Đêm tối, bầu trời đen kịt nặng trĩu, mưa vẫn không ngừng, những tiếng rào rào vang lên phá tan không gian yên tĩnh, khoảnh khắc này toàn tỉnh Giang Nam ở vào xu thế mưa gió bão bùng.
Căn phòng rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có những tiếng tích tắc, đó là tiếng đồng hồ treo tường vọng lại. Trương Thanh Vân dựa lên bàn ngủ vùi nhưng hít thở rất vững vàng, không tạo ra chút âm thanh nào.
Một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên phá tan bầu không khí trầm lắng, giống như cả không gian cũng bị xé toạc. Trương Thanh Vân chợt căng thẳng, hắn ngẩng đầu nhấc điện thoại:
- Tôi là Trương Thanh Vân, có chuyện gì?
- Bí thư, tôi không làm tốt công tác, tôi...Tôi...
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Trương Thanh Vân vừa nghe lời mở đầu như vậy thì tâm tình trầm xuống:
- Có chuyện gì? Anh Hàn, nói thẳng ra đi.
Người điện thoại đến là Hàn Viễn Sơn, lúc này hắn đang ở trong núi, hắn điện thoại đến làm Trương Thanh Vân ý thức được có chuyện phát sinh.
Hàn Viễn Sơn ở đầu dây bên kia có tâm tình không ổn, hắn dừng lại một lúc lâu rồi mới nói:
- Bí thư, phó chủ tịch Chu đã xảy ra chuyện...
Hàn Viễn Sơn dừng lại phút chốc rồi nói:
- Tối nay phó chủ tịch Chu đi dò xét đê, lúc này bờ sông chợt sạt lở, anh ấy...Anh ấy và những nhân viên đi theo không kịp trở tay, bị nước cuốn trôi...
Hàn Viễn Sơn nói năng lắp bắp đứt quảng, bây giờ là hai giờ sáng, sự việc đã xảy ra hơn hai giờ trước. Sau khi xảy ra vấn đề thì lập tức có tổ cứu nạn đến hiện trường, nhưng vì trời tối nước lớn và vỡ đê lại ảnh hưởng đến doanh trại quân nhân, vì vậy căn bản là không thể có hành động hiệu quả.
Vì sự việc quá nghiêm trọng nên Hàn Viễn Sơn trưng cầu ý kiến của vài vị lãnh đạo phân khu, sau đó trực tiếp điện thoại báo cáo tình huống cho Trương Thanh Vân. Thực tế hắn biết Chu Quốc Lập xảy ra chuyện, dưới tình huống này thì không còn khả năng sống sót, vì vậy hắn mới rối loạn, không biết nên đối mặt với Trương Thanh Vân như thế nào.
Trương Thanh Vân nghe được tin tức này thì giống như nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang, hắn đứng lên nói:
- Chuyện xảy ra khi nào? Sao lại phát sinh vấn đề này? Không phải đã nói mỗi ngày sẽ có bộ đội tỉnh đến xem xét đê bao sao?
Hàn Viễn Sơn ở đầu dây bên kia không thể phản bác, vì vậy mà hai bên không lên tiếng, rơi vào thế trầm mặc. Chu Quốc Lập xảy ra chuyện quá đột ngột, Trương Thanh Vân căn bản không thể tiếp thu sự thật này.
Đường đường là quan lớn cấp phó bộ, là phó chủ tịch tỉnh, nếu hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ cứu tế, đây có lẽ là một quan viên có cấp bậc cao nhất hy sinh vì làm nhiệm vụ cứu tế.
Đây không phải là vinh quang, là sự kiện cực kỳ không xong, đây chẳng phải là vinh dự, khác biệt chính là sơ sót công tác của Giang Nam.
Nếu không làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo, như vậy có thể làm tốt công tác cứu tế sao? Nếu nói không khoa trương thì tin tức này đã đủ đánh trúng trái tim của Trương Thanh Vân, điều này làm cho hắn đau lòng, đồng thời tinh thần cũng hoảng hốt, một lúc lâu sau khó thể bình tĩnh.
- Bí thư Hàn, lập tức phong tỏa tin tức, trước tiên phải tập hợp tất cả truyền thông và phóng viên, làm thông công tác tư tưởng của bọn họ. Đồng thời cũng tiến hành quản chế quân sự khu vực dãy núi, không vào không ra, dù là bất kỳ hành động nào, trả giá nào cũn phong tỏa tin tức này được hai ngày, nghe rõ chưa?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, giọng điệu của hắn chưa từng nghiêm túc như vậy, mệnh lệnh trực tiếp.
- Vâng!
Hàn Viễn Sơn lập tức lên tiếng, hắn lập tức nhận quân lệnh. Trương Thanh Vân lại nói:
- Nhớ kỹ, công tác bí mật tìm kiếm không được đình chỉ, nếu không tìm được thi thể thì không xong, cần phải tổ chức tiếp cứu rõ ràng.
- Còn nữa, cần phải làm cho nhân viên bảo đảm gương mặt tốt đẹp một chút, cần phải hiệu triệu mọi người biến đau thương thành lực lượng, cùng nhau chống đỡ thiên tai.
Giọng điệu của Trương Thanh Vân rất lạnh lùng, nhưng lúc này tâm tình như lửa đốt. Hắn không tin mưa liên tục trút xuống như vậy, không tin cục diện Giang Nam cứ bị động như thế.
Trương Thanh Vân đứng lên khỏi ghế, đầu óc nhanh chóng vận chuyển cao tốc, hàng loạt mệnh lệnh và phương án sắp xếp liên tục được phát ra từ miệng hắn. Dưới tình cảnh ác liệt thì Trương Thanh Vân giống như buông lỏng chưa từng có, hắn trở nên cực ký cơ trí và tỉnh táo, tất cả các sắp xếp đều ăn khớp. Hàn Viễn Sơn ở đầu dây bên kia liên tục xưng vâng, tâm tình rối loạn cũng dần ổn định trở lại.
Bây giờ Trương Thanh Vân biết rất rõ, chuyện Chu Quốc Lập gặp chuyện không may phải đợi ngay mai khi tổng bí thư Lương đến mới tự mình báo cáo. Trước đó, dù bất kỳ thông tin nhỏ nào lộ ra cũng ảnh hưởng trí mạng.
Một quan lớn cấp phó bộ, hơn nữa còn là phó chủ tịch tỉnh hy sinh vì nhiệm vụ, tin tức này quá chấn động. Nếu chỉ dựa vào lực lượng Giang Nam thì khó thể nắm giữ hướng phát triển của dư luận, việc này cần phải có sự phòng ngừa chu đáo của trung ương.
Phó chủ tịch tỉnh Giang Nam Chu Quốc Lập đến chỉ đạo cứu tế thiên tai, vì đê đột nhiên sạt lở mà hy sinh, cuối cùng tin tức được đưa ra, cả nước sẽ chấn động, cả thế giới cũng chấn động.
Các trang web, báo chí, đài truyền hình hầu như đều thông báo về tin tức này trong một ngày, cục tổ chức trung ương, bộ tuyên truyền trung ương và tỉnh ủy Giang Nam liên hợp tổ chức họp báo công bố tin tức, Trương Thanh Vân đưa ra lời phát biểu quan trọng.
Trương Thanh Vân tự thuật quá trình hy sinh vì nhiệm vụ của Chu Quốc Lập, hắn giới thiệu tình hình thiên tai ở Giang Nam cho các giới xã hội, đồng chí Chu Quốc Lập xuống tuyến dưới chỉ đạo công tác và hy sinh anh dũng. Trương Thanh Vân phát biểu đưa ra lời đánh giá cao độ cho Chu Quốc Lập, khẳng định công lớn, đưa ra hình tượng một vị quan tốt vì dân quên mình.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng tuyên bố trung ương đã ghi công trạng của đồng chí Chu Quốc Lập.
Khi Trương Thanh Vân tuyên bố tin tức này thì tổng bí thư Lương còn chưa trở về thủ đô, lão cũng tham dự lễ truy điệu của đồng chí Chu Quốc Lập, tự mình đọc điếu văn. Di thể của Chu Quốc Lập còn chưa được tìm thấy, lễ truy điệu không có di thể, chỉ có ảnh và những vật dụng khi còn sống của Chu Quốc Lập.
Cảnh tượng truy điệu như vậy tất nhiên sẽ rất rầu rĩ, quy mô rất lớn, dân chúng đến đưa tiễn rất đông, rất nhiều người nghẹn ngào. Thiên tai ở Giang Nam quá lớn và đột ngột, tổn thất quá lớn, đây vốn là sự kiện đau lòng.
Bây giờ phó chủ tịch tỉnh Chu Quốc Lập vì cứu hộ mà hy sinh khi làm nhiệm vụ, tất nhiên những cảm xúc của các giới xã hội Giang Nam bị đè nén cũng bộc phát, có thể tưởng tượng tình cảnh lớn thế nào.
Lương Viễn Đạt đọc diễn văn rất xúc động, lão không những đánh giá cao độ về những gì đồng chí Chu Quốc Lập làm ra khi còn sống, quan trọng là dùng hình tượng của Chu Quốc Lập để cổ vũ nhân dân Giang Nam có thêm lòng tin. Lão tin Giang Nam vượt qua thử thách thì nhất định có thể đứng lên và phát triển.
Những lời phát biểu của tổng bí thư Lương được Cctv truyền hình trực tiếp, nhân dân cả nước xem truyền hình không khác nào cùng đưa tiễn đồng chí Chu Quốc Lập, hình tượng anh hùng của Chu Quốc Lập cũng dần xâm nhập vào tâm tưởng mọi người.
Trương Thanh Vân theo sát phía sau Lương Viễn Đạt, hắn cúi đầu trước di ảnh. Nụ cười của Chu Quốc Lập trong di ảnh rất thân thiết, Trương Thanh Vân nhìn gương mặt thân thiết trong tấm ảnh mà tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nếu đánh giá một cách khách quan thì tâm lý đầu cơ của Chu Quốc Lập rất nghiêm trọng, ý chí không kiên định, thích cường quyền. Đồng thời hắn cũng có vấn đề trên phương diện đoàn kết, đây đều là khuyết điểm của Chu Quốc Lập, hơn nữa còn là khuyết điểm trí mạng.
Trương Thanh Vân trước kia đã từng trọng dụng Chu Quốc Lập, nhưng sau này hắn dần rút bớt quyền lực. Không thể không nói hắn cũng rất bất đắc dĩ, Chu Quốc Lập không vẹn toàn, không những chẳng phải con người vẹn toàn, mà tâm lý cũng vậy.
Thật ra Trương Thanh Vân không thích những người như vậy, với tích cách của Chu Quốc Lập thì rất khó được sử dụng trên quan trường. Nếu lần này Chu Quốc Lập biểu hiện tốt thì chưa chắc Trương Thanh Vân sẽ trọng dụng.
Nhưng sự việc lại hoàn toàn khác, Chu Quốc Lập hi sinh vì nhiệm vụ một cách ngoài ý muốn, cũng vì điều này mà Trương Thanh Vân đã suy nghĩ lại. Đầu tiên anh hùng cũng không phải hoàn mỹ, vấn đề hoàn mỹ do yếu tố anh hùng tạo nên, ví dụ như Chu Quốc Lập, bây giờ hắn là hình tượng anh hùng.
Bây giờ những gì về Chu Quốc Lập được lưu truyền không giống như hiện thực. Nhưng dù là thế nào thì hình tượng hắn vẫn rất cao lớn, có thể nói là không thẹn khi sống trên đời.
Mặt khác Trương Thanh Vân cảm thấy mình sử dụng người còn chưa đủ tính khách quan. Bây giờ không có Chu Quốc Lập, hắn cẩn thận hồi tưởng lại những gì của đối phương, người này có không ít ưu điểm, nhưng Trương Thanh Vân không thích và không sử dụng.
Đạo dùng người như vậy dễ nói thế sao?
Trong lịch sử dùng người thì có Lưu Bang, hắn dùng Hàn Tín tiểu tốt, dùng Trương Lương cơ mưu, lần này Trương Thanh Vân dùng Chu Quốc Lập đến chỉ huy cứu tế, như vậy có tốt không?
Vấn đề này không làm cho Trương Thanh Vân đưa ra đáp án, dù là thế nào thì Chu Quốc Lập cũng đã hy sinh.
Tất nhiên cũng vì sự kiện này mà ân oán giữa Trương Thanh Vân và Chu Quốc Lập cũng giảm theo, trong lòng Trương Thanh Vân chỉ còn lại tiếc hận và hối tiếc. Hắn vốn không nên đưa Chu Quốc Lập ra ngoài, Chu Quốc Lập hi sinh vì nhiệm vụ, Trương Thanh Vân có thể thấy vấn đề của chính mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thế sự thường kỳ diệu như vậy, trong ngày truy điệu Chu Quốc Lập thì phần lớn Giang Nam đều dừng mưa, mực nước các con sông cũng qua giai đoạn cao trào, lần đầu tiên có dấu hiệu giảm xuống. Đại hồng thủy ở Giang Nam bắt đầu nghênh đón thế cục vãn hồi.
Giống như trong tăm tối có thiên ý, Chu Quốc Lập qua đời để đổi lấy sự bình an cho nhân dân Giang Nam sao? Vấn đề này rất khó nói, vì rất hoang đường, không phù hợp với chủ nghĩa Mark.
Nhưng nếu xét theo quan điểm nhân văn thì điều này rất quan trọng, nhiều khi quá khoa học cũng không tốt. Ít nhất thì trong lòng dân chúng Giang Nam cũng có rất nhiều người tiếp nhận những cách thức giải thích kỳ diệu, bọn họ tình nguyện đưa công lớn cho sự hy sinh của Chu Quốc Lập. Điều này không chỉ là mê tín, hơn nữa còn làm Chu Quốc Lập trở thành một hiện tượng linh thiêng