Bố Y Quan Đạo

Chương 163: Liên quan ngoài ý muốn



Trương Thanh Vân ở lì trong khách sạn mà không mất một giọt mồ hôi, lúc này nhóm khảo sát của huyện Ung Bình đang đổ mồ hôi hột tìm kiếm nguồn tiêu thụ mà Trương Thanh Vân thì không có chút hứng thú. Ngày hôm qua hắn lại đến khảo sát một khu vườn táo.

Trương Thanh Vân biết rõ trái táo sau này sẽ chen chân vào cạnh tranh khốc liệt với trái cam, vì vậy hắn rất quan tâm đến những khu vườn táo. Lúc này táo cũng chưa được trồng nhiều ở Hải Tây, Trương Thanh Vân nghĩ rằng sẽ lợi dụng cơ hội này để đem giống táo về Nguyệt Toàn.

- Tút, tút, tút!

Chuông tin nhắn vang lên.

Trương Thanh Vân mơ màng chụp lấy điện thoại, nha đầu Cảnh Sương đã vài ngày chưa gọi đến, sao hôm nay lại giở trò nhắn tin?

Trương Thanh Vân ngồi dậy mở tin nhắn, trong đầu nổ ầm một tiếng, thân thể rơi vào trạng thái sững sờ. Tin nhắn là của Trần Vân Sơn, nội dung như sau: "Tôn Trường Thanh bị ủy ban kỷ luật tỉnh Vũ Đức điều tra, Cảnh Sương cũng bị liên quan."

Tôn Trường Thanh? Ủy ban kỷ luật tỉnh? Cảnh Sương xảy ra vấn dề? Hàng loạt tin tức lóe lên trong đầu Trương Thanh Vân, vì quá mức lo lắng nên tâm tình rối loạn, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không biết làm thế nào cho phải.

Trương Thanh Vân biết chuyện này không phải là nhỏ, Trần Vân Sơn không dám gọi điện đã hoàn toàn nói rõ vấn đề, nói không chừng trong danh sách điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh còn có cả chính mình.

- Cốc, cốc, cốc!

Có người gõ cửa, người đi vào là phó chủ nhiệm hiệp hội trà Lưu Ngọc.

- Bí thư Trương, vừa rồi bí thư Dương của ủy ban kỷ luật huyện ủy đã gọi điện đến, anh ấy yêu cầu anh kết thúc đợt khảo sát, quay về ngay lập tức.

Lưu Ngọc nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút khác lạ.

Trái tim Trương Thanh Vân lập tức đập như trống dồn, hắn cố gắng ổn định tâm thần rồi nói:

- Được, tôi sẽ đặt vé máy bay quay về ngay.

Khi Trương Thanh Vân đi ra đại sảnh khách sạn thì vội vàng tìm nhân viên đặt vé máy bay, thời gian lúc này vẫn còn khá sớm, những thành viên nhóm khảo sát đang ăn sáng, Trương Thanh Vân đâu còn tâm tình để ăn? Câu nói chuyện xấu truyền ngàn dặm quả thật không sai, vài ngày trước Trương Thanh Vân đã làm quen được rất nhiều phó bí thư xã thị trấn, nhưng lúc này đều không thấy ai, hơn nữa ánh mắt những người khác nhìn hắn có chút cổ quái.

Trương Thanh Vân không có tâm tình để ăn, hắn chỉ muốn biết tình hình của Cảnh Sương. Nhưng lúc này hai bên cách xa nhau nghìn dặm, Trương Thanh Vân hắn cũng quá thiếu tin tức, chủ động gọi điện thoại thì không thích hợp, vì vậy hắn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.

Sau khi dùng bửa sáng thì nhóm khảo sát đều rời khỏi khách sạn, Trương Thanh Vân cũng chuẩn bị bay về Vũ Đức. Vì huyện hiệp hội cam đến khảo sát cách sân bay Hải Tây vài chục ki lô mét, vì vậy Trương Thanh Vân cũng phải tranh thủ đi cho kịp.

Trên đường ra sân bay Trương Thanh Vân gọi điện cho bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt.

- Thanh Vân, anh không nên suy nghĩ lung tung, tổ điều tra chẳng qua chỉ có vài vấn đề hỏi anh, như vậy cũng không có nghĩa là bọn họ cho rằng anh có vấn đề. Dù sao anh cũng là bạn trai của Cảnh Sương, cũng bết rõ tình hình của cô ấy, có thể cung cấp cho ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều tin tức quan trọng.

