Bố Y Quan Đạo

Chương 165: Kiểm tra không thấy người này



Trong thị trấn bùng lên những cơn mưa xuân, những vườn cam được bao phủ trong không gian lờ mờ. Những cơn mưa đầu mùa xuân thường rất lạnh, bên ngoài gió lạnh thổi heo hút, cũng không có chút ý xuân nào. Lúc này đã qua tết âm lịch nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong không gian xuân còn chưa dứt.

Hôm nay trong ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn rất náo nhiệt, có rất nhiều người trong sân, tất cả mọi người đều cầm ô lẳng lặng đứng ngoài sân, tất cả đều không nói một lời.

Trương Thanh Vân đứng trên lầu hai, hắn chống tay lên lan can nhìn mọi người đứng đầy dưới sân mà cảm xúc dâng trào. Trong sân ủy ban là dân chúng khắp các khu trong thị trấn Nguyệt Toàn, mọi người đều đến đây tiễn chân Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân hắn có đức gì lại có thể làm cho rất nhiều người nghĩ rằng hắn là vị quan tốt, hơn nữa còn lặn lội đường xa đến tận ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn đưa tiễn? Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp, mùa đông năm nay rất lạnh nhưng cảm giác ấm áp này lại rất quý.

- Chào bà con!

Trương Thanh Vân cao giọng nói, sau đó hắn hành lễ với tất cả mọi người:

- Cảm tạ mọi người đã lặn lội đường xa đến tiễn tôi, tôi trân trọng cảm ơn mọi người. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhân dân bên dưới lập tức trở nên ồn ào, Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn xuống, hắn thấy Hoàng Quyên đang lẳng lặng đứng trong đám người giữ gìn trật tự. Những ánh đèn chợt lóe lên, Trương Thanh Vân quay đầu, Chu Uyển Dung đang đỏ mặt nhìn hắn, trên tay nàng là một máy chụp hình.

- Bí thư Trương, em...Em cảm thấy tình cảnh này rất cảm động, vì vậy muốn chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.

Chu Uyển Dung nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn đang chuẩn bị mắng vài câu thì lòng chợt mềm nhũn ra không hiểu rõ nguyên nhân. Mình đã chính thức rời khỏi thị trấn Nguyệt Toàn, rõ ràng trong ánh mắt Chu Uyển Dung lóe lên cái nhìn không muốn.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn xuống, nhân dân bên dưới đã có người kích động.

- Bí thư Trương, anh nói đi, là ai điều anh đi, chúng tôi sẽ cho hắn biết tay. Ngài là lãnh đạo tốt, lãnh đạo lại muốn rút đi, chẳng lẽ ông trời không có mắt sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi sẽ cùng nhau phản ánh lên huyện để bí thư Trương tiếp tục ở lại lãnh đạo chúng tôi, những vườn cam mới vừa trồng còn chưa thu được lợi.

- Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.

Chu Tuyền Phương đứng dưới lầu cố gắng duy trì trật tự, trời rất lạnh mà hắn thầm đổ đầy mồ hôi hột. Nhưng dù Chu Tuyền Phương có hét hò thế nào dân chúng vẫn rất mất trật tự, tình trạng bạo động càng bùng phát, vì vậy hắn vội vàng chạy lên lầu.

- Trương...Bí thư Trương, điều này...Điều này...

Chu Tuyền Phương lau mồ hôi trán, hắn nói mà không kịp thở.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Đến văn phòng lấy loa đến đây.

Khoảnh khắc sau Chu Tuyền Phương đã mang loa đến, Trương Thanh Vân có loa trong tay thì lập tức nói:

- Tất cả bình tĩnh lại, có phải muốn đồn công an phái người đến không?

Trương Thanh Vân vừa nói một câu thì dân chúng bên dưới đều nhìn về phía hắn rồi dần dần yên ắng trở lại. Chu Tuyền Phương thầm thả lỏng, hắn thầm nghĩ mình đã cố gắng nhưng không vãn hồi được trật tự, vì vậy phải làm phiền bí thư Trương. Chu Tuyền Phương cũng thầm cảm thấy buồn bã, lúc này hắn mới phát hiện ra bí thư Trương rời đi làm chính mình cảm thấy hụt hẫng.

- Thưa bà con, hãy nghe tôi nói vài câu, mọi người đừng nghe những tin đồn bậy bạ, lần này tôi chỉ được điều động rất bình thường. Trước đây tôi cũng muốn đi trường đảng học tập một khoảng thời gian, sau khi học tập trở về tôi nhất định sẽ tiếp tục cùng mọi người làm giàu.

- Trước tết tôi cũng đã đi Hải Tây khảo sát, bên đó cũng trồng cam, bọn họ tạm thời đã vượt qua chúng ta về giống mới, lần này cũng rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Tình hình cụ thể tôi sẽ nói rõ với chủ tịch thị trấn, năm nay trong thị trấn cũng sẽ có một vài chính sách chứng thực chuyện này. Tôi tin những chính sách này nhất định sẽ làm vừa lòng bà con, hy vọng năm sau tôi trở lại thì có thể nhìn thấy thị trấn Nguyệt Toàn thay đổi lớn.

Trương Thanh Vân nói rất nhiều, nói rất rõ ràng. Trong lời nói của hắn thầm để lộ ra chút tin tức về tình hình phát triển sau này của thị trấn Nguyệt Toàn. Trước khi hắn đi phải tạo điều kiện tốt cho ban ngành, đây là đạo lý mà các quan viên đều phải hiểu.

Trương Thanh Vân vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, hành lý của hắn không nhiều, Biện Hoa đang đi theo phía sau trợ giúp. Hắn định vừa đi vừa nói chuyện ra đến cổng rồi lên xe bỏ đi, nào ngờ tất cả nhân dân bên dưới đều không chịu buông tha dễ dàng như vậy.

Nhà này một rổ trứng gà, nhà kia một con gà trống, tất cả đều muốn tặng hắn bồi bổ thân thể. Tình cảnh thế này Trương Thanh Vân nào muốn? Nhưng cũng không phải chỉ là một hai nhà, rõ ràng tất cả nhân dân đều chuẩn bị quà, nếu muốn đưa đi rõ ràng phải thuê hẳn một chiếc xe tải.

- Chú Trương, chú Trương!

Trong đám người chợt ló ra một cái đầu nhỏ tràn đầy mồ hôi, một tiếng kêu hoảng loạn vang lên.

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn gạt đám người ra, thì ra là Nhị cẩu tử, hắn vuốt đầu Nhị cẩu tử, đứa bé này lại khóc rống lên không cho Trương Thanh Vân đi. Trương Thanh Vân muốn ôm lấy hắn, nhưng đứa bé này đã hơn mười tuổi, đã rất cao, Trương Thanh Vân cũng không thể ẵm lên, vì vậy chỉ đành dùng lời an ủi.

Mọi người thấy tình cảnh như vậy thì cũng biết không ổn, tất cả đều lên nói ý tốt để Nhị cẩu tử buông tha cho Trương Thanh Vân. Nhị cẩu tử thấy có quá nhiều người đến thì cắn chặt răng ôm lấy hai chân Trương Thanh Vân, đứa bé dứt khoát không cho Trương Thanh Vân đi.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chua xót, hắn cảm thấy mắt đã âm ấm, tay vung lên, nước mắt. Trương Thanh Vân hắn đã đến Nguyệt Toàn được một năm, hơn nữa cũng có chút thành tích, làm gì có kẻ nào tình nguyện để hắn ra đi? Hơn nữa nhân dân đều rất mộc mạc, ai có thể vô tình? Hắn và nhân dân gắn bó với nhau đã lâu, lần này phải đi thì trong lòng cũng rất cảm khái, nhưng hiện thực quá bất đắc dĩ, mình bắt buộc phải đi.

- Nhị cẩu tử, cùng lên xe với chú, chú hôm nay sẽ không về, sẽ đến nhà con làm khách. Nghe nói trời đông giá rét mà con có gan đi săn, chú cũng rất muốn được nhìn thấy thành tích của cháu.

Trương Thanh Vân dùng hai tay nâng Nhị cẩu tử lên rồi nói.

- Thật vậy sao?

Ánh mắt Nhị cẩu tử chợt sáng rực lên, nước mắt vẫn còn trên mặt. Trương Thanh Vân gật đầu rất nghiêm túc, sau đó hắn mới quay đầu hành lễ với bà con cô bác:

- Cám ơn mọi người đã yêu thương nhưng lễ vật không nhận được, điều này là vi phạm kỷ luật. Hôm nay tôi rời đi, sang năm cây cam giống mới phát triển tốt sẽ đến thăm mọi người, mong sau mọi người làm ăn càng ngày càng phát đạt, cám ơn mọi người.

Sau khi trải qua tình cảnh náo loạn của Nhị cẩu tử thì những người lớn dần tỉnh táo trở lại, Trương Thanh Vân chính thức mở lời thì cũng không còn nhiều người kéo tay áo của hắn. Nhưng trong đám người cũng có nhiều phụ nữ mềm lòng đứng sau lưng chồng lén lau nước mắt, bầu không khí rất ngưng trọng.

Trương Thanh Vân nắm tay Nhị cẩu tử rồi cười cười với tất cả bà con, sau đó hắn quay đầu, nhân dân tự mở ra cho hắn một con đường. Trương Thanh Vân tiến về phía trước từng bước rồi cảm thấy máu huyết sôi trào, thời gian cũng giống như cô đọng lại. Vẻ mặt, dung mạo của mỗi bà con đều không cần phải mất nhiều công sức mà lưu vào trong ký ức của Trương Thanh Vân, sau này chắc chắn hắn sẽ không thể quên chuyện hôm nay.

Đời làm quan mà có được tình cảnh ly biệt đáng thương như vậy đúng là không uổng những gì đã phấn đấu.

Thành phố Thành Đô nơi đặt tỉnh lỵ Giang Nam cách Ung Bình vài trăm kilomet, thành phố này có dân số hơn một triệu, tuy không thể so sánh với những thành phố lớn trong nước nhưng cũng được cho là đô thị hiện đại.

Giang Nam mưa nhiều, sông nước chi chít như sao trời. Thành Đô cũng nằm bên bờ sông giống như huyện Ung Bình, nhưng dòng sông bên cạnh Thành Đô không phải nhỏ như Thủy Hà mà chính là Thanh Giang, đây là con sông lớn nhất trong tỉnh Giang Nam. Thành Đô bị Thanh Giang chi ra làm hai phần, thành nam và bắc được nối liền với nhau bằng ba cây cầu lớn, những dòng người và xe cộ từ bốn phương tám hướng tụ lại tạo thành ba chiếc dây thừng khủng bố, người xe liên tục nối đuôi nhau qua lại.

Khi Trương Thanh Vân tiến vào Thành Đô thì cảm giác được bầu không khí quen thuộc. Cuộc sống đô thị cũng không xa lạ gì với hắn, kếp trước hắn là một nhân viên thấp nhất của một công ty tư nhân ở thành phố phương nam, sau đó từng bước leo lên đỉnh, đã trải qua đủ mọi ngọt bùi cay đắng trong đô thị. Nhịp sống nơi đô thị rất hối hả, hắn đã bất đắc dĩ nếm qua đủ mọi loại áp lực. Đô thị và nông thôn là hai thế giới riêng biệt, nếu xét trong nước thì cuộc sống của người thành phố và người nông thôn cũng cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm.

Trường đảng trong tỉnh Giang Nam nằm gần khu đại học thành phố Thành Đô, phía bắc Thành Đô có một ngọn núi nổi danh trong nước đó là Nam Sơn. Nam Sơn có lịch sử rất lâu đời, có văn hóa, vài trăm năm trước nơi này có thư viện Nam Nhạc. Lúc này chân núi Nam Sơn là làng đại học của Thành Đô, nơi đây là làng đại học nổi danh trong toàn bộ tỉnh Giang Nam.

Trường đảng của tỉnh ở vùng ngoài, là hàng xóm của đại học sư phạm Giang Nam và đại học Hoa Trung.

Khi Trương Thanh Vân đến Thành Đô thì đã là giữa trưa, hắn xuống xe thì lập tức đi về phía bắc để vào trường đảng. Trương Thanh Vân nhìn những tòa nhà chọc trời, những cầu vượt phức tạp, những dòng xe và dòng người mà cảm khái.

Trương Thanh Vân đến đây thì cảm thấy chính mình rất nhỏ bé, một cán bộ cấp phòng chẳng khác gì những thành phần trí thức bình thường trong thành phố này. Nhưng Trương Thanh Vân đã sống lại được vài năm, hắn đến đây coi như bắt đầu bước chân trên hành trình dài, đường xa gánh nặng.

Chiếc xe chợt dừng lại, lái xe nhắc nhở Trương Thanh Vân là đã đến trường đảng, lúc này Trương Thanh Vân mới phục hồi tinh thần lại, hắn đơn giản đứng dậy xách hành lý xuống xe. Khi Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên thì thấy được một cánh cổng lớn và uy vũ, trên cổng ghi "Trường đảng tỉnh ủy Giang Nam", hai bên cổng là quốc huy và đảng ủy cực kỳ nghiêm túc.

Cửa chính trường đảng được mở rộng, bên trong liên tục có xe ra vào, phần lớn đều là những loại xe cao cấp của nhà nước, bên trong không phải là thân sĩ cũng là thục nữ. Từ cách ăn mặc và khí chất hoàn toàn có thể nhìn ra thân phận của đối phương.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, có người nói không lên kinh thành không biết mình là quan nhỏ, chính hắn vừa mới lên tỉnh thành đã cảm nhận được điều này hoàn toàn đúng. Tùy tiện rút ra một người trong tỉnh ủy Giang Nam hoặc thị ủy Thành Đô thì chính Trương Thanh Vân hắn đều phải gọi họ là lãnh đạo, cán bộ nông thôn vào thành phố cảm thấy hoa mắt, điều này giống như bà con nông dân lên thành phố.

- Bí thư Tiểu Trương, bí thư Trương...

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi đang vẫy tay với mình. Người đàn ông kia mặc tây phục nhưng làm người khác sinh ra cảm giác mất tự nhiên, xem ra người này còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới.

- Anh là...

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Tôi là Liêu Quốc Phú ở phòng nông nghiệp, lần này cũng được đề cử đến đây học tập, thấy được anh nên tôi mới chào hỏi.

Người đàn ông trung niên dùng giọng nhiệt tình nói.

Trương Thanh Vân giật mình, lần này rõ ràng danh sách được tiến cử đến trường đảng tỉnh học tập không phải chỉ có riêng một mình Trương Thanh Vân, còn có một Liêu Quốc Phú, là trưởng phòng nông nghiệp huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân tiến lên nhiệt tình bắt tay với Liêu Quốc Phú, rõ ràng ra bên ngoài gặp được người quen cũng rât vui sướng.

- Trưởng phòng Liêu, không ngờ anh tới sớm một bước, thế nào rồi? Hoàn cảnh đã thu xếp xong chưa? Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

Trương Thanh Vân cười nói.

- Quen thuộc, đã quen thuộc rồi! Tôi đã đến đây ngày hôm qua, hôm nay đã đi trình diện, Chỗ ở thì, à, dựa theo quy định của lãnh đạo thì tất cả đều ở trong ký túc xá, mọi thứ cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.

Liêu Quốc Phú cười nói, hắn nhiệt tình giúp Trương Thanh Vân xách hành lý, hai người cùng tiến vào cổng.

Điều kiện của trường đảng tỉnh Giang Nam quả nhiên rất tốt, có diện tích vài trăm héc ta, phòng học, ký túc xá đều được quét dọn sạch sẽ làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Cây xanh trong đây cũng rất nhiều, hai bên đường đều là những tán cây tứ quý và đủ loại cây khác. Nếu vào dịp hè mà đi dạo trong khuôn viên trường, dưới bóng cây râm mát ngồi đọc sách chắc chắn sẽ rất có hương vị.

Trường đảng là nơi bồi dưỡng cán bộ nên Trương Thanh Vân và Liêu Quốc Phú đi vào phần lớn đều gặp những người trung niên. Có rất nhiều người ăn mặc lịch sự đi trên đường, ánh mắt không nhìn ngang liếc dọc, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, đến đi đều vội vàng. Trên đường có rất nhiều người nhưng không có tình cảnh náo động. Dưới bầu không khí như vậy, Trương Thanh Vân và Liêu Quốc Phú cũng không nói lời nào, dưới sự dẫn đường của Liêu Quốc Phú, Trương Thanh Vân đã đi đến ký túc xá trường đảng và buông hành lý xuống đất.

Điều kiện của ký túc xá quả nhiên rất tốt, một gian được kê hai chiếc giường tầng, mỗi giường hai người.

Bốn người trong phòng đều là những đồng chí đến từ các huyện khác nhau, tuổi cũng hơi lớn mà khẩu âm cũng khác biệt. Trương Thanh Vân dùng tiếng phổ thông chào hỏi mọi người trong phòng, mọi người nói chuyện với nhau một lúc thì Trương Thanh Vân mới đi báo danh.

Tổng cộng có ba người cùng báo danh với Trương Thanh Vân. một người đàn ông nho nhã đeo kính gọng vàng tiếp nhận thư giới thiệu trong tay Trương Thanh Vân, lão quét mắt sau cặp kính nhìn Trương Thanh Vân rồi nhướng mày nói:

- Bao nhiêu tuổi? Là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn ở huyện Ung Bình à? Quá trình luân chuyển cán bộ ở huyện Ung Bình lớn mạnh như vậy sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, hắn vội vàng cười nói:

- Điều này đều nhờ tổ chức đảng bồi dưỡng, vì vậy tôi mới có cơ hội đến trường đảng học tập.

Người đàn ông nho nhã khẽ nhăn mày, hắn có chút phản cảm với cán bộ từ tuyến dưới. Gần đây hắn cảm thấy đám người này rất chướng mắt, mỗi ngày đều trộn lẫn với đám này thì sao có tương lai? Người đàn ông chuyển thư giới thiệu cho một người phụ nữ hơn bốn mươi ở bên cạnh rồi nói:

- Cán bộ huyện Ung Bình tham gia học tập, cô sắp xếp cho tôi.

Người phụ nữ trung niên có gương mặt khá đẹp, trên mặt được trang điểm nhẹ, người này hơi mập, không, phải nói là đầy đặn. Nàng cầm thư giới thiệu rồi gõ gõ bàn phím, sau đó cau mày nói:

- Đồng chí, đợt học tập lần này không có tên của anh, anh là Trương Thanh Vân phải không?

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, sao không có tên mình? Hắn đang định mở miệng thì người đàn ông đeo kính bên cạnh đã mở lời:

- Không có tên, anh có phải đã nhầm lẫn rồi không? Anh hỏi phòng tổ chức xem thế nào.

- Tuyệt đối không có gì sai sót, anh xem thư giới thiệu này, đâu có gì sai?

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt người đàn ông đeo kính chợt biến đổi, hắn nói:

- Anh không sai chẳng lẽ là chúng tôi sai? Thái độ của cán bộ tuyến dưới lên đây luân chuyển đều thế này sao? Không có chút quan điểm tổ chức.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn thầm nghĩ người này bị sao vậy? Trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, thái độ của người này sao phù hợp với thân phận?

Trương Thanh Vân cau mày nuốt xuống bụng những lời vừa định nói ra, hắn tức giận đi xuống lầu. Sau lưng hắn còn vang lên âm thanh:

- Cán bộ nông thôn đều là như vậy sao? Tố chất thấp, tôi ghét nhất phải liên hệ với loại nhà quê thế này.

Trương Thanh Vân xanh mặt xuống lầu, trường đảng trong tỉnh lớn như vậy, hắn sao biết phòng tổ chức ở nơi nào? Vì vậy hắn đành phải đi dò hỏi khắp nơi. Sau khi chạy qua chạy lại vài vòng thì tìm được phòng tổ chức của trường đảng ở phòng số ba tầng thứ tư trong khu văn phòng.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, có lẽ văn phòng và lãnh đạo đều phải cùng một nơi. Hắn vội vàng gõ cửa, một người phụ nữ trên bốn mươi quay đầu lại nhìn, Trương Thanh Vân vội vàn dùng giọng khách khí nói:

- Chào đồng chí, xin hỏi phòng tổ chức ở đâu?

- Anh thuộc đơn vị nào, tìm phòng tổ chức có chuyện gì?

Người phụ nữ nhíu mày nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nói rõ ngọn nguồn, người phụ nữ nói:

- Lúc này trưởng phòng Lý phòng tổ chức không có ở đây, bốn giờ chiều anh quay lại nhé.

Trương Thanh Vân lập tức trở nên quýnh quáng, chuyện này phải giải quyết thế nào, sao mình lại không có tên trong danh sách? Hơn nữa nhân viên trong trường đảng lại quá kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc, chẳng lẽ hôm nay phải đứng ngoài đường?

Trương Thanh Vân rời khỏi khu văn phòng rồi gọi điện về phòng tổ chức huyện Ung Bình. Phòng tổ chức huyện Ung Bình ở bên kia khăng khăng nói không có vấn đề, nói rằng danh sách đã sớm được đưa đi.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, hắn đi ra cổng trường mua một gói thuốc, sau đó ngồi trong ghế đá khu ký túc xá hút thuốc.

Trương Thanh Vân giơ tay xem giờ, lúc này còn chưa tới hai giờ, còn vài giờ nữa mới đến bốn giờ chiều. Hắn đang định ra ngoài dùng cơm thì điện thoại đột nhiên vang lên.

- Chào anh, xin hỏi anh là đồng chí Trương Thanh Vân phải không?

Một giọng nữ xa lạ vang lên, đây là giọng phổ thông.

- Vâng, chị là...

Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.

- Anh đã đến trường đảng rồi phải không? Tôi là Chung Lệ Bình, là người quản lý công tác học viên trong trường đảng, anh đến văn phòng trực tiếp báo danh với tôi là được.

- Vâng, tôi sẽ đến ngay!

Trương Thanh Vân lập tức nói.

Trương Thanh Vân đi đến phòng công tác học viên, người đàn ông đeo kính gọng vàng không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng mà cướp lời:

- Anh lại đến đây làm gì? Chúng tôi vừa gọi điện cho phòng tổ chức, không có tên anh.

Trương Thanh Vân không để ý đến người này, hắn đảo mắt nhìn khắp bốn phía tìm văn phòng công tác học viên.

- Này, tôi đang nói anh đấy, anh đang nhìn gì vậy? Đây là văn phòng trường đảng, không phải vườn rau huyện Ung Bình. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng muốn đi dạo thì đi dạo, muốn làm gì thì làm sao?

Vẻ mặt người đàn ông đeo kiếng vàng chợt biến đổi, hắn nói lớn.

- Đồng chí, trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, là nơi thiêng liêng. Lần này huyện Ung Bình chúng tôi cũng có vài cán bộ đến đây học tập, Anh nói huyện Ung Bình là vườn rau xanh, vậy chẳng phải các anh có cơ cấu bồi dưỡng người trồng rau sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tên đàn ông đeo kính vàng chợt ngẩn ngơ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại to gan như vậy, một tên bí thư thị trấn ở nông thôn dám nói lý lẽ trước mặt mình sao? Vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên rất khó coi:

- Anh cũng đừng nên tham gia học tập nữa, tôi sẽ lập tức liên lạc với phòng tổ chức, sẽ hủy bỏ tư cách học tập của anh.

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng nói:

- Xin hỏi đồng chí, lời vừa rồi của anh đại biểu cho trường đảng? Hay đại biểu cho giáo dục, hay đại biểu cho cán bộ công tác sắp xếp học viên?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv