Bố Y Quan Đạo

Chương 168: Sống với con nhà quan là oan gia



Trương Thanh Vân mơ màng từ trên giường bò dậy, hắn xoa mắt nhìn Vi Cường, sau đó cố gắng lắc đầu cho thanh tĩnh.

- Anh đang mặc quần áo kiểu gì vậy? Hừ!

Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, Vi Cường mặc quần áo quả nhiên quá đáng, áo khoác hiệu Versace, cũng không biết làm thế nào mà tóc rối bù, một chiếc kính râm che nửa gương mặt, một chiếc quần jean mà Trương Thanh Vân xem xét một lúc lâu cũng không rõ nhãn hiệu, nhưng biết chắc là hàng Nhật Bản. Cách ăn mặc của Vi Cường đã hoàn toàn vượt xa những gì ngày thường Trương Thanh Vân hay thấy.

- Có gì không ổn sao? Chúng ta đi chơi, không phải đi họp thị ủy, cần gì phải mặc tây phục.

Vi Cường hừ một tiếng nói.

- Anh mặc quần áo thế này sao có thể đi ra trường? Anh là cán bộ đảng, dù sao cũng phải chú ý một chút chứ?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói, hắn đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Sau khi vệ sinh xong thì Trương Thanh Vân quay trở về phòng khách. Lúc này Vi Cường đã thay đổi lại quần áo, ít nhất cũng không mặc một chiếc áo đỏ, tóc cũng đàng hoàng hơn, chỉ có quần jean là vẫn mặc trên người.

Trương Thanh Vân lắc đầu ngao ngán, hắn lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo thun, mặc trên người làm cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái. Vi Cường lúc này rất nôn nóng, hắn liên tục hối thúc, nhưng Trương Thanh Vân vẫn dựa theo tiết tấu ngày thường của mình mà làm việc, sau đó hai người xuống lầu. Dưới lầu là một chiếc Audi, biển số xe là của thị ủy Thành Đô, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn, hắn khẽ kéo tay áo Vi Cường. Đúng lúc này thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi ngồi ở phía sau. Mái tóc người này rất dày, từng sợi cứng đờ chỉa hẳn lên, nhìn có vẻ rất có sinh lực.

Người đàn ông trung niên này rất có khí thế, hắn ngồi đấy làm Trương Thanh Vân cảm thấy mình bị đèn nén, mà vẻ mặt Vi Cường ở bên cạnh cũng trở nên rất khó coi, hắn nhíu mày, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói:

- Cha, sao hôm nay lại đến đây?

- Hừ!

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng:

- Không phải đến đón anh sao? Tôi đến không được sao? Biết ngay cuối tuần thế nào cũng muốn chạy ra ngoài chơi, đi, lên xe theo tôi về nhà.

- Không phải, cha...Con và bạn cùng phòng ra ngoài mua chút vật dụng, anh ấy từ thành phố khác đến, còn chưa quen thuộc Thành Đô.

Vi Cường lắp bắp nói, hắn vừa nói vừa chỉ Trương Thanh Vân.

Da đầu Trương Thanh Vân khẽ run lên, tiểu tử Vi Cường này không có gì hay nhưng bản lĩnh lấy người khác ra làm lá chắn lại không phải nhỏ, sao Trương Thanh Vân không kinh hoàng cho được. Biểu tượng thị ủy của Thành Đô rất riêng biệt, bí thư thị ủy Thành Đô chính là Vi Trung Quốc, khó trách tiểu tử Vi Cường kiêu ngạo như vậy, thì ra cha hắn là bí thư thị ủy Thành Đô, như vậy Vi Cường không phải trâu bò trong Thành Đô sao?

- Chào bí thư Vi, tôi là Trương Thanh Vân bạn cùng phòng với chủ nhiệm Vi!

Trương Thanh Vân tiến lên dùng giọng cung kính nói, chủ nhiệm Vi trong lời nói của hắn chính là Vi Cường, chức vụ của Vi Cường ở Thành Đô chính là phó chủ nhiệm văn phòng cục công an Thành Đô.

Vi Trung Quốc đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu đến chân, sau đó vẻ mặt có chút hòa hoãn, lão nói:

- Anh là cán bộ từ thành phố nào tới?

- Tôi là người thành phố Vũ Đức, vì không quen thuộc Thành Đô nên hôm nay muốn mời chủ nhiệm Vi dẫn đường để làm quen tình hình, hơn nữa cũng mua thêm vài vật dụng hằng ngày.

Trương Thanh Vân kiên trì nói.

Vi Trung Quốc nhíu mày, trong lòng có chút buồn bực. Lão rất hiểu tính cách của con mình, tùy tiện, nôn nóng, thích nhất là cáo mượn oai hùm. Tiểu Tử Trương Thanh Vân gì kia chắc chắn là cán bộ từ thành phố khác đến đây, con lão và Trương Thanh Vân có vẻ ở chung với nhau, chẳng lẽ giáo dục ở trường đảng thật sự có tác dụng?

- Được, nếu hai anh có chuyện thì cứ đi, nhớ phải về nhà sớm một chút.

Vi Trung Quốc trầm ngâm một lúc rồi nói, sau đó lão lại đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân:

- Tiểu Trương, sau này cậu giúp tôi xem xét Vi Cường, chút nữa tôi sẽ để lại số điện thoại cho cậu ở văn phòng, bình thường nghiêm cấm hắn ra ngoài.

Trương Thanh Vân trở nên ngẩn ngơ, hắn không biết nên tìm từ thế nào, hắn không ngờ Vi Trung Quốc lại nói ra một câu như vậy, thế này sao trả lời được? Vi Trung Quốc cũng không chờ Trương Thanh Vân mà hạ cửa sổ xe xuống, sau đó chiếc Audi chậm rãi chạy đi.

- Anh đúng là trâu bò, rất biết cách giảng giải! Hì hì, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi chơi thật thoải mái mới được, ủa, không đúng, anh biết cha tôi sao?

Vi Cường nói.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt trắng bệch:

- Anh đừng đoán mò, gọi xe đi!

Trương Thanh Vân ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại thầm nghĩ không biết Vi Cường này muốn đi đâu, chẳng lẽ giữa ba ngày mà đi hộp đêm?

Hơn nữa giờ thì xe dừng lại, Vi Cường hét lên với Trương Thanh Vân, hai người đẩy cửa xuống xe. Trương Thanh Vân nhìn khắp bốn phía, đây không phải là nội thành, xe đang dừng trước cửa một câu lạc bộ có tên là Huyền Vũ. xem tại TruyenFull.vn

- Chưa từng đến đây à? Đây chính là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Thành Đô, bên trong có sân golf, trường đua ngựa, anh có hứng thú không?

Vi Cường nói.

Trương Thanh Vân lắc đầu, Vi Cường nhướng mày, hắn liếc xéo Trương Thanh Vân rồi lầm bầm:

- Đúng là một người không có gì thú vị.

Sau đó Vi Cường lập tức nói:

- Không biết thì tôi đây sẽ dạy cho anh, đã lâu rồi tôi chưa được chơi đùa, người ngợm đã rỉ sét, đi vào mở mang tầm mắt cũng rất tốt.

Câu lạc bộ này rất biết cách sắp xếp, mỗi hội viên đều có phòng nghỉ riêng, có phòng thay quần áo, nhìn có vẻ rất chính quy. Vi Cường rõ ràng là khách quen ở đây, nhân viên thấy hắn đều cung kính kêu một tiếng công tử, bộ dạng rất nhiệt tình.

Trương Thanh Vân tiến vào câu lạc bộ rồi liên tục đảo mắt khắp chung quanh, trong lòng liên tục cảm thán, câu lạc bộ này có thể so sánh với những câu lạc bộ golf đỉnh cấu ở những vùng duyên hải mà kiếp trước hắn từng được gặp. Trường đưa ngựa bên trong cũng chỉ là bình thường, mức độ cũng không quá lớn, hơn nữa cũng không quá chuyên nghiệp. Trong đây cũng khống có nhiều chủng loại ngựa, hơn nữa kỵ sĩ đều là nghiệp dư, có rất ít người, xem ra đều là những người làm theo mùa, phần lớn đều phục vụ cho đám người chạy theo trào lưu mới. Khu thi đấu trong đây cũng không quá phát triển, không sinh ra cảm giác hào hứng trong các khu đua ngựa chân chính, không thể nào so sánh với những nơi như Hongkong hay Macao.

