Suối nước nóng có nhiệt độ hơn bốn mươi, nhiệt độ thích hợp, người ngâm mình bên trong sẽ cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.
Thang Vận Quốc dùng tay vuốt ve thân thể và cánh tay, lão nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ rất thích ý.
Trương Thanh Vân ở bên cạnh, hai người rơi vào trầm mặc.
Trong lòng Thang Vận Quốc tuyệt đối không vui mừng như những gì biểu hiện bên ngoài, lão biết trên tay Trương Thanh Vân có chút bài, nhưng không thể biết Trương Thanh Vân sẽ lộ bài thế nào.
Trương Thanh Vân muốn giúp Cao Khiêm lên làm phó bí thư tỉnh ủy, chiêu thức đó không những thỏa hiệp với Cao gia, điều này càng làm cho những thường ủy phe phái khác trong thường ủy thấy được cơ hội lớn. Điều này làm cho ý nghĩ chiếm thượng phong trong khối đảng ủy của Thang Vận Quốc có chút dao động.
Nếu xét tình huống trước mắt, trong đảng ủy đã có Miêu Cường dựa vào Trương Thanh Vân, mặt khác vị trí của Trần Hiểu cũng rất đáng xấu hổ, sự khác biệt giữa Trần Hiểu và trưởng phòng tổ chức Ngô Cương cũng dần nổi bật, Ngô Cương dựa vào Trương Thanh Vân là khả năng rất lớn.
Ngoài những vấn đề đó ra, Trương Thanh Vân giúp Cao Khiêm tiến lên một bước, trong đó khẳng định có điều kiện trao đổi. Cũng giống như Cao Khiêm, Lâm Tắc Diêu trưởng phòng tuyên truyền là một thành viên của phái con nhà quan, bí thư thị ủy Thành Đô Tần Quốc Quyền hay Trần Chí Bảo chủ tịch mặt trận tổ quốc cũng sẽ bị kích thích.
Lần này phái con nhà quan gặp phải trọng thương, bên trong khối đảng ủy sinh ra những chấn động lớn, trong đó có vài viên thường ủy tỉnh ủy phái con nhà quan cảm thấy đại nạn đã qua, đã buông lỏng, không còn quá lo lắng hãi hùng. Mà Trương Thanh Vân và Cao Khiêm nắm tay nhau, điều này làm cho cục diện cải biến, làm cho đám người Lâm Tắc Diêu cảm thấy hy vọng. Vào thời điểm này mà bọn họ vứt bỏ Trương Thanh Vân để giúp đỡ Thang Vận Quốc sao?
Khi có loại khả năng này thì Thang Vận Quốc tuyệt đối không còn dám nắm chắc, vì vậy nếu xét tình thế trước mắt thì cục diện lão có niềm tin mười phần vào đảng ủy đã phát sinh biến hóa.
Ưu thế không giống như Thang Vận Quốc tưởng tượng, thậm chí có thể nói lão không có ưu thế nào. Lão rất thưởng thức chiêu này của Trương Thanh Vân, lão không thể không bội phục sự lợi hại của đối phương. Lão là kẻ tung hoàng chính đàn cả đời, đã gặp qua nhiều đối thủ, nhưng những đối thủ và lão từng gặp lại không có những hành động khó thể ngờ như Trương Thanh Vân, Thang Vận Quốc không dám nắm chắc có thể chiếm được lợi ích gì trước mặt Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch Thanh Vân thấy nơi này thế nào? Tốt đấy chứ? Tôi có thể nói cho cậu biết, suối nước nóng ở Giang Nam có sự khác biệt, tất nhiên sẽ không giống như những địa phương khác. Tôi đã đi qua thủ đô, đã xuống phía nam, những khu nước nóng bên kia rất xa hoa, có đặc điểm nhưng tác dụng dưỡng sinh lại không bằng Giang Nam. Nếu nói không khoa trương, chỉ cần ở đây ba ngày cũng đủ sảng khoái tinh thần, đây chính là những gì tôi tình nguyện được nếm thử.
Thang Vận Quốc nói.
Thang Vận Quốc gật đầu mỉm cười nói:
- Nhưng có vẻ thiếu tài nguyên, nếu không thì sản nghiệp du lịch ở Thành Đô đã có chút đặc điểm, vì vậy cần phải cho các ban ngành tương quan kiểm tra xem thế nào, để xem trong khu vực này còn có những tài nguyên nước nóng cùng loại hay không. Nếu chúng ta có thể làm những địa điểm tắm nước nóng bình dân, tôi tin chắc chắn sẽ có thị trường lớn.
Thang Vận Quốc cười ha hả rồi vỗ tay nói:
- Đúng là nói một câu không thoát khỏi nghề chính, góc nhìn của chủ tịch cũng khác biệt với người thường, những lão già như chúng tôi không thể nào nhanh nhạy như vậy được.
Trương Thanh Vân liên tục khoát tay nói:
- Không thể nói như vậy, dưỡng sinh mới là quan trọng, vấn đề kia chỉ là thứ yếu mà thôi.
Thang Vận Quốc dùng ánh mắt sững sốt nhìn Trương Thanh Vân, hai người đối mặt và cười rộ lên. Hai người vui đùa nói chuyện tất nhiên sẽ làm cho đám người không dám tiếp cận, ngược lại còn tránh ngày càng xa.
Trước mắt thì Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân là hai vị đầu sỏ của chính đàn Giang Nam, đây là những tồn tại cao nhất, khoảng cách giữa các vị thường ủy khác cũng cách xa hai người này. Giống như bây giờ hai người nói chuyện, những người còn lại đều phải lánh ra xa, đây cũng là khoảng cách trong hiện thực.
Hai người Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân trò chuyện với nhau vui vẻ cũng làm bầu không khí hòa hoãn một chút, Thang Vận Quốc đột nhiên nói:
- Chủ tịch Thanh Vân, đồng chí Trần Hiểu đã công tác nhiều năm ở Giang Nam, hơn nữa công tác cũng có thành tích. Lần này ban ngành Giang Nam chúng ta điều chỉnh, vấn đề đồng chí Trần Hiểu đi hay ở đã được rất nhiều người nghị luận.
- Trong những tin đồn có nhiều người nói Trần Hiểu đã đi theo tôi từ khi còn ở ủy ban kỷ luật, những năm qua liên tục làm trợ thủ cho tôi, từ ủy ban kỷ luật đến tỉnh ủy đều là như vậy, tất nhiên mọi người sẽ coi đó là không khoa học.
- Trung ương sẽ có quyết sách với đồng chí Trần Hiểu, nhưng tôi thấy mình cần phải nói vài lời, chẳng lẽ trung ương phải suy xét tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi cá nhân của tôi? Đây rõ ràng là vớ vẩn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tâm tình của Thang Vận Quốc có chút kích động, dù lão không nổi giận nhưng trong giọng nói tỏ ra bảo vệ cho Trần Hiểu, đồng thời cũng ám hiệu Trương Thanh Vân đừng làm quá. Trương Thanh Vân cười nhạt nói:
- Nếu đã như vậy thì bí thư cũng đừng tin những tin đồn kia, công tác tỉnh ủy Giang Nam rất nặng, Trần Hiểu là đồng chí bí thư, ưu thế rất rõ ràng, trước đó trung ương để đồng chí Trần Hiểu đảm nhiệm chức vụ phó bí thư tỉnh cũng đã xem xét toàn diện về vấn đề này.
Thang Vận Quốc chợt kinh hoàng, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại nói như vậy, vì thế mà dừng lại một chút rồi nói:
- Thế nào? bí thư Thanh Vân cũng có cùng ý kiến với tôi sao?
Trương Thanh Vân có chút do dự, hắn nói:
- Điều đó là đương nhiên, anh là bí thư của chúng tôi, tất nhiên ở những vấn đề chủ chốt thì chúng ta phải có ý kiến giống nhau. Bí thư Trần đã công tác ở Giang Nam nhiều năm, thành tích chủ yếu. Bây giờ Giang Nam có việc cần làm, rất cần những đồng chí có tư cách và quen thuộc, cần cán bộ lão thành, tất nhiên tôi sẽ giúp đỡ anh ấy.
- Tôi không những giúp đỡ anh ấy, lần này tôi đến thủ đô cũng đã liên hệ với trưởng phòng Chiêm của cục tổ chức trung ương, tôi nói rõ vấn đề của Giang Nam. Lúc đó tôi đã báo cáo với anh ấy, nói rằng tỉnh ủy Giang Nam có công tác rất nặng, khác biệt hoàn toàn với những tỉnh khác, trung ương có thể phân tích vấn đề trên phương diện cụ thể, vì đẩy mạnh vấn đề lãnh đạo mà phá lệ tăng thêm một phó bí thư, tỉnh ủy sẽ có ba bậc công tác. Tôi cho rằng điều này là rất cần thiết ở Giang Nam, anh thấy sao?
Thang Vận Quốc lần này thật sự ngây người, Trương Thanh Vân nói ra làm người ta quá sợ hãi, trung ương đã sớm có quy định về những phương diện có liên quan đến nhân sự tỉnh ủy, nghiêm khắckhonogs chế số lượng phó bí thư, vì vậy chỉ có một phó bí thư chuyên trách mà thôi.
Trương Thanh Vân nói ra ý kiến, rõ ràng là cực kỳ có tính khiêu chiến. Nếu tỉnh ủy có hai gã phó bí thư, như vậy chẳng phải chứng tỏ quyền lợi của khối chính quyền sẽ suy yếu sao? Ý nghĩ của Trương Thanh Vân rõ ràng là quá khủng bố, khoảnh khắc này Thang Vận Quốc cũng không thể thấy rõ nhưng vấn đề bên trong.
- Tôi đề nghị thế này, trước tiên trưng cầu ý kiến các cá nhân, chúng ta sễ làm tốt các phương diện, có thể dùng danh nghĩa tỉnh ủy để đề nghị với trung ương. Người ta làm việc thường không đặt nặng hình thức, có lẽ phải xem xét sự cụ thể, cần phải thật sự cầu thị, tôi thấy như vậy là đủ thận trọng rồi.
Trương Thanh Vân lại nói.
Thang Vận Quốc trầm ngâm một lúc lâu, lão gật đầu, lão không thể không thừa nhận sự chu đáo của Trương Thanh Vân, nếu nói về tinh hình trước mắt thì hai người Thang Trương thỏa hiệp với nhau thấp nhất chính là phương diện này.
Thang Vận Quốc không muốn đẩy Trần Hiểu đi, Trương Thanh Vân thì không thể tha thứ khi Trần Hiểu ở lại, mâu thuẫn này rõ ràng là khó điều hòa. Bây giờ Trương Thanh Vân đề xuất tăng thêm một phó bí thư, có hương vị pha loãng quyền lợi của Thang Vận Quốc, đây là điều kiện mà Trương Thanh Vân có thể tiếp nhận được.
Nhưng Trương Thanh Vân vì sao phải đề cử Cao Khiêm vào tỉnh ủy, Thang Vận Quốc liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão cảm thấy mình không thể nhìn thấu người cán bộ trẻ tuổi trước mặt.
- Lời đề nghị của chủ tịch Thanh Vân rất lớn mật, nhưng tôi cho rằng điều này có thể thực hiện được. Nói thật, những ngày qua tôi đều lo lắng về vấn đề này.
Thang Vận Quốc chỉ tay về phía trước:
- Cậu xem, ban ngành của chúng ta có mười mấy người, không ai không phải là nhân tài khó kiếm, dù điều chỉnh ai thì tôi cũng không cảm thấy tốt đẹp gì. Giang Nam có nhiều vấn đề, nguyên nhân nằm ở đâu? Nói tiếp, chủ yếu là phải kiểm điểm hay khen thưởng đây?
Thang Vận Quốc nói có chút tâm tư rung động, có thể làm cho người nghe phải xúc động, Trương Thanh Vân vội vàng an ủi lão, trong lòng dần buông lỏng. Những ngày nay Thang Vận Quốc lo lắng không phải cũng là những gì Trương Thanh Vân hắn lo lắng sao? Bây giờ chướng ngại giữa hai người chính là sự thỏa hiệp, như vậy hội nghị thường ủy lần này mới được thuận lợi.
- Chủ tịch Thanh Vân, cậu là cán bộ trẻ tuổi nhất, như vậy buổi hát hò tối nay cậu sẽ phải là quân chủ lực. Tôi nói cho cậu biết, tư lệnh viên Lỗ của quân khu ca hát rất tốt, nếu không phải tôi hiểu rõ lý lịch của anh ấy, sợ rằng sẽ cho rằng anh ấy đi ra từ đoàn văn công.
Thang Vận Quốc tiến đến gần nói, sau đó lão lại cười ha hả, âm thanh thoải mái, rõ ràng có tâm tư tương tự như Trương Thanh Vân, tảng đá trong lòng cũng dần buông xuống.
Trương Thanh Vân cùng Thang Vận Quốc nói chuyện có vẻ rất lơ đãng, nhưng chỉ là vài lời nói như vậy đã hóa giải tất cả nguy cơ ở hội nghị thường ủy lần này, cả hai đã đạt thành nhận thức ở vấn đề nhân sự, vì vậy mà hai ngày hội nghị cả hai đều biểu hiện cực kỳ đoàn kết.
Trên hội nghị thường ủy, tỉnh ủy và chính quyền đưa ra những quyết sách trọng yếu, quyết sách nhấn mạnh khối chính quyền phải đẩy mạnh quy hoạch phát triển kinh tế hợp lý và khoa học cho các thành phố, khu tự trị, cần phải có biện pháp khôi phục lại sức mạnh cho Giang Nam.
Phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định tiến thêm một bước trong phương án khảo hạch cán bộ theo khoa học, tỉnh ủy cần bảo đảm sự ổn định, gấp rút phát triển cách quyết nghị. Lúc này Giang Nam bị tụt hậu phải đuổi theo các tỉnh bạn, cần phải quật khởi, phải tiến lên vị trí đệ nhất Trung Nguyên trong thời gian ngắn nhất.
Ngoài những vấn đề đó ra, hội nghị còn thông qua cải cách tư pháp, cải cách tổ chức và đưa ra những yêu cầu vĩ mô. Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân đều cường điệu, trước mắt Giang Nam đã tiến vào giai đoạn quan trọng, nếu biết nắm chắc cơ hội thì Giang Nam chẳng sợ không có tương lai