Ngọn lửa mới đến nhận chức của Hồng Nham đốt lên người Tiết Phong Loan, điều này thật sự tạo nên tiếng vang lớn trong tỉnh Giang Nam.
Tiết Phong Loan cũng không phải loại người dễ dàng gì, hắn đối mặt với sự kiện bất ngờ mà cũng không tỏ ra bó tay chịu trói, hắn triển khai hàng loạt hoạt động kêu oan.
Tiết Phong Loan tuy nhân phẩm có vấn đề nhưng dù sao cũng là loại người thích hợp sinh tồn ở quan trường, hắn mạnh vì gạo bạo vì tiền, giỏi kéo quan hệ. Hồng Nham tuy là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy nhưng căn cơ ở Giang Nam quá cạn, khi có sự kiện chính thức liên quan đến quyền lợi hạch tâm thì có không ít người kêu oan vì Tiết Phong Loan.
Trong số những người này có cả bí thư thị ủy Ba Lăng là Hàn Lâm Trụ, hắn làm một bí thư thị ủy trong Giang Nam, tất nhiên phải có lực ảnh hưởng ở Giang Nam. Bây giờ dù hắn sắp về hưu, nhưng càng đến thời điểm như vậy thì người ta phải tỏ ra tôn trọng, vì đây là đồng chí lão thành, độ nặng lời nói phải có sự khác biệt.
Đám người tuyến dưới làm ầm lên, nhân vật cao tầng có liên quan vào bên trong chính là Trần Hiểu, hắn không dám trực tiếp bày tỏ bất kỳ thái độ gì bất lợi cho đoàn kết. Nhưng dù sao hắn cũng là người có lực ảnh hưởng lớn ở Giang Nam, ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với Hồng Nham, vì vậy có một số việc không cần hắn tự bày mưu đặ kế, tất nhiên có người nhảy xổ ra.
Khi Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở xuất hành đến Hành Nam, Hồng Nham cũng cảm thấy cục diện càng lúc càng khó khống chế, lão rất tức giận nhưng thật sự không thể không tìm sự trợ giúp.
Khu nhà khối chính quyền, sau khi tham dự nghi thức khởi công nhà máy nhiệt điện ở Hành Nam thì Trương Thanh Vân lại đến thị sát tình huống vài công trình ở thành phố Sâm Dương, Viên Thánh Sở thì quay về Thành Đô. Lúc này chủ tịch vừa ra ngoài quay về nên có rất nhiều sự vụ, có rất nhiều vấn đề cần chính chủ tịch phê duyệt, tất cả đều được đưa đến, vì vậy không chỉ là lãnh đạo bề bộn, thậm chỉ toàn bộ văn phòng chính quyền cũng vì vậy mà có tiết tấu nhanh hơn.
Mười giờ sáng, tòa nhà chính quyền xuất hiện một vị khách không mời, nói là khách không mời mà đến cũng không thỏa đáng, vì đây chính là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hồng Nham. Buổi trưa Hồng Nham đến khu chính quyền làm cho rất nhiều người kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc là một chuyện, ai dám không cẩn thận hầu hạ vị ôn thần này. Thư ký trưởng văn phòng chính quyền Mao Hàn tự mình cùng Hồng Nham đến tìm Viên Thánh Sở, đúng lúc Viên Thánh Sở đang được phó chủ tịch Tống Vĩnh Bình báo cáo công tác.
Điều này làm cho Mao Hàn cảm thấy khó xử, lúc này lão mới biết Hồng Nham chính thức là khách không mời mà đến. Hôm nay chương trình của Viên Thánh Sở đã sắp xếp đầy tràn, nếu bây giờ có Hồng Nham thì khó phối hợp, bây giờ chủ tịch lại đang nghe báo cáo, phải làm sao để Hồng Nham nhanh chóng được gặp Viên Thánh Sở đây?
Cuối cùng Mao Hàn suy tính thật lâu, lão tự mình đến phòng làm việc của Viên Thánh Sở, trước tiên đưa một tờ giấy cho Tống Vĩnh Bình, sau đó lại nói rõ tình huống với Viên Thánh Sở, lúc này tình cảnh xấu hổ mới được hóa giải, Tống Vĩnh Bình tạm thời bỏ qua báo cáo để nhường đường cho Hồng Nham.
Sáng hôm nay Viên Thánh Sở vừa mới về khối chính quyền tỉnh, hắn còn đang loay hoay chẳng biết phải làm sao, nào ngờ Hồng Nham lại tiến đến? Vì vậy hắn cảm thấy rất đau đầu.
Hồng Nham là người ở địa vị cao, trên người quả thật có khí phách, làm việc quyết đoán là tốt, nhưng dù sao cũng phải hiểu rõ chút quy luật đối nhân xử thế, Viên Thánh Sở thật sự không quá thích ứng với người thế này.
Hồng Nham tiến vào, Viên Thánh Sở bắt tay đối phương, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Hồng Nham nói:
- Chủ tịch Viên, tình huống Giang Nam thật sự là không được rồi, một phó chủ tịch thành phố vi phạm kỷ luật, tôi chỉ hẹn gặp mặt nói vài lời cảnh cáo, nhưng bây giờ anh xem, sự việc giống như điển hình oan sai, đúng là quá buồn cười.
Viên Thánh Sở khoát tay với Hồng Nham, hắn nói:
- Ngồi, ngồi xuống đã, thấy anh tức giận không nhẹ, sáng sớm đã đến chỗ tôi, tôi nghĩ rằng sẽ có rất nhiều tin đồn cho mà xem.
- Bầu không khí không đúng, nếu toàn bộ cán bộ ở Giang Nam cũng đều như Tiết Phong Loan, sau này còn nói đến kỷ luật đảng được sao? Tôi thấy sự việc này nên xử lý nghiêm túc, tuyệt đối không bỏ qua một cách đơn giản được.
Hồng Nham trầm giọng nói.
Viên Thánh Sở dùng tay xoa thái dương, hắn thật sự cảm thấy chóng mặt, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh Hồng, sự việc này anh không thể báo cáo với bí thư sao? Anh đến đây chẳng phải sợ tôi chưa đủ chuyện sao?
Hồng Nham cười xấu hổ, lão vung tay nói:
- Bí thư chẳng phải còn chưa về sao? Anh bây giờ là phó bí thư chủ trì công tác hằng ngày, tôi gặp anh có gì là không phải?
Viên Thánh Sở không nói thêm điều gì, thật ra sự việc của Hồng Nham thì Trương Thanh Vân đã nói vài lời, nhưng Viên Thánh Sở luôn lảng tránh. Dù sao đây cũng là sự kiện đắc tội với người, lại liên quan đến vấn đề mâu thuẫn giữa hắn và Trần Hiểu. xem tại TruyenFull.vn
Trong lòng Viên Thánh Sở cảm thấy không nên xung đột chính diện với Trần Hiểu, cũng chẳng phải hắn lo lắng vì vấn đề gì, hắn chỉ cảm thấy mình là một chủ tịch tỉnh, với thân phận như vậy mà không thể bao dung cho Trần Hiểu, rõ ràng sẽ sinh ra mùi vị không đúng.
Nhưng bây giờ Hồng Nham lại tìm đến cửa, Viên Thánh Sở không còn không gian để lảng tránh, chỉ có thể kiên trì xử lý mà thôi.
- Anh Hồng, việc này bí thư đã biết, anh ấy đã nói vài lời với tôi, nói rằng anh cứ nên cố gắng, anh cứ yên tâm, những người càng huyên náo thì kết quả càng thảm thiết.
Viên Thánh Sở thản nhiên nói.
Hồng Nham có chút sững sốt, lão nói:
- Là thật sao?
Viên Thánh Sở cau mày, trong lòng chẳng vui sướng gì, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự kích động trong lòng đối phương, điều này làm cho Viên Thánh Sở cảm nhận được hương vị khác biệt.
Trước đó Hồng Nham còn liên tục tức giận, liên tục lo lắng, nhưng vì có lời nói của Viên Thánh Sở mà tâm thần chợt buông lỏng. Những ngày tháng vừa qua Hồng Nham có những biểu hiện cực kỳ kiêu ngạo giống như không sợ trời sợ đất, nhưng Trương Thanh Vân chỉ nói một câu thì lão đã co vòi cụp đuôi.
- Khuyên người phải có lòng khoan dung, ý kiến cá nhân của tôi thì cũng không cần xử lý quá nghiêm túc, dù sao Tiết Phong Loan cũng chẳng phải phạm vào sai lầm gì quá lớn, điều này tôi sẽ điện thoại cho vài người tương quan, sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa, anh cũng có thể yên tâm triển khai công tác.
Viên Thánh Sở lại nói.
Vẻ mặt Hồng Nham có hơi biến đổi, Viên Thánh Sở lại nói:
- Không cần cho tâm tình vào trong công tác, đây là ý của bí thư, sự việc dù sao cũng không tốt, nếu làm rối lên sẽ sinh ra những tin tức trái chiều, cuối cùng là ai mất mặt đây?
Hồng Nham gật đầu tỏ ý thỏa hiệp, nhưng một lát sau lão nói:
- Bí thư suy nghĩ chu đáo, tôi đồng ý với ý kiến này. Nhưng sự kiện Tiết Phong Loan, tôi đề nghị loại trừ anh ta ra khỏi nhóm nhân tuyển lần này, cần phải cho anh ấy đứng bất động, như vậy mới tạo ra bầu không khí kinh sợ.
Viên Thánh Sở khẽ híp mắt, hắn mỉm cười nói:
- Điều này không phải phạm vi của tôi, anh là trưởng phòng tổ chức, có một số việc trong phạm vi của anh, anh phải làm chủ...
Tin tức Viên Thánh Sở và Hồng Nham chạm trán được truyền đi rất nhanh, khi tin tức này truyền đi thì phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam quyết định loại trừ phó chủ tịch Tiết Phong Loan thành phố Ba Lăng ra khỏi nhóm nhân tuyển đề bạt.
Mãi đến lúc này thì các cấp cán bộ Giang Nam mới biết Hồng Nham ra tay thật sự, Tiết Phong Loan rõ ràng khó thể vùng vẫy.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người là lần này Tiết Phong Loan không bị xử lý gì, trước đó đám người gây huyên náo cũng trở nên yên lặng, ai cũng an tĩnh, không ai dám nghi vấn những quyết nghị của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Dần dần có những tin tức truyền ra, mọi người đã hiểu, thì ra bí thư Trương lên tiếng, hắn nghiêm khắc phê bình Tiết Phong Loan, nói rõ sẽ nghiêm túc xử lý theo kỷ luật tổ chức. Hắn nhấn mạnh những người thích chạy quan hệ, tìm quan hệ khắp nơi, phải làm cho ý đồ của bọn họ không thể thực hiện được.
Đến lúc này khắp Giang Nam mới bừng tỉnh, vì vậy ai cũng thầm cảm thán cho Tiết Phong Loan, người này thông minh nửa đời người, bây giờ lại quá hồ đồ, sao không thấy rõ tình thế và phương hướng như vậy.
...
Chủ tịch tập đoàn Hồng Kết, nữ sĩ Cảnh Sương tuyên bố rời khỏi chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn, tin tức này bùng ra lập tức tạo nên những tiếng vang khủng bố trong nước.
Cái tên Cảnh Sương trước nay luôn nổi tiếng cả nước, có uy vọng lớn trong các xí nghiệp trong nước. Tuy bảng xếp hạng những người giàu nhất Trung Quốc chưa từng vinh danh nàng ở vị trí đầu tiên, nhưng nàng nhiều năm xếp ở vị trí thứ mười, như vậy cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Tất nhiên Cảnh Sương hùng mạnh cũng chẳng phải chỉ có tài phú, nàng còn có khí chất và hình tượng, nàng là mỹ nữ có hạng tài phú. Trước nay truyền thông đánh giá vì có Cảnh Sương trên bảng xếp hạng mà có phong cảnh khác biệt.
Những lời nói này được người trong nước thừa nhận, Cảnh Sương lại càng được nhiều người biết đến.
Một người phụ nữ sơn son thiếp vàng như vậy đột nhiên lại muốn ở ẩn, điều này không làm cho người ta chú ý cũng khó khăn. Nhưng lần này Cảnh Sương đã có đầy đủ chuẩn bị, ngoài một buổi họp báo ngắn ngủi thì nàng cũng không lộ mặt, dù các hãng truyền thông đào móc ba mét đất cũng không biết nàng đi đâu, nàng giống như biến mất.
Tất nhiên Cảnh Sương sẽ không bốc hơi mất, lúc này nàng đang ẩn cư ở biệt thự vườn cam Giang Nam, mỗi ngày nàng đọc sách, trồng hoa, chơi đùa cùng con, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng thường xuyên đến đây.
Khi không còn những sự việc thế tục quấn lấy bản thân, Cảnh Sương đã nhanh chóng biến thành một người phụ nữ hạnh phúc, cũng coi như chính thức định cư ở Giang Nam.
Vườn cam mênh mông, đây là quy mô kinh doanh lâu năm của Cảnh Sương, trên danh nghĩa thì đây là vùng nguyên liệu của tập đoàn Tiết Cao, thực chất lại là của Cảnh Sương.
Một khu vực rộng lớn, thật ra nơi đây là khu thế ngoại đào viên, khu vực này chi có duy nhất một biệt thự vườn cam, tất cả những khu vực khác đều bị quản chế, có thể nói là tiền của bỏ ra không nhỏ.
Cảnh Sương và Trương Thanh Vân hay đùa với nhau, nói rằng sẽ ở đây nửa đời còn lại, dù là chết cũng phải vùi trong vườn cam này. Khi nói ra những lời đó thì Cảnh Sương không có gì tiếc nuối, vì bây giờ nàng còn có rất nhiều điều rất đáng quý trọng