Sau khi vào phòng nghỉ ngơi thì Vi Cường đặt hết tất cả thiết bị vào trong túi, tất cả thiết bị golf đều có đủ.

- Ôi, rất muốn phi ngựa chơi nhưng tiền quá ít nên không mua được ngựa tốt. Cũng không biết anh em khi nào phát tài mua được ngựa tốt đây?

Vi Cường thở dài nói.

Trương Thanh Vân vẫn im lặng, hắn thầm nghĩ con nhà quan mà cũng có lúc thiếu tiền sao? Xem ra Vi Trung Quốc vẫn rất biết cách ẩn giấu, nếu dựa vào thân phận của lão thì rõ ràng tiền như nước. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười nói:

- Cơ hội không lớn, quan trọng là thân phận của cậu không phù hợp, cậu đã bao giờ thấy quan lớn cưỡi ngựa đua chưa?

- Vậy sao? Vì vậy tôi mới thấy khó hiểu, thật ra tôi không có hứng thú đối với chính trị, chỉ thấy nên làm ăn kinh doanh, mở một câu lạc bộ để chơi đùa, cậu nghĩ xem như vậy có sướng không chứ?

Vi Cường nói, trong mắt hắn bùng lên cảm giác vui sướng.

- Sướng cũng có từng loại, đúng là đầu óc quá đơn giản. Cậu là cán bộ đảng viên, không được có những tư tưởng như vậy.

Trương Thanh Vân ranh mãnh nói, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ khác. Lúc này nếu con nhà quan đi ra kinh doanh, chỉ cần dựa vào quan hệ với chính phủ thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận khổng lồ, tốc độ tích lũy tài sản có thể nói là như tàu siêu tốc.

- Được rồi, được rồi, anh đúng là quá chán ngắt, không phải người còn trẻ, chúng ta đánh vài đường golf nhé?

Vi Cường khoát tay nói, giọng điệu của hắn rất mất kiên nhẫn.

Hôm nay thời tiết khá tốt, bầu trời trong xanh không một áng mây, cỏ trên sân golf cũng xanh mơn mởn, bước bên trên sinh ra cảm giác lốp xốp, mùi bùn đất bay lên làm người ta cảm thấy thoải mái tinh thần.

Nhân viên câu lạc bộ golf đeo gậy đi theo hai người Trương Thanh Vân và Vi Cường, lúc này trên sân golf đã có rất nhiều người, có cả nam lẫn nữ. Nam thì đẹp trai và có khí chất, nữ thì tất nhiên sẽ nói cười rộn rã, tình cảnh rất náo nhiệt.

- Ủa! Đây không phải là Vi Cường sao? Ôi, Vi đại thiếu gia, hôm nay cuối cùng cũng xuống núi à? Tất cả mọi người lại đây xem.

Một tên đàn ông vẫn còn khá trẻ lập tức reo lên, đám người lập tức vang lên những tiếng cười thoải mái.

Vi Cường phất phất tay thăm hỏi đám người, sau đó hắn lại bước đi nhanh hơn, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người phía trước.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy kỳ quái, đám người này rõ ràng không quá lớn tuổi, đánh golf là một hoạt động xã giao, sao lúc này toàn là cậu ấm cô chiêu thế?

- Ôi, Khâu công tử, anh cũng đừng chọc ghẹo Vi công tử, người ta đang tiếp nhận công tác giáo dục của trường đảng, sao có thể yên bình như chúng ta được.

Lại có một tên công tử hưởng ứng, đám người lại cười vang, có thể thấy rõ những người này rất quen mặt nhau.

- Đúng, đúng! Anh xem Vi công tử kìa, lúc này đã bắt đầu cấm dục, đi chơi cũng không dám đưa bạn gái theo, hơn nữa còn mời đàn ông đến đây. Nghe tôi nói này Vi công tử, không phải cậu đã bị giáo dục thành đồng chí rồi đấy chứ?

Khâu công tử lập tức mở lời trêu chọc không chút kiêng kỵ, đám người lại bắt đầu ồn ào.

- Đừng nói tầm bậy, Khâu Hâm, mang bạn tới chơi không được sao?

Vẻ mặt Vi Cường chợt biến đổi, hắn nói rồi lập tức quay đầu lại, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân đã bị bỏ lại khá xa thì vẫy vẫy tay:

- Ôi, cậu đi nhanh lên, thế nào? Đi một vòng còn sợ gặp mặt kẻ khác à?

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn sao có tiếng nói trong đám cậu ấm thế này? Nhưng vì lễ nghĩa mà cũng bắt buộc phải tiến lên.

Vi Cường giới thiệu từng người cho Trương Thanh Vân làm quen, Trương Thanh Vân cũng chào hỏi từng người. Nhưng rõ ràng đám người không có hứng thú với Trương Thanh Vân, thái độ cũng rất nhạt, Trương Thanh Vân cũng không quá mức để ý, hắn tùy tiện nói chuyện vài câu rồi nói:

- Vi công tử, các cậu cứ chơi đùa thoải mái, tôi qua bên kia nghỉ ngơi theo dõi cuộc chiến của các cậu là được.

- Này, Tiểu Vĩ Tử, người cậu mang đến là thế nào? Sao nhìn có vẻ nhà quê vậy?

Khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì chợt thấy có người khẽ nói ở phía sau.

"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."

Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến những lời nói kia, hắn đi thẳng về phía những chiếc ô rồi ngồi xuống một chiếc ghế dựa. Trong lòng hắn thầm hối hận vì đã ra ngoài với Vi Cường, mình và đám người này căn bản không cùng một loại, như vậy chẳng phải rất mất tự nhiên sao?

Trương Thanh Vân nằm ườn trên ghế, hắn lấy ra một chiếc kính râm đeo lên rồi quan sát đám người chơi golf. Lúc này trận golf đã bắt đầu, trình độ của mọi người cũng không quá cao, đường bóng rất bình thường. Ngược lại đám bạn gái đi theo thì liên tục hò reo rất náo nhiệt.

Trương Thanh Vân nhìn về phía những cô gái, hắn cũng phát hiện ra vài người rất quen mắt, rõ ràng đã gặp qua trên ti vi. Hắn không nhớ tên những người này, cũng không biết là ca sĩ hay người dẫn chương trình, hắn rõ ràng biết rất ít tin tức về giới giải trí.

Trương Thanh Vân nhìn một lúc lâu thì cảm thấy không có gì thú vị, gió xuân thổi ấm áp, hắn lập tức thiu thiu ngủ.

- Này, này, tỉnh lại đi, anh này!

Trương Thanh Vân chợt giật mình, hắn trợn mắt nhìn một người phụ nữ đang đứng trước mặt. Người này mặc váy trắng, tóc ngắn, ngực lồi ra rất mạnh, gương mặt trắng nhưng Trương Thanh Vân thấy rõ nàng trang điểm rất đậm, nếu nói đúng ra thì cũng là một giai nhân khá đẹp.

Không đợi Trương Thanh Vân kịp lên tiếng thì người phụ nữ đã cau mày nói:

- Anh qua bên kia, Khâu công tử rất thích ngồi đây, khi bọn họ đánh golf xong sẽ sang đây.

Trương Thanh Vân tháo kính râm xuống, hắn híp mắt nhìn cô gái trước mặt rồi cười:

- Đúng là không biết xấu hổ, tôi cũng thích ngồi ở đây.

Trương Thanh Vân nói xong lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn không biết Khâu công tử là thần tiên phương nào, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tốt. Hơn nữa cô gái trước mặt lại không biết lễ phép, vì vậy Trương Thanh Vân lập tức nói lời từ chối.

- Anh!

Cô gái lập tức ngây người, sau đó nàng lầm bầm một câu:

- Đúng là loại nhà quê.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đang muốn đứng dậy thì đã nhìn thấy đám Vi Cường đang từ xa tiến lại.

Khi đám người đến gần thì cô gái kia lập tức chạy đến nói thầm vài câu với Khâu công tử. Người này chợt nhướng mày, hắn nói với Vi Cường:

- Này, Tiểu Vĩ Tử, gọi tên bạn của cậu ra chỗ khác ngồi, đó là chỗ ngồi quen thuộc của tôi.

