nữa còn đẹp và rất đắt tiền. Cha chưa từng dẫn em đến chỗ này bao giờ, nhưng ông ấy thì đến đây thường xuyên.
Trương Thiến giống như không phát hiện ra biểu hiện quá khích của Trương Thanh Vân, nàng đảo mắt nhìn khắp chung quanh rồi nói ra những câu khen ngợi, nhưng nàng cũng không thấy cặp lông mày của Vương Hoa Hoa đang khẽ nhíu lại.
- Tiểu Trương, trước đây em làm trong đài truyền hình sao? Tiểu Vương, trước đây em cũng làm cùng với Tiểu Trương à?
Trương Thanh Vân cất giọng chuyển chủ đề.
- Ủa, sao chủ nhiệm Trương lại biết? Trước đây em và Hoa Tử đều làm trong đài truyền hình, em là nhân viên chính thức, cô ấy là nhân viên tạm thời. Em thấy Hoa Tử muốn thi nhân viên nhà nước nên cũng động tâm, nào ngờ thi đậu và vào làm trong huyện cũng chẳng có gì khá hơn, suốt ngày toàn ngồi không.
Trương Thiến nói.
- Trương Thiến, cậu nói bớt đi vài câu thì chết người sao? Suốt ngày chỉ biết ca cẩm.
Vương Hoa Hoa nói, nàng rõ ràng thận trọng hơn Trương Thiến rất nhiều.
Trương Thanh Vân lắc đầu tỏ ý không sao cả, thanh niên mà, lý tưởng và hiện thực khác biệt quá lớn cũng làm người ta chán nản. Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một linh cảm, hắn mở miệng hỏi:
- Trước kia hai em làm gì trong đài truyền hình?
- Còn có thể làm gì ngoài những chuyện lặt vặt? Hoa Tử thì lâu lâu lại được ra ngoài quay ngoại cảnh, còn em thì...Mỗi ngày đều phải cắt nối và biên tập những thước phim mà Hoa Tử mang trở về, đài truyền hình huyện thì làm gì có tiền đồ chứ?
Trương Thiến cong môi nói.
Trương Thiến thầm gật đầu, trong lòng hắn cũng có được những phán đoán sơ bộ. Hai người này chắc có thể huấn luyện được, ít nhất thì hắn cũng thấy được trên người bọn họ có khí chất không ngừng cố gắng. Vừa làm việc vừa thi nhân viên nhà nước, nếu không phải những người có lòng cầu tiến thì cũng khó làm được.
- Trương Thiến, Hoa Tử, tuổi tác giữa chúng ta cũng không khác biệt nhau quá lớn, nếu đã ra ngoài thì hai em cũng đừng nên khách khí. Anh cũng là người từng trải, nói thật thì khởi điểm của hai em không thể nào bằng anh, khi anh thi đậu công chức thì lập tức được lãnh đạo phái xuống xã Lật Tử Bình công tác vài năm, cũng vì vậy mà các em không có kinh nghiệm.
Trương Thiến và Vương Hoa Hoa thấy Trương Thanh Vân nói đến chuyện chính sự thì lập tức vứt bỏ những tâm tư khác để chú ý lắng nghe, trong ánh mắt hai người nhìn về phía Trương Thanh Vân có vẻ sùng bái. Dù sao Trương Thanh Vân cũng được đề bạt cũng làm cho những cán bộ thanh niên như họ cảm thấy phấn chấn. Hình tượng của Trương Thanh Vân trong lòng bọn họ hoàn toàn khác biệt với một Vũ Chí Cường dựa vào người cha làm phó chủ tịch huyện.
Trương Thanh Vân thấy lời nói của mình có chút tác dụng thì lập tức thừa lúc bầu không khí còn nóng nói:
- Lúc này các em chỉ là những nhân viên viên văn phòng bình thường trong huyện ủy nhưng cũng cần chú tâm vào công tác, đôi khi cũng phải biết phát huy tính năng động, đào sâu suy nghĩ, vì vậy mới có thể biểu hiện trước mặt các vị lãnh đạo.
- Chỉ cần các em có biểu hiện tốt thì anh hoàn toàn có thể dựa vào đó để đề cử vào học tập trong ban huấn luyện thanh niên, dù sao lúc này trong tổ chức cũng thiếu những cán bộ có nghiệp vụ và năng lực.