Bố Y Quan Đạo

Chương 483: Vì sao mọi chuyện trở nên khác thường



Chỉ cần xét vào giọng điệu thì biết Triệu Truyền rấ chú ý đến Giang Nam, Trương Thanh Vân đoán rằng đối phương biết khá rõ vấn đề mình đang hòa đồng và phát triển. Mình đã có chiến tích, uy tín cũng rất cao, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì vào nhiệm kỳ sau trở thành người đứng đầu một phương cũng là chuyện đương nhiên.

Nếu có thể leo lên chức trưởng ở thị ủy, đặc biệt là bí thư thị ủy, như vậy thì lúc đó độ nặng sẽ tăng mạnh. Hơn nữa Thanh Giang còn là thành phố công nghiệp quan trọng, có lẽ một ngày nào đó bí thư thị ủy Thanh Giang sẽ trực tiếp tiến vào trong ban ngành tỉnh ủy. Vì vậy nếu xét trên vấn đề này thì rõ ràng con đường phía trước của Trương Thanh Vân đang sáng lên rực rỡ.

- Thanh Vân, lần trước cậu không tiếp nhận lời đề nghị của tôi để tiến kinh là hoàn toàn chính xác. Cậu rất độc lập, cũng nhìn được xa, quan trọng là hiểu sâu về Giang Nam, điều này rõ ràng tôi không bì kịp. Cậu ở Giang Nam đã được lãnh đạo coi trọng, tất nhiên một phần cũng là vì năng lực của cậu là không tệ, nhưng quan trọng là đã nhìn thấu tất cả ngóc ngách trong quan trường Giang Nam.

Triệu Truyền cười nói, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, bên khóe miệng còn dính lại một miếng trà, hắn cũng không quan tâm mà dùng đầu lưỡi đưa luôn vào miệng. Phùng Tố Trinh ở bên cạnh lại cảm thấy khó thể nhìn được, nàng rút khăn giấy trên mặt bàn lau miệng cho hắn, vẻ mặt có ý oán trách. Trương Thanh Vân lắc đầu cười, Triệu Truyền biểu hiện rất tốt, hắn muốn khen chính mình nhưng thực tế lại rất mẫn cảm với vấn đề Chiêm Giang Huy.

Nói cái gì mà được lãnh đạo tín nhiệm, có thể nhìn thấu tất cả ngóc ngách quan trường Giang Nam, nói trắng ra là nói mình đứng khá tốt, thời cơ thỏa đáng, thái độ đoan chính. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không có ý nghĩ giấu diếm ở vấn đề này.

Trương Thanh Vân đã ở trong quan trường nhiều năm, hắn chính thức thừa nhận vị trí lãnh đạo giữa Hoàng Tân Quyền và Chiêm Giang Huy. Hai người này có phong thái của lãnh đạo, cũng không phải loại người như Hà Khôn và Triệu Truyền có thể so sánh được.

Đất nước có truyền thống từ lâu đời, Trương Thanh Vân cho rằng những người không hiểu văn hóa trong nước tuyệt đối khó thể chấp nhận được. Những đại nhân vật trong nước vào thời xa xưa đều là những kẻ khí thế mạnh mẽ, biết bố trí đại cục, hoài bão rộng lớn, khuyết điểm không che giấu ưu điểm, nói về chuyện lớn phải có chút bao dung, tâm phải chính và thân phải đứng thẳng. Còn chuyện hành vi và thủ đoạn thì phải xoắn vào nhau, quỷ mưu, quyền mưu, tất cả đều có thể dùng.

Hoàng Tân Quyền là người tâm chính, thân chính nhưng lại quá cứng, mà cứng thi dễ gảy. Hoàng Tân Quyền cũng biết rõ điều này, cũng thường lấy đó để dạy bảo Trương Thanh Vân. Mà Chiêm Giang Huy thì không giống như vậy, lão rất tinh thông đường lối lãnh đạo nghệ thuật, tiến thối đúng mực, cực kỳ cao tay.

Chiêm Giang Huy làm việc như chậm nhưng lại nhanh, mọi việc giống như tự động nhưng khi xuất hiện thì coi như đã xong, phải làm người khác phải vỗ tay khen thưởng. Mà quan trọng chính là bố trí đại cục, chỉ cần có thể xem xét những biện pháp chính trị ở Giang Nam là nhìn ra được đặc điểm này.

Kinh tế Giang Nam nói chung vẫn là rễ cạn, người Giang Nam tiêu phí khá nhiều, cũng không quá quan tâm đến tích góp, không quan tâm đến vấn đề có nhiều tiền hay không. Mà kinh tế Giang Nam cũng là như vậy, thích những hạng mục có mặt mũi, hứng thú với những hạng mục cầu đường và xây dựng, vì vậy mà rễ rất cạn.

Chiêm Giang Huy thấy rất rõ điều này, vì vậy lão bắt đầu thiết lập quy hoạch cho toàn tỉnh, điển hình là khu công nghệ ở Thanh Giang. Trước khi Chiêm Giang Huy đến Thanh Giang thì hạng mục này đã được kêu gọi từ rất lâu, nhưng đã qua nhiều năm mà vẫn hạn hán chưa gặp mưa.