Vi Cường co quắp khóe miệng, hắn hừ lạnh nói:

- Đâu có gì liên quan đến tôi, cậu tự mình giải quyết đi.

Vi Cường nói xong thì dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Trương Thanh Vân, hắn cũng muốn xem Trương Thanh Vân phải giải quyết tình hình lúc này thế nào. Vi Cường biết rõ tính tình Khâu Hâm, chính Vi Cường thì bị chèn ép nhưng Khâu Hâm lại không có gì kiêng kỵ, hắn là cậu ấm chân chính.

- Này, anh kia, đừng nằm giả chết nữa, đứng lên đi! Chúng tôi nói gì anh không nghe thấy sao?

Khâu Hâm hét lên, vẻ mặt hắn rất kiêu ngạo, xem bộ dạng thì có lẽ muốn đá Trương Thanh Vân rơi xuống ghế. Lúc này đám người đều bật cười, lại có người nói châm vào, tình cảnh cũng náo loạn.

Trương Thanh Vân gở kính râm ra, hắn nhướng mày rồi liếc Vi Cường, khi thấy Vi Cường đang mỉm cười đắc ý hơn nữa vẻ mặt đám người còn lại đều lộ vẻ nghiềm ngẫm thì Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

- Tôi nằm đây cảm thấy rất thoải mái, không muốn đổi chỗ.

Trương Thanh Vân đều biết rất rõ, đám cậu ấm cô chiêu này đều rất sĩ diện, nếu anh cố gắng nịnh nọt thì đám người này lại càng hếch mũi lên trời, như vậy lại càng tỏ ra khủng bố hơn.

Chỉ cần anh không quan tâm, không muốn nghe lời thì đám người này sẽ bắt buộc anh phải quan tâm phải nghe lời, chỉ như vậy thì mới tăng cao sĩ diện, chẳng qua chỉ lòe được những kẻ không thức thời mà thôi. Hơn nữa Trương Thanh Vân lại cùng đi với Vi Cường, bọn họ có thể làm gì được chứ?

Khâu công tử đột nhiên trở nên sững sờ, rõ ràng hắn không ngờ tên nhà quê kia lại dám nói những lời như vậy, vì vậy mà vẻ mặt hắn đã trở nên rất khó nhẫn nhịn. Lúc này đám người lại càng ồn ào, rõ ràng muốn thêm dầu vào lửa.

- Kìa, các người xem!

Không biết kẻ nào hô lên trước tiên, sau đó chỉ về phía khoảng sân bên phải. Mọi người đều đảo mắt nhìn, một nam một nữ đang chậm rãi đi đến. Người nam thì khá có tuổi, trên người là một bộ quần áo thể thao hàng hiệu, bộ dạng rất nho nhã. Người phụ nữ đeo kính râm, tóc dài tung bay, một bộ váy màu xanh nhạt cùng màu với đám cỏ xanh bên dưới. Không nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng đã biết vẻ đẹp tuyệt vời mê hoặc chúng sinh.

Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt, hắn nhìn vẻ mặt mọi người thì trong lòng khẽ động rồi thầm nghĩ:

"Đại nhân vật đến rồi!"

- Là anh Hà Tuấn, chậc chậc, còn mang theo cả Triệu tiểu thư đi đón gió, đúng là có diễm phúc.

Một người đứng bên cạnh Vi Cường mở miệng nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn không khỏi quay đầu nhìn người phụ nữ, tướng mạo không rõ ràng nhưng tư thái có chút quen thuộc, là Triệu Giai Ngọc sao? Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trở nên căng cứng, cặp lông mày nhíu lại thật chặt, hắn không ngờ có thể gặp người phụ nữ ngang ngược này ở đây.

- Anh Hà Tuấn, hôm nay ra ngoài dạo chơi sao?

Khâu công tử là người đầu tiên mở miệng, hắn vừa nói thì đám người bên cạnh lập tức nói theo.

Người đàn ông nho nhã gật đầu, hắn rõ ràng trầm ổn hơn đám cậu ấm Vi Cường rất nhiều, hắn nói:

- Thì ra là đám người các cậu, hèn gì tôi thấy bên này náo nhiệt như vậy. Ra đánh vài đường thôi.

- Đúng vậy, anh có muốn chơi vài ván không?

Vi Cường nói, giọng điệu của hắn đã có chút ẩn giấu, rõ ràn rất tôn trọng người đàn ông Hà công tử này.

- Được!

Hà Tuấn cười rất có lực tương tác, hắn quay đầu nói với Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh:

- Triệu tiểu thư, em có hứng thú không?

Lúc này Triệu Giai Ngọc mới ngẩng đầu lên, nàng lấy kính xuống để lộ ra dung nhan tuyệt đẹp, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, không gian bỗng trở nên yên tĩnh. Rõ ràng lúc này tất cả mọi người đều bị nàng thu hút, nàng nhăn mày theo thói quen, ánh mắt nhìn về phía đám người có chút lửng lơ, rõ ràng nàng không có hứng thú.

- Ủa!

Triệu Giai Ngọc đột nhiên khẽ kêu lên, giọng nói rất uyển chuyển dễ nghe, một lúc lâu sau đám người mới phát hiện ra Triệu Giai Ngọc đang nhìn Trương Thanh Vân đang nằm trên ghế.

Khi thấy Triệu Giai Ngọc phát hiện ra thì Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, hắn lấy kính râm xuống rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:

- Chào giám đốc Triệu, đã lâu không gặp.

Đám người lập tức trở nên ầm ĩ, tất cả đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt kẻ nào cũng cổ quái nói không nên lời. Khâu Hâm thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, thầm nghĩ tên kia không phải kẻ nhà quê sao? Sao hắn lại biết Triệu Giai Ngọc?

- Anh cũng biết đánh golf sao?

Triệu Giai Ngọc nhíu mày nói, cặp mắt vẫn nhìn bầu trời theo thói quen, có lẽ mắt cao hơn đầu đã là tâm tính của nàng.

- Không, nhưng biết xem.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Vị tiên sinh này quá khách khí, tôi thấy anh là một cao thủ đấy. Tôi vừa lúc thiếu một người bạn, nếu không có gì thì chúng ta cùng chơi vài ván nhé?

Hà Tuấn đột nhiên cười nói, vẻ mặt rất vui, nụ cười cũng rất chân thật, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tinh quang khó thể phát giác.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn mơ hồ cảm nhận được địch ý đến từ Hà công tử, vì vậy hắn khẽ cười nói:

- Giám đốc Triệu không phải rất có hứng thú sao? Tôi thấy để hôm nào có dịp đã.

Trương Thanh Vân nói ra rất có kỹ xảo, hắn không từ chối thẳng thừng nhưng lại đổi thời gian. Thật ra hắn cũng không muốn có thêm kẻ địch, Hà công tử này không phải là người mà đám người Vi Cường có thể so sánh được. Không cần nói đến vấn đề người ta là ông chủ lớn ở Thành Đô, hơn nữa người này rõ ràng có ý với Triệu Giai Ngọc, nếu bị hắn hiểu lầm thì sẽ không tốt.

Quả nhiên Trương Thanh Vân vừa mở lời thì Hà công tử lập tức nở nụ cười, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên Triệu Giai Ngọc lại nói:

- Tôi cũng không có hứng thú với golf, nhưng nếu là anh đánh thì tôi rất muốn được xem.

Câu nói của Triệu Giai Ngọc vừa rời khỏi miệng thì tất cả mọi người nơi đây đều nghe thấy, tất cả đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt kẻ nào cũng mê man. Lúc đầu mọi người chỉ biết Trương Thanh Vân quen Triệu Giai Ngọc, nhưng lúc này xem ra quan hệ giữa hai người không phải nông cạn. Từ khi nào trong Thành Đô xuất hiện một nhân vật thế này?

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, hắn biết rất rõ Triệu Giai Ngọc, người phụ nữ này rất hiểm ác, rõ ràng muốn để Trương Thanh Vân hắn phải xấu mặt. Cũng không biết người này có phải có tật xấu gì hay không, Trương Thanh Vân hắn cũng không đắc tội với nàng, sao lúc nào cũng muốn đẩy hắn vào chỗ chết?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv