Bố Y Quan Đạo

Chương 233: Cẩn thận



Tâm tình Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm, chưa đến Tang Chương thì không biết, cũng vì xa hoàng đế mà nơi đây quá hắc ám. Chức vụ cục trưởng công an mà cũng được lưu manh ồn ào.

Đan Kiến Hoa và Chu Tử Hằng không phải là một thế lực nhưng rõ ràng đều là đại ca lưu manh, rõ ràng tất cả huynh đệ du côn trên đường đều thuộc vào hai thế lực của họ. Chu Tử Hằng là một chủ tịch huyện, Đan Kiến Hoa và Lưu Tài Đức lại câu kết với nhau làm chuyện xấu.

Lúc này nhân tuyển cho chức vụ cục trưởng công an có hai người, một là Đan Kiến Hoa, người thứ hai chính là Ngũ Thiên Dũng, Lưu Tam Bì trong miệng anh Đao gì kia chính là Ngũ Thiên Dũng.

Đường đường là cục trưởng công an mà lại bị những người như vậy đảm nhiệm, điều này có thể nói vì sao vừa qua Tang Ung đã xảy ra xung đột mà Tang Chương đã tụ tập được một số lượng lớn lưu manh nhanh như vậy.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn thầm nghĩ đúng là mình nằm mơ giữa ban ngày, không ngờ còn cố ý muốn nắm cục công an.

Nếu tình cảnh lúc này chính Trương Thanh Vân hắn mà động thì người ta sẽ hành động ngay lập tức từ trên xuống dưới, chỉ cần tùy tiện tạo ra vài cuộc náo loạn ở địa phương nào đó thì mình là người gánh tránh nhiệm đầu tiên, rớt chức là vấn đề hoàn toàn có thể.

Khó trách người ta đều nói Tang Chương là mộ phần của bí thư huyện ủy, rõ ràng người ta là địa đầu xà sẽ không sợ hãi, Trương Thanh Vân cũng là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực thật sự, lúc này căn bản không biết ra tay thế nào cho phải.

Trương Thanh Vân chậm rãi đi vào văn phòng, hắn cầm lấy quyển sách Tằng Văn Chính Công Gia Thư của Triệu tướng quân, bàn tay cũng đột nhiên khẽ nhúc nhích. Hắn thầm nghĩ nếu mình là một vị tướng nắm binh lực hùng mạnh trong tay thì biết đâu sẽ không lâm vào tình cảnh khốn khổ này.

Rõ ràng những gì mình coi là sứt đầu mẻ trán chẳng qua chỉ là đứa bé biểu diễn trước mặt gia gia trong mắt Triệu tướng quân. Người ta cầm binh trong tay, chỉ cần phất tay là có được khí thế tràng giang đại hải, rõ ràng ý nghĩ quyết đoán không thể nghi ngờ.

Lần đầu tiên Trương Thanh Vân ý thức được nhược điểm của chính mình, quyền mưu, cơ trí, đấu tranh văn vẻ thì không sợ nhưng lại thiếu quyết đoán trong đấu tranh sát phạt. Nếu không phải là thời đại hòa bình thì hắn cũng chỉ có thể là một tên thư sinh, đeo cặp kính nhỏ mà thôi.

Một tiếng ầm vang lên, Trương Thanh Vân vứt quyển sách xuống bàn, hắn thầm nghĩ con bà nó mình nên mang theo một cỗ quan tài đến là vừa. Lúc này cao thấp trong huyện Tang Chương đều là chó má, hắn bị người ta coi là bồ tát rõ ràng không đúng chỗ. Chỉ cần nhìn thấy đám cán bộ văn phòng huyện ủy nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất uất ức, đặt biệt uất ức.

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đặt lên tai:

- Ai đó?

- Là tôi, Triệu Truyền, vài ngày không gặp mà cậu có vẻ nóng tính rồi đấy!

Giọng nói của Triệu Truyền vang lên.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, giọng nói cũng dần trở nên chậm rãi:

- Chào Triệu đại ca, muộn thế này còn gọi cho em sao? Có chuyện gì vậy?

- Chuyện gì à? Cậu còn dám hỏi tôi có chuyện gì à? Nói chuyện về Triệu Giai Ngọc ra mau, giữa cô cậu có chuyện gì?

Triệu Truyền nói.

Trương Thanh Vân lập tức ngẩn ngơ, hắn nghĩ đến ý kiến trước đó của mình, không phải Triệu Giai Ngọc sẽ hồ đồ nói với Triệu Truyền đấy chứ? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trên trán vã mồ hôi lạnh.

- Sao lại không nói? Cậu lập tức quay về thủ đô nói rõ vấn đề, cậu đã tát tôi một cái hơi đau đấy, lúc này chú Ba, chú Bốn...Bọn họ...

- Triệu đại ca, lúc này em đang nhận chức ở huyện Tang Chương, anh cũng biết rồi đấy! Em mới nhận chức được một ngày, sao có thể đi đâu được?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Cậu...

Triệu Truyền lập tức chán nản, hắn cúp điện thoại.

Trương Thanh Vân cũng trở nên ngẩn ngơ, đây là có chuyện gì? Triệu Giai Ngọc rốt cuộc đã làm gì? Triệu Truyền sao lại khác thường như vậy? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy không ổn, hắn vội vàng gọi điện cho Triệu Giai Ngọc.

- Tút, tút!

Không người nào bắt máy, Trương Thanh Vân cảm thấy rất nôn nóng, hắn dạo bước trong văn phòng. Đúng là nhà dột gặp đêm mưa, chuyện không may cứ đến dồn dập.

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc ra xem xét, thì ra là Triệu Giai Ngọc, hắn vội vàng nhấn nút nghe.

- Này, alo!

Trương Thanh Vân gào lên vài tiếng, bên kia không có chút phản ứng nào.

- Trương...Tôi đang ở thủ đô!

Một lúc lâu sau trong điện thoại mới vang lên giọng nói yếu ớt của Triệu Giai Ngọc, một câu nói lấp lửng, chưa bao giờ thấy giọng điệu của nàng nhỏ nhẹ như vậy.

- Rốt cuộc cô đã nói với anh trai những gì? Cô...

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói.

Trong điện thoại lại lặng lẽ, không biết trải qua bao lâu thì Triệu Giai Ngọc mới dùng giọng đứt quảng nói:

- Tôi...Tôi...Anh có thể đến thủ đô một chuyến được không?

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, chính mình đang ngồi trên đống lửa mà lại gặp phải một Triệu Giai Ngọc thế này. Triệu Truyền đã không bình thường nhưng Triệu Giai Ngọc còn gớm hơn.

- Đến thủ đô một chuyến được không, theo tôi đi gặp ông nội.

Triệu Giai Ngọc nói, trong giọng điệu lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu xin.

Trương Thanh Vân ngẩn người, gặp Triệu tướng quân sao? Trước đây không phải ông cụ đã bảo không muốn gặp lại à? Đây là có chuyện gì? Trong lòng Trương Thanh Vân chợt động, hắn đột nhiên nhớ đến tình cảnh chật vật của mình ở Tang Chương, sau đó thở dài một hơi nói:

- Thứ bảy tôi sẽ đến.

- Anh, chuyện bên Tang Chương không được thuận lợi à?

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu mình phình to ra:

- Đến thủ đô rồi nói sau, tiền vé máy bay cô phải trả!

Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại.

- Tút, tút!

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn thầm nghĩ lại có điện thoại sao? Khi nhìn điện thoại thì hắn phát hiện ra không có phản ứng gì, hắn ngẩng đầu mới biết đồng hồ treo tường đang vang lên.

...

Sau khách sạn Vọng Giang là một ngôi nhà hai tầng, Chu Tử Hằng đang ngồi trên ghế sa lông phòng khách mà kinh ngạc sững sờ, vợ hắn là Điền Gia Mỹ thì đang chơi game trên điện thoại, rõ ràng không có ý muốn đi ngủ.

- Sao vậy anh Chu? Cân nhắc đến tên Đan Kiến Hoa kia làm gì? Dám khiêu chiến với bà đây sao? Bà sẽ cho người phế hắn!

Điền Gia Mỹ nói, trong mắt lóe lên cái nhìn hung ác.

- Phế, phế, phế, cứ há mồm là muốn phế, tôi đang nghĩ về bí thư Tiểu Trương!

Chu Tử Hằng nói.

- Hừ, tên tiểu tử kia thấy bà đây mà chảy dãi thèm thuồng, em thấy tên này chỉ là một phế vật. Anh đang xem xét hắn à? Em thấy tên này còn không bằng Cổ Vân Đông!

Điền Gia Mỹ nói.

- Cô thì hiểu cái quái gì, đã có tuổi rồi mà còn nhiệt tình như vậy sao? Lão già Cổ Vân Đông ngoài chơi gái thì còn biết được gì? Ông đây chỉ cần ngửa một quân bài thì sợ đến mức *** đái đều phọt ra. Nhưng tiểu tử kia đơn thương độc mã đến đây, bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh, chỉ cần nhìn lá gan như vậy cũng thấy mười Cổ Vân Đông cũng không sánh được.

Chu Tử Hằng mở miệng lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Điền Gia Mỹ chợt biến đổi, Chu Tử Hằng đột nhiên cười nói:

- Cô biết bí thư Tiểu Trương nói gì với Lưu mặt rỗ không? Để cho hắn tự tuyển chọn nhân tuyển, sau đó báo cáo mọi người tán thành và mở hội nghị thường ủy.

Ánh mắt Điền Gia Mỹ chợt sáng rực lên, nàng nói:

- Tốt quá, như vậy thì cho Thiên Dũng đi qua, bí thư đã nói như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể tuyển chọn.

- Hừ!

Chu Tử Hằng khẽ hừ một tiếng mà khóe miệng co quắp, hắn dùng tay vuốt mái tóc thưa rồi nói:

- Tuy bí thư Trương còn trẻ nhưng chúng ta nhìn không thấu, tạm thời cứ ổn định là được. Chúng ta bất động, để xem Lưu mặt rỗ động thế nào?

- Cứ để đám người này nhận tiền phi nghĩa, năm trước thu của người ta vài triệu, Đan Kiến Hoa cũng bỏ ra khá nhiều tiền, nếu chuyện này làm không xong. Hì hì, Đan Kiến Hoa cũng không phải loại người tốt đẹp gì, để bọn chúng chó cắn chó.

Điền Gia Mỹ cười, nàng tỏ ra nịnh nọt:

- Anh đúng là mưu ma chước quỷ, trể thế này rồi còn gì, đi ngủ thôi.

- Ngủ!

Chu Tử Hằng đứng lên nói:

- Đêm nay tôi sẽ trừng trị cô, để xem sau này còn liếc mắt đưa tình nữa không.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị trường ủy khi đến đây nhận chức, tất nhiên hắn sẽ thông qua tất cả những vấn đề lặt vặt. Tất cả mọi người đều không biết vị bí thư huyện ủy này đang nghĩ gì, rốt cuộc cũng là thư sinh mặt trắng sao?

Sau khi Trương Thanh Vân phát biểu xong thì Đan Kiến Hoa là người nói về vấn đề chức vụ cục trưởng công an đầu tiên, hắn cho rằng vị trí này rất quan trọng, không nên để trống. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phó bí thư Lưu Tài Đức lại cười ha hả nói:

- Bí thư Trương, bí thư Đan nói rất đúng, anh xem như thế này có được không, trước khi có quyết định chính thức thì cứ cho bí thư Đan kiêm nhiệm chức vị cục trưởng công an một thời gian, để nắm bắt những công tác.

Phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Thanh Vân. Lưu mặt rỗ đã vứt cho Trương Thanh Vân một vấn đề khó khăn, Trương Thanh Vân dù gật đầu hay từ chối đều không thích hợp. Nếu đồng ý với lời đề nghị này thì Chu Tử Hằng chắc chắn sẽ không chịu xuống đài, sẽ gây bất lợi, nếu từ chối thì lời đề nghị của người ta hợp tình hợp lý, sao lại không đồng ý?

Trương Thanh Vân cười cười rồi ngẩng đầu, hắn quét mắt nhìn mọi người, sau đó nâng ly trà uống một ngụm:

- Lúc này đã có mục tiêu cho chức vụ cục trưởng công an rồi sao? Anh có thể nói ra để mọi người cùng nhau nghiên cứu được không?

- Điều này...Điều này...

Trưởng phòng tổ chức Tư Bình lập tức đứng dậy rồi lúng ta lúng túng không biết nói thế nào.

- Sao?

Trương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, hắn nhìn về phía Lưu Tài Đức rồi cau mày nói:

- Bí thư Lưu, lần trước không phải anh nói đã có nhân tuyển rồi à? Đây là có chuyện gì?

Vẻ mặt Lưu Tài Đức chợt biến đổi, trong lòng cũng thầm hối hận, rõ ràng trộm gà không được lại mất nắm gạo. Nhân tuyển cho vị trí cục trưởng công an chính là Đan Kiến Hoa và Ngũ Thiên Dũng, nhưng nếu bây giờ lấy ra thảo luận thì chẳng phải vấn đề đưa Đan Kiến Hoa lên kiêm nhiệm chức cục công an tạm thời sẽ là trò cười cho thiên hạ à?

Nếu có hai người được đề cử, cộng thêm một vị cục trưởng thay mặt, như vậy chẳng phải sẽ rất lộn xộn sao?

Lưu Tài Đức nhịn không được phải đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt có chút phiêu hốt, người trẻ tuổi này không phải là Cổ Vân Đông, mình tạo ra thòng lọng cho hắn nhưng chỉ sau khoảnh khắc người ta lại ném ngược về cổ chính mình. Cơ trí và cay nghiệt thế này thì trong huyện Tang Chương có được mấy người sao sánh được?

Lưu Tài Đức nghĩ như vậy mà vẻ mặt Chu Tử Hằng cũng có chút co rút, ý của hắn chính là châm ngòi mối quan hệ để Lưu Tài Đức đối phó với Trương Thanh Vân. Nhưng không ngờ Trương Thanh Vân lại rất cao cờ, căn bản không tiến quân theo quy luật thông thường.

Cục trưởng công an là một chức vị có trí thì nên, Chu Tử Hằng quyết định để Lưu Tài Đức tự làm báo cáo và đưa lên cho Trương Thanh Vân cái nhìn của chính mình, điều này sẽ làm phức tạp hóa vấn đề. Chu Tử Hằng và Lưu mặt rỗ có chút kiêng kỵ lẫn nhau, nếu hai người cùng ra tay thì vị trí cục trưởng công an sẽ mãi trống rỗng.

- À, tôi thấy ý kiến của bí thư Lưu có chút bất ổn, không phải lúc này bên cục công an đã có phó cục trưởng Ngũ Thiên Dũng đảm nhiệm không lọt một hạt cát sao?

Đan Kiến Hoa nói, xem như cũng giải vây cho Lưu Tài Đức.

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, trong lòng nở nụ cười tự chế giễu. Cẩn thận chính là từ ngữ mà lúc này mình cần phải chuyên chú, một bí thư huyện ủy mà phải rơi vào tình cảnh hồ đồ như thế này, đúng là quá mức uất ức.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv