Bố Y Quan Đạo

Chương 187: Thế cờ



Đến khi tan tầm Trương Thanh Vân mới lê thân xác mệt mỏi về nhà, lúc này hắn đã ở trong nhà ở khu Ung Cảnh, khu tập thể tỉnh ủy có khá nhiều người, lúc này chuyển đến đây cũng thấy có chút cô đơn.

Khi đến cửa phòng, Trương Thanh Vân móc chìa khóa, đúng lúc này cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, Trương Thanh Vân há hốc miệng không nói nên lời, Nghê Thu Nguyệt.

- Đồng chí Trương Thanh Vân, thế nào? Gần đây anh công tác bận rộn nhỉ? Muộn thế này mới về nhà sao?

Nghê Thu Nguyệt cười hì hì nói, cặp mắt nàng chớp chớp nhìn Trương Thanh Vân từ trên xuống dưới, quyến rũ nói không nên lời.

- Em...Em...

Trương Thanh Vân liên tục mấp máy môi nhưng không nói nên lời, hắn quả thật rung động, tuyệt đối rung động. Người phụ nữ này lớn gan đến mức quá đáng, không ngờ lại mua nhà ở trước nhà mình.

- Sao vậy? Anh mua được nhà, em không mua được sao?

Nghê Thu Nguyệt nói, sau đó lại vươn tay kéo Trương Thanh Vân vào phòng mình, sau đó nàng cũng đi vào rồi đóng cửa lại. Người phụ nữ này đúng là quá to gan, cũng không sợ đứng ngoài hành lanh sẽ bị người khác nhìn thấy.

Khi vừa đóng cửa, Trương Thanh Vân đang muốn quay lại nói chuyện thì Nghê Thu Nguyệt đã phóng vào trong lồng ngực, nàng dùng hay tay ôm cổ hắn, hai chân quấn lấy eo Trương Thanh Vân. Lúc này bờ môi đỏ hồng quyến rũ đã hạ xuống hôn lên mặt lên mũi Trương Thanh Vân, hơi thở thơm như hoa lan.

- Tiểu tử, tiểu tử, hại chết chị đây rồi!

Nghê Thu Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực Trương Thanh Vân rồi cất lời nỉ non, bộ ngực kiêu ngạo và cao vút liên tục ma sát qua lại.

Trương Thanh Vân bị Nghê Thu Nguyệt trêu chọc mà lửa dục bừng bừng, hạ thân dựng ngược, hai bàn tay hắn không tự chủ được tiến vào trong lớp quần áo của Nghê Thu Nguyệt, hai tay phủ lên hai ngọn núi và liên tục nhào nặn.

- Hì hì, không nhịn được nửa sao?

Nghê Thu Nguyệt yêu kiều nói:

- Đưa em lên giường!

- Anh còn chưa tắm rửa.

Trương Thanh Vân cố nén lửa dục, hắn khẽ nói.

- Phải không đấy?

Nghê Thu Nguyệt cười hì hì, nàng buông lỏng bàn tay rồi đứng xuống đất, tay Trương Thanh Vân cũng vuột ra khỏi áo nàng, một tiếng rên mê người vang lên. Nghê Thu Nguyệt dùng tay mò xuống khối sắt cứng ngắc và nóng hổi của Trương Thanh Vân, tuy cách một lớp vải nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy những cảm giác kỳ lại chạy khắp toàn thân.

- Đúng là một yêu nghiệt!

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn cũng không nhịn được nữa, hắn dùng tay cởi áo ngoài của Nghê Thu Nguyệt, sau đó vẫn đề nguyên nội y mà xoa bóp, cuối cùng cũng phải lột trần tất cả. Thân thể trắng bóng quyến rũ của Nghê Thu Nguyệt lộ ra ngoài ánh sáng, cặp núi ngạo nghễ và hai đỉnh đỏ hồng làm Trương Thanh Vân lưu luyến không chịu buông tay. Lúc này Trương Thanh Vân ôm lấy Nghê Thu Nguyệt đi về phía giường.

- Ầm!

Trương Thanh Vân ném Nghê Thu Nguyệt lên giường, chính hắn lại phóng đến, hai người ôm siết nhau và lăn lộn trên giường. Trương Thanh Vân còn chưa kịp hưởng thụ hết chiếc lưỡi thơm tho của Nghê Thu Nguyệt thì nàng đã vươn tay chụp lấy cây sắt và lên xuống vài lượt, rõ ràng muốn nhét vào cửa động bên dưới.

