Con người đều có nhược điểm, Trương Thanh Vân cảm thấy nhược điểm lớn nhất của mình là khó bỏ người phụ nữ đã từng ăn nằm với nhau, dù là che giấu thế nào cũng khó thể bỏ qua.
Đến tối, trên chiếc giường lớn, Nghê Thu Nguyệt hừng hực sau bao ngày bỏ đói, nàng quấn lấy Trương Thanh Vân, cảm giác bên dưới được lèn chặt cứng làm người phụ nữ tuyệt sắc liên tục run rẩy và rền rĩ. Trương Thanh Vân cảm nhận được sự thèm muốn của Nghê Thu Nguyệt, rõ ràng nước nôi bên dưới chảy tràn, người nàng nóng như lửa, bờ môi như rắn, hai bàn tay giữ chặt lấy người hắn, hình như ngực cũng lớn hẳn ra. Trương Thanh Vân cứ nằm ở bên trên mà hoạt động mạnh.
Mưa gió qua đi, núi non sông nước lại êm đềm. Trương Thanh Vân khẽ ôm nàng vào trong ngực mà buồn bực hút thuốc.
- Anh thật mạnh mẽ!
Nghê Thu Nguyệt rủ rỉ nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải dùng tay xoa bóp cánh đồng nhầy nhụa của nàng, hắn cười hì hì nói:
- Hừ, thế này có lợi hại không?
- Lợi hại!
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng mập mờ nói, ánh mắt quyến rũ như và dính chặt như tơ nhện. Trương Thanh Vân cúi đầu nhìn nàng, bộ ngực trắng nõn và to lớn đang phập phồng, gương mặt tuyệt đẹp và đầy sức quyến rũ. Hắn thầm lắc đầu, người phụ nữ này dù là phong thái hay sắc đẹp đều đến mức cực hạn, đúng là yêu tinh.
- Thanh Vân, gần đây vị huynh đệ Vi Cường của anh hình như không được tốt cho lắm.
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cau mày nói:
- Sao em lại nói như vậy?
Nghê Thu Nguyệt lười miếng dang tay đưa chân, nàng ép má lên lồng ngực Trương Thanh Vân ma sát một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nói:
- Hắn đi quá gần một người phụ nữ tên là Sở Hà, mà Sở Hà là loại không tốt đẹp gì. Người này chú ý đến hai mảnh đất ở Mục Huyện, đó là đất dành cho khu công nghiệp, cô ta muốn hoạt động để chiếm hữu, như vậy tâm tư có đứng đắn hay không?
Trương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, hắn đốt một điếu thuốc rồi trầm giọng nói:
- Em tạm thời dừng đòn vu hồi cho anh, em nói những điểm chính đi. Trước nay Nghê tiểu thư không phải là người nói nhiều, chắc cũng không hứng thú với những chuyện bên lề như vậy.
- Khanh khách!
Nghê Thu Nguyệt cười duyên một tiếng, nàng duỗi tay xuống dưới khẽ ma sát cây sắt của Trương Thanh Vân, động tác làm người ta phun máu, nàng nói:
- Anh hiểu em mà, Thanh Vân, em và Sở Hà có chút ân oán trên phương diện khác, nhưng hai khối đất kia đều là của công ty Tiết Cao.
- Vốn chính quyền Thành Đô đã quyết định dành hai khu đất cho Tiết Cao mở rộng sản xuất và tu sửa khu công nghiệp, lúc này bị Sở Hà chặn ngang bụng, hậu quả thế nào hoàn toàn thấy được.
Nghê Thu Nguyệt nói xong thì giương mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như nước giếng sâu, hắn nói:
- Em nói tiếp đi!
Nghê Thu Nguyệt có chút ngây ngốc, nàng tưởng rằng chỉ cần nói đến đây thì Trương Thanh Vân đã trở nên khó coi, nàng biết rõ mối quan hệ giữa Biện Huy Hoàng và Trương Thanh Vân, huống hồ người đầu tư chủ yếu ở Tiết Cao lại là vợ của Trương Thanh Vân, không ngờ đối phương nghe xong lại trấn tỉnh như vậy.
"Thanh Vân đã thay đổi, càng ngày càng trưởng thành!"
Nghê Thu Nguyệt thầm nghĩ, nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ý của em rất đơn giản, chúng ta liên hợp lại cho con đàn bà kia biết chút mùi đau khổ, để cô ta biết rằng Thành Đô không phải nước Mỹ, ỷ vào thân phận thương nhân nước ngoài thì muốn gì làm đó, đúng là khó chịu.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn híp mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:
- Trước đến nay anh công tư rõ ràng, Biện Huy Hoàng đúng là người thân của anh, nhưng chuyện của bọn họ anh chưa từng nhúng tay vào.
- Vì sao? Chúng ta...
Nghê Thu Nguyệt vội la lên, khi nói được một nửa đã cảm giác được vẻ mặt Trương Thanh Vân biến đổi, vì vậy cũng ngậm miệng. Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút khó coi, hắn híp mắt nhìn nàng rồi nói:
- Em chỉ thích làm bừa, em cho rằng Thanh Vân anh là ai? Em lại có ý nghĩ kéo anh xuống nước, chẳng lẽ Nghê Thu Nguyệt em bị quyền lợi làm choáng váng rồi à?
- Hì hì, thương nhân nước ngoài sao? Em nghĩ rằng anh là bé lên ba à? Sở Hà nếu chỉ là một thương nhân bình thường mà phía sau không có sự trợ giúp thì dám làm bậy như vậy hay không?
- Em phải luôn nhớ kỹ, anh không phải là người thuộc thế lực nhà họ Cao, hơn nữa trước nay cũng không muốn lạm dụng quyền lực. Em thì tốt rồi, cùng quan chức bàn điều kiện để liên hợp chèn ép kẻ khác, đúng là quá hoang đường. Em cho rằng tất cả quan chức đều mặc kệ chuyện chính sự thích kéo bè kết phái, thích trở thành chuyên gia âm mưu quỷ quái sao?
Trương Thanh Vân càng nói càng giận, hắn đứng dậy muốn mặc quần áo. Nghê Thu Nguyệt chợt kinh hãi, nàng tiến lên ôm cổ hắn rồi khóc rống lên, vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh:
- Buông tay ra.
- Không, không, Thanh Vân, hãy nghe em nói!
Nghê Thu Nguyệt lại ôm chặt hơn, vẻ mặt đã sớm không còn chút máu, trên mặt đầy nước mắt:
- Em...Em không phải có ý kia...Anh...Anh...
Nghê Thu Nguyệt nói năng lộn xộn, vẻ mặt rất kinh hoàng. Trương Thanh Vân dùng tay giữ lấy hai tay nàng nhưng một lúc lâu sau cũng không mở ra, hắn nói:
- Em...Em có ý gì?
Nghê Thu Nguyệt không lên tiếng, nàng chỉ rơi lệ và cúi đầu, trong lòng đã sớm bối rối. Nàng không ngờ hôm nay mình chỉ tùy tiện nói ra chuyện hợp tác mà Trương Thanh Vân đã phản ứng mạnh như vậy, hầu như đến mức độ quyết liệt. Điều này làm nàng cảm thấy rất hoảng hốt, trong đầu chỉ có một ý niệm đó chính là liều chết không buông tay.
Nghê Thu Nguyệt biết nếu hôm nay buông tay thì sẽ vĩnh viễn mất đi, người đàn ông kia sẽ không bao giờ quay đầu lại. Những năm gần đây nàng buôn ba, tiền và quyền, thứ gì nàng cũng có, chỉ có một thứ duy nhất không nắm bắt được chính là Trương Thanh Vân.
Hầu như mỗi ngày Nghê Thu Nguyệt đều nghĩ về hắn, mỗi ngày không dám ngủ quá sớm, không dám làm việc quá mệt mỏi, vì khi mệt mỏi thì cảm giác nhung nhớ lại rất sâu sắc. Nàng biết rõ cả đời này mình không thể níu kéo Trương Thanh Vân mãi ở bên cạnh, cũng không thể giữ được quá lâu.
Nhưng trong lòng Nghê Thu Nguyệt rất khủng hoảng, người đàn ông này quá ưu tú, hơn nữa bên cạnh hắn cũng có nhiều người phụ nữ, nàng không thể nào trở thành vợ của hắn. Nàng nhớ thương và muốn nắm giữ tâm tư của hắn, nàng trầm tư suy nghĩ mới nhớ trên tay mình có rất nhiều thứ, hoàn toàn có thể trợ lực cho hắn. Nhưng khi nàng vừa có ý nghĩ như vậy thì lập tức vứt ra sau đầu.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt tái nhợt và đau khổ của Nghê Thu Nguyệt mà trong lòng thầm run lên, hắn biết rõ người phụ nữ này không biết chính mình đang hại mình, vì hắn vĩnh viễn khinh thường những chuyện mà nàng vừa nói ra.
Biết đâu Nghê Thu Nguyệt có ý tốt với hắn, nhưng ý tốt này Trương Thanh Vân không tình nguyện tiếp nhận, một người thường sinh hoạt trong bóng tối sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
Người muốn ổn, muốn đường đường chính chính thì phải đi theo đường chính. Làm quan là như vậy, khó thể dùng quyền mưu để liên hợp chèn ép kẻ khác, không nên cậy thế đè người, dùng sức ép người, nếu không thì ngày càng lún sâu, rơi vào con đường không có lối về.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi rồi lau đi những giọt nước mắt trên mặt Nghê Thu Nguyệt, lúc này Nghê Thu Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt tỏa ra hào quang. Trương Thanh Vân dùng giọng khàn khàn cười nói:
- Thu Nguyệt, em buông tay đi, anh không đi đâu.
Nghê Thu Nguyệt mở to mắt, nàng lại lắc đầu, vẻ mặt rất kiên định. Nàng sợ nếu buông tay thì Trương Thanh Vân sẽ đi xa, chính mình sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút đau khổ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy sự kiên cường và cứng rắn từ sâu trong lòng Nghê Thu Nguyệt, vì vậy trong lòng hắn khẽ động và nói:
- Chúng ta nằm xuống được không?
Nghê Thu Nguyệt chớp chớp mắt, một lúc sau vẻ mặt mới đỏ ửng. Trương Thanh Vân chậm rãi hạ lưng xuống giường, Nghê Thu Nguyệt á lên một tiếng rồi vội la lên:
- Tay, tay!
Nghê Thu Nguyệt cũng theo Trương Thanh Vân ngã xuống, nàng nằm sấp lên người Trương Thanh Vân, hai người bị lò xo đẩy lên, Nghê Thu Nguyệt cũng chỉ biết buông tay ra.
Nhưng lúc này nàng lại nằm lên trên người Trương Thanh Vân, hắn cười hì hì rồi ôm nàng lăn một vòng, hai người lại mặt đối mặt. Nghê Thu Nguyệt đỏ mặt nói:
- Anh...Anh hết giận rồi sao?
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn thở dài nói:
- Nhớ rõ anh đã nói với em điều gì không? Cả ngày đừng nên suy nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt.
- Nếu Sở Hà thích làm những chuyện lén lút và mờ ám thì cứ để cô ấy làm, Vi Cường thích thì cứ để hắn tự do, chúng ta phải có nguyên tắc.
- Nếu bọn họ xúc phạm đến phạm vi chức quyền thì chúng ta sẽ làm việc theo kỷ luật tổ chức. Nhưng nếu chúng ta cùng tranh chấp với đám tôm tép này để tự bôi tro trát trấu lên người mình thì quá ngu xuẩn, đồng thời lại cho họ có được mặt mũi.
Nghê Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà trong lòng dần run sợ, nàng từ trên người Trương Thanh Vân mà thấy được sự tự tin và khí thế vô bờ bến. Hắn chỉ nói vài câu ôn hòa mà sức mạnh tự tin bùng ra rực rỡ, Thanh Vân quả nhiên đã thay đổi, chính nàng muốn kể ra các mặt quan hệ của Sở Hà để nhắc nhở, xem ra những gì nàng nghĩ đến đều là dư thừa.
"Loại người tôm tép!" Bốn chữ này đã nói lên tất cả, những người này không nằm trong tầm mắt của Trương Thanh Vân, đồng thời hắn cũng không rãnh rổi mà đùa giỡn với bọn họ.
Trong văn phòng Trương Thanh Vân, một bình trà vừa được châm nước, trưởng ban Vương Xử Nhất ban số một tiến đến, trên tay là một chồng văn kiện.
- À, trưởng ban Vương, anh đến vừa đúng lúc, tôi mới pha trà, đây là nước đầu tiên, mời anh một ly
Trương Thanh Vân cầm ấm trà rót một ly rồi đưa tới cho Vương Xử Nhất.
Vương Xử Nhất vội vàng buông văn kiện, hắn ngượng ngùng nói:
- Trưởng phòng, anh quá khách khí rồi, để tôi tự nhiên là được.
Vương Xử Nhất nhận lấy ly trà, hắn nhấp một ngụm rồi khen:
- Trà ngon, quả nhiên là Hồng Bào!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua văn kiện, Vương Xử Nhất vội vàng buông ly trà nói:
- Trưởng phòng Trương, đây là những cán bộ thanh niên mà lần này chuẩn bị được đề bạt vào phòng văn thư, đây là tất cả tài liệu khảo sát cán bộ thanh niên được chọn, đặc biệt đưa đến để anh xem qua.
- Anh ngồi đi, anh cứ dùng trà, tôi sẽ xem xét!
Trương Thanh Vân đưa tay ép xuống bảo Vương Xử Nhất ngồi, hắn cũng ngồi xuống rồi tùy tiện rút ra một tài liệu xem xét.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Trưởng ban Vương, anh có hút thuốc không?
- Không, không! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vương Xử Nhất vội vàng khoát tay, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Gần đây tỉnh ủy ra chỉ thị văn phòng phải để cho phòng văn thư cử cán bộ trẻ xuống tuyến dưới rèn luyện hoặc thu nhận các cán bộ trẻ có năng lực. Lúc này phòng văn thư ngày càng được coi trọng, phòng văn thư trở thành con đường mà dân chúng phản ứng với lãnh đạo tỉnh ủy, cán bộ đến phòng văn thư rèn luyện cũng được coi trọng, danh sách thường rất căng thẳng.
Hôm nay Vương Xử Nhất đưa đến cho Trương Thanh Vân chính là phần danh sách những cán bộ trẻ được đưa vào phòng văn thư để rèn luyện, danh sách này còn chưa được đầy đủ, vì Vương Xử Nhất muốn dùng tiểu thông minh nên trong lòng cảm thấy không yên.
Trương Thanh Vân xem qua tài liệu, hắn dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vô tình giống như làm trái tim Vương Xử Nhất đập lên điên cuồng. Trong lòng Vương Xử Nhất bắt đầu hối hận chính mình chỉ lo đùa giỡn, nếu để Trương Thanh Vân thấy được mình bỏ ra chút tâm tư trong danh sách, nếu điều này rơi vào tai trưởng phòng thì chính mình sợ rằng khó thể có được kết quả tốt.
- Sao chỗ này không có ai ký tên!
Trương Thanh Vân rút ra vài phần tài liệu rồi đưa cho Vương Xử Nhất một cây bút, hắn chỉ chỉ vào phần ký tên.
- Điều này...Điều này...
Vương Xử Nhất chợt kinh hoàng, đây chính là phần mà cán bộ khảo sát phải ký, nhưng Vương Xử Nhất hắn vốn không phải cán bộ trực tiếp khảo sát, hắn là trưởng ban, đối với cán bộ bình thường sẽ không tự mình đi khảo sát bao giờ.
Hơn nữa cán bộ xuống khảo sát có rất nhiều chuyện không ký tên, dù ký tên hay không cũng chẳng sao, vì lãnh đạo biết rõ báo cáo này do ai làm. Hơn nữa báo cáo thường được đưa lên nhiều tầng lãnh đạo, trước tiên là phòng tổ chức, đại biểu phòng tổ chức sẽ đưa ra cái nhìn chủ quan, nếu có vấn đề gì xảy ra thì có ký tên cũng là vô dụng, chẳng lẽ trưởng phòng Trương thật sự không biết gì sao?
- Sao vậy? Anh cho rằng báo cáo này còn có điều gì đó đáng được quan tâm sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Không, không có!
Vương Xử Nhất vội nói, hắn cảm thấy trán vã mồ hôi lạnh, vì vậy đành phải cầm bút ký tên.
Trương Thanh Vân chợt cười cười, hắn cầm lấy phần tài liệu của một cán bộ phòng văn hóa được đưa xuống phòng văn thư để rèn luyện rồi nói:
- Anh xem tài liệu này, nơi đây có ghi rõ nhận xét của trưởng phòng Ngãi phòng văn hóa, nếu đã có nhận xét của trưởng phòng, hơn nữa còn có cả nhận xét của các đồng chí cùng văn phòng, vì sao không có các phó phòng và lãnh đạo trực tiếp? Khi khảo sát những cán bộ này thì các lãnh đạo trên đã đi đâu rồi?
- Điều này...
Vương Xử Nhất cảm thấy hơi nghẹn giọng mà nói không nên lời. Hắn đâu phải người khảo sát cán bộ này, nào biết được tình huống lúc đó là gì?
Nhưng nếu Vương Xử Nhất không nghe rõ tình hình mà đã ký xuống tài liệu báo cáo, như vậy chẳng phải rất mâu thuẫn sao? Hắn liếc qua báo cáo thì thấy người khảo sát chính là phó ban Phương, người này đi rất gần nên đưa báo cáo lên cũng được hắn tuyệt đối yên tâm, căn bản không suy xét quá kỹ.
Nhưng phó phòng Trương lại cứ xem xét kỹ vấn đề, báo cáo khảo sát có vài ngàn chữ, nếu có vấn đề gì đó không được hoàn thiện khi khảo sát sẽ được cán bộ khảo sát đánh dấu, nhưng lúc này không phải là vô nghĩa rồi sao?
- Trưởng ban Vương, khi trưởng phòng nói chuyện với tôi thì nói rằng báo cáo cán bộ là thứ cần được xem xét kỹ càng nhất. Chỉ vài ngàn chữ mà đã đánh giá toàn diện một cán bộ, như vậy có bao nhiêu tác dụng?
Trương Thanh Vân cầm lấy một báo cáo rồi lắc lắc nói:
- Trưởng ban Vương, anh nghĩ thử xem, khi lãnh đạo đưa ra quyết định có xem báo cáo này hay không?
Vẻ mặt Vương Xử Nhất chợt biến đổi, lời nói của Trương Thanh Vân khá nặng, có thể nói là trong bông gòn có sắt, ý tứ phê bình và bất mãn rất rõ ràng. Hắn nói rất uyển chuyển nhưng thật ra đang nhắc nhở ban số một bỏ qua nhiệm vụ, không khảo sát kỹ lưỡng, báo cáo có quá nhiều khe hở, chẳng lẽ khi lãnh đạo đưa ra quyết định thì không nhìn qua sao?
Trương Thanh Vân chụp mũ như vậy làm người ta kinh hoàng, Vương Xử Nhất cảm thấy mình giống như khó gánh được. Trương Thanh Vân dùng bút máy ghi lên mỗi bản báo cáo bốn chữ: "Trương Thanh Vân duyệt!" rồi đưa cho Vương Xử Nhất nói:
- Trưởng ban Vương, anh lấy về đi!
Vương Xử Nhất vô thức đưa tay nhận một xấp báo cáo mà cảm thấy giống như bị phỏng, suýt nữa đã buông tay, trong lòng rất bất an.
Sau khi đần độn rời khỏi phòng Trương Thanh Vân thì tâm tình của Vương Xử Nhất rất bất ổn, Trương Thanh Vân phê bình chính mình rồi viết lên báo cáo bốn chữ, đây là ý gì?
Nếu xem xét thì phải phái người xuống khảo sát một lần nữa hay cán bộ cần phải họp lại thương lượng với nhau, nếu không có vấn đề thì hoàn hoàn toàn có thể đưa lên cho phó phòng thường vụ, biết tính sao cho phải đây? Vương Xử Nhất tùy tiện lấy ra một báo cáo, hắn nhìn thấy bốn chữ của Trương Thanh Vân rất chướng mắt, đột nhiên trong lòng hắn phát lạnh, hắn hiểu rõ ngọn nguồn.
Danh sách của Vương Xử Nhất hôm nay rõ ràng không đầy đủ, những cán bộ đi khảo sát danh sách này đều là phó ban, bình thường những cán bộ phòng tổ chức này phải liên hệ với phòng nhân sự của văn phòng tỉnh ủy mới có thể đưa ra quyết định. Hôm nay Vương Xử Nhất đưa báo cáo này đi chủ yếu muốn thử Trương Thanh Vân.
Lúc này thì tốt rồi, Trương Thanh Vân ghi lên mỗi bản báo cáo bốn chữ, biết làm sao bây giờ? Nếu Vương Xử Nhất bỏ qua mà đưa lên phó phòng thường vụ thì sẽ có hậu quả gì? Không phải đang muốn phế truất quyền lãnh đạo của trưởng phòng Trương sao?
Vương Xử Nhất nghĩ đến đây thì cảm thấy mình khó thể bước đi, vài lần muốn quay trở lại nhưng không có dũng khí, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Sao chính mình lại ngu xuẩn như vậy? Có thể lên chức phó phòng thì đơn giản được sao? Mình có thể lợi dụng sơ hở được à?
Phó phòng Trương chính là người từng đứng đầu vài trăm ngàn dân một huyện, cán bộ bên dưới rất nhiều, Vương Xử Nhất hắn chỉ có chút tài vặt mà cố găng chơi khăm người ta, hơn nữa mình còn đắc chí, đúng là quá ngu ngốc.
Lúc này thì tốt rồi, tiến không được lùi chẳng xong, nếu đưa tài liệu này lên thì không được, muốn vứt đi thì phí sạch công lao, nếu muốn bổ sung và đưa lại cho phó phòng Trương thì cũng không được.
Một danh sách mà đưa đến hai lần báo cáo, như vậy sẽ có ý nghĩa gì? Lúc đó Vương Xử Nhất hắn không bị nghi ngờ cũng trở thành kẻ bị nghi ngờ, nếu tất cả tài liệu đều phải làm lại thì sau này còn bao nhiêu uy tín ở ban số một?
Cuối cùng Vương Xử Nhất cũng hiểu rõ phó phòng Trương lợi hại, người ta đã nhìn thấu tất cả nhưng không muốn nói ra mà thôi. Trương Thanh Vân đã vung cây gậy gõ xuống đầu, quan trọng nhất là làm cho Vương Xử Nhất phải suy đoán mà không biết làm thế nào cho phải. Đối phương hiểu rõ mình mà mình không biết gì cả, rốt cuộc là ai đang thử ai?
Vương Xử Nhất cảm thấy điên tiết, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Hơn nữa lúc nãy Trương Thanh Vân có vẻ như tùy tiện lấy ra một phần tài liệu, nhưng sao lại lấy trúng tài liệu của cán bộ phòng văn hóa? Trưởng phòng văn hóa có quan hệ với Vương Xử Nhất, đúng là đối phương có gọi điện để hắn quan tâm đến cán bộ này, nếu như vậy thì việc làm tùy ý của Trương Thanh Vân có gì đó cần xem xét sao?
Vương Xử Nhất là người bảo thủ, hắn không được phóng khoáng, đặc điểm rõ ràng nhất của người này là hay nghi ngờ.
Nếu một khi bị người khác gõ đầu thì Vương Xử Nhất sẽ hoàn toàn tiến vào trạng thái suy nghĩ đến những vấn đề vụn vặt, lúc nào cũng cảm thấy mình bị kẻ khác nhìn chằm chằm, thậm chí còn nghi ngờ điện thoại của mình có bị nghe lén hay không, nếu không thì sao phó phòng Trương biết Vương Xử Nhất hắn có quan hệ với trưởng phòng văn hóa? Hắn biết Trương Thanh Vân không phải người của cục công an, lấy đâu ra năng lượng lớn như vậy?
Trương Thanh Vân nhìn nhận đúng phương hướng, biết rõ trưởng ban Vương này có ý cảnh giác với mình rất cao, đồng thời cũng sợ mất đi quyền lực. Vì vậy Trương Thanh Vân mới quyết định gõ gậy lên đầu đối phương, hắn căn bản không có quá nhiều tâm tư, cũng không muốn tước quyền lực của Vương Xử Nhất.
Trương Thanh Vân hắn vừa đến mà tước quyền lực của cán bộ cấp dưới, như vậy lãnh đạo sẽ thấy thế nào? Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng chỉ được phép không cho mặc cả ở Tang Chương, đây là phòng tổ chức, tình cảnh bất đồng.
Cơ quan tỉnh ủy và Tang Chương là hai thế giới khác biệt, lúc này có quy tắc chú ý sử dụng quyền lợi, cơ quan tỉnh không cho phép cán bộ không cho mặc cả. Hơn nữa phòng tổ chức lại là nơi bắt đầu của Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn đi vào hẻm cụt.