Trương Thanh Vân về Giang Nam mà Triệu Giai Ngọc ở lại thủ đô, cuối cùng hắn cũng không tránh khỏi kiếp ở riêng. Trung tâm của công ty Khánh Kỵ dần dời về thủ đô, chuẩn bị dùng thủ đô làm bệ phóng để tiến đến hai thành phố Hoàng Hải và Lĩnh Nam.
Trận chiến này cũng quyết định tiêu chí Triệu Giai Ngọc muốn đưa Khánh Kỵ phát triển vững mạnh ở thủ đô, trở thành công ty mạnh trong thủ đô.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ thì ngày đầu tiên Trương Thanh Vân đi làm cũng không tránh khỏi quá trình phát bánh cưới, ngày Trương Thanh Vân kết hôn thì cả phòng tổ chức đều đưa quà tập thể, Trương Thanh Vân cũng coi như có qua có lại.
Nhưng khi Trương Thanh Vân vừa đi làm thì phát hiện có nhiều người nhìn mình bằng ánh mắt không đúng, có lẽ vụ việc mình đi nghỉ cưới mà bị ủy ban kỷ luật điều tra đã đồn đến phòng tổ chức. Mình rốt cuộc có vấn đề hay không thì đã tạo thành dấu chấm hỏi rất lớn trong lòng mọi người, lúc này mọi người nên giữ khoảng cách với mình là thích hợp nhất.
Sau khi bận rộn việc tư thì Trương Thanh Vân trực tiếp đến gặp Lưu Tiến, vẻ mặt Lưu Tiến không được tốt lắm, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì không khỏi nhíu mày nói:
- Cậu đến rồi là tốt, khoảng thời gian cậu đi nghỉ kết hôn Giang Nam đã xảy ra rất nhiều chuyện chấn động, cậu có biết không?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, hắn đứng thẳng mà không lên tiếng. Lưu Tiến nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói:
- Cậu giải thích thế nào về vấn đề phó tổng giám đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng Phương Tiểu Nam?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Trưởng phòng, anh không cho rằng tôi tiết lộ tin tức gì với cô ấy đấy chứ? Vấn đề này rõ ràng có kẻ nói bừa, tôi xin nghỉ vừa đúng lúc cô ấy bỏ trốn, điều này có thể nói lên điều gì? Chẳng lẽ lại chứng minh tôi tiết lộ tin tức cho cô ấy?
Vẻ mặt Lưu Tiến hơi hòa hoãn trở lại, nhưng hắn vẫn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Cậu nói những lời này với tôi cũng vô dụng, hãy giữ lại mà nói với người của ủy ban kỷ luật, cậu khó tránh khỏi nghi ngờ nhưng cũng là hiềm nghi lớn nhất, cậu dám phủ nhận sao?
Trương Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống, hắn nén giận nói:
- Trưởng phòng, theo tôi được biết thì chuyện bùng lên ở Vũ Lăng không phải chỉ vì một mình Phương Tiểu Nam, cho nên tôi cho rằng vấn đề này rất phức tạp. Chúng ta không nên để kẻ khác đổ hết rác lên đầu phòng tổ chức, việc này nhất định phải kiểm tra thật rõ ràng.
Lưu Tiến ngây người ra một lúc lâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Trương Thanh Vân không trả lời trực tiếp mà nói:
- Đồng chí ủy ban kỷ luật chắc chắn đã biết rồi, chiều nay tôi sẽ đến ủy ban kỷ luật và nói ra rõ ràng mọi chuyện. Lúc này quan trọng nhất chính là Phương Tiểu Nam đi đến đâu, nếu có thể tìm ra được thì tôi tin tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.
- À!
Lưu Tiến chợt thở phào, hắn rất hài lòng với lời nói tỏ rỏ thái độ của Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Thanh Vân, đứng trên lập trường của tôi thì tin tưởng cậu không có vấn đề. Nhưng cậu cũng phải biết rõ việc lần này rất quan trọng, mọi chuyện đều phải có chứng cứ, cho nên tôi hy vọng cậu không nên đem tâm tình vào công tác, phải biết phối hợp với các đồng chí ủy ban kỷ luật. Nếu cậu trong sạch thì cả phòng tổ chức cũng sẽ trong sạch, cậu hiểu rõ rồi chứ?
- Hiểu rõ, trưởng phòng yên tâm, tôi đảm bảo có thể giải quyết vấn đề này một cách thuận lợi.
Trương Thanh Vân cao giọng nói.
Lưu Tiến lộ ra nụ cười hiếm thấy, hắn dụi dụi mắt nhìn Trương Thanh Vân, áp lực gần đây của hắn không phải chỉ là vấn đề nổi loạn ở Giang Nam, mà lúc này có rất nhiều người cho rằng phòng tổ chức không làm tốt công tác giữ bí mật. Lưu Tiến là người đứng đầu phòng tổ chức, áp lực của hắn là rất lớn, có nổi khổ khó nói.