Muốn xem xét thì phải nhìn vào nguyên nhân và khó khăn, nhưng cũng khó thể phủ nhận đường lối và trách nhiệm của các bậc lãnh đạo. Một khu công nghệ cao thì có thể là chuyện ngày một ngày hai được sao? Rất nhiều lãnh đạo cảm thấy nóng vội, nhưng đây cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Ngoài vấn đề về khu công nghệ, thì sản nghiệp giáo dục ở Giang Nam cũng được điều chỉnh và kết hợp lại, cũng vì sự nghiệp trăm năm trồng người. Đồng thời còn có hàng loạt những hạng mục khai phá tài nguyên, tất cả đều do Chiêm Giang Huy làm chủ đạo, cũng là những hạng mục liên quan đến kinh tế của Giang Nam sau mười năm hay hai mươi năm trong tương lai. Nếu muốn phát triển nghiệp lớn mà lãnh đạo không có ánh mắt nhìn đại cục, nếu không quan tâm thì không được, Chiêm Giang Huy rõ ràng có tố chất như vậy.

- Đại ca, mọi chuyện ở Giang Nam là quá lớn, lúc này ánh mắt của em vẫn chưa đủ rộng, chỉ xét nhiệm vụ một phần lực lượng trong Thanh Giang đã làm em đau đầu, đâu còn sức lực để nghĩ xa như vậy?

Trương Thanh Vân mỉm cười nói với Triệu Truyền.

Triệu Truyền khoát tay ngăn Phùng Tố Trinh rồi hì lên một tiếng, hắn và Trương Thanh Vân đã tiếp xúc rất nhiều lần, vì vậy cũng rất hiểu đối phương. Khi thấy Trương Thanh Vân mở chủ đề mà không trả lời trực tiếp, hắn biết Trương Thanh Vân quả thật đang hướng về phía Chiêm Giang Huy, vì vậy mà trong lòng khá phức tạp.

Chiêm Giang Huy trên danh nghĩ là người Quách gia, nhưng người con rể Quách gia này lại có vài phần giống như Trương Thanh Vân, dù không trải qua những chuyện liên quan đến cướp vợ bỏ chạy nhưng cũng là một người dám vỗ bàn mắng chó má trước đám tai to mặt lớn ở Quách gia.

Lúc này độ tuổi của Chiêm Giang Huy cũng không tính là cao, đang vào độ tuổi lãnh đạo cao cấp, hơn nữa lại được lãnh đạo trung ương đánh giá rất cao, vì vậy mà chức vụ bí thư tỉnh ủy cũng không phải là chặng đường cuối cùng trong quan trường của lão. Đối với một nhân vật như vậy mà Trương Thanh Vân có quan hệ tốt thì cũng coi như là một cơ duyên.

Nhưng trong lòng Triệu Truyền vẫn có tiếc nuối khó thể nén được, đối với hắn thì Chiêm Giang Huy là một đại nhân vật, nhưng Triệu gia không phải là một chỗ dựa rất tốt sao? Triệu Gia hoàn toàn có thể cho Trương Thanh Vân hoàn cảnh phát triển tốt nhất, có thể cho hắn lực lượng mạnh mẽ, nhưng bây giờ xem ra chỉ là chuyện mà một bên tình nguyện.

Trương Thanh Vân muốn đi thì cất bước, càng quý trọng chính là hắn tìm được những người cùng chung chí hướng, hắn thừa nhận Chiêm Giang Huy, cũng tình nguyện dựa vào Chiêm Giang Huy, dùng lão làm thầy, hướng về phía lão mà học tập. Cuối cùng hắn có thể vững bước đi tới, từng bước thực hiện khát vọng của mình.

Hai người Triệu Truyền và Trương Thanh Vân ngồi ở phòng khách ném cho nhau những lời nói sắc bén, Phùng Tố Trinh và Triệu Giai Ngọc cũng đành chịu và lẩn ra xa, hai chị em nói chuyện đời thường với nhau. Hai người đều có ý kiến về hai người đàn ông đang nói chuyện trong phòng khách, nhưng cũng vì nguyên nhân tự nguyện mà không muốn cắt ngang.

Cuối cùng vẫn là Triệu Hồng Yến bị hai người Trương Thanh Vân làm ồn ào mà từ trên lầu đi xuống, nàng không có quá nhiều điều kiêng kỵ, vùa xuống lầu thấy cha đầy mùi rượu thì sẵng giọng với Trương Thanh Vân:

- Dượng cũng thật là, cha cháu uống say khướt như vậy mà dượng không khuyên đi tắm rửa, có lời gì đó không nói sau khi tắm rửa được sao?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, Triệu Truyền lại khoát tay nói:

- Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử sao lại chen vào? Nên làm gì thì cứ làm.

Triệu Hồng Yến không dám nhiều lời, nàng lẩm bẩm một vài câu rồi rời đi ngay. Sau khi nghe thấy câu nói của Triệu Hồng Yến thì Trương Thanh Vân cũng ý thức được tình cảnh có chút không đúng, vì vậy vội vàng khuyên Triệu Truyền đi tắm rửa, hôm nào đó hai người lại chuyện trò sau.

Triệu Truyền vốn vẫn còn chưa thỏa mãn, còn muốn trao đổi ý kiến với Trương Thanh Vân, nhưng khi thấy đối phương chẳng có tâm tư thì hắn cũng không muốn cưỡng ép, vì vậy đành phải nói:

- Được rồi, dù sao cậu đến thủ đô cũng không phải ngày một ngày hai, ngày sau chúng ta sẽ gặp mặt bên ngoài, đến lúc đó sẽ tâm sự cho tốt, đúng là vợ con, đáng chán.

Triệu Truyền rời khỏi phòng khách thì Phùng Tố Trinh và Triệu Giai Ngọc lập tức đi ra, Triệu Hồng Yến thì ngồi rất xa với vẻ mặt lạnh băng, cũng không có ý muốn mừng khách đến nhà.

Sau sự kiện Trương Thanh Vân "chia cắt uyên ương" thì thành kiến của Triệu Hồng Yến với hắn là rất sâu, hơn nữa nàng còn vì vấn đề theo dõi và nói bóng gió về Quách Tuyết Phương mà bị Trương Thanh Vân la mắng, vì vậy mà mối quan hệ với dượng ngày càng xấu đi.

Phùng Tố Trinh là một người phụ nữ thông minh, tuy có chút tục khí nhưng vẫn cò thể dùng một loại phương pháp thanh nhã để biểu hiện những gì mình suy nghĩ với người khác. Nàng nói chuyện với vợ chồng Trương Thanh Vân, cố gắng nói về những phiền muộn của Triệu Truyền.

Nếu nói đến áp lực của Triệu Truyền thì phải nhấn mạnh áp lực đến từ gia tộc, sau đó mới là áp lực công tác. Phùng Tố Trinh nói đến áp lực lớn của Triệu Truyền, hắn là một tướng quân, hơn nữa còn công tác ở quân ủy trung ương, không nhiều áp lực sao? Nhưng hắn chủ yếu là chuyện đất nước, phần lớn áp lực lại rớt xuống vai Phùng Tố Trinh.

Trương Thanh Vân tất nhiên biết rõ tâm tư của Phùng Tố Trinh, nhưng nói về Triệu gia thì hắn chỉ có quan hệ gần với Triệu Truyền, nếu thật sự có tâm tư nặng bên này nhẹ bên kia thì Trương Thanh Vân thật sự sẽ lựa chọn phương pháp giúp đỡ Triệu Truyền. Triệu Giai Ngọc cũng nghiêm túc, khi thấy chị gái nói không dứt miệng thì không nhịn được phải mở lời:

- Chị dâu, chị đừng nói nữa, em biết rõ vấn đề của anh, hơn nữa cũng không đến mức phải gây khó dễ. Áp lực lớn đối với anh ấy cũng rất tốt, sau này anh trai có muốn không áp lực cũng chẳng được, chị cứ yên tâm, em và Thanh Vân nhất định sẽ giúp đỡ anh ấy.

Phùng Tố Trinh có chút sững sốt, không ngờ Trương Thanh Vân chẳng mở lời mà Triệu Giai Ngọc đã nói trước. Lời này làm nàng nghe được mà cảm thấy rất thoải mái, áp lực trong lòng cũng giảm bớt vài phần, Triệu Hồng Yến đang ngồi bên cạnh lại chạy đến nói:

- Cô cô lúc nào cũng là người thân thiết nhất, đúng là máu mủ ruột thịt. Dượng nói xem có phải không?

Trương Thanh Vân cau mày, đúng là mồm mép lợi hại, hơn nữa còn rất có lý. Hắn liếc mắt nhìn Thanh Hà, nhưng khi còn chưa mở miệng thì Triệu Giai Ngọc đã lạnh mặt nói:

- Hồng Yến, cháu cũng không cần cả ngày chỉ biết châm chọc và khiêu khích dượng. Cháu hồ đồ ở bên ngoài, muốn trị cháu là ý của cô, dượng của cháu có thời gian quan tâm đến những vấn đề của cháu sao? Cô thấy lúc này cháu vẫn còn chưa biết tốt xấu, còn phải nhận thêm vài điều nữa mới biết lợi hại.

Triệu Hồng Yến bị Triệu Giai Ngọc tức giận làm cho choáng váng, môi hơi run, cặp mắt sững sờ không dám nhìn Triệu Giai Ngọc, sau đó hai con ngươi xoay chuyển rồi lại nhìn xuống đất. Trước khi Phùng Tố Trinh sẽ rất biết cách bao che khuyết điểm, nhưng hôm nay lại có vẻ rất độ lượng, nàng nói:

- Nha đầu này càng ngày càng không được, tính tình càng ngày càng lớn gan, dám tìm một con hát làm bạn trai, bây giờ lại chẳng chú ý đến chuyện gì. Giai Ngọc thấy không, cả nhà chúng tôi không tạo thành một sợi dây thừng thì sau này biết làm thế nào đây?

Trương Thanh Vân muốn nói chút gì đó nhưng khi nghe thấy Phùng Tố Trinh nói ra như vậy thì không nhịn được cười. Người phụ nữ này rất sắc bén, nắm chắc trọng tâm câu chuyện, ngay cả con gái mình cũng không quên nhắc đến, cũng coi như là nhân tài.

Trong khu thường trú của thị ủy Thanh Giang trong thủ đô, hôm nay Mã Ngọc Kiều dẫn đầu tất cả các cán bộ ra đứng trước cổng, trên mặt là nụ cười như đóa hoa. Khi nhìn thấy một chiếc xe địa hình chạy đến thì ánh mắt của nàng nháy hai lượt, trong lòng có chút hối hận.

Mã Ngọc Kiều thấy được Trương Thanh Vân, đồng thời cũng thấy được bên cạnh hắn là một người phụ nữ lái xe cực kỳ xinh đẹp. Nhưng người phụ nữ lái xe này rõ ràng không phải là là kẻ làm việc, tuy vẫn còn cách khá xa nhưng bằng ánh mắt của Mã Ngọc Kiều thì vẫn nhìn thấy đối phương mặc áo khoác hiệu Chanel, một bộ quần áo cũng đủ cho một người bình thường sống hơn một năm.

- Sớm biết như thế này thì đã không muốn phô trương thanh thế.

Trong lòng Mã Ngọc Kiều thầm nói, lãnh đạo luôn là người đứng đầu của chính mình, hơn nữa Trương Thanh Vân là lãnh đạo có bối cảnh không tầm thường, như vậy lại càng được coi trọng. Bây giờ thì tốt rồi, nàng để cho tất cả mọi người thấy được tình cảnh vào lúc này, đám người cấp dưới chưa quen mặt lãnh đạo mà nói huyên thuyên, như vậy không phải đang bôi nhọ danh dự của lãnh đạo sao?

Trong lòng Mã Ngọc Kiều rất hối hận, mà lúc này Trương Thanh Vân cũng hối hận. Ngày hôm qua Triệu Hồng Yến bị cô cô mắng cho một chặp mà nước mắt lưng tròng. Nhưng Trương Thanh Vân thật sự không thể nhìn ra được, tưởng rằng nói như vậy sẽ bảo vệ nha đầu Triệu Hồng Yến, nào ngờ đối phương lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Trước đó Triệu Hồng Yến xa cách với mình, nhưng chỉ sau một đêm thì tình hình đã chuyển biến đặc biệt.

Buổi sáng Triệu Giai Ngọc đi làm, Trương Thanh Vân lười biếng nằm ở nhà ngủ nướng. Khi hắn còn chưa kịp thức dậy thì nha đầu Triệu Hồng Yến đã đến, nàng gào thét bắt hắn phải đưa đi ăn sáng. Nàng còn nói về vấn đề vai vế, chiều Trương Thanh Vân phải đến khu thường trú của thị ủy Thanh Giang ở thủ đô, khi rời khỏi nhà thì Triệu Hồng Yến cũng chính thức lái xe đi đưa tiễn.

Nhưng khi nhìn thấy xe của Triệu Hồng Yến thì Trương Thanh Vân lập tức hối hận, một bí thư thị ủy cùng một cô gái chạy một chiếc Land Rover đi khắp nơi, dù nhìn thế nào cũng chẳng có chút hương vị gì cả. Khi đến khu thường trú của thị ủy Thanh Giang, hơn nữa còn có quá nhiều người, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất nhức đầu.

- Dượng, đúng là quá phô trương, những người này đều đi ra để nghênh đón dượng sao? Ai da, người phụ nữ kia quả nhiên khá tuyệt.

Triệu Hồng Yến cười khanh khách nói.

- Hồ đồ, bọn họ đang đợi đại cô cô và đại dượng của cháu!

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, hắn cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trở nên nghiêm túc.

- "Đại" cô cô sao?

Triệu Hồng Yến lập lại một lần nữa, nàng chưa kịp nói xong thì vẻ mặt đã thay đổi, nàng nói:

- Dượng nói hôm nay mời khách có đại cô cô và đại dượng sao?

- Cháu cho rằng người đó là ai? Đại dượng của cháu làm việc ở bộ tài chính, chúng ta là những quan viên tuyến dưới đến thủ đô không tìm anh ấy thì tìm ai? Tìm cha cháu có tác dụng gì sao?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Hồng Yến co quắp miệng, trong đầu chợt bùng lên hàng loạt ý nghĩ, cũng không dám ở lại chỗ này quá lâu.

Sau khi sự việc giữa Triệu Hồng Yến và Hách Triết được đưa ra công khai, nàng như con chuột lẩn trốn người Triệu gia, trưởng bối gặp mặt đều la mắng, không ai thèm nể mặt.

Đặc biệt là đại cô cô và Tam thúc lại có thân phận cao vời, hai vị trưởng bối này khá nóng tính, giống như mắng chửi Triệu Hồng Yến thì thân phận của bọn họ sẽ cao thêm vậy. Khi nhắc đến những người này thì Triệu Hồng Yến cảm thấy cực kỳ không còn thoải mái.

- Đến rồi!

Triệu Hồng Yến dùng giọng vô tình nói, sau đó nàng dừng xe trước cổng, Trương Thanh Vân mở cửa xe, Mã Ngọc Kiều cũng tiến lên nở nụ cười nói:

- Chào bí thư Trương!

Mã Ngọc Kiều chỉ tiến lên một mình vì cũng phải chú ý, sợ người khác vây quanh sẽ làm cho Trương Thanh Vân và cô gái kia mất tự nhiên, như vấy sẽ càng không tốt.

Nhưng biểu hiện của Trương Thanh Vân lại làm cho Mã Ngọc Kiều phải thở phào một hơi, hắn gật đâu nói:

- Thế nào? Cơm nước đã chuẩn bị tốt cả chứ?

- Vâng, tốt, tốt lắm!

Mã Ngọc Kiều liên tục gật đầu, không biết nàng đã làm điều gì mờ ám mà đám người phía sau tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân đều cực kỳ cung kính, cấp bậc lễ nghĩa so với lần trước còn mạnh hơn ba phần.

Nghĩ lại cũng dễ hiểu, lần trước Trương Thanh Vân tuy là phó bí thư nhưng dù sao căn cơ ở Thanh Giang vẫn còn quá cạn, còn chưa làm ra được chuyện gì cho ra hồn. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, thực lực và uy vọng của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang lúc này đã đạt đỉnh, ngày xưa khó thể so sánh được. Chưa nói đến vấn đề bây giờ Trương Thanh Vân đã ngồi vững vàng trên chiếc ghế thứ ba ở thị ủy Thanh Giang, hơn nữa trên tay hắn còn nắm quyền về nhân sự.

Đối với người làm quan thì mẫn cảm nhất chính là vấn đề tổ chức nhân sự, đối với những nhân viên đang thường trú ở thủ đô, bất cứ lúc nào Trương Thanh Vân muốn ném cho tương lai thì đều được. Một người có thần thông như vậy mà đám người ở đây không cung kính thì đúng là quá khó khăn.

- Dượng, đây là cán bộ thành phố Thanh Giang sao?

Không biết từ khi nào mà Triệu Hồng Yến đã xuống xe, nàng nói.

Triệu Hồng Yến nói ra những lời này thì tất cả mọi người tuy không dám nhìn thăng nhưng cũng biết nhìn nghiêng, trong lòng cũng có chút buồn bực.

Khi nghe thấy cô gái gọi bí thư Trương là dượng thì mọi người lại càng cảm thấy buồn bực hơn, rất nhiều anh em đồng bào nam đang bắt đầu suy xét lại, bây giờ người phụ nữ của lãnh đạo muốn gọi gì cũng được, nhưng ngay cả chữ "dượng" cũng có thể xưng hô được sao?

Trương Thanh Vân cau mày, hắn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Triệu Hồng Yến mà trong lòng cảm thấy bực bội, tình cảnh vốn đã làm cho người ta phải hiểu lầm, nhưng nha đầu kia còn nói ra những lời như vậy, không phải đang cố ý tạo ra phiền phức sao?

- Không được, dượng đã nói đại cô cô và đại dượng của cháu sắp đến, cháu muốn về sao? Không biết ở lại ăn một bữa cơm với trưởng bối à?

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, rất chân thật đáng tin. Hắn cũng không thả nha đầu này đi dễ dàng như vậy được, nếu không sẽ để cho đám người thích tung tin đồn thất thiệt có được một cơ hội tốt.

Nếu chuyện đã đến nước này thì cứ đơn giản giữ Triệu Hồng Yến ở lại, đến khi thấy được đám người Điền Gia Mỹ thì Trương Thanh Vân cũng khỏi cần phải giải thích chi cho mệt.

Triệu Hồng Yến vừa nghe thấy những lời này thì vẻ mặt trở nên cực kỳ đau khổ, Trương Thanh Vân không cho nàng cơ hội phản kháng, hắn nói với Mã Ngọc Kiều:

- Mời vị tiểu thư kia đi vào, để người khác chạy xe vào trong tìm chỗ đỗ xe cho tốt, sau đó đến đưa chìa khóa cho tôi.

Mã Ngọc Kiều đỏ mặt, nàng nhìn Triệu Hồng Yến mà cảm thấy khó mở miệng, sau khi quay đầu thì nhìn thấy Trương Thanh Vân đã bước vào trong. Triệu Hồng Yến cũng không làm cho Mã Ngọc Kiều phải khó xử lâu, nàng lập tức đi ra và đã sớm có nhân viên mời vào cửa.

Bây giờ đang vào mùa thu, trong phòng tuy không bày đặt những loại hoa nở rộ nhưng Mã Ngọc Kiều cũng có biện pháp. Trong phòng không có hoa Giang Nam nhưng lạ có cảnh vật, suối chảy róc rách, điều này làm cho người ngồi trong phòng cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Hôm nay Trương Thanh Vân mời khách cũng không phải vì vấn đề hạng mục, Quách Chu Quần là người ở thủ đô, hắn có quan hệ khá rộng ở đây. Hơn nữa đối phương cũng tỏ ra khá nóng trên đường đến đây, mục đích tất nhiên là muốn Trương Thanh Vân cho hắn một cơ hội.

Trương Thanh Vân cầu còn không được, nếu Quách Chu Quần đã muốn biểu hiện thì hắn sẽ thành toàn, tốt nhất là lo được mọi chuyện, làm tốt tất cả. Nếu Quách Chu Quần có bản lĩnh như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ không ngại khi đề cử hắn vào lỗ hổng mà Tiêu Trường Sinh để lại. Dù sao muốn vào ban ngành thường ủy thì điều kiện cần là năng lực, hơn nữa còn có sự khác biệt về hoàn cảnh, cán bộ có năng lực rơi vào thời kỳ phát triển chuyển hình của Thanh Giang, tất nhiên lại càng cần thiết.

Hai vợ chồng Lí Thiều Sơn đến rấ đúng giờ, hai người không chạy xe cơ quan mà chỉ đi một chiếc xe dân dụng, điều này làm người ta biết được đây chỉ là bữa tiệc cá nhân, không phải chuyện công tác.

Khi xe đến dưới lầu thì nhân viên mới tiến vào thông báo cho Trương Thanh Vân, đến khi hắn đi xuống thì Mã Ngọc Kiều đã sớm đưa hai vợ chồng Lí Thiều Sơn vào cổng. Trương Thanh Vân tiến lên nói:

- Đại tỷ, tỷ phu, đúng là có chút không được cung kính, chậm một bước mà không thể hoan nghênh, đúng là thất lễ.

Triệu Giai Mỹ cười khanh khách nói:

- Nếu không thì chúng tôi lại đi vào một lần nữa.

Từ khi Triệu Giai Mỹ vào cửa thì lập tức làm mặt lạnh, đến khi nhìn thấy Trương Thanh Vân mới lộ ra nụ cười và nói một câu vui đùa. Mã Ngọc Kiều cuối cùng cũng thở phào một hơi, nàng lơ đãng dùng tay lau mồ hôi, cảm thấy hít thở cũng thông thuận hơn nhiều.

Khác phái và quở trách, Mã Ngọc Kiều sợ nhất chính là tiếp đãi phụ nữ, vì những phụ nữ đến khu thường trú thường có thân phận cao vút, rất nhiều người hay bắt bẻ, chủ yếu dùng vào vấn đề phát tiết tính tình. Những người này thường tạo ra những tình cảnh đáng xấu hổ, vì vậy mà khách và chủ đều rất bất mãn, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt Triệu Giai Mỹ không tốt thì trái tim Mã Ngọc Kiều lập tức treo trên cuống họng.

Trương Thanh Vân bắt tay với Lí Thiều Sơn, hắn nói:

- Anh đúng là phúc hậu lên khá nhiều, bồ tát thần tài dạo này thoải mái tâm tình nên có hơi mập lên.

Lí Thiều Sơn cười rất ngây ngô nhưng liên tục khen ngợi khung cảnh trong đây rất tốt, có hương vị Giang Nam, mà Triệu Giai Mỹ ở bên cạnh lại nói:

- Thanh Vân, cậu bắt tay với anh, chẳng lẽ không chào hỏi chị sao?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn ý thức được mình đã sai sót, Triệu Giai Mỹ rất thích sĩ diện, vì vậy vươn tay nói:

- Đúng là sơ sót, bà chủ Triệu, gặp người có tiền quả nhiên chóng cả mặt, vì vậy xin chị thứ lỗi cho.

- Nói bậy!

Triệu Giai Mỹ nói:

- Vậy cậu và Triệu Giai Ngọc phải nói thế nào cho phải đây? Muốn ức hiếp chị sao?

Triệu Giai Mỹ nói liến thoắng nhưng đã bớt giận, vẻ mặt buông lỏng, rõ ràng trong lòng đã tốt lên.

Lúc này vấn đề kinh doanh xe hơi của Triệu Giai Mỹ đang tiến triển không ngừng, vì có quan hệ với Triệu Giai Ngọc nên vấn đề đầu tư cũng rất đáng hài lòng, vì vậy mà cũng rất nhiệt tình. Không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần người khác nói đến sự nghiệp là trong lòng Triệu Giai Mỹ luôn vui sướng, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng hiểu rõ điều này.

Triệu Giai Mỹ cảm thấy rất vui, khi Triệu Hồng Yến tiến lên chào hỏi thì cũng quên mở lời dạy bảo, hơn nữa còn cười tủm tỉm dùng giọng ôn hòa nói với Triệu Hồng Yến hai câu, nói cháu gái đã tiến bộ hơn, điều này làm cho Triệu Hồng Yến cảm thấy khó thích ứng.

Bốn người đi vào phòng, những món ăn Giang Nam mà Mã Ngọc Kiều sắp đặt đã được bày ra. Nàng không hỗ danh là phận gái dặm trường, khống chế tình cảnh rất khôn khéo, có vẻ thành thạo.

Mã Ngọc Kiều đã nhìn thấy rõ quan hệ thân thiết giữa bí thư Trương và vợ chồng Lí Thiều Sơn, vì vậy trong lúc nói chuyện nàng luôn muốn làm nổi bật Trương Thanh Vân, điều này giống như ví Trương Thanh Vân là Thanh Giang, là người đại biểu cho toàn thành phố Thanh Giang.

Lí Thiều Sơn dù sao cũng là lão quan trường, khi hắn nghe được những lời này thì cảm thấy kinh hoàng. Hắn nhìn vẻ mặt Mã Ngọc Kiều, sau đó lại nhìn Trương Thanh Vân, khi thấy vẻ mặt cả hai không có bất cứ điều gì khác thường thì trong lòng càng có ý vị. Phải biết rằng Mã Ngọc Kiều đang nói những lời không biết kiêng kỵ, Trương Thanh Vân chỉ là phó bí thư ở Thanh Giang, nếu những lời của Mã Ngọc Kiều mà rơi vào trong tai lãnh đạo Thanh Giang thì sẽ tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực.

Nhưng sự thật là Mã Ngọc Kiều nói như vậy nhưng Trương Thanh Vân lại không cảm thấy chói tai, như vậy ý vị sẽ là thế nào?

Lần đầu tiên Lí Thiều Sơn phải xem xét lại em rể của mình, hắn đã sớm nghe nói đối phương hòa đồng và phát triển mạnh ở Giang Nam, hơn nữa còn có độ nặng ở Giang Nam. Hôm nay nghe lời mà biết chuyện, quả nhiên là danh bất hư truyền, ít nhất Trương Thanh Vân ở Thanh Giang cũng là nhân vật tai to mặt lớn.

Lí Thiều Sơn nghĩ đến đây thì không nhịn được phải hỏi:

- Thanh Vân, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã đến bốn mươi chưa?

Trương Thanh Vân có chút sững sờ, không hiểu vì sao Lí Thiều Sơn lại hỏi một câu như vậy, vì thế mà hắn không biết trả lời sao cho phải. Ngược lại thì Triệu Hồng Yến ở bên cạnh lại che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân rất cổ quái.

Triệu Giai Mỹ cuối cùng cũng là phụ nữ, nàng thận trọng hơn chồng rất nhiều, Trương Thanh Vân dù sao cũng là con rể Triệu gia, nàng biết rõ vấn đề tuổi tác của đối phương. Khi thấy chồng hỏi Trương Thanh Vân như vậy thì Triệu Giai Mỹ đã sẵng giọng nói:

- Ánh mắt của anh bị gì vậy? Tuổi sao? Độ tuổi của Thanh Vân mà anh không biết căn cứ vào Giai Ngọc à? Thanh Vân năm nay mới đến ba mươi.

Lí Thiều Sơn cười xấu hổ, hắn vỗ vai Trương Thanh Vân mà chợt cảm thán rất khó hiểu. Quả thật hắn không biết độ tuổi của Trương Thanh Vân, vì vậy lúc nãy mới đột nhiên hỏi ra như vậy. Nhưng kết quả thì đối phương vừa đến ba mươi, tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều, tuy cấp bậc lúc này hơn kém nhau nửa bậc, nhưng dù sao ở địa phương cũng khác biệt so với thủ đô. nguồn TruyenFull.vn

Địa phương đề bạt thường khó khăn, hơn nữa Trương Thanh Vân lại là phó bí thư chuyên trách, thuộc về phó phòng có thực quyền. Với độ tuổi của đối phương, hơn nữa lại là người cầm quyền, chẳng cần quan tâm đến đề bạt, sẽ vượt qua Lí Thiều Sơn hắn trong nay mai mà thôi.

- Thanh Vân, chúng ta uống một ly. Thật ra tôi cũng muốn xuống tuyến dưới rèn luyện, vì vậy thấy cậu hòa đồng và phát triển mà tôi cảm thấy rất hâm mộ. Tôi đã làm việc quá lâu ở thủ đô, bây giờ người càng lúc càng lười, ý chí và tinh thần cũng sa sút nghiêm trọng.

Lí Thiều Sơn nâng ly nói.

Trương Thanh Vân cụng ly với Lí Thiều Sơn, hắn định mở miệng nói vài lời khách khí thì cửa phòng chợt mở ra, Mã Ngọc Kiều dùng tư thái trang nhã đến bên cạnh Trương Thanh Vân nói:

- Chủ tịch Quách đã đến, nghe nói trưởng phòng Lý đang ở đây thì anh ấy muốn đến gặp bạn cũ, bí thư Trương thấy thế nào?

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Lí Thiều Sơn, khi thấy vẻ mặt đối phương có chút nghi ngờ thì hắn vội vàng giới thiệu:

- Anh là bạn họ của phó chủ tịch Quách Chu Quần sao?

- Chu Quần à? À, đúng, anh ấy là phó chủ tịch thành phố Thanh Giang, tôi nhớ ra rồi!

Lí Thiều Sơn hình như cũng có ấn tượng với cái tên Quách Chu Quần, Trương Thanh Vân là người nhìn mặt nói chuyện, hắn nhìn không thấy hai người này có cảm tình sâu sắc, nhưng tâm tư cầu tiến của Quách Chu Quần quá mãnh liệt, cũng không nên phụ lòng. Vì vậy Trương Thanh Vân nói:

- Gọi chủ tịch Quách vào đây, lúc này chỉ là bữa tiệc thân mật mà thôi.

Quách Chu Quần đến rất nhanh, khi nhìn thấy Lí Thiều Sơn thì cả hai không tránh khỏi mở miệng nói vài câu chào hỏi. Triệu Giai Mỹ cũng biết Quách Chu Quần, hơn nữa lại là trưởng bối nên ăn nói rất khách khí. Khi thấy Triệu Giai Mỹ xưng hô bằng chức vị thì Quách Chu Quần vung tay nói:

- Này, tôi và Thiều Sơn là bạn học, chúng tôi hôm nay chỉ nói chuyện ngang hàng, chỉ là ngang hàng mà thôi.

Quách Chu Quần lặp lại vài lần, vẻ mặt rất thận trọng, hắn rất biết quy củ mà ngồi xuống vị trí phía dưới. Nếu chẳng phải Triệu Hồng Yến rút lui nhường chỗ thì quả thật hắn phải ngồi ở vị trí cuối cùng.

- Anh Quách, hôm nay chỉ là bữa tiệc của người thân trong nhà, không cần phải có quá nhiều cấp bậc lễ nghĩa, cũng không cần nhắc đến chuyện công tác, tất cả mọi người vui vẻ là tốt.

Trương Thanh Vân nói, hắn biết Quách Chu Quần căng thẳng vì lý do gì. Người này là trưởng bối của Triệu Giai Mỹ, trên thực tế cũng là trưởng bối của mình, Trương Thanh Vân sợ rằng Triệu Giai Mỹ quá khách khí thì sẽ lên giọng khách lấn chủ để cướp danh tiếng, như vậy sẽ phù hợp với nguyện ước của Quách Chu Quần.

Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy thì Quách Chu Quần cũng liên tục xưng vâng, cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, động tác có chút cứng nhắc.

Triệu Giai Mỹ không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, nàng cảm thấy hiểu được vài manh mối bên trong. Nàng cũng không nhịn được phải thầm nói:

- Thanh Vân thật đúng là không hỗ danh, uy thế mạnh mẽ, ngay cả Quách Chu Quần thường không chú ý đến lời nói của phải phục tùng. Hơn nữa đây còn là thủ đô, nếu là Giang Nam thì thế nào đây?

Triệu Giai Mỹ kinh ngạc thì Lí Thiều Sơn lại còn kinh ngạc hơn nhiều, hắn và Quách Chu Quần đúng là bạn học lâu năm, đối phương là loại người gì thì hắn hoàn toàn biết rất rõ. Người này là một cậu ấm điển hình, chỉ cần nói động đến là dùng Quách gia để đè người, nói rằng ánh mắt thiển cận hay không biết trời cao đất rộng vẫn là chưa đủ.

Nhưng nếu nhìn lại tình cảnh hôm nay thì Quách Chu Quần đâu còn lại phong thái năm xưa? Đối phương bây giờ đã giống như một con chó bị giẫm đuôi, có bất kỳ hành động gì cũng phải nhìn mặt Trương Thanh Vân, tương phản như vậy là Lí Thiều Sơn lại càng có ấn tượng sâu sắc với Trương Thanh Vân.

Vốn là bữa tiệc gia đình nhưng vì sự có mặt của Quách Chu Quần mà bầu không khí trở nên có chút quỷ dị, tất cả mọi người đều trở nên khách khí và cẩn thận.

Sau khi cơm nước xong thì dựa theo kế hoạch mọi người sẽ đến phòng trà nghe nhạc, nhưng Trương Thanh Vân thấy Quách Chu Quần quá cẩn thận nên hắn gợi ý cho Mã Ngọc Kiều mời mọi người đi mát xa chân. Như vậy thì ba nam ba nữ cũng không quá mức cứng nhắc, hơn nữa với bản lĩnh của Mã Ngọc Kiều thì mọi chuyện rất trơn láng.

Triệu Hồng Yến là người có vai vế thấp nhất trong đoàn người, nhưng hôm nay nàng lại rất vui, cái nhìn đối với Trương Thanh Vân cũng chuyển biến. Trước kia nàng thấy dượng chỉ là một phó phòng, gặp mặt một vị quan nhỏ ở Giang Nam cũng phải cúi thấp xuống ba phần.

Nhưng hôm nay Triệu Hồng Yến lại thấy được phương diện uy tín của dượng, nàng vốn định chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận những lời mắng chửi của cô cô, nhưng không ngờ lại là những lời khích lệ. Đây chính là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, dù nàng đi cùng mẹ thì gặp mặt cũng bị cô cô mắng té tát. Nhưng nàng ở cùng với dượng thì lại có kết quả khác biệt, nàng rất thông minh, tất nhiên sẽ hiểu rõ manh mối, điều này chứng minh đại cô cô phải dựa vào dượng.

Nếu không với tâm tình cao ngạo của đại cô cô thì sao lại phải khách khí với dượng như vậy? Hơn nữa đại cô cô cũng khá hòa nhã với Triệu Hồng Yến nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy rung động.

Hơn nữa tuy Triệu Hồng Yến không biết Quách Chu Quần, nhưng đây là người họ Quách, hơn nữa vai vế lại cao, ngay cả đại cô cô cũng phải đùng lễ trưởng bối để tiếp đãi, như vậy nhất định là ông Quách của nàng.

Triệu gia ngang ngược, Quách gia kiêu ngạo, đây chính là những lời thường xuyên được nhắc đến ở thủ đô, nhưng Quách Chu Quần này lại bị dượng ép sát vào tường. Chỉ cần nhìn điệu bộ cứng nhắc và ngôn từ lắp bắp của đối phương thì trong lòng Triệu Hồng Yến chợt sinh ra cảm giác vui vẻ khó hiểu, nàng cảm thấy kích thích, điều này phù hợp với tính cách phản nghịch của nàng.

Nếu có mặt mũi giống như Trương Thanh Vân thì Triệu Hồng Yến hoàn toàn có thể ngây ngốc nằm trên giường nghĩ vẫn vơ cả ngày trời. Hơn nữa nàng còn nghe nói trước đây dượng đã từng đấu với cha, đã từng căng thẳng với chú Uông, đây rõ ràng là những thứ mà Triệu Hồng Yến không dám làm. Những gì nàng không dám làm mà Trương Thanh Vân lại dám, điều này rõ ràng làm cho nàng kích động.

Những thành kiến của Triệu Hồng Yến với Trương Thanh Vân trước đó cũng dần dần buông lỏng, nàng chỉ cảm thấy cô cô của mình lợi hại, quá hạnh phúc, không ngờ lại tìm được một người đàn ông như dượng làm chồng. Triệu Hồng Yến lại nghĩ nếu mình gặp được một người như dượng thì đúng là rất tốt.

Triệu Hồng Yến có tâm tư như vậy nên cõi lòng rất thông thoáng, giống như Trương Thanh Vân tạo ra cho nàng sự can đảm, khi đối mặt với Triệu Giai Mỹ cũng chín chắn hơn ngày thường vài phần. Ngoài những lơi xưng hô khách khí thì hành động của Triệu Hồng Yến cũng không còn quá thận trọng, nên thế nào thì như thế ấy. Điều này làm cho Triệu Giai Mỹ nghĩ rằng cháu gái đã hiểu chuyện, đã trưởng thành, vì vậy cũng không khỏi mở lời khen ngợi.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút kỳ quái vì sự chuyển biến của Triệu Hồng Yến, nhưng hắn không cho rằng nha đầu này đã hiểu chuyện, ngược lại còn cảm thấy một điềm báo không may, mọi chuyện khác thường dù sao cũng phải đề phòng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv