Trương Thanh Vân ném quyển nhật ký xuống bàn thì bên trong rơi ra một phong thư, hắn nhặt lên xem xét, "Gửi em Thanh Vân!"
Trương Thanh Vân xé bao thư, bên trong là một phong thư:
"Em Thanh Vân!
Tôi có chút mạo muội khi gọi cậu là em, mọi chuyện hiện nay đều giống như những gì tôi đã dự đoán, tổ chức không bắt tôi phải oan uổng, chỉ cần cậu nhìn qua cũng biết rõ ràng. Chu Tử Hằng tôi là một người xấu, ngồi tù, khai trừ khỏi đảng, thậm chí trọng hình cũng không đủ.
Tôi thường xuyên nhắc đến một câu nói của lão đệ: 'Người xấu nhất định không đáng chết' mà trong lòng sinh ra cảm ngộ, nghĩ tới nghĩ lui thì tội do tôi gánh chịu. Sinh tử đều có số, tôi đáng bị như vậy. Tôi thường nghĩ về câu nói của cậu mà trong lòng sinh ra kính sợ, lúc này quay đầu nhìn lại thì trước đây những kẻ tự xưng là can đảm nghĩa khí lại chạy sạch, trên thực tế không còn một người nào, không còn một đồng chí nào. Tôi cảm thấy thẹn với lòng nhất là làm ảnh hưởng đến Tang Chương, tôi to gan làm loạn, rơi vào con đường sai trái nhưng trước nay cũng chưa làm gì bất lợi cho nhân dân Tang Chương, điều này có trời đất chứng giám.
Khi nhìn thấy Tang Chương dần đi vào quỹ đạo trong tay cậu thì trong lòng tôi thấy rất cảm phục. Dù là khí độ, sự quyết đoán hay trí tuệ thì cậu cũng cao hơn tôi rất nhiều. Tang Chương trong tay cậu sẽ có biến chuyển rực rỡ.
Đối với công cuộc chấn hưng Tang Chương thì tất cả người Thổ đều có trách nhiệm, tôi chẳng có gì, chỉ có quyển nhật ký này để lại cho cậu, đặc biệt..."
Trương Thanh Vân càng xem thì tâm tư càng rối loạn, thật sự không ngờ Chu Tử Hằng là người như vậy, tinh tế như vậy, kiên nhẫn như vậy. Nếu không hắn sẽ chính thức ném quyển nhật ký này ra, chỉ cần nghĩ cũng biết Chu Tử Hằng lo lắng chuyện Tang Chương phát triển nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió, vì vậy mới có hành động thế này.
Trương Thanh Vân mở đèn sáng mạnh lên, hắn cầm quyển nhật ký của Chu Tử Hằng rồi chăm chú đọc. Hắn không muốn dùng thứ này để uy hiếp kẻ khác, chẳng qua muốn nhìn thế cục cho rõ ràng.
Thật ra nếu không có vật này thì Trương Thanh Vân cũng sẽ có phương pháp lấy độc trị độc để làm rối vấn đề, phương pháp này hắn đã dùng ở Ung Bình, hiệu quả khá tốt.
Nhưng sau khi từng trải vài năm thì lúc này Trương Thanh Vân lo lắng nhất chính là có nhiều chuyện mình khó khống chế, hơn nữa lúc này tất cả đều đang đi theo phương hướng lớn. Phương hướng lúc này của Tang Chương chính là phát triển, xã hội phải tiến lên, dù là âm mưu hay dương mưu thì cũng phải xoay quanh vấn đề cốt lõi này. Là một bí thư huyện ủy trong đấu tranh phát triển và cầu tiến, chính hắn đầu tiên phải suy xét cho hơn trăm ngàn dân, ổn định mới là quan trọng nhất, nếu không phải chuyện không thể thì tuyệt đối không làm loạn đại cục.
Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Hào Quốc Lâm, trước kia hắn cũng không có quan hệ với Hào Quốc Lâm nhưng nghe giọng nói thì có vẻ khá chân thành. Người này vừa mở miệng đã nói:
- Bí thư Thanh Vân phải không? Tôi là Hào Quốc Lâm, lần này tổ công tác có gây ra cho anh phiền phức gì không? Tôi cũng không có biện pháp nào khác, lãnh đạo hiệu triệu bắt buộc phải kiên quyết, vì vậy khó tránh khỏi hy sinh chút lợi ích cục bộ, mong anh có thể hiểu cho.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói:
- Điều này là đương nhiên, cá nhân tôi tuyệt đối muốn giúp đỡ cho công tác của ủy ban kỷ luật, tôi cũng đã nói chuyện với phó bí thư Đặng, anh ấy cũng thừa nhận Tang Chương bị liên quan rất lớn. Tôi cũng đã chuẩn bị nhờ anh ấy lên danh sách, những cán bộ có vấn đề sẽ được chúng tôi xem xét. v. v. Nếu sau này biết rõ mọi chuyện sẽ được phục chức sau.
- Điều này...Có cần làm như vậy không?
Hào Quốc Lâm ngập ngừng nói.
- Chu Tử Hằng đã từng công tác ở Tang Chương vài chục năm, anh ấy đã vươn tay ra khắp tất cả các ngóc ngách trong huyện, khả năng còn có rất nhiều cán bộ liên quan đang tại nhiệm. Trong quá trình điều tra thì những cán bộ này sẽ bị miễn chức, như vậy mới phát huy được tính cẩn trọng, nếu không đến khi có một người nào đó bí quá hóa liều thì sẽ tạo thành lỗ hổng lớn cho đảng và nhân dân.
- Anh yên tâm, công tác này tôi sẽ làm, vàng thật không sợ lửa, mọi việc đều có chứng cứ rõ ràng, tổ chức còn để bọn họ bị oan uổng sao? Tất nhiên cũng có một vài nguyên nhân tôi nói rõ trước vì mức độ rất quan trọng, toàn bộ huyện Tang Chương chúng tôi đang có cảnh báo chống hạn, nơi này mọi người đang đồng tâm hiệp lực, chung sức thành đồng, tôi cũng không đặt nặng tư tưởng tham dự vào công tác của các anh. Vì đây là hạng mục liên quan đến vấn đề ăn, mặc, đi, ở của nhân dân Tang Chương, không thể làm qua loa đại khái, vì vậy hy vọng bí thư Hào có thể hiểu.
Trương Thanh Vân nói.
Những lời nói này của Trương Thanh Vân nghe thì có vẻ thương lượng nhưng thực chất lại bày tỏ thái độ của mình, đó là ủy ban kỷ luật muốn tra ai và kiểm tra thế nào cũng đều có thể tự tiện, nhưng không được ảnh hưởng đến vấn đề thi hành biện pháp chính trị của Tang Chương. Các anh cho rằng cán bộ nào có vấn đề thì bên này trước tiên sẽ phối hợp bằng cách miễn chức.
Hào Quốc Lâm nghe những lời này của Trương Thanh Vân mà cảm thấy không ổn, nhưng Trương Thanh Vân nói rất đường hoàng nên hắn không tìm ra manh mối, vì vậy đành phải mở miệng nói vài lời phối hợp rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc điện thoại với Trương Thanh Vân thì Hào Quốc Lâm lập tức gọi cho Đặng Vĩnh đang dẫn đội kiểm tra của ủy ban kỷ luật ở Tang Chương. Khi hắn hỏi rõ tình huống thì mới thấy lúc này ở Tang Chương có bốn vị thường ủy, tám phó phòng, hơn ba mươi phó khoa bị Trương Thanh Vân tạm thời cách chức phối hợp điều tra, những cán bộ này đều do chính ủy ban kỷ luật thị ủy cho là có vấn đề.
Trong lòng Hào Quốc Lâm lập tức nổ ầm lên, hắn lập tức há miệng chửi rủa thậm tệ, tâm tính cũng rối loạn. Chiêu thức của Trương Thanh Vân quá ác, chỉ trong khoảnh khắc đã miễn chức số lượng cán bộ như vậy, những kẻ đó có bao nhiêu quan hệ phức tạp? Lúc này đám cán bộ kia chắc chắn đang kinh hoàng, sợ rằng bí quá hóa liều, như vậy sẽ có bao nhiêu tin tức bị kéo ra?
Hào Quốc Lâm cảm thấy chính mình đã không khống chế được tình hình, khi chính hắn còn chưa nghĩ được kế sách thích hợp thì thư ký trưởng đã gọi điện đến thông báo bí thư Tạ mời hội ý khẩn cấp.
Trong phòng họp nhỏ ở thị ủy Vũ Lăng, Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long, Liêu Vĩ, Nhiễm Hồng Đông, Vương Đỉnh đều ngồi sẵn. Khi Hào Quốc Lâm tiến vào cửa thì lập tức nhận ra vẻ mặt không tốt đẹp gì của tất cả mọi người, vì vậy mà tâm tình căng như dây đàn.
- Bí thư Hào, Đặng Vĩnh đến Tang Chương làm ra những trò gì? Sao làm lòng người bàng hoàng? Chỉ ngày hôm nay đã có ba lượt người đến thị ủy đòi nói rõ ràng, có phải anh đã hơi quá khích rồi không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Liêu Vĩ nghiêm mặt nói, lần này nhưng cán bộ bị cách chức có vài người có quan hệ với hắn, tuy bình thường đều vì tránh hiềm nghi mà không tới lui thân mật nhưng nóng lạnh đều biết rõ. Thậm chí hắn cảm thấy nghi ngờ có người đang làm khó mình ở Tang Chương.
Vẻ mặt Hào Quốc Lâm trở nên xanh mét, hắn nói:
- Đây đều là những gì mà Trương Thanh Vân ở Tang Chương đã nói...
Hào Quốc Lâm vừa nói được một nửa thì lập tức câm mồm, hắn nhớ đến chuyện ngày hôm qua ti vi phát tin huyện Tang Chương rơi vào tình cảnh hạn hán nghiêm trọng, bí thư Trương Thanh Vân đích thân đến hiện trường chỉ huy và đưa ra tin tức.
Người ta đang loay hoay rối tinh rối mù, như vậy có thể nói và làm gì được? Hơn nữa người ta làm việc đường đường chính chính, Đặng Vĩnh không quay về, không biết rõ tình huống. Điều này...Tùy tiện đâm đao người ta trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lúc này thật sự bị trả đũa, quay về không thảm thương được sao?
- Quốc Lâm, vấn đề Chu Tử Hằng không nên xé ra quá lớn, anh ấy công tác ở Tang Chương vài chục năm, chắc chắn có hàng loạt cán bộ liên quan. Trong số đó sẽ có vài cán bộ có sai lầm trong quan điểm, thị ủy cũng không biết rõ ràng lắm.
- Các anh lúc này vừa đi đã truyền ra tin tức chấn động, người ta không loạn sao? Hơn nữa Tang Chương lúc này đang gặp thiên tai, bí thư Thanh Vân đã năm lần bảy lượt tìm các ban ngành thị ủy cầu trợ giúp, quân khu Vũ Lăng, thậm chí cả bộ đội Vũ Đức cũng đang trên đường đến.
- Bọn họ đang bị lửa thiêu, nhanh chóng đưa người xuống xem xét tổ điều tra, lúc này không bị người mắng chửi thì quá lạ.
Tạ Minh Quân uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
Hào Quốc Lâm nghe thấy vậy mà mặt nổi đầy gân xanh, nếu đúng như lời bí thư nói thì hắn không thể không quay đầu. Đã sớm nghe nói bí thư Trương Thanh Vân cực kỳ tàn nhẫn, hôm nay cũng như đã được lĩnh giáo, đánh rơi răng mà chính mình phải thầm nuốt vào bụng. Nhìn bộ dạng Âu Hiền Long thì giống như không liên quan gì, Hào Quốc Lâm biết rõ trách nhiệm này mình khó thể chống đỡ một mình, vì vậy mà sinh ra một loại xúc động muốn mắng chửi.