Dương Kiệt dùng giọng ôn hòa nói.

Lời nói của Dương Kiệt rõ ràng có hai ý tứ, thứ nhất đương nhiên là hiện nay Trương Thanh Vân không phải là mục tiêu của ủy ban kỷ luật tỉnh, thứ hai là Cảnh Sương nhất định có liên quan đến vụ án. Sau đó Dương Kiệt cũng không tiết lộ thêm điều gì, nhưng Trương Thanh Vân có thể từ giọng điệu mà phán đoán được Dương Kiệt đang thầm ra hiệu cho Trương Thanh Vân vạch rõ giới hạn với Cảnh Sương.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút rối loạn, hắn cũng biết rõ Cảnh Sương không phải vì nguyên nhân Tôn Trường Thanh về hưu mới dám kết hôn với mình. Nhưng Trương Thanh Vân hắn cũng không có gì cảm động, trước kia hắn luôn cố ý tránh quan tâm đến những liên quan giữa Cảnh Sương và Tôn gia, nhưng hắn không ngờ Cảnh Sương lại qua lại thân mật với Tôn gia như vậy, khoảnh khắc này hắn cũng không thể hiểu rõ vì sao.

Bình thường Cảnh Sương rất nguyên tắc, nàng hiểu rõ lợi hại, sao có thể xảy ra chuyện được? Chẳng lẽ nàng không biết những vấn đề này sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng sao?

- Tút, tút!

Chuông điện thoại lại vang lên, là một số máy lạ, Trương Thanh Vân lập tức bấm nút nghe.

- Anh rể à? Em là Bưu Tử!

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Cảnh Chiến, giọng điệu khá trầm thấp.

- À, em đang ở đâu? Tình hình của chị thế nào?

Trương Thanh Vân vội vàng nói.

- Chị lúc này không sao, chị muốn em gọi điện thoại nói lời xin lỗi với anh!

Cảnh Chiến lắp bắp nói.

Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, ngay sau đó lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt, ý niệm đầu tiên chính là Cảnh Sương có liên quan đến vụ án. Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy tức giận, người phụ nữ cùng chung chăn gối với mình vài năm sao lại lừa mình làm chuyện ngu ngốc như vậy? Hắn sao không tức giận cho được?

- Anh...Anh rể, anh không sao đấy chứ? Anh đừng trách chị em, bác Tôn rất có ơn nghĩa với Cảnh gia, chị của em...Chị em không biết làm sao hơn.

Cảnh Chiến sợ hãi nói.

- Được rồi, còn chuyện gì khác không?

Trương Thanh Vân nói, tình cảnh lần này hầu như làm tâm tư hắn chết lặng, nếu Cảnh Sương xảy ra vấn đề thì hắn và nàng có thể sống chung với nhau được nữa sao? Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ nhiều, hai hốc mắt bắt đầu đỏ lên, hắn dùng tay lau mắt, tay ướt, nước mắt rơi.

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn vội vàng hạ cửa sổ xe, gió lạnh bên ngoài ùa vào, hắn bắt buộc chính mình phải đối mặt với hiện thực.

Giọng nói của Cảnh Chiến lại vang lên, hắn dặn Trương Thanh Vân xuống máy bay phải đi ra cổng số một, hắn có chuyện quan trọng muốn nói với Trương Thanh Vân.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau tâm tư mới bình tĩnh trở lại.

Tôn Trường Thanh đã xin được về hưu nhưng sự việc vẫn bại lộ, xem ra lão đã bị người ta nhìn chằm chằm từ lâu rồi. Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân lập tức mắng mình hồ đồ, Tôn Trường Thanh là người từng làm bí thư huyện ủy, nếu không có vấn đề gì thì sau hội nghị hiệp thương chắc chắn người ta sẽ cho lão tiến lên một cấp để về hưu.

Nhưng lãnh đạo lại đẩy Tôn Trường Thanh về làm đại biểu hội đồng nhân dân huyện, rõ ràng chính điều này đã lộ rõ vấn đề, vì sao chuyện rành rành thế này Trương Thanh Vân hắn lại không phát hiện ra được, điều này cũng chỉ trách hắn sơ sót mà thôi. Nhưng Tôn Trường Thanh rớt đài cũng làm Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra chút vấn đề.

Theo phân tích của Trương Thanh Vân thì Tôn Trường Thanh rõ ràng đã phát hiện ra có người muốn động đến mình, nếu không lão cũng chẳng xin phát bệnh nghỉ hưu, nhưng khi nhiệm kỳ mới bắt đầu được một năm thì lập tức bị sờ gáy. Chắc chắn sau lưng có vấn đề, hầu như có thể khẳng định có kẻ nào đó đưa ra hàng loạt chứng cứ với ủy ban kỷ luật tỉnh.

Tình cảnh này rất hiếm gặp trong quan trường, rõ ràng đã về hưu cũng bị người ta nắm đầu lôi ra, chắc chắn khi tại vị còn có rất nhiều người liên quan, kẻ khác tố cáo sợ rằng sẽ gặp nạn.

Nhưng vài năm gần đây Tôn Trường Thanh liên tục ru rú trong huyện Ung Bình, căn bản chỉ là dưỡng bệnh. Hơn nữa động đến Tôn Trường Thanh là người thị ủy, tình cảnh này nói rõ sẽ không có một cơn chấn động, sẽ không có quá nhiều quan chức liên quan rớt đài. Nếu thật sự là án lớn thì tỉnh ủy chắc chắn sẽ chấn động, Trương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Nhưng có một vấn đề hoàn toàn có thể khẳng định đó chính là Trương Thanh Vân sẽ là cá trong chậu. Cảnh Sương đã có liên quan, nếu hắn trong sạch thì cũng sẽ bị ảnh hưởng, vị trí của mình trong huyện được điều động chỉ là hiện tượng bình thường.

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, có rất nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào thị trấn Nguyệt Toàn, chỉ mong sao gặp chuyện không may. Lúc này rốt cuộc cũng xảy ra chuyện, chắc chắn có rất nhiều người trong huyện Ung Bình đang vỗ tay khen hay.

Trương Thanh Vân đi ra khỏi cửa số một ở sân bay Vũ Đức, hắn nhìn thấy Cảnh Chiến đang ngồi ở hàng ghế phương xa vẫy tay với mình. Trương Thanh Vân buông lỏng va li rồi đi sang cười nói:

- Đợi lâu rồi à?

Cảnh Chiến nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn có chút ảm đạm:

- Chị đã làm anh phải liên quan, anh...Anh cũng đừng nên trách chị ấy.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Đừng nhắc đến vấn đề đó nữa, không phải cậu đến sân bay đón tôi vì vấn đề này đấy chứ?

Cảnh Chiến nghiêm mặt nói:

- Thủ trưởng muốn gặp anh, anh đi theo em.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn xem giờ, năm giờ chiều. Hắn gật đầu với Cảnh Chiến, hai người đi ra bãi đậu xe trong sân bay.

Cảnh Chiến chạy xe như bay, chỉ khoảnh khắc sau hắn đã vào trong nội thành, xe chạy về phía khách sạn Lệ Cảnh.

Trương Thanh Vân nhướng mày, bình thường Triệu Truyền không ở trong khách sạn Lệ Cảnh, sao hôm nay lại ở đấy đợi mình?

- Thủ trưởng vì chờ anh mà trì hoãn mất hai giờ!

Cảnh Chiến quay đầu nói, hắn nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Trương Thanh Vân, vì vậy mới khéo léo nói.

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng đã cảm thấy yên ổn, nếu Triệu Truyền đã ra mặt thì không thể bảo đảm cho Tôn Trường Thanh nhưng Cảnh Sương thì không sao. Vấn đề Cảnh Sương không lớn, đơn giản chỉ là hỗ trợ, nàng cũng không phải người của đảng, chắc chắn chỉ cần hoạt động một chút là không có chuyện gì.

Cảnh Chiến dừng xe rồi đưa Trương Thanh Vân đi thẳng lên phòng cao quý nhất của khách sạn. Cửa phòng có hai cảnh vệ, khi thấy Cảnh Chiến thì lập tức chào theo nghi thức quân đội. Cảnh Chiến đáp lễ rồi nói:

- Anh rễ, anh vào đi!

Một gã cảnh vệ đưa Trương Thanh Vân đi vào phòng, Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp bốn phía. Phòng khách quý quả nhiên rất xa hoa, diện tích cũng rất rộng, có văn phòng riêng và một phòng họp nhỏ, lúc này Trương Thanh Vân đến phòng khách, ở đây không thấy Triệu Truyền.

Gã cảnh vệ mời Trương Thanh Vân ngồi rồi rót một ly trà nói:

- Trương tiên sinh, anh chờ chút, thủ trưởng còn hơn ba mươi phút nữa mới đến!

Trương Thanh Vân cảm thấy rất ngạc nhiên, bày ra trận hình lớn như vậy nhưng đám người này chỉ là lính tiên phong, chủ nhà còn chưa tới. Thủ trưởng đúng là thủ trưởng, phái đoàn thế này rõ ràng có chút thái quá.

Thời gian trôi qua từng phút, Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn tẻ nhưng lại không dám tùy tiện. Triệu Truyền đang làm gì? Sao lại mất hai tiếng đồng hồ? Rõ ràng điều này đã hoàn toàn nể mặt Trương Thanh Vân hắn.

Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, hai người quân nhân tiến vào trong rồi phân ra đứng hai bên trái phải. Trương Thanh Vân thấy Triệu Truyền đứng ở phía sau, hắn vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Triệu Truyền vung tay về phía Trương Thanh Vân tỏ ý bảo hắn ngồi xuống trước. Hôm nay Triệu Truyền mặc quân phục, bộ dạng rất uy phong tiêu sái nhưng cũng khá mệt mỏi, xem ra hắn vừa chạy từ một nơi nào đó đến đây.

Triệu Truyền cởi mũ đưa cho một cảnh vệ, sau đó một cảnh vệ khác lại rót trà, lúc này hắn mới duỗi lưng ngồi xuống nói:

- Tiểu Trương, nhìn bộ dạng cậu rất bình tĩnh, chắc chắn ngày thường cũng rất trầm ổn phải không?

Trương Thanh Vân chợt ngây người, hắn không ngờ Triệu Truyền mở miệng lại nói như vậy, như vậy hắn phải trả lời thế nào?

- Tôi nghe nói cậu bây giờ là bí thư đảng ủy, công tác cũng rất tốt. Tuy địa phương hơi nhỏ nhưng vẫn coi là người có bản lĩnh lăn lộn, nhưng lần này A Sương kéo chân thì nghiệp làm quan của ngươi chắc chắn có cản trở.

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, hắn cảm thấy đối diện với Triệu Truyền rất khó thể mở miệng, nói chuyện với vị thủ trưởng thế này thật sự làm người khác khó thể ứng phó.

Thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Triệu Truyền nhướng mày nói:

- Cậu xem lại mình đi, mới được bao nhiêu tuổi mà giống như lão già, nếu người không hiểu chuyện sẽ nói cậu chín chắn, nhưng nếu là tôi thì sẽ nói cậu là người đa tâm, thích cân nhắc. Nói chuyện làm việc mà cứ vâng vâng dạ dạ, không giống như người trẻ tuổi.

- Triệu Truyền, không phải, chỉ là những lời anh vừa nói hoàn toàn là sự thật, em còn gì để nói nữa.

Trương Thanh Vân nói.

- Ha ha!

Triệu Truyền cười ha hả, hắn cảm thấy Trương Thanh Vân có vài phần ẩn nhẫn, Trương Thanh Vân nói lời của Triệu Truyền hắn hoàn toàn là thật, cũng thừa nhận con đường làm quan bị ngăn cản, không ngờ tuổi còn trẻ mà đã luyện ra bộ mặt dày.

- Cậu nói đi, có tính toán gì không? Tôi thấy cậu có hai con đường để đi, con đường rộng nhất là lập tức có một người bạn gái mới, hoàn toàn phân cách giới tuyến với A Sương. Con đường còn lại chính là trợ giúp tổ điều tra của ủy ban kỷ luật, lấy công chuộc tội, cậu chọn con đường nào?

Triệu Truyền nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết Triệu Truyền chỉ nói đùa, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì sẽ có nhiều chuyện phát sinh thế sao? Nhưng câu hỏi của Triệu Truyền cũng phải thành thật trả lời, vì vậy Trương Thanh Vân nói:

- Em chuẩn bị về tiếp nhận điều tra rồi làm đơn xin phép lãnh đạo được đi học tập ở trường đảng tỉnh.

- Sao? Học tập? Đường tiến thối, đây đúng là đạo lý tiến thối! Ôi, cậu học đâu ra lắm trò như vậy?

Triệu Truyền trợn trừng hai mắt, hắn nói.

Trương Thanh Vân không nói lời nào nhưng trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ thủ trưởng quân đội lúc nào cũng thế này à? Nói như vậy rõ ràng làm người khác khó thể bắt kịp.

- Vấn đề của Cảnh Sương không lớn, tôi đã đưa cô ấy đến Hải Đông*, cậu hãy nghe theo đề nghị của tôi, nên tìm một bạn gái mới, tôi không nói giỡn.

Triệu Truyền nói.

(*: Địa khu Hải Đông là một địa khu tại tỉnh Thanh Hải Trung Quốc.)

- Sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn không kìm lòng được phải đứng lên. Cảnh Sương đi Hải Đông? Điều này...Đến đó làm gì?

Có lẽ chuyện của Tôn Trường Thanh không phải nhỏ, không phải đã có Triệu Truyền nhúng tay lo cho Cảnh Sương rồi sao? Lúc này Cảnh Sương lại một mình đi xa, chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi Trương Thanh Vân hắn sao?

Dù trong lòng Trương Thanh Vân vẫn có chút trách móc Cảnh Sương giấu diếm mình nhưng nếu tách nhau ra thì hắn vẫn cảm thấy rất đau xót. Hai người dù sao cũng có cảm tình vài năm, hơn nữa tính tình của hai người lại hợp nhau, ở với nhau trước nay rất thuận hòa. Nếu không có tình cảnh trớ trêu thế này thì biết đâu sang năm nàng đã là vợ mình.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy tim mình như bị dao cứa, hắn kinh ngạc và sững sờ. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh ngộ ra mình đang nói chuyện với Triệu Truyền, vì vậy hắn lập tức ổn định tâm tình.

Triệu Truyền híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, cũng không muốn quấy rầy Trương Thanh Vân, nhưng tất cả phản ứng của đối phương đều bị hắn thu vào mắt.

"Tên này là mầm mống tốt!"

Triệu Truyền thầm nghĩ:

"Khó trách xảy ra chuyện lớn mà hắn có thể ổn định tâm thần, như thế này rất đáng quý với người còn trẻ."

- Triệu đại ca, cám ơn anh đã hỗ trợ, sau này Cảnh Sương ở Hải Đông còn phải nhờ đến sự chăm sóc của anh!

Trương Thanh Vân nói, hắn căn bản đã khôi phục lại sự tỉnh táo nhưng vẻ mặt vẫn trắng bệch.

Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, một lúc sau hắn nói:

- Đúng rồi, tôi có một mệnh lệnh cho cậu, cậu phải tìm một bạn gái ngay lập tức.

- Sao?

Trương Thanh Vân kinh ngạc, hắn lập tức lắc đầu. Triệu Truyền hừ lạnh quát:

- Sao vậy? Cậu dám cãi lệnh tôi à?

Trương Thanh Vân đột nhiên trở nên sững sờ, hắn chợt giật mình phát hiện ra trước mặt không phải cha, chẳng phải mẹ nhưng lại là gã thủ trưởng ngang ngược. Những xử lý của Trương Thanh Vân hắn vừa rồi không được tốt cho lắm, vì vậy hắn vội vàng nói:

- Không phải, Triệu đại ca, bây giờ mọi người đang bận rộn chào năm mới, rõ ràng không phải dịp thích hợp tìm bạn gái.

Triệu Truyền ngẩn người, hắn há miệng một lúc lâu nhưng không nói nên lời. Cuối cùng hắn không nhịn được vỗ vai Trương Thanh Vân rồi cười nói:

- Cậu đúng là, với sự nhanh trí của cậu thì đi trường đảng cũng tốt, đứng lâu ở Ung Bình cũng không có tương lai.

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, hắn biết bái lạy bồ tát thì rất dễ nhưng đối diện vị thần Triệu Truyền này thì rất khó.

...

Lúc này tất cả mọi người trong huyện Ung Bình đều đã biết chuyện của Tôn Trường Thanh, nguyên nhân cũng vì Tôn Trường Thanh ăn hối lộ, bán tống bán tháo tài sản quốc hữu. Nhưng khi Trương Thanh Vân quay về thì cũng thu hút rất nhiều ánh mắt soi mói. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu ngôi sao sáng trên chính trường Ung Bình lần này đã chính thức gặp phải phiền phức. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Căn cứ vào lời khai của Tôn Trường Thanh thì trong thành phố Vũ Đức có ba sản nghiệp, một là trung tâm du lịch suối nước nóng trong huyện Đào Hoa, hai là trung tâm giải trí Liệt Hỏa Phượng Hoàng ở huyện Ung Bình, ba là một nhà hàng hải sản ở thành phố Vũ Đức. Ba sản nghiệp này đều được đứng tên Cảnh Sương.

Hơn nữa Trương Thanh Vân lại là bạn trai của Cảnh Sương, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, người ngoài không tin Trương Thanh Vân không biết rõ chuyện Tôn Trường Thanh, thậm chí còn hoài nghi hắn có tham gia.

Trương Thanh Vân về Ung Bình thì lập tức đến gặp tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh Vũ Đức.

Sau khi kết thúc cuộc gặp thì Trương Thanh Vân ở luôn trong nhà mà không tiếp nhận được bất kỳ thông tin xử lý nào.

Cha mẹ Trương Thanh Vân cũng không biết rõ tình hình, hai ông bà liên tục hỏi chuyện Cảnh Sương. Trương Thanh Vân chỉ nói Cảnh Sương có một người em ở phương nam, nàng đã về ăn tết với em trai. Dù bên ngoài có đồn thổi thế nào thì Trương Thanh Vân phán đoán không có gì liên quan đến mình.

Vì sau đó không lâu bí thư ủy ban kỷ luật huyện Ung Bình đã gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân bảo hắn yên tâm, chuyện của Tôn Trường Thanh cũng không phải phát sinh ở Ung Bình, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không quan hệ gì với Tôn gia. Đồng thời Trương Thanh Vân và Cảnh Sương không phải là vợ chồng, tài sản của hai bên đều độc lập.

Tuy nói như vậy nhưng Trương Thanh Vân biết rõ lúc này người ta đang thiếu là cái cớ, lúc này hắn đã không thể nào đảm đương được chức vụ bí thư thị trấn Nguyệt Toàn nữa rồi. Nếu Trương Thanh Vân hắn ở nhà chờ đợi thì không bằng chủ động xin rút, vì vậy hắn viết một báo cáo xin danh sách vào học ở trường đảnh tỉnh Vũ Đức, bất cứ lúc nào cũng có thể giao cho phòng tổ chức.

Hôm nay Trương Thanh Vân vừa ngủ trưa dậy thì nghe thấy Doãn Tố Nga kêu cửa, bà nói trong nhà có khách. Trương Thanh Vân xuống lầu, hắn nhìn thấy Trương Thiến và Vương Hoa Hoa đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách.

- Cuối năm công tác bận rộn, hai cô còn thời gian đến thăm tôi sao?

Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ quái vì hai cô gái này không hiểu chuyện.

Trương Thiến và Vương Hoa Hoa đều đứng dậy, khi nhìn thấy trạng thái của Trương Thanh Vân khá tốt thì cả hai đều thầm thở dài một hơi, nhưng vẻ mặt hai người lại không thể nào cười nổi.

Trương Thanh Vân liếc mắt lên bàn, lễ vật hai cô gái mang đến cũng không phải nhẹ, hắn nhướng mày nói:

- Cái này...Sau này hai cô không nên tới, tôi thì không sao, ngược lại hai cô rất bận rộn, trong khoảng thời gian này lãnh đạo đi thị sát rất nhiều phải không?

Trương Thiến và Vương Hoa Hoa đều gật đầu nhưng không nói lời nào, cả hai đều biết khá rõ Trương Thanh Vân, bọn họ không tin Trương Thanh Vân vi phạm nguyên tắc để lãnh đạo phải xử lý. Hai người chỉ biết Trương Thanh Vân là một thủ trưởng tốt, vì vậy mới liều mạng đến thăm hỏi. Nhưng hai người không biết rằng chỉ là như vậy mà người ngoài sẽ nghĩ khác.

Hai người bọn họ một là thư ký chủ tịch, một là thư ký bí thư đảng ủy, lúc này hai người đến thăm Trương Thanh Vân thì sẽ có ý nghĩa gì? Trương Thanh Vân chắc chắn tin tức này sẽ được truyền ra ngoài rất nhanh, tin tức đối với Trương Thanh Vân thì rất có lợi nhưng lại bất lợi đối với Trương Thiến và Vương Hoa Hoa.

Dù sao thì thái độ của Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương đối với mình là gì cũng cần phải cân nhắc xem xét.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội hỏi:

- Trương Thiến, khoảng thời gian này bí thư Hoàng có rãnh không? Tôi muốn đến gặp ông ấy, cô giúp tôi một chút nhé?

Trương Thiến ngây ngốc một lúc mới kịp phản ứng, nàng vội vàng gật đầu. Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn thấy mẹ đang từ trong phòng đi ra rồi vội vàng tỏ ý bảo hai cô gái nên ra về.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv