Bố Y Quan Đạo

Chương 184: Ăn xương mới biết mùi tủy



Trương Thanh Vân nhốt mình trong phòng mà không dám ló đầu ra ngoài, không phải không dám mà những tình cảnh hoang đường phát sinh tối qua làm hắn cảm thấy mất tập trung, cũng không biết phải xử lý sao với đoạn nghiệt duyên vừa rồi.

Đêm qua Nghê Thu Nguyệt nói rất nhiều, nàng giống như một xử nữ bị gả vào chốn thâm cung, tất cả những oáng giận chôn sâu trong lòng đều được thổ lộ. Trương Thanh Vân nghe lời nói của nàng, những tình cảnh điên khùng khi một người phụ nữ tưởng rằng chính mình được đi vào trong ổ phượng hoàng. Hắn đồng tình với Nghê Thu Nguyệt nhưng trong lòng lại càng mê man.

Trương Thanh Vân biết rõ Nghê Thu Nguyệt đã cuốn lấy mình, ăn thịt mới biết mùi thơm, ăn xương mới biết tủy ngon, sau này chắc chắn sẽ không thoát khỏi phiền toái.

Trương Thanh Vân càng suy nghĩ càng đau đầu, hắn không biết phải làm sao cho phải, hắn rõ ràng đã ném thế chủ động cho Nghê Thu Nguyệt.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy may mắn, hắn không trêu chọc phải một người phụ nữ lấy tình cảm làm chủ đạo, không phải loại người ồn ào nói chết nói sống, nếu không hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng được. Chủ đề nữ sắc lúc nào cũng vĩnh viễn tồn tại trong quan trường, quan viên "bao" phụ nữ, quan hệ với nhiều phụ nữ bên ngoài, loại này có rất nhiều.

Nhưng người trong vòng quan trường cũng biết phụ nữ không thể tùy tiện chơi bời, nếu là loại phát sinh quan hệ sẽ mở rộng miệng la làng, nếu là loại cố sống cố chết níu kéo thì hoàn toàn giống như một quả bom hẹn giờ, một ngày nào đó sẽ nổ tung. Khi quan hệ xong thì tất cả thế giới đều biết, số quan viên gặp nạn trên biển dục không phải là ít.

Nhưng dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rất khó xử, Nghê Thu Nguyệt không phải loại tầm thường. Trước tiên, chồng nàng là lãnh đạo trực tiếp của Trương Thanh Vân, hơn nữa Cao Khiêm còn có ý đồ tra xét, đáng sợ hơn Nghê Thu Nguyệt lại là người của Cao gia, nếu xảy ra vấn đề thì Trương Thanh Vân hắn sẽ bị ăn sạch không chừa xương.

- Cốc, cốc!

Những tiếng đập cửa vang lên rất khẩn cấp, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy mời vào.

- Ủa, trưởng khoa Trương, sao mắt anh hôm nay giống gấu trúc thế?

Người đi vào là Hoàng Diêu.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Không có gì, tôi qua uống chút rượu, ngủ muộn quá.

Hoàng Diêu dùng ánh mắt ngi ngờ nhìn Trương Thanh Vân rồi nháy nháy mắt:

- Này, trưởng khoa Trương, không phải anh thất tình đấy chứ?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn lại nghĩ đến tình cảnh kiều diễm tối qua, vẻ mặt đỏ ửng. Hoàng Diêu nghĩ rằng mình đoán trúng, nàng vỗ tay nói:

- Hì, quá đúng...

Hoàng Diêu vừa nói được một nửa thì đột nhiên ngậm miệng, nàng ho khan hai tiếng xấu hổ. Người ta thất tình mà mình còn cào ra, không phải đang xát muối lên vết thương của trưởng khoa sao?

- Không nên đoán mò, có chuyện gì sao?

Trương Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề.

Hoàng Diêu nghiêm mặt nói:

- Chủ nhiệm Cao mời anh đến văn phòng.

Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt rất mất tự nhiên, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Trương Thanh Vân lật hồ sơ trong tay nhưng cũng không nhìn thấy được dù chỉ là một chữ. Hắn ngồi đối diện với Cao Khiêm, hai người đang đàm luận về vấn đề chữa cháy những sự cố trong vụ án. Vấn đề nằm ở khoa y của bệnh viện trực thuộc đại học y đệ nhất trong Giang Nam, sau một ca phẫu thuật thất bại thì người nhà bệnh nhi kêu gọi thêm một đám du côn đến bệnh viện gây náo loạn, đánh một vị bác sĩ trực tiếp tham gia mổ phải trọng thương.

Hơn nữa người trực tiếp tham gia mổ này lại chính là giáo sư của khoa y bệnh viện đại học Giang Nam, vì vậy mà động tĩnh lần này quá lớn, hàng loạt sinh viên tham gia náo động và bắt đầu những phương pháp du côn. Những ban ngành tương quan phải tung người đàn áp và xử lý mới ép chuyện lần này xuống mức thấp nhất.

Nhưng lần này chính quyền lại chính thức tạo ra một con thiêu thân, phó chủ tịch thường vụ thành phố Thành Đô đi đến thăm bệnh viện y đại học Giang Nam, sau khi nói vài câu lại nhắc đến sự cố phẫu thuật vừa qua, nói rằng bệnh viện phải gánh chịu trách nhiệm. Một câu nói kia giống như thùng xăng đổ vào trong đống than ngún khói, cũng vì vậy mà lửa bốc lên tận trời, tất cả sinh viện đại học y khoa Giang Nam đều tập trung biểu tình trước cổng trụ sở ủy ban tỉnh Giang Nam, căn bản không thể nào dàn xếp được.

Lãnh đạo tỉnh ủy giận dữ rồi nhanh chóng sử dụng biện pháp, cục công an, bộ đội đều phải ra mặt bảo đảm trị an, sở tuyên truyền cũng vào cuộc để làm sáng tỏ vấn đề, vì vậy mà sự việc cũng dần lắng xuống. Lúc này đã bắt đầu quá trình xem xét sự cố, lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị phòng giám sát xuống điều tra tình hình, bắt những kẻ có liên quan, sau đó phải xử lý thật nghiêm.

- Thanh Vân, thế nào? Vụ án này chuẩn bị được đưa sang khoa số ba, cậu có lòng tin không?

Cao Khiêm nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng rồi lại phát hiện ra mình đang thất thố, hắn giương mắt nhìn Cao Khiêm mà trong lòng bùng lên cảm giác quái dị. Hắn thấy Cao Khiêm vẫn rất âm nhu, thì ra người này căn bản không thích nữ sắc, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy nổi da gà. Hắn lập tức nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, vì vậy mà trong lòng nóng lên hôi hổi, sau đó cũng vội vàng ổn định tâm thần đặt tất cả tâm tư lên vụ án.

- Chủ nhiệm Cao, vụ án này có vẻ khó giải quyết, tôi nghe nói cơ quan kiểm sát cũng đã tham dự, chúng ta nên xem xét lại có nên chờ đợi một khoảng thời gian hay không. Nếu bọn họ xử lý có kết quả thì sau đó chúng ta mới ra tay xem xét.

Trương Thanh Vân cẩn thận nói.

- À, những gì cậu nói lại có vẻ không ổn, chúng ta là phòng giám sát của tỉnh ủy, phải có tính độc lập, dù đơn vị nào tham gia thì chúng ta phải có được trước tình huống mới tốt. Lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy năm lần bảy lượt bắt chúng ta kiểm tra nghiêm khắc, chúng ta sao có thể dây dưa được?

Cao Khiêm nói.

Trương Thanh Vân đã hoàn toàn ngây ngốc, điều quan trọng trong vụ án này chính là ca phẫu thuật. Đây chẳng qua cũng chỉ là một sự cố trong phẫu thuật, tình tiết có chút nhẹ, chỉ là sự cố bình thường nhưng hệ lụy của nó lại quá lớn, phải dùng dao chém vài người mới có thể yên lòng dân được.

Lúc này phòng tư pháp thành phố Thành Đô đã tra rõ vụ án, phòng giám sát lại tiếp tục can thiệp thì rõ ràng quá khó hiểu. Lỡ may bị người ta cắn ngược lại, nói phòng giám sát quấy nhiễu công tác thì chẳng phải rất bất lợi sao?

Phòng giám sát là đơn vị trực thuộc văn phòng tỉnh ủy, bất kỳ khoảng thời gian nào cũng phải bảo vệ hình tượng của chính mình. Phương pháp tốt nhất lúc này chính là án binh bất động vì chắc chắn sở tư pháp sẽ làm tốt mọi chuyện, sau đó mới xem xét lại, Cao Khiêm nói như vậy thì rõ ràng đang ép người.

...

Khi từ trong văn phòng Cao Khiêm đi ra, Trương Thanh Vân cảm thấy hai chân nhẹ bẫng. Tối qua uống rượu đến nửa đêm, từ nửa đêm đến sáng lại là ba trận chiến, thân thể đã sinh ra cảm giác ăn không tiêu, cũng vì vậy mà khó giữ được tinh thần.

Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ, nếu động vào vụ án này thì Thành Đô sẽ sinh ra chấn động. Dân chúng lúc này sao hung hăng như vậy, dám tụ tập lưu manh đánh bệnh viện đầu đàn trong tỉnh à? Nhưng người đã bị đánh trọng thương mà cục công an chạy đi đâu mất rồi?

Trương Thanh Vân nghĩ đến cục công an thì trong lòng khẽ động, đúng, vụ án này có thể bắt tay từ cục công an. Trương Thanh Vân có manh mối mà tinh thần phấn chấn, hắn tiến vào văn phòng nghiên cứu hồ sơ.

Bệnh viện của đại học y Giang Nam nằm ở phường Kim Thủy, đây là địa phương phồn hoa nhất Thành Đô. Đến trưa, Trương Thanh Vân ngủ một giấc rất ngon lành, đầu giờ chiều hắn dẫn theo Vương Tề rồi lái xe phóng về phía đồn công an phường Kim Thủy.

Khi hai người đi đến trụ sở đồn công an phường Kim Thủ thì lập tức nghe thấy bên trong vang lên tiếng người náo loạn, Trương Thanh Vân nhướng mày rồi gật đầu với Vương Tề, hai người vội vàng bước đi nhanh hơn.

- Sao các anh không cho chúng tôi phỏng vấn? Sao các anh không cho chúng tôi phỏng vấn?

Khi Trương Thanh Vân và Vương Tề đi vào đại sảnh thì đã nghe đơợc những âm thanh ồn ào của phụ nữ, một nữ phóng viên đang cầm micro, đi theo phía sau là một gã quay phim, cô gái phóng viên đang la hét.

- Xin lỗi đồng chí phóng viên, cục trưởng Diêu của đồn chúng tôi đã từng tuyên bố với bên ngoài rồi. Lúc này căn cứ vào chỉ thị của thị ủy Thành Đô, chúng tôi tạm dừng tất cả các quan hệ với bên ngoài, đợi đến khi sự việc kết thúc thì các anh chị hãy đến phỏng vấn được không?

Một cảnh sát trung niên dùng giọng khách khí nói.

- Không được, các anh không cho phỏng vấn là hành vi phi pháp, dân chúng có quyền biết rõ chân tướng vụ việc.

Nữ phóng viên lập tức mở miệng mà không buông tha.

Dù cô phóng viên có nói thế nào thì tên cảnh sát kia cũng từ chối nhưng không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, rõ ràng hắn cũng đang cố gắng chèo chống. Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính hắn cũng khó thể công tác, vì vậy phải gật đầu về phía Vương Tề muốn nàng đi lên hỏi rõ chút tin tức.

Vương Tề tiến lên, khoảnh khắc sau đã báo cáo: "Đó là phóng viên đài truyền hình Phương Nam, tên là Chu Gia."

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy khó hiểu, người ta không phải là phóng viên của truyền thông tỉnh Giang Nam, hèn gì mạnh mồm như vậy. Không nể mặt chính quyền thị ủy Thành Đô, tưởng rằng nơi đây là vua nhưng không có vương miện sao?

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân lấy ra xem, vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn sợ rằng có điều gì đó xảy ra vì người gọi đến là Nghê Thu Nguyệt.

Trương Thanh Vân vội vàng nhét điện thoại vào túi mà không tiếp, từng hồi chuông nối tiếp vang lên, cứ như vậy mà tiếp diễn.

- Trưởng khoa Trương, điện thoại của anh kìa? Sao không tiếp? Không phải là chị dâu gọi đến đấy chứ?

Vương Tề ở bên cạnh nói lời chọc ghẹo.

Trương Thanh Vân chỉ biết thở dài một hơi, hắn đi ra ngoài cửa.

- Đồng chí Trương Thanh Vân, sao vừa rồi không tiếp điện thoại, không phải muốn chơi trò phụ tình bạc nghĩa đấy chứ?

Giọng nói yêu kiều của Nghê Thu Nguyệt vang lên.

- Phụt!

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, người phụ nữ này bây giờ nói chuyện đúng là chỉ sợ người khác không nghe thấy, cũng vì vậy mà trái tim Trương Thanh Vân đập lên điên cuồng.

- Không phải, vừa rồi đang họp, trong phòng họp sao có thể nghe điện thoại được?

Trương Thanh Vân vội vàng điều chỉnh tâm tình nói.

- Hừ, ai tin anh được, khi nào thì văn phòng tỉnh ủy họp hành liên tục như vậy?

Nghê Thu Nguyệt nói, gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ lên.

- Không có chuyện gì mà nói dối chắc chắn có gian tình, thành thật khai báo cho em biết, có phải đang chơi đùa cùng cô em nào đó phải không?

Nghê Thu Nguyệt giở giọng trêu chọc.

Trương Thanh Vân xiết chặt trái tim, hắn thầm nghĩ không phải chỉ là phong lưu một đêm thôi à? Sao lúc này lá gan của mình lại nhỏ như vậy? Không ngờ lại bị một người phụ nữ làm cho sợ đầu sợ đuôi, đây là chính mình sao? Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì vội vàng nói:

- Anh còn sức chơi đùa với em gái khác sao? Đêm qua đã bị "tiểu muội" của em hút hết sinh lực, hôm nay hai chân đã mềm nhũn ra rồi, sức đâu mà chơi với chả đùa, đúng là chỉ có em mới nghĩ được như vậy?

Nghê Thu Nguyệt ở đầu dây bên kia nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì gò má chợt đỏ hồng, nàng mắng:

- Anh đúng là sắc lang, đúng là trước kia em không nhìn ra, cũng dám mắng em sao?

Nghê Thu Nguyệt vừa nói được một nửa thì đột nhiên ngậm miệng, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, giửa hai chân rất ngứa, quần lót có cảm giác ươn ướt.

Nghê Thu Nguyệt đỏ mặt đến tận mang tai, nàng nói:

- Em mặc kệ anh thế nào, tối nay em muốn...

- Không được!

Trương Thanh Vân dùng giọng quả quyết nói nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ thế. Nghê Thu Nguyệt là một vưu vật như vậy, ai dám cự tuyệt ân ái với nàng? Nhưng lý trí Trương Thanh Vân tự mách bảo với chính mình, nếu cứ để lần thứ nhất xảy ra thì sẽ có lần thứ hai, cứ như vậy sẽ càng lún sâu, càng phiền phức.

- Hừ! Nếu không thì chiều nay em sẽ lái xe đến tận văn phòng tỉnh ủy đón người.

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng ngang ngược nói. Tiểu muội của nàng bị giam trong thâm cung nhiều năm, lúc này cửa phòng giam đã mở ra, sao có thể khống chế được? Cả ngày hôm nay nàng đều chỉ nghĩ đến những chuyện phát sinh tối qua.

Thật ra Nghê Thu Nguyệt cũng biết có rất nhiều nguy hiểm nhưng tính cách của nàng lại rất to gan, nàng tin có thể quấn xiết lấy Trương Thanh Vân. Nàng muốn truyền bá tư tưởng này cho Trương Thanh Vân, để hai người cùng hiểu lòng nhau, để giải tỏa tất cả, sau này sẽ còn hạnh phúc lâu dài. Trương Thanh Vân cũng thầm thở dài một hơi, hắn biết rõ hôm nay nếu không đồng ý với nàng thì không được. Đột nhiên trong đầu Trương Thanh Vân lóe lên một ý nghĩ, hắn nói:

- Không phải năng lực của em rất lớn sao? Lúc này anh có chút phiền phức, em giúp anh xử lý thì sẽ phục tùng mệnh lệnh.

Trương Thanh Vân cũng lập tức nói tên của phóng viên đài truyền hình Phương Nam cho Nghê Thu Nguyệt, để xem nàng có biện pháp đuổi cô phóng viên kia đi, đừng làm mất thời gian của chính mình hay không. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Được rồi, chỉ là chút việc cỏn con, anh cứ chờ xem, năm phút sau sẽ thành công. Anh nhớ rõ đã thiếu nợ em một phần nhân tình đấy nhé.

Nghê Thu Nguyệt cười nói, nàng vừa nói được nửa câu thì Trương Thanh Vân đã cúp điện thoại. Lực sát thương của người phụ nữ này quá lớn, hắn sợ mình sẽ không khống chế được, ảnh hưởng đến công tác cũng không tốt.

Khi Trương Thanh Vân về đến đại sản thì Vương Tề cũng tiến lên chào đón, nàng nói:

- Hì hì, rất kỳ quái, nữ phóng viên kia đã thu dọn và bỏ đi, xem ra cục công an phường Kim Thủy cũng nói chuyện rất tốt.

Trương Thanh Vân cười cười nhưng trong lòng khẽ chấn động, người phụ nữ Nghê Thu Nguyệt này quá lợi hại, chỉ cần tắt điện thoại chưa đến hai phút mà nàng đã xong chuyện. Xem ra Nghê Thu Nguyệt kinh doanh nhiều năm, năng lực có được cũng không phải nhỏ.

Khi không còn gì cản trở thì Trương Thanh Vân thấy viên cảnh sát kia vẫn đứng chỗ cũ, vì vậy hắn vội vàng tiến lên chào hỏi.

Người này có lẽ vừa rồi chống đỡ với nữ phóng viên quá mệt mỏi mà đang liên tục lau mồ hôi trán, khi tiếp nhận giấy giới thiệu công tác của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt hắn có chút biến đổi.

- Thật xin lỗi, trưởng khoa Trương, cục trưởng Diêu hôm nay không có trong đồn, mời anh hôm khác quay lại.

- Cục công an không còn ngươi nào cai quản sao? Nếu không có anh ấy ở đây thì gặp ai được?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Vẻ mặt viên cảnh sát trung niên chợt biến đổi, hắn nói:

- Chúng tôi rất coi trọng cán bộ tỉnh ủy, nhưng nếu không có cục trưởng thì không thể nói rõ tất cả tình huống được.

Trương Thanh Vân híp mắt, trong lòng cảm thấy bực bội. Người này đã làm trò với phóng viên, hơn nữa còn dối trá với người của phòng giám sát, xem ra đồn công an phương Kim Thủy cũng có chút dự tính trước.

- Đồng chí, hy vọng anh có thể phối hợp công tác với chúng tôi, đồn trưởng Diệu không có ở đây cũng chẳng sao, chúng tôi chỉ hỏi vài lời mà thôi. Ngày mà bệnh viện y đại học Giang Nam xảy ra chuyện thì đồn trưởng Diêu của các anh có mặt ở hiện trường hay không?

Vẻ mặt viên cảnh sát trung niên trở nên trì trệ, hắn biết rõ kẻ khác đã bắt đầu giở giọng. Khi còn chưa kịp mở miệng thì có một người đang đi xuống cầu thang. Người này khá lớn tuổi, bộ dạng phúc hậu nhưng không mặc đồng phục cảnh sát, viên cảnh sát trung niên thấy vậy thì mừng rỡ tiến lên chào đón:

- cục trưởng Tôn, anh đến rất đúng lúc, hai vị này là cán bộ phòng giám sát, anh xem...

Viên cảnh sát trung niên vừa mở lời vừa nhìn về phía Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Trưởng khoa Trương, đây chính là phó cục trưởng Tôn cục công an thành phố Thành Đô. Hôm nay anh ấy đến đây chỉ đạo công tác đồn công an phường Kim Thủy, tình hình cụ thể thế nào thì hai anh có thể trao đổi với nhau.

Trương Thanh Vân vội vàng đưa giấy giới thiệu công tác đến và nói rõ ý định. Cục trưởng Tôn híp mắt nhìn, hắn giương mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Việc này không có liên quan đến cục công an, anh phải đến viện kiểm sát và đại học y mà khảo sát tình huống.

Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, người này xem ra có thói quen lãnh đạo ở Thành Đô, phòng giám sát đến kiểm tra ai thì hắn có quyền chỉ định được sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức nói:

- Cục trưởng Tôn, cũng không thể nói như vậy được. Phòng giám sát là phòng giám sát, những ban ngành liên quan chúng tôi đều phải kiểm tra, mong anh hiểu dùm cho.

- Đồng chí Trương, anh cũng đừng nói giọng quan với tôi như vậy. Tôi rất quen chủ nhiệm Cao của các anh, công an tỉnh cũng đã từng có chỉ thị với chúng tôi về vấn đề này, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến vụ án.

Cục trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng rồi nói, hắn có vẻ đã mất kiên nhẫn. Chỉ là một trưởng khoa mà dám giở dọng, chẳng lẽ tự xem mình là lãnh đạo rồi sao?

- Nếu vậy thì được, tôi về sẽ báo cáo lên lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy tình hình thực tế. Việc này anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, trong bệnh viện đại học y Giang Nam xảy ra đánh nhau, cục công an Kim Thủy của các anh ở rất gần mà không liên quan sao? Hơn nữa phòng giám sát đến kiểm tra các anh lại thoái thái trách nhiệm, xem ra phòng giám sát của tỉnh ủy cũng không làm gì được các anh.

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Anh.

Vẻ mặt cục trưởng Tôn chợt phát lạnh, hắn dùng ánh mát oán hận nhìn Trương Thanh Vân rồi quay đầu nhìn viên cảnh sát bên cạnh nói:

- Anh lập tức gọi điện thoại cho bí thư tỉnh ủy Trương, tôi muốn báo cáo về thái độ ngang ngược của phòng giám sát, tùy ý can thiệp vào công tác của cục công an.

Trương Thanh Vân cười lạnh nhìn cục trưởng Tôn, trong lòng thầm nghĩ kẻ này đang phô trương thanh thế, dù hắn có quan hệ với bí thư Trương, nếu lúc này dám gọi điện thì không phải đã để lộ ra sao? Những vị quan tiến lên đến cấp thành phố thì thường là những kẻ có bối cảnh và đều giữ kín như bưng, nếu hắn có quan hệ với bí thư Trương thì phòng giám sát tỉnh ủy đến không phải chỉ cần gọi đến lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy là được sao? Dù là như vậy cũng phải có báo cáo chính thức, sao có thể gọi điện cho bí thư Trương là xong chuyện được?

Cục trưởng Tôn thấy Trương Thanh Vân không chút lo sợ thì đồng tử trong mắt chợt co rút, rõ ràng trưởng khoa Trương trước mặt cũng không phải bù nhìn giấy. Chiêu thức đe dọa đã không dùng được nhưng rõ ràng hắn cũng mất hết mặt mũi. Một lúc lâu sau hắn mới móc điện thoại rồi bấm số, sau đó còn dùng tay che chắn giống như sợ Trương Thanh Vân nghe thấy được.

- Hì hì, không phải anh muốn tìm đồn trưởng phường Kim Thủy sao? Năm phút nữa bọn họ sẽ đến.

Cục trưởng Tôn nở nụ cười âm hiểm nói, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, ánh mắt lộ ra vẻ nghiềm ngẫm.

Vương Tề vội vàng kéo vạt áo Trương Thanh Vân rồi nói:

- Trưởng khoa Trương, nếu không có gì thì chúng ta về trước, em thấy ở đây không được tốt lắm.

Trương Thanh Vân khoát khoát tay với Vương Tề tỏ ý không cần phải sợ, hắn thật sự không tin vị cục trưởng Tôn có thể làm gì được phòng giám sát. Nếu chuyện này gây ra náo loạn thì chính Trương Thanh Vân chắc chắn cũng phải chịu phê bình.

Nhưng nếu đưa lên văn phòng tỉnh ủy thì lãnh đạo sẽ nghĩ sao về cục công an Thành Đô? Sợ rằng vị cục trưởng Tôn này cũng phải cuốn gói ra đi.

Vài phút sau có vài chiếc xe phóng vào đồn công an phường Kim Thủy, vài tiếng két vang lên, tất cả đều dừng bên ngoài, cửa xe đồng thời mở ra, vài người bên trong bước xuống.

- Ai vậy, ai vậy, lão Tôn? Con bà nó, ai đám động vào cục công an?

Một tên công an hét toáng lên, đám người lập tức tiến vào đại sảnh.

- Là kẻ nào gây chuyện? Ủa, lão Tôn cũng có ở đây à? Sao lại có kẻ nào dám gây chuyện?

Lại là âm thanh khi nãy chợt vang lên, Trương Thanh Vân thấy rõ người đến thì không nhịn được phải cười thầm. Hắn còn tưởng rằng cục trưởng Tôn kia có chiêu gì, thì ra cũng đi đường hạ lưu, rõ ràng gọi điện kéo Vi Cường đưa thêm vài tên cảnh sát đến gây rối.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv