Báo đặt trên mặt bàn, trên tờ báo là vài giọt cà phê tung tóe, tình cảnh này làm người ta sinh ra cảm giác bừa bộn.
Thang Vận Quốc dùng hai tay ôm ngực ngồi trên ghế sa lông, trên mặt là một cặp kính lão, ánh mắt nhìn qua kính nhìn không gian ben ngoài, bộ dạng rất quái dị. Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì lão có vẻ rất mệt mỏi, thư ký Phàm Cương không dám đến quấy rầy, chỉ pha cho Trần Hiểu một ly cà phê rồi lui ra.
Trần Hiểu và Thang Vận Quốc ngồi đối diện với nhau, hai tay hắn đặt trên ghế, bàn tay vuốt ve cạnh ghế, hắn đột nhiên nói:
- Bí thư, lâu ngày mới thấy tâm tư con người, chúng ta xem xét cán bộ có năng lực hay không thường đặt vào hoàn cảnh chủ chốt xem hắn có đảm đương được trọng trách hay không. Hội nghị hôm nay có rất nhiều đồng chí biểu hiện rất kém.
Thang Vận Quốc không lên tiếng, tư thế cũng không biến đổi, lão căn bản giống như không nghe thấy những lời của Trần Hiểu, giống như đang suy tư vấn đề nào đó.
Khi sự kiện Quách Dụng Quyền ngày càng trong sáng thì dần dà có rất nhiều tin tức được đưa ra. Chỉ sau vài ngày mà những công trình hủ bại ở Giang Nam, những tấm màn đen, những vấn đề bất động sản đã khó thể che giấu, cái nắp che trời đã mở.
Ai mở ra cái nắp này? Vấn đề này người trong thể chế hiểu nhưng dân chúng bình thường thì không nhất định sẽ hiểu, mà loại tin tức kỳ diệu cũng tạo nên cục diện kỳ diệu trước mắt.
Thang Vận Quốc rõ ràng là không chuẩn bị đầy đủ, dù là ứng phó với cục diện trước mắt hay phán đoán về tương lai cũng không thể nắm chắc mười phần. Vấn đề khó giải quyết nằm ở đây, nếu nói theo góc độ sáng tối thì Thang Vận Quốc bây giờ đang ở ngoài sáng, Giang Nam đều có người tâm phúc của lão, thái độ của lão sẽ quyết định tương lai của Giang Nam.
- Anh Trần, có một sự việc tôi đã suy xét, anh cần phải về thủ đô một chuyến.
Trương Thanh Vân nói, lão đẩy kính mắt, ánh mắt nhìn Trần Hiểu, lão tiếp tục nói:
- Chỉ như vậy thôi, bây giờ anh có khó khăn gì có thể nói ra.
Trần Hiểu mím môi, vài lần định mở miệng nhưng không nên lời, sau khi trầm ngâm một lúc mới nói:
- Không có gì, tôi sẽ về thủ đô.
Thang Vận Quốc gật đầu tán dương với Trần Hiểu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tín nhiệm. Hai người đều không nói cần làm điều gì, đây tất nhiên là sự ăn ý trui rèn qua nhiều năm. Bây giờ dù là thế nào, Trương Thanh Vân có về Giang Nam hay không, đây là tình huống khó đoán.
Trương Thanh Vân lần này về thủ đô nói là báo cáo công tác nhưng thật ra có thể nói là tổ chức thẩm tra hoặc điều tra. Dù sao hắn cũng là một chủ tịch tỉnh, có người khiếu kiện lên thì trung ương chắc chắn cũng không khinh thường, vì vậy vấn đề lúc này là phải làm rõ điều này.
Trương Thanh Vân chưa về Giang Nam, dưới cục diện thế này thì Thang Vận Quốc còn có bao nhiêu biện pháp nữa?
Nhưng sự việc đến mức thế này thì Thang Vận Quốc nhất định phải liên hệ với Trương Thanh Vân, lão tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ cùng đường nhưng thực tế lại có lá bài khủng bố, vì vậy mà ra tay vừa chuẩn vừa độc. Lúc này không những làm cho tất cả thế lực ở Giang Nam rơi vào vòng công kích, hơn nữa còn làm cho Thang Vận Quốc mất đi quy luật tiến thối.
Cục diện như vậy có thể nói là cực kỳ xấu hổ với Thang Vận Quốc, vì nếu cứ tiếp tục theo cục diện này thì lão chỉ có thể làm cho hai bên cùng trọng thương, còn chuyện có thắng hay không lại là vấn đề của Trương Thanh Vân, cục diện quá xấu hổ.
Thang Vận Quốc không thể liên hệ với Trương Thanh Vân, hơn nữa Trương Thanh Vân lại chưa về Giang Nam, nếu dùng phương thức liên hệ qua điện thoại và các hình thức khác thì không hiệu quả. Thang Vận Quốc chỉ có thể phái Trần Hiểu đến thủ đô, tất nhiên lão đưa ra quyết định như vậy cũng có chút bất đắc dĩ.
Chỉ có thể rút gọn một câu, sớm biết như thế thì trước đó gắng gượng làm gì? Thang Vận Quốc là kẻ đa mưu túc trí nhưng lúc này đã bị đá nện vào chân.
Ngày hôm qua Thang Vận Quốc liên hệ điện thoại với Trương Thanh Vân cả giờ đồng hồ, lập trường của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, hắn dùng câu nói "vỗ tay khen hay" để hình dung hành động của ủy ban kỷ luật trung ương ở Giang Nam, đồng thời cũng bày tỏ sẽ giúp đỡ công tác một cách tuyệt đối. Hắn cần dùng Quách Dụng Quyền làm cơ sở để hoàn toàn phá vỡ vấn đề hủ bại ở Giang Nam, trừng trị những tấm màn đen trong công trình xây dựng, cho dân chúng một câu trả thời thích đáng.
Thang Vận Quốc đối mặt với thái độ của Trương Thanh Vân mà bắt buộc phải thay đổi giọng điệu ở hội nghị thường ủy ngày hôm nay, vì lão không biết ủy ban kỷ luật trung ương còn nắm được bao nhiêu tình huống, nếu không phối hợp thì cuối cùng sẽ mất hết mặt mũi và để lại ấn tượng xấu cho ủy ban kỷ luật trung ương, đồng thời cũng bị dân chúng chửi thẳng mặt.
Thang Vận Quốc luôn cân nhắc sự việc, vì vậy lão mới đưa ra quyết định vào lúc mấu chốt. Khi lão làm ra quyết định này thì cục diện các thế lực ở Giang Nam đã biến đổi, có thể thấy bọn họ đang bị ủy ban kỷ luật nghiêm khắc điều tra và cho ra ngoài ánh sáng những việc trong tối, dưới tiếng hô hào của quần chúng, các thế lực này giống như chuột chạy đầu đường, bị người người hô đánh.
Những năm gần đây bọn họ dựa vào điều gì để tung hoành Giang Nam? Đó chính là sự nghiệp quan thương một thể, quan thương cấu kết, bây giờ dám quan viên có vấn đề đã bị kéo ra, trước kia đám người dám vung tay che chở đã không còn, bọn họ nào dám đứng lên hô hào?
Tất nhiên cục diện bây giờ vẫn còn chưa đến mức quá rối, vì vậy người ngoài chú ý đến hành động của tỉnh ủy Giang Nam nhưng người trong lại sớm tiến về thủ đô. Căn cơ của phái con nhà quan nằm ở thủ đô, quan trọng là Trương Thanh Vân đang ở thủ đô, đây chính là nguyên nhân mấu chốt.
Thủ đô, bây giờ đã qua thời điểm sảng khoái, mùa này ở Giang Nam là cuối thu nhưng ở thủ đô đã có gió lạnh thấu xương. Không khí thủ đô khô ráo, làn da người ta khô nứt, đúng là một địa phương rất khó chịu.
Gần đây nhiều luồng gió ở Giang Nam thôi về thủ đô càng làm cho không khí mất thoải mái, Giang Nam mưa gió thủ đô nổi sấm, đây là câu nói khắc họa chân thực nhất về tình huống lúc này.
Trong hội nghị cục chính trị quân ủy trung ương, chủ yếu là nghiên cứu xem phải làm sao để đẩy mạnh công tác tư tưởng chính trị cho bộ đội. Lúc này là mùa đông giá lạnh, hoàn cảnh ác liệt, điều này làm cho công tác của quân nhân trở nên khó khăn. Nhưng nếu xét về phương diện khác thì điều kiện mùa đông khắc nghiệt là rất thuận lợi cho công tác luyện binh, là mùa hoàng kim để luyện binh. Mỗi khi đến mùa đông thì quân giải phóng lại bận rộn, chăm chú vào công tác huấn luyện và an toàn trong mùa đông, chứng thực tiết tấu của các công tác chính trị. Vì vậy khoảng thời gian này quân ngũ cực kỳ không thoải mái.
Hôm nay là hội nghị mà Triệu Truyền phải tham gia sau khi thị sát phong trần mệt mỏi ở tuyến dưới. Hội nghị được mở ra hơn ba giờ, điều này càng làm cho Triệu Truyền khó thể chịu được. Sau khi tan họp thì lão kẹp cặp công văn xuống lầu, trước mặt lại xuất hiện lính cần vụ của Quách Thanh Minh.
- Chủ nhiệm Triệu, chủ nhiệm Quách cho mời anh.
Lính cần vụ nhấc tay làm lễ, động tác rất hiên ngang, Triệu Truyền cau mày, lão khẽ phất tay xem như đáp lễ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Triệu Truyền hôm nay thật sự rất mệt mỏi, vấn đề nặng nhọc nhất chíh là họp mặt với Triệu Mai Nam, vì vậy lão không muốn gặp Quách Thanh Minh. Nhưng lúc này Quách Thanh Minh gửi lính đến, lão muốn từ chối cũng khó khăn.
Triệu Truyền gật đầu, lão khoát tay tỏ ý dẫn đường, trong lòng cũng đang phàn nàn Trương Thanh Vân. Lúc này cục diện Giang Nam được cả nước chú ý, đảng ủy và chính quyền Giang Nam đang làm công tác phá thiên, các phái con nhà quan ở Giang Nam rơi vào cục diện nguy cấp chưa từng có. Lần này hành động quá hung ác, quá chuẩn, động tác cực nhanh, dù xem ở khía cạnh nào cũng thấy đó là kiệt tác của Trương Thanh Vân. Hơn nữa lúc này Trương Thanh Vân đang ở thủ đô, điều này càng làm cho cục diện thêm rối, tất cả mọi người đều gặp phải nan đề, nếu không Quách Thanh Minh tìm gặp Triệu Truyền làm gì?
Quách Thanh Minh làm một ủy viên quân ủy trung ương, là một lãnh đạo lớn trong số bốn cục chính trị ở tổng cục, vì vậy uy vọng của lão là rất cao. Bây giờ sự việc ở Giang Nam có thể kinh động đến lão, có thể nói sự việc đã quá căng thẳng và cấp bách.
Quách Thanh Minh hôm nay mặc quân phục vào mùa đông, khi thấy Triệu Truyền thì cả hai cùng chào theo kiểu quân đội, sau đó vẻ mặt lão trở nên ôn hòa, lão vươn tay nói:
- Truyền Tử, lần này thị sát có thu hoạch không nhỏ, tôi lại thấy mắt cậu thâm quầng và có túi mắt, cũng xem như thấy rõ thành tích.
- Cám ơn chủ nhiệm, anh quá khen.
Triệu Truyền cười nói, lão không nói nhiều mà nhân cơ hội nhận trà từ tay lính cần vụ, sau đó cởi mũ đặt lên bàn, bộ dạng nghiêm túc, ngồi thẳng tắp.
Quách Thanh Minh híp mắt nhìn Triệu Truyền rồi mỉm cười gật đầu, hai người một là thượng tướng một là trung tướng, đều là lãnh đạo cấp cao của quân đội, nhưng lúc này cả hai không biểu hiện khí độ của lãnh đạo. Quách Thanh Minh muốn nói điều gì đó nhưng ấp úng mãi mà không nên lời.
Triệu Truyền thì giả vờ ngây ngô, lão cũng không chịu xuống thang. Sau khi hai người nói nhảm được hơn mười phút thì Quách Thanh Minh mới nói:
- Cậu biết chuyện Giang Nam chứ?
Triệu Truyền gật đầu, lão thở dài nói:
- Điều này làm người ta đau lòng, đều là đám ngang ngược kiêu ngạo gây họa, tôi đã sớm nói với lão Tứ, để cậu ấy xem xét thuộc hạ, cần làm đúng mực, nếu không sẽ khó cứu.
- Thái độ của tôi với chuyện lớn như vậy cũng rất rõ ràng, đó là kiên quyết không bao che khuyết điẻm, vương tử phạm pháp tội như dân thường, ai phải gánh trách nhiệm, dù là kẻo nào cũng khó tránh.
Quách Thanh Minh híp mắt cười ha hả vài tiếng rồi nói:
- Nói cho cùng thì cũng đến vấn đề tôi quan tâm, Quách Dụng Quyền ở Giang Nam là người họ Quách, cậu ta về thủ đô vài lần, gặp tôi vài lần. Lúc đó tôi cũng không có cảm tình gì với cậu ta, bây giờ quả nhiên gặp chuyện không may.
- Đại ca không cười Nhị ca, Triệu Tứ Nhi làm việc nóng nảy, chúng ta có mấy người ở Giang Nam còn chẳng bằng Triệu Tứ Nhi, bình thường luôn dặn dò để công tác theo quy củ, đi đường ngay, nhưng bọn họ không nghe. Lúc này sinh chuyện thì ồn ào đến cha mẹ, ông bà, sớm biết như vậy thì trước đó dùng làm gì?
Quách Thanh Minh lắc đầu, lão và Triệu Truyền một hỏi một đáp, cả hai đều biểu hiện mình rất thông tình đạt lý. May mà ở đây không có người ngoài, nếu không sẽ cực kỳ bội phục, đại nhân vật quả nhiên có khí độ không tầm thường, có gan nói ra sự thật, tư tưởng giác ngộ cao kinh người