Trương Thanh Vân trở lại văn phòng với vẻ mặt rất khó coi, thật ra những tình huống hôm nay đều đã được hắn dự tính từ trước, dù là vậy thì tâm tình cũng không thoải mái, càng khắc sâu sự cay độc của đối phương. Lần này nhân sự ở Giang Nam biến động, người biết rõ mọi chuyện có rất ít, trong đó chính mình là phó phòng mà tất cả những người còn lại đều là lãnh đạo tỉnh ủy.
Lúc này bí mật lộ ra, dù là kẻ nào cũng nói Trương Thanh Vân hắn là người hiềm nghi lớn nhất. Dù cuối cùng mình chứng minh được sự trong sạch thì ấn tượng của lãnh đạo với mình cũng sẽ giảm, muốn mình ăn chút quả đắng.
Cay độc! Trương Thanh Vân thầm thở ra một hơi, rõ ràng hắn đã xem thường tiểu tử Khâu Hâm. Người này co được giãn được, giỏi ẩn giấu và ngụy trang, đúng là rắn cực độc. Khó trách Khâu Hâm lại kinh doanh ở Vũ Lăng tốt đẹp như vậy, nhắc đến Khâu công tử thì sẽ thấy sự nổi tiếng.
Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình rất may mắn, may mà hắn đã có nhiều ý nghĩ tính sẵn, nếu không lần này sẽ lật thuyền trong mương.
Đến trưa Trương Thanh Vân đến ủy ban kỷ luật, chủ nhiệm Đào và bí thư Thang đều nói qua với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nói về quá trình quen biết với Phương Tiểu Nam và tất cả những lần tranh đấu.
Trong số người liên quan thì ngoài Phương Tiểu Nam còn có một người là Khâu Hâm, vì mỗi khi Trương Thanh Vân gặp mặt Phương Tiểu Nam đều có mặt Khâu Hâm, đây cũng là một manh mối quan trọng để ủy ban kỷ luật phá án. Trương Thanh Vân tự mình ghi chép báo cáo cho chủ nhiệm Đào, đồng thời cũng bôi đỏ Khâu Hâm.
Trương Thanh Vân thầm buông lỏng một hơi, Trương Thanh Vân đã có tin tức chính xác về Khâu Hâm, ban đầu khi mọi chuyện vừa mới xảy ra thì Trương Thanh Vân đã biết được vài nguồn tin về Khâu Hâm trong nhật ký của Chu Tử Hằng.
Mà quan trọng nhất là sau lần thị sát nhà máy sắt thép Giang Nam, Trương Thanh Vân gặp Chu Lệ Hà con gái của Chu Tử Hằng, sau đó Trương Thanh Vân cũng tìm được Điền Gia Mỹ.
Sau khi Chu Tử Hằng bị bắt thì Điền Gia Mỹ lập tức nhận được uy hiếp của người khác, trong đó có bóng dáng của Khâu công tử. Điền Gia Mỹ chỉ là phụ nữ, Chu Tử Hằng vừa đi thì nàng cũng bị hạch tội, một mình nàng ở lại quản lý.
Điền Gia Mỹ đối mặt với uy hiếp của người khác thì nào dám phản kháng? Nàng tan nát hết gia tài rồi dựa theo yêu cầu của người ta mà đến ở trong huyện Xạ Cốc cách không xa Thành Đô. Chu Lệ Hà bị gián đoạn việc học, vấn đề sắp xếp Chu Lệ Hà vào làm ở nhà máy sắt thép Giang Nam cũng có bóng dáng của Khâu Hâm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Có thể nói lưới trời tuy thưa mà khó lọt, từ khi gặp mặt Trương Thanh Vân thì Điền Gia Mỹ vẫn đợi cơ hội, Trương Thanh Vân tuyệt đối nắm chắc có thể giải quyết Khâu Hâm. Còn hắn nên hành động thế nào thì cần phải đợi tình thế phát triển, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì Trương Thanh Vân sẽ không lật quân bài tẩy cuối cùng.
Vài ngày sau khi Trương Thanh Vân tiếp nhận kiểm tra của ủy ban kỷ luật thì Khâu Hâm cũng lò đầu lên mặt nước, đầu tiên là phòng văn thư của ủy ban kỷ luật liên tục nhận được đơn tố cáo Khâu Hâm. Ủy ban kỷ luật Giang Nam đã chính thức thông báo Khâu Hâm phải hỗ trợ quá trình điều tra.
Nghiêm Tụng Tuấn nghe được tin tức này mà thiếu chút nữa đã chết ngất, chuyện lão lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Lúc này Khâu Hâm trồi lên mặt nước, đối phương có thể kéo Nghiêm Tụng Tuấn lão xuống nước luôn hay không? Lão đã đắc tội với Trương Thanh Vân, lúc này nếu để Khâu Hâm biết được chính lão là người khám phá ra thủ đoạn thì xuống nước là điều tất yếu, như vậy hai bên cũng chính thức trở mặt.
Mà Khâu Hâm trồi lên mặt nước thì tình thế của Giang Nam vốn đã phức tạp lại càng ác liệt, hầu như chỉ trong vài ngày thì tin tức Khâu Hâm rời khỏi Vũ Lăng trước khi tỉnh ủy ra tay đã truyền khắp Giang Nam, người này rời khỏi Vũ Lăng trước khi sự việc không may xảy ra.
Nhưng Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam thì hoàn hoàn khác nhau, Phương Tiểu Nam thuộc về chạy án còn Khâu Hâm có tính toán bí mật, hắn hầu như bán tống bán tháo tất cả tài sản trong tay rồi bỏ chạy, trong đó có cả những khu giải trí bị các ban ngành tỉnh ủy niêm phong trong hành động vừa qua.
Vì vậy mà rất nhiều vấn đề xảy ra, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất chính là quan hệ giữ bí thư Khâu nhiệm kỳ trước và bí thư Nga vào lúc này, chuyện xấu trong Giang Nam ngày càng bùng lên.
Trương Thanh Vân không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trước tình cảnh này, hắn không ngờ mình chỉ nói chuyện với ủy ban kỷ luật mà hầu như tất cả đều lên ngựa. Hắn cảm thấy tình cảnh dần không thể khống chế được, vài ngày qua hắn ru rú trong nhà và thông báo cho Trần Mại và Trần Cảnh Vân hành quân lặng lẽ chờ theo dõi kỳ biến.
Lúc này Thành Đô phức tạp hơn những gì Trương Thanh Vân suy nghĩ rất nhiều, chính mình nhìn chằm chằm vào Uông gia nhưng sau lưng có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào mình? Trương Thanh Vân không muốn bị kẻ khác đưa lên đầu súng, bởi vì hắn biết rõ một quan viên khó thể đấu lại lãnh đạo. Lúc này nên như thế này, cứ yên lặng chờ đợi kỳ biến.
Đây là thời gian chờ đợi trong đau khổ, vì trong lúc tiếp nhận điều tra nên Trương Thanh Vân tiến vào trạng thái tạm thời cách chức ở phòng tổ chức, căn bản không cần đi làm nhưng chẳng thể không chú ý đến bố cục bàn cờ.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân phát hiện ra thế lực của mình quá yếu, lúc này dưới tay hắn không có một người truyền tin, miễn cưỡng cũng chỉ lòng vòng trong vài người quen. Vi Cường đã rời khỏi Thành Đô đến Ba Lăng nhận chức phó cục trưởng công an.
Đám người Trần Cảnh Vân, Tư Bình đều là học viên bình thường của trường đảng, bọn họ căn bản không phải là người Thành Đô, không kéo đến phiền phức cho mình đã là quá tốt, sao có thể giúp đỡ mình được?
Mà Vũ Đức Chi tinh thông quan trường chẳng qua chỉ là hoàng đế ở xa, đừng nói đến vấn đề lão không hiểu thế cục Thành Đô, dù là hiểu thì nhiều lắm cũng chỉ biết múa mép, khó có thể trợ giúp. Nhưng tình thế trước mắt thì Trương Thanh Vân không cần người múa mép.
Thực lực, tất cả đều liên quan đến vấn đề không đủ thực lực. Trương Thanh Vân thầm thề, sau khi trải qua sự kiện lần này thì nhất định phải đầu tư cho chính mình. Đây không phải là vấn đề kéo bè kết phái, tục ngữ có câu "ba cây chụm lại nên hòn núi cao", một người một ngựa tuy linh hoạt nhưng năng lực và thực lực lại quá yếu, không đủ để khiêu chiến với kẻ khác.
Trương Thanh Vân ở một mình trong nhà, hắn nhìn bốn chữ "công bình, công chính" như rồng bay phượng múa treo trước mặt mà cảm thấy gian nan. Hắn cẩn thận, hành vi đường đường chính chính mà không thể tránh khỏi vấn đề bị kẻ khác ngáng chân. Đúng là thói đời, khó trách người xưa nói "đời bể dâu! ", đúng là khó nuốt.
Trương Thanh Vân ngồi buồn chán mà lục điện thoại, hắn nhìn vào danh bạ rồi ánh mắt đột nhiên sáng lên:
- Nghê Thu Nguyệt! Mình nên gọi cho cô ấy không?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân ném điện thoại đi và vứt bỏ ý nghĩ vừa rồi, binh pháp có nói "hư hư thật thật". Lúc này hắn đang ở vào giai đoạn chờ đợi quyết định, không nên do dự, động không bằng tĩnh. Đây có lẽ là một cơ hội khảo nghiệm lực nhẫn nại của chính mình, chính hắn không nên sinh ra dị tâm.