Lúc này Nghê Thu Nguyệt đã hoàn toàn cuồng dại, gương mặt nóng như lửa, hai đầu chân mày bùng ra xuân ý vô hạn. Trương Thanh Vân hôn hít thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, cũng không muốn tiếp cũng cưỡng ép mà tiến lên, cây sắt bên dưới bị hang động ẩm ướt, nóng bức và chật khít bao quanh, một cảm giác tuyệt vời lan tỏa khắp toàn thân.

Nghê Thu Nguyệt khẽ mở riệng rên rỉ, Trương Thanh Vân liên tục chuyển đông trong bể dục vô cùng, hai người siết chặt lấy nhau như hai con thiêu thân đang tan ra làm một. Cuối cùng cả hai cũng đạt đến đỉnh điểm khoái cảm.

- Mỗi ngày em không về nhà mà chủ nhiệm Cao không nói gì à?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới khẽ nói, hai bàn tay đang vuốt ve hai ngọn núi săn chắc vào ngạo nghễ mê người. Nghê Thu Nguyệt thì liên tục rên rỉ và nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân, nàng khép chặt hai mắt, bờ my tràn đầy xuân ý vẫn còn đang run rẩy, rõ ràng vẫn còn giữ lại dư âm của trận chiến vừa rồi.

- Hừ!

Nghê Thu Nguyệt lười biếng hừ một tiếng:

- Anh tưởng rằng em kinh doanh nhiều năm như vậy mà không có được gì sao? Lúc này tất cả kinh doanh của Cao gia ở Giang Nam Giang Bắc đều nằm trong tay em, cuối tuần không trở về vài ngày là quá bình thường.

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng suy nghĩ miên man, Nghê Thu Nguyệt chợt nhúc nhích thân thể rồi cười nói:

- Anh có phải đang suy nghĩ chúng ta cứ như thế này mãi cũng chẳng tốt, phải không?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, người phụ nữ này đúng là tám mặt lung linh, chuyện gì cũng không giấu được, vì vậy mà hắn không biết phải trả lời thế nào.

- Yên tâm đi, em sẽ không quấn lấy anh, nếu anh chán em thì cứ nói một tiếng, em sẽ tự bỏ đi, cô độc và lặng lẽ là số phận của em.

Nghê Thu Nguyệt nói, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ, Trương Thanh Vân thấy vậy mà trong lòng run lên, đây không phải nàng đang thổ lộ chân tình với mình à?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cắn môi, lúc này mới hiểu rõ ý nghĩ trong lời nói thông minh của Nghê Thu Nguyệt, hắn khó buông tay, nhưng nhìn lại thì thấy rõ thái độ uy hiếp. Đồng thời Nghê Thu Nguyệt cũng thầm ra hiệu, lúc này nàng là người phụ nữ thuộc về mình, chỉ thuộc về mình.

Trương Thanh Vân cúi đầu nhìn thoáng qua người ngọc trong lồng ngực, sau khi trải qua ân ái thì Nghê Thu Nguyệt càng quyến rũ, càng dịu dàng, càng bùng ra khí tức trưởng thành làm người khác giới run rẩy. Tất cả đều giống như bùng ra từ sâu trong xương tủy, dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng đều bị hấp dẫn, đều khó thể kìm nén được. Trương Thanh Vân cũng thừa nhận lúc này mình không thể mở lời từ chối.

- Tạm thời em dừng bày tỏ tâm cơ với anh, tâm tư của em thế nào anh không biết sao? Em yên tâm, em là của anh. Trước nay anh chưa từng nghĩ muốn lợi dụng em, cứ đi một bước tính một bước là được.

Trương Thanh Vân xoa nắn những bộ phận mẩn cảm trên cơ thể mê người của Nghê Thu Nguyệt rồi cười nói, giọng điệu của hắn rất thoải mái, nếu đã khó buông thì đừng nên làm cho chính mình mất vui, như vậy sẽ không tốt.

Lời nói của Trương Thanh Vân rất kiên định. Sau khi trải qua nhiều tình cảnh mưa gió thì hắn đã nhìn thấu rất nhiều thứ, đã sớm biết được tuổi đời trong quan trường. Quan trường có rất nhiều kẻ tung hoành, chỉ cần hắn giữ được những điểm quan trọng thì có gì là đáng ngại?

Anh có thể phong lưu nhưng không được hạ lưu, người có thể đa tình nhưng không được lạm dụng, Trương Thanh Vân không chán ghét Nghê Thu Nguyệt, nếu xét về dung mạo, hơn nữa chủ yếu là kinh nghiệm, còn có gốc gác là một cô nhi phấn đấu vươn lên đến tận lúc này. Hiện nay trong tay nàng đã có rất nhiều thứ, điều này có thể chứng minh nàng là một người đứng vững một phương.

Kiếp trước và cả kiếp này Trương Thanh Vân đã gặp phải rất nhiều người phụ nữ vô sỉ và trầm luân, nhưng Nghê Thu Nguyệt lại là tiên tử so với những kẻ như vậy, mà sự thật cũng chính là như thế. Một người phụ nữ đã có nhiều kinh nghiệm xương máu trong mưa to gió lớn, nàng có tư cách để trở thành người phụ nữ của mình.

- Thật sao? Anh thật sự không bỏ em?

Nghê Thu Nguyệt nhíu mày, trong mắt bùng lên cái nhìn hưng phấn, không phải là cuồng nhiệt nhất thời, mà rất thật sự. Nghê Thu Nguyệt đã qua độ tuổi vui sướng nhất thời nhưng lời nói của Trương Thanh Vân quả thật rất đáng quý đối với nàng, vì trước nay nàng chưa từng được sống trong thế giới thật của chính mình.

- Hì hì, cũng không nên suy nghĩ sâu xa như vậy làm gì.

Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn cười rồi ôm lấy Nghê Thu Nguyệt và khẽ ngiêng người. Hai người trán đối trán, môi kề môi.

- Nhưng phải thay đổi cách xưng hô, hơn nữa sau này chúng ta phải giữ vững khoảng cách.

Trương Thanh Vân dùng giọng xảo quyệt nói.

Nghê Thu Nguyệt gật đầu, tâm hoa nở rộ, chuyện nàng lo lắng nhất đã không xảy ra, vì vậy mà liên tục cười khanh khách. Lúc này vẻ mặt nàng rất sảng khoái và vui vẻ, khoảnh khắc này nàng giống hệt như một tiểu cô nương.

- Em.

Trương Thanh Vân gọi một tiếng.

- Anh làm sao vậy?

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng kinh hãi nói:

- Đau anh!

Trương Thanh Vân khẽ nói, vừa rồi Nghê Thu Nguyệt duỗi chân đụng phải vị trí mà trước đó Triệu Giai Ngọc đã giẫm giày lên, cơn đau bùng lên làm Trương Thanh Vân mờ cả mắt.

Nghê Thu Nguyệt vội vàng vén chăn lên, nàng ngồi đậy chụp lấy chân phải của Trương Thanh Vân:

- Ui da, sao anh lại để thế này, máu đọng lại rồi. Đợi chút, em đi lấy thuốc cho anh.

Nghê Thu Nguyệt rất nhanh chân nhanh tay, nàng bôi thuốc cho Trương Thanh Vân với vẻ mặt như một người vợ hiền, rất dịu dàng, chốc chốc còn dùng miệng thổi sợ Trương Thanh Vân bị đau. Trương Thanh Vân cứ ngồi vậy nhìn Nghê Thu Nguyệt, trong lòng hắn dần xuất hiện cảm giác nhu tình mật ngọt, đây là người phụ nữ của mình sao? Nàng vì mình mà trở thành một người đàn bà, cái quý giá nhất cũng cho Trương Thanh Vân, không phải người phụ nữ của hắn thì của ai? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mê man.

Trong khoa giám sát số ba, Trương Thanh Vân vừa mới đến văn phòng đã nhận được điện thoại của Vi Cường, hai người hàn huyên với nhau vài câu.

- Thanh Vân, giúp tôi một chuyện được không?

Trương Thanh Vân trong lòng khẽ động, hắn nói:

- Chuyện gì vậy? Cậu mà cũng cần tôi hỗ trợ sao?

Vi Cường nở nụ cười xấu hổ:

- Là thế này, cục trưởng Chu hy vọng cậu có thể giữ hồ sơ vụ án kia lại vài ngày, như vậy có được không?

- Hừ! Cục trưởng Chu là gì? Phòng giám sát chúng ta phải nghe theo lời của công an Thành Đô à?

Trương Thanh Vân cười nói.

- Không phải, không phải, vậy cậu nể mặt tôi, nể mặt tôi được không?

Vi Cường la lên.

- Được, vài ngày thì tốt, cậu nói đi, muốn mấy ngày?

Trương Thanh Vân nói.

- Ba ngày, ba ngày là đủ!

Vi Cường vỗ ngực nói, hắn lập tức ồ lên:

- Không phải cậu cũng có tâm tư gì đấy chứ?

Trương Thanh Vân cười ha hả, xem ra Vi Cường cũng đã bắt đầu sử dụng tâm cơ, nhưng lại mở lời chọc ghẹo:

- Tôi quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Nếu làm không tốt thì người ta sẽ nói tôi quấy nhiễu tư pháp, tội danh này mà chụp lên đầu thì cũng không phải nhẹ.

- Ha ha!

Vi Cường nở nụ cười ngây ngô, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Cứ chờ xem, sẽ có kịch hay, muốn kéo cục công an Thành Đô chúng ta chịu tội thay sao? Con bà nó đúng là không có mắt.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân mới duỗi lưng mệt mỏi, hắn cảm thấy đã khống chế tất cả rất tốt. Hèn gì ở Ung Bình Hoàng Tung Sơn suốt ngày chỉ biết cười ha hả nhưng tất cả các lãnh đạo khác phải chạy cuống cuồng, trước kia Trương Thanh Vân tưởng rằng Hoàng Tung Sơn không có bối cảnh nên mới luyện ra tâm cơ như vậy, thì ra đây cũng là một kinh nghiệm được rèn luyện qua năm tháng.

Thì ra khi khống chế được tất cả thì con người sẽ trở nên hào sảng và thoải mái, hắn lại nghĩ về lời nói của Vũ Đức Chi mà càng cảm thấy có đạo lý, làm người phải hồ đồ mới tốt. Lúc này Trương Thanh Vân không biết cục công an Thành Đô đang làm gì, nhưng hắn biết rõ tên Vương Quyền đã xong đời.

Lý do rất đơn giản, những cán bộ nắm trong tay vài chục triệu đồng thì có mấy tên sạch sẽ? Hơn nữa tên Vương Quyền kia lại còn khá trẻ, người này giàu nhanh đến mức kẻ khác giật mình. Điều này cũng khong trách hắn không khơi thông quan hệ, rõ ràng Vương Quyền có rất nhiều mối liên quan trong công an Thành Đô, nhưng dù quan hệ khăng khít thế nào thì cũng không thể so sánh được với chiếc mũ ô sa đang đội trên đầu.

Dưới áp lực của chiến tích và mũ ô sa thì những anh em của Vương Quyền trong cục công thành đô cũng phải vung dao mổ xẻ. Rõ ràng Vương Quyền quá kiêu ngạo, cuối cùng cũng khó tránh khỏi rớt đài, hắn không có cái tâm kinh sợ thì chắc chắn cách ngày chết không xa.

- Trong vấn đề này có một điều rất quan trọng, Diêu Khách Kỳ chính là em vợ của cục trưởng cục công an Thành Đô Chu Quốc Lập.

Trương Thanh Vân ngồi trên ghế lẩm bẩm nói, hắn đã bày ra thế cờ cơ bản và những điều này chính là tổng kết của cả bàn cờ. Tất cả mưu kế có tính là thành công hay không phải dựa vào vấn đề hạch tâm, hơn nũa còn phải chi tiết. Trương Thanh Vân hắn đang nghĩ như vậy.

Vài ngày sau đài truyền hình Giang Nam phát tin, cục công an Thành Đô và cục công an tỉnh Hải Tây đã liên kết với nhau để phá một vụ án buôn lậu sản phẩm điện tử với quy mô chưa từng có. Số tiền liên quan đến vụ án rất cao, đạt đến con số vài trăm triệu nhân dân tệ, kẻ tình nghi lớn nhất đã bị bắt, vụ án đang được thẩm tra.

Trong đó số quan chức tỉnh liên quan đến vụ án là tám người, kẻ đứng đầu là Vương Quyền. Một hòn đá ném xuống hồ làm bùng lên hàng ngàn con sóng, toàn bộ tỉnh ủy Giang Nam và dân chúng đều chằm chằm vào sự kiện lần này, đặc biệt là giới quan trường thần hồn nát thần tính, tất cả đều chấn động.

Cao Khiêm mở cuộc họp khẩn cấp của phòng giám sát, hắn ra lệnh khoa giám sát số ba phải điều tra lại vụ án bệnh viện y khoa đại học Giang Nam. Vì lúc này dù là truyền thông hay nhân dân đều coi Vương Quyền là yêu ma quỷ quái, lúc này nếu chuyện hắn đưa người đến đánh bác sĩ bị dìm xuống thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ dội nước lên người.

Sau khi Trương Thanh Vân nhận được mệnh lệnh của Cao Khiêm thì nhanh chóng phối hợp với công an Thành Đô, dưới áp lực của những nhân viên cảnh sát thẩm vấn hạng nặng thì Vương Quyền cũng đã tan vỡ. Hắn thừa nhận chính mình giả tạo bệnh án, đồng thời cũng khai nhận trước khi đưa con đến bệnh viện thì đã rơi vào tình cảnh khó thể cứu chữa, lúc này hắn đã là ngựa cùng đường.

Sau khi giải phẫu thất bại, Vương Quyền muốn trả thù vì hắn yêu cầu bệnh viện bồi thường số tiền lớn nhưng bị từ chối, hắn cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Chân tướng của vụ án bệnh viện y đại học Giang Nam đã rõ ràng, phòng giám sát nhanh chóng đưa báo cáo lên văn phòng tỉnh ủy, khoảnh khắc sau tất cả các kênh thông tin truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin. Truyền thông làm việc thường thích thêu hoa trên gấm, giội nước vào tuyết và đánh rắn dập đầu.

Vì hai vụ án buôn lậu và bệnh viện y Giang Nam bức dây mộng rừng mà các lãnh đạo tỏ ra đặc biệt coi trọng, trong quá trình thẩm tra xử lý vụ án cũng có các cán bộ ngoài cấp sở và cán bộ của sở kỷ luật. Phó chủ tịch thường vụ Thành Đô là quan chức lớn nhất rơi đài, sau khi hắn rớt đài thì những bàn tay vô hình phía sau bắt đầu phát huy tác dụng, vụ án dần được đưa vào quên lãng.

Cục công an thành phố Thành Đô, đồn công an phường Kim Thủy và phòng giám sát tỉnh ủy đã biểu hiện xuất sắc trong vụ án lần này và được các lãnh đạo tỉnh ủy hết sức khen ngợi. Cục trưởng cục công an Thành Đô Chu Quốc Lập, đồn trưởng đồn công an phường Kim Thủy Diêu Khách Kỳ, chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy Cao Khiêm, và phó phòng giám sát kiêm trưởng khoa giám sát số ba Trương Thanh Vân đều được khen thưởng.

Trong một phòng vip ở tầng cao nhất của nhà hàng quốc tế cao cấp nhất Giang Nam, nơi đây là chốn ăn chơi cực kỳ xa hoa, hôm nay bầu không khí rất náo nhiệt. Cục công an Thành Đô tổ chức yến tiệc mừng công ở nơi đây, Trương Thanh Vân là một khách quý được mời.

Chu Quốc Lập hôm nay nhìn rất có sức sống, không từ chối bất lời mời nào. Vi Cường cũng rất cao hứng, hắn nâng chén với tất cả mọi người, bầu không khí trong phòng cực kỳ thoải mái và vui sướng.

- Thanh Vân, anh em ta cùng cụng ly, tôi cũng không muốn nói lời dư thừa. Vi công tử cũng là bạn của tôi, cám ơn anh đã rút đao tương trợ.

Chu Quốc Lập mặt hồng như lửa, hắn nâng chén mỉm cười với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nở nụ cười rụt rè, hắn cụng ly với Chu Quốc Lập rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn nở nụ cười mà không nói lời nào.

Vi Cường đến vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân, hắn cười hì hì nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Anh em đã đủ sảng khoái, chúng ta tiếp tục.

- Chậc chậc, bằng khen của lãnh đạo, thật sự rất oai, xem ra không bao lâu nữa sẽ được đề bạt rồi, trâu bò thật!

- Cậu cũng không phải như vậy sao?

Trương Thanh Vân cười nói, sau một khoảng thời gian nữa Vi Cường sẽ rời văn phòng cục công an thành phố, chức vị đồn trưởng khu Kim Thủy đã nằm trong tay hắn. Vì lý do lý lịch mà Diêu Khách Kỳ cũng không nên lộ mặt quá nhiều.

Trương Thanh Vân và Vi Cường cụng ly, Vi Cường cười hì hì nói;

- Cảm giác vì nhân dân phục vụ đúng là rất tuyệt, khó trách cha tôi ngày nào cũng công tác mà không muốn nghỉ, trước kia ông ta bảo tôi ngốc, bây giờ cũng hiểu được vài phần.

Trương Thanh Vân cười ha hả, lời nói của Vi Cường có rất nhiều ý nghĩa, có thể nói ra những lời như vậy rõ rang không phải dễ. Nếu Vi Cường lăn lộn thêm vài năm, khi đào chín thì thái độ phục vụ nhân dân sẽ rất tốt.

Trương Thanh Vân cùng nói chuyện với Vi Cường mà Chu Quốc Lập thì âm thầm đánh giá Trương Thanh Vân, hắn là cán bộ lãnh đạo của công an, tất nhiên ánh mắt phải độc đáo. Hắn biết Trương Thanh Vân không phải kẻ tầm thường, dù hắn không nhận ra được chính mình là quân cờ của Trương Thanh Vân nhưng mơ hồ sinh ra cảm giác cẩn thận.

Trương Thanh Vân nhìn có vẻ khá trẻ, hơn nữa còn biết cách nắm giữ nhân tính, tương lai há có thể giới hạn? Chu Quốc Lập rất tán thưởng sự tỉnh táo và ẩn giấu tâm tư của Trương Thanh Vân, chuyện lớn xảy ra mà trên mặt không có chút kích động và nhiệt tình, rõ ràng thâm sâu khó lường.

Tất nhiên đối vối một Chu Quốc Lập am hiểu đạo quan trường cũng sẽ không quá phận lấy lòng Trương Thanh Vân. Trên quan trường phải chú ý hòa hợp, làm gì cũng phải coi trọng sự tự nhiên, nếu quá lộ liễu thì người khác sẽ xem nhẹ chính mình, hơn nữa cũng sẽ bị người ta lấy đó làm cái cớ.

Làm quan đến cấp sở thì tất cả mọi người đều phải giấu kín tất cả quan hệ của mình, mọi người bàn bạc trên mặt bàn tuy không khui ra nhưng phải hiểu ngầm lẫn nhau. Bất kỳ làm chuyện gì cũng phải biết tự động tiến thối, trong lòng hiểu rõ là được.

Tình cảnh hôm nay rõ ràng rất tốt, người ta đã đến làm khách quý của bữa tiệc mừng công, như vậy cũng không đường đột, hơn nữa còn có thể kéo gần quan hệ. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì trên tỉnh có người cũng tốt, tin tức chính là những phương diện quan trọng không nói nên lời giữa các quan chức.

Chu Quốc Lập có tâm tình như vậy, chẳng lẽ Trương Thanh Vân lại không? Cục công an dù sao cũng là ban ngành quá quan trọng, cục công an Thành Đô lại càng đặc biệt. Trương Thanh Vân hắn có thể mở rộng con người ở nơi đây, ít nhất cũng có rất nhiều trợ giúp cho tương lai.

Chu Quốc Lập và Trương Thanh Vân có tâm tư như vậy nên bầu không khí ngày càng hòa hợp, hai người uống thêm vài chén rượu rồi bắt đầu trò chuyện về bữa tiệc mừng công lần này.

Trương Thanh Vân chạy dọc xe theo bờ sông để về nhà, hắn cảm thấy chưa bao giờ tốt như hôm nay. Hắn cảm giác chính mình đã trưởng thành hơn, đã có nhiều hiểu biết về quan trường, rõ ràng thứ gì cũng có thể biến đổi và căn bản là không đổi. Lợi ích lúc nào cũng tồn tại vĩnh hằng, dù là kẻ nào cũng không thoát khỏi guồng quay này, Trương Thanh Vân không thể mà người khác cũng không.

Trên quan trường rất khó nói đúng sai, khó thể nói chính nghĩa và tà ác. Ví dụ như Vương Quyền, tất cả tiền bạc của tên này đều lấy được từ buôn lậu, sao nhiều năm như vậy mà cục công an không điều tra? Sao lại không ra tay?

Sự hòa hợp cũng không phải chỉ là một tư tưởng trên quan trường, phải làm thế nào để kẻ khác quán triệt tư tưởng của mình chính là một nghệ thuật. Chỉ có cao thủ mới biết vận dụng linh hoạt điều này, dù anh có mạnh thì một tay cũng khó lên non, ba tay chụm lại nên hòn núi cao.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv