Bố Y Quan Đạo

Chương 123: Chặt chém



- Sao vậy, cảnh sát Hoàng, cô còn chưa đi à? Còn đứng đó làm gì?

Tên mập đã lên xe nhưng Hoàng Quyên vẫn còn đừng phồng má trợn mắt không chịu dời chân, Trương Thanh Vân liền lạnh lùng nói.

Hoàng Quyên chợt liếc xéo Trương Thanh Vân, trong lòng chợt dựng ngược, nàng càng nghĩ càng mơ hồ. Hôm nay Trương Thanh Vân mặc trên người một bộ quần áo bình thường nhưng có vẻ mới, khi còn ở trên xe nàng thấy Trương Thanh Vân ăn mặc màu mè còn tưởng rằng không phải loại người gì ra hồn, nếu thật sự là công tử nhà giàu thì việc gì phải đi loại xe khách chật chội như vậy? Nguồn tại http://Truyện FULL

Nhưng lúc này nàng nhìn lại thì thấy Trương Thanh Vân không có bất kỳ sơ hở nào, một tên lưu manh lêu lổng sao có thể nói ra những lời như vừa rồi?

Trương Thanh Vân thấy Hoàng Quyên đứng ngây ngốc không chuyển động thì cũng chẳng thèm quan tâm, hắn quay đầu nói chuyện với ông lão nhà họ Vương. Hoàng Quyên cảm thấy rất mất mặt, vẻ mặt ửng hồng, môi liên tục mấp máy, cuối cùng cũng không nói lời nào mà mang theo rất nhiều nghi ngờ leo lên xe.

- Bác Vương, hai anh, bọn họ đã đi rồi, cũng đừng cưa cam kẻo bọn họ lại đến làm phiền.

Sau khi tên mập bỏ đi thì Trương Thanh Vân mới mỉm cười với người nhà họ Vương.

- Cái kia, như vậy...Anh bạn trẻ, vừa rồi tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, lúc nãy đắc tội...Chỉ là...Chỉ là trồng cam mười năm, lúc này phải cắt đi giống như cắt khúc ruột của chính mình vậy.

Người đàn ông con cả nhà họ Vương tiến lên dùng giọng kính cẩn nói. Sau khi trải qua tình cảnh vừa rồi, tuy bọn họ không biết thân phận của Trương Thanh Vân nhưng trong lòng cũng biết rõ người thanh niên này không tầm thường.

- Mọi người ngồi đi, ngồi nói chuyện, đứng làm gì!

Trương Thanh Vân khoát tay nói, sau đó hắn chọn một gốc cam ngồi xuống. Người nhà họ Vương thấy Trương Thanh Vân khá hòa đồng và niềm nở, tất nhiên tâm tư sẽ dần buông lỏng, tất cả chậm rãi ngồi xuống.

Trương Thanh Vân móc gói thuốc từ trong túi áo ra rồi phân phát cho mỗi người đàn ông một điếu, chính hắn cũng châm một điếu, cũng không vội mở lời. Hắn biết bầu không khí cần để người và người nói chuyện với nhau rất quan trọng, nếu muốn nói chuyện phiếm với nhân dân thì không nên tỏ ra quá khí thế, như vậy còn lâu người ta mới nói chuyện hết lòng.

- Bác Vương, nghe cháu khuyên một câu, chuyện chặt cam này cũng nên dừng lại ở đây thôi. Nếu bác chặt hết vườn cam, người chung quanh vẫn còn cam, bông vải cũng lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, nếu vậy không phải người da vàng ta da trắng sao?

Trương Thanh Vân dùng lời thấm thía nói.

Lão Vương thở dài một hơi rồi lắc đầu, anh em nhà họ Vương cũng cúi đầu, hai cô vợ thì xoay người lau vội nước mắt. Rõ ràng Trương Thanh Vân nhắc đến vấn đề này làm tâm tình bọn họ càng thêm nặng nề.

- Hyện Ung Bình chúng ta trồng rất nhiều cam, đây đều là loại quả lớn, da mỏng, vị ngọt, nhưng sao lại không có nguồn tiêu thụ? Đầu tiên là vấn đề này có một phần trách nhiệm của chính phủ, những năm gần đây chính phủ luôn hô hào phát triển cây cam nhưng chẳng qua đây chỉ là lời nói đầu môi...

- Dù là giúp đỡ về kỹ thuật, về bao tiêu hay tài chính đều rất ít, bọn họ chỉ cho rằng chỉ cần cam chín sẽ có người mua, thực tế căn bản không phải như vậy. Những năm trước đây mọi người có thể bán cam tươi, nhưng vài năm gần đây thì các tỉnh Xuyên Nam, Hải Tây cũng bán cam, cũng vì vậy mà cây cam mới lâm vào hoàn cảnh tồi tệ như lúc này.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói.

Trương Thanh Vân vừa mở miệng thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của cả nhà họ Vương. Lão Vương trước nay chỉ là nông dân chất phác chân lấm tay bùn, chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề kinh doanh. Vấn đề quả cam ế ẩm cũng được ông cho rằng vì người ta đã chán ăn cam, căn bản không nghĩ đến nhân tố cạnh tranh. Lúc này nghe thấy những lời phân tích của Trương Thanh Vân thì cả nhà họ Vương lập tức cảm thấy hứng thú.

