Lệ Cương được cục tổ chức trung ương đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng, tin tức này truyền về Giang Nam, trước tiên Trương Thanh Vân điện thoại cho hắn để chúc mừng.
Lệ Cương nói chuyện điện thoại rất hào hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Trương Thanh Vân, cũng không biết vì sao hắn cảm tạ như vậy. Thật ra Trương Thanh Vân không phát huy tích cực trong vấn đề Lệ Cương xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng bây giờ xem ra Lệ Cương cực kỳ hài lòng với đề bạt lần này. Lâm Cảng là thành phố mở cửa sớm nhất trong nước, là đặc khu kinh tế, đây là thành phố cấp hai trung ương rất nổi tiếng, được xưng là tuyến ngoài cùng trong cải cách của trung ương, Lệ Cương có thể được đặt vào Lâm Cảng, tương lai hoàn toàn có thể nghĩ ra.
Lệ Cương lớn hơn Trương Thanh Vân sáu tuổi, bây giờ mới hơn bốn mươi, nếu có biểu hiện tốt thì lên cấp phó bộ là bình thường, hơn nữa cực kỳ có khả năng phát triển mạnh ở Lâm Cảng. Người đảm nhiệm chức lãnh đạo đảng ủy chính quyền cấp phó bộ sẽ rất dễ dàng tiến vào tỉnh ủy, biết đâu vài năm sau trong danh sách thường ủy tỉnh ủy Lĩnh Nam sẽ có tên Lệ Cương?
Tất nhiên có lợi thì có khuyết điểm, Lệ Cương đến Lĩnh Nam tất nhiên là đáng tiếc, vì Lĩnh Nam là nơi có một phái riêng, Lệ Cương một mình đến chiến đấu ở Lĩnh Nam, tính khiêu chiến là không nhỏ. Dù Lĩnh Nam không so với Hoa Đông năm xưa, nhưng bọn họ dù sao cũng có quy tắc riêng, đặc biệt là phương diện quan hệ, người Lĩnh Nam thích quảng cáo rùm beng cũng là một khía cạnh có thể thấy rõ.
Lĩnh Nam quảng cáo rùm beng đã hoàn toàn nói rõ quan viên khác phái tiến vào luôn gặp khó khăn, nếu không sẽ chẳng làm lớn chuyện như vậy làm gì.
Lệ Cương là cán bộ từ cơ sở đi lên, bình thường có phong độ chém giết tiến lên, phương diện cẩn thận tuyệt đối mạnh mẽ. Hắn cũng không hưng phấn quá mức vì đợt đề bạt lần này, trong điện thoại hắn khiêm tốn muốn Trương Thanh Vân chỉ bảo kinh nghiệm, muốn Trương Thanh Vân chỉ bảo cách phá băng.
Lệ Cương ăn nói rất tự nhiên, hắn nói:
- Bí thư Trương, anh biết rõ tôi kiến thức có hạn, hai mươi năm trước tôi luôn ở Giang Nam không ra ngoài, gần đây đến thủ đô một năm làm tôi cảm thấy kiến thức của mình rất nông cạn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lệ Cương nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
- Không gạt bí thư Trương, lần này tổ chức cho tôi cơ hội đến Lĩnh Nam, tôi vừa vui sướng vừa không yên. Dù sao tôi cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ rằng mình không hợp thổ nhưỡng và năng lực khiếm khuyết.
- Vì vậy tôi mong sao bí thư có thể chỉ điểm để lần này đến Lĩnh Nam có phương hướng, không đến mức lò mò với hai mắt tối đen...
Trương Thanh Vân đối mặt với những lời nói khiêm tốn của Lệ Cương thì cũng không già mồn, hắn nói:
- Anh Lệ, Lĩnh Nam không phải là đầm rồng hang hổ, cũng chẳng có gì không được. Anh đến Lĩnh Nam coi như đi đò qua sông, có người nói nước sâu, có người nói nước cạn, rốt cuộc nông sâu thế nào phải thử mới biết được. Tôi cũng có chút quan hệ với bí thư Phùng ở Lĩnh Nam, đây là trưởng giả trung hậu, còn lãnh đạo Lâm Cảng thì tôi ít tiếp xúc, nhưng tôi tin dưới sự lãnh đạo của bí thư Phùng thì tất cả đều là người rất cụ thể.
- Thực tế thì Lĩnh Nam là tuyến ngoài cùng trong cải cách của trung ương, nơi đây luôn coi trọng cụ thể. Anh đến nhận chức cần phải phát huy ưu điểm, coi trọng sự cụ thể, nếu như vậy thì đến Lĩnh Nam cũng coi như đúng chỗ.
- Tất nhiên điều cần chú ý là tỉnh duyên hải không phải là tỉnh nội địa, xã hội vùng duyên hải có tố chất cao hơn, đồng thời yêu cầu với khối chính quyền cũng khác biệt, không thể dựa theo những biện pháp cũ ở nội địa để xử lý những phương diện ở duyên hải, vì thế vấn đề này anh phải xem xét. Trên phương diện này anh cần phải liên hệ nhiều với các đồng chí Lĩnh Nam để có thêm kinh nghiệm, cần làm tốt quan hệ, điều này rất quan trọng, không có gì mạnh hơn sự đoàn kết.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, lời nói rất uyển chuyển, thực tế đưa ra cho Lệ Cương hai lời đề nghị.
Thứ nhất là hắn hy vọng Lệ Cương cần phải xử lý sự việc thực chất cụ thể, phải dùng năng lực phân tích và thực lực để nói chuyện. Bầu không khí cụ thể ở Lĩnh Nam là rất đậm, làm quan nếu không có thành tích, không có biểu hiện thì khó có chỗ dựa ở Lĩnh Nam. Hơn nữa Lĩnh Nam cũng khác biệt với Hoa Đông, khác biệt lớn nhất chính là Lĩnh Nam truy cầu sự đa dạng, vì thế mới trở thành người đứng đầu cải cách.
Cũng vì điều này mà tạo nên tính cạnh tranh phi thường ở chính đàn Lĩnh Nam, trung ương cũng thích đưa cán bộ xuống Lĩnh Nam rèn luyện, điều này đã nói rõ vị trí đắc lợi của Lĩnh Nam. Bây giờ Lệ Cương có thể đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng, hắn vui sướng cũng vì nguyên nhân này.
Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Cảng, Lệ Cương có thể trổ hết tài năng từ vị trí này, như vậy cũng đã được xác nhận là người có năng lực phi phàm, không tầm thường, là lời khẳng định của tổ chức với hắn.
Ngoài vấn đề cụ thể thì Trương Thanh Vân cũng cho Lệ Cương lời đề nghị thứ hai, đó là đoàn kết. Trương Thanh Vân biết rõ tính nết của Lệ Cương, người này không quá độ lượng, đôi khi tầm mắt cũng không thoáng, cực kỳ mẫn cảm với quyền lợi, như vậy sẽ tạo nên bầu không khí bất lợi với đoàn kết.
Nhưng ở một địa phương như Lĩnh Nam mà Lệ Cương khong làm tốt công tác đoàn kết, như vậy cuộc sống sẽ rất khó khăn. Dù sao Lệ Cương cũng không nằm trong phạm vi thế lực của phái Kinh Tân, vì vậy người Lĩnh Nam cũng không chào đón, hắn đi lên con đường này bị ngăn cản là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ không còn như xưa, bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy, điều hắn cần suy xét là đoàn kết và công bình. Muốn làm được điều này thì trước tiên Trương Thanh Vân phải tạo nên ấn tượng dùng người khách quan cho người khác.
Mỗi tuyến ở Giang Nam đều có lãnh đạo được phân công quản lý, ai không muốn mình có thực quyền? Là một bí thư tỉnh ủy, tuy quyền nhân sự trên tay không phải là giả, nhưng phương thức vận dụng quyền lợi quyết định một biểu hiện của bí thư.
Quyền lợi phải ném cho tuyến dưới nắm giữ, nhưng những gì quan trọng phải đưa cho bí thư xem qua. Nếu có tình huống khác lạ thì Trương Thanh Vân có thể phê chỉ thị chối bỏ, một bí thư như vậy mới có uy tín, trong lòng đám người tuyến dưới cũng không quá cảnh giác, không dám bàn luận lung tung.
Đồng thời tuyến dưới vì có quyền mà cũng có trách nhiệm, trong lòng có cảm giác kính sợ. Người có trách nhiệm thường làm việc không quá kém, là lãnh đạo thì phải hiểu điều này.
Khi vận dụng quyền lợi từ bí thư huyện ủy lên bí thư tỉnh ủy không chỉ khác nhau ở phạm vi cai quản, mà có sự khác nhau về căn bản, những hiểu biết về quan trường cũng khác biệt.
Vị trí càng cao thì cảnh giới càng cao, Trương Thanh Vân bây giờ không còn là một cán bộ non nớt kinh nghiệm, hắn là quan lớn đứng đầu một tỉnh, trong lòng có sự tự tin và tiếp nhận.
Tình hình có chút căng thẳng, những cơn mưa to không dứt làm cho vùng phía nam và phía tây gặp tai họa lụt lội, Thành phố Hành Nam và Bang Dương ở phía nam, thành phố tự trị Lệ Dương gặp nhiều hiểm họa sạt lở và lũ quét, những tai họa đến quá đột nhiên với Giang Nam.
Trương Thanh Vân khẩn cấp mở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, hắn thành lập ban chỉ huy chống lũ, chính hắn làm tổng chỉ huy. Đồng thời hắn cũng yêu cầu tất cả thường ủy tỉnh ủy phải có sự phân công chính xác, cần phải tự minh đến giám sát tình huống thực tế, chỉ đạo công tác cứu nạn.
Vài ngày liên tiếp hình ảnh của Trương Thanh Vân hiện ra ở các địa phương chịu thiệt hại nghiêm trọng, hắn chỉ huy cứu nạn, an ủi quần chúng, khích lệ sĩ khí. Sau khi trải qua tai nạn thì Giang Nam tổn hai nghiêm trọng, hàng triệu người phải di dời, hơn một trăm ngàn người không còn nhà để quay về.
Vì lũ lụt và lũ quét mà con số thương vong cũng liên tiếp tăng mạnh, hơn nữa cũng không có dấu hiệu dừng lại. Trương Thanh Vân nóng lòng như lửa đốt, hắn dùng danh nghĩa tổng chỉ huy công tác chống lũ mà yêu cầu khởi động phương án cứu tế khẩn cấp, đồng thời cũng đưa ra nhiều mệnh lệnh.
Hắn yêu cầu tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền các địa phương đang gặp tai họa phải lên đến địa phương khó khăn nhất, có hoàn cảnh ác liệt nhất để tham gia công tác cứu tế. Sở dân chính và các phòng dân chính phải dùng năng lực mạnh nhất, tốc độ cao nhất, hiệu suất mạnh nhất để khẩn cấp triệu tập vật tư cứu tế, không tiếc bất kỳ cái giá nào để đảm bảo cuộc sống và an toàn tính mạng của nhân dân.
Đồng thời sở dân chính Giang Nam phải phát ra thông báo yêu cầu trợ giúp với tất cả các tỉnh thành anh em trong nước, hy vọng bọn họ có thể cung cấp thuốc men, nhu yếu phẩm và vật tư nhân lực giúp đỡ Giang Nam