Người thanh niên trước mặt nói chuyện rất có lý, nếu tìm được nguyên nhân thì chắc chắn sẽ có hướng giải quyết.

Khi nhìn thấy ánh mắt trông mong của cả nhà họ Vương thì Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy chua xót không hiểu nguyên nhân. Ba thị trấn trong Ung Bình được gọi là ba vùng giàu có nhất, nhưng nông dân vẫn là nông dân, suốt ngày làm việc không trở nên giàu có, khó trách nhà nước coi vấn đề nông thôn là quan trọng nhất, nếu không giải quyết thì không được.

Nếu nông dân không cải thiện được thu nhập thì xã hội sẽ tiếp tục phân hóa, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì cuối cùng đảng có phải là đại biểu cho nhân đân lao động nữa hay không? Vấn đề này rất khó nói.

Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, hắn hắng giọng rồi tiếp tục nói:

- Tục ngữ có câu "xe đến núi chắc chắn sẽ có đường". Lúc này quả cam của Ung Bình chúng ta không còn đường sống, vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải cưa tất cả vườn cam? Vấn đề này tất nhiên không thể được, tôi và mọi người đều hiểu, đồng thời huyện ủy và chính phủ cũng rất coi trọng, tất cả đều đang chuẩn bị tất cả các biện pháp chuyên môn để giải quyết vấn đề này.

- Phương pháp giải quyết cũng rất đa dạng, có hàng loạt biện pháp từ trồng cam đến gia công chế biến.

Trương Thanh Vân nói chuyện một lúc lâu, nước bọt tung tóe làm vẻ mặt đám người nhà họ Vương trở nên hòa hoãn rất nhiều. Người đàn ông con thứ hai nhà họ Vương nói:

- Anh bạn, tôi biết rõ anh là người tài, nếu dựa theo lời của anh thì cây cam thị trấn Nguyệt Toàn còn có thể khôi phục và phát triển hay không?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Hiểu được sẽ làm được, tất nhiên sẽ làm được. Lúc này tôi hô hào quá lớn cũng không có tác dụng, nhưng tôi có thể nói một câu, sau hai năm nhất định sẽ có thành quả. Nếu sau hai năm mà cam nhà các người vẫn không bán được thì sẽ đến giúp cưa cam, đồng thời còn bồi thường cho mọi người ba mẫu bông vào hai năm, thế nào?

Trương Thanh Vân mở lời cực kỳ hào hứng, người nhà họ Vương nghe thấy như vậy thì tinh thần chấn động. Lão Vương đứng dậy dùng giọng kích động nói:

- Anh bạn trẻ, tôi cũng không biết anh là ai, nhưng nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng tin, tôi biết chắc anh là người có thể làm được chuyện lớn.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ bừng lên, vừa rồi hắn có hơi mạnh miệng nhưng vì ủng hộ sĩ khí mà bắt buộc phải như vậy, tốt xấu gì cũng có hiệu quả. Rõ ràng người nhà họ Vương đã động tâm, vì vậy Trương Thanh Vân quyết định thừa dịp sắt đang còn nóng nói:

- Tin là tốt, nếu các người tin thì công tác mới có thể được triển khai và mở rộng. Tôi nói trước một tin xấu, nếu mọi người tin thì cùng nhau đồng tâm hiệp lực, không còn những vấn đề chặt cam, hơn nữa cũng sẽ không còn ai nhắc đến vấn đề này. Nhưng nếu mọi người vẫn gắng gượng thì gió sẽ nổi lên, ảnh hưởng đến lòng tin của những người khác, lúc đó mọi người cũng đừng trách lãnh đạo sao không khách khí.

Đám người nhà họ Vương lập tức nở nụ cười, anh cả nhà họ Vương nhếch miệng cười nói:

- Những lời của anh bạn rất có lý, đừng nói đến chuyện anh không bỏ qua, ngay cả những nông dân khác cũng sẽ không bỏ qua. À, đúng rồi, anh bạn trẻ, tôi còn chưa kịp hỏi tên anh?

Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn lập tức nói ra tên họ của mình. Anh em nhà họ Vương cũng báo tên, thì ra người anh là Vương Đức Quý, còn người em thứ hai là Đức Phúc, lão Vương là Vương Thủ Thành.

Sau khi mọi người đã báo tên thì Trương Thanh Vân vội vàng gọi hai anh em nhà họ Vương là Vương đại ca, Vương nhị ca, cũng vì vậy mà bầu không khí trở nên hòa hợp, chủ đề mọi người nhắc đến cũng ngày càng nhiều hơn. Từ trong miệng anh em nhà họ Vương mà Trương Thanh Vân biết đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn trước đây cũng có vài chính sách cụ thể, nhưng vấn đề thi hành thì rõ ràng không ra gì. Lần này Trương Thanh Vân đi khảo sát thực tế cũng coi như có chút thành quả.

Sau khi từ biệt gia đình nhà họ Vương thì Trương Thanh Vân đi ra khỏi vườn cam, hắn nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm. Lúc này hắn mới thích thú quyết định hôm nay sẽ không quay về, hắn sẽ ở lại thị trấn một đêm, sáng mai sẽ về huyện thành.

Khi Trương Thanh Vân đi bộ trên đường thị trấn Nguyệt Toàn thì sắc trời đã là hoàng hôn. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này nên cảm giác cũng không tệ, con đường kéo dài vài trăm thước, cuối năm người buôn kẻ bán tấp nập đã tạo ra bầu không khí như ở trong chợ.

Sau khi đi dạo một vòng thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra trụ sở thị trấn, bên ngoài là một cổng vòm khá lớn, bên trên là hai biển hiệu. Một tấm biển viết ủy ban nhân dân thị trấn Nguyệt Toàn, một tấm biển khác viết trụ sở thị trấn Nguyệt Toàn.

Trong cổng vòm là một khoảng sân rộng, trong sân có khá nhiều cây cối, tất cả đều xanh tốt. Trong sân có ba tòa nhà bốn tầng, thiết bị trong những ngôi nhà vẫn khá tốt. Trương Thanh Vân thấy rõ điều kiện của cơ quan hành chính thị trấn Nguyệt Toàn cũng không tệ lắm.

Trương Thanh Vân đi dạo một vòng quanh trụ sở thị trấn Nguyệt Toàn thì đi sang những con đường khác, hắn không muốn người khác biết mình đến đây, hơn nữa chính hắn cũng phải khảo sát thực địa cho rõ ràng.

Sau khi liên tục cất bước thì cuối cùng Trương Thanh Vân cũng đi đến cuối phố, lúc này hắn phát hiện ra trước mặt không xa có một ngã tư, giữa ngã tư là một trạm kiểm soát có tấm biển "Trạm kiểm lâm thị trấn Nguyệt Toàn phòng kiểm lâm huyện Ung Bình."

Trương Thanh Vân cười cười, hắn thấy khoảng cách từ trạm kiểm lâm đến vị trí của mình khoảng hai trăm mét, vì vậy hắn cố ý đến đó xem thử. Hắn muốn kiểm tra trạm kiểm lâm mà người người gọi là "Quỷ Môn Quan" rất có danh tiếng trong huyện Ung Bình là như thế nào.

Trạm kiểm lâm này mỗi năm đều bắt được vài vụ án lớn, phòng lâm nghiệp xây dựng xung quanh Vô Cái Sơn rất nhiều trạm kiểm soát, nghe nói những trạm kiểm soát khác đều có đường vòng nhưng chỉ duy nhất trạm kiểm lâm thị trấn Nguyệt Toàn là không thể đi vòng. Nếu muốn rời khỏi Ung Bình thì bắt buộc phải qua Nguyệt Toàn.

Trương Thanh Vân tiến về phía trước hai bước, hắn vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy bên cạnh trạm kiểm lâm có một quán cơm, lúc này cũng đột nhiên cảm thấy đói bụng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nhướng mày, nếu tiếp tục mò mẫn thì không bằng vào quán cơm cho ấm bụng.

- Bà chủ, một dĩa thịt kho và rau xào!

Trương Thanh Vân đi vào trong quán, hắn ngồi xuống rồi hô lớn. Vừa rồi hắn không nghĩ đến cơm nên không phát hiện chính mình đang đói, lúc này tiến vào quán cơm, nghe mùi hương thức ăn thì cảm thấy bụng đói cồn cào, rất khó chịu.

- Được rồi, anh bạn trẻ, anh chờ một chút, sẽ có ngay!

Trả lời Trương Thanh Vân là một người phụ nữ trên ba mươi, người này cũng có chút sắc đẹp, ăn mặc cũng khá kiểu cách, đi lại mông eo uốn éo, rất có hương vị lả lơi.

Bên ngoài quán cơm không thấy có người nào nhưng hình như có âm thanh ồn ào bên trong, giống như đang có người uống rượu. Chỉ một lát sau những gì Trương Thanh Vân đã gọi được đưa lên, một dĩa thịt kho và một dĩa rau xào. Hắn vội vàng vơ cơm vào bụng, từ trưa đến giờ đi lại mệt nhọc nên hắn ăn uống như rồng hút nước.

- Bà chủ, tính tiền, bao nhiêu vậy?

Trương Thanh Vân ăn xong thì cầm khăn tay lau miệng, sau đó dùng giọng còn chưa thỏa mãn nói.

- Tính cả cơm thêm là tám mươi hai đồng, anh bạn, anh đưa tám mươi đồng là được.

Bà chủ quán nói với vẻ mặt rất đứng đắn.

Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy choáng váng, tám mươi đồng? Hắn nhạy cảm phát hiện ra mình đã bị người khác chặt đẹp, người phụ nữ này rõ ràng cực kỳ khôn ngoan, khẩu âm của người trong huyện thành Ung Bình khác hẳn với thị trấn Nguyệt Toàn, vì vậy nàng ta tưởng Trương Thanh Vân là người bên ngoài đến đây.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv