Bố Y Quan Đạo

Chương 115: Bấc Hoa Nhi Hoàng



Sau khi uống được một vòng rượu thì bầu không khí trong phòng mới dần hòa hoãn trở lại. Trương Thanh Vân bắt đầu dùng giọng cố ý nhưng vô tình hỏi về tất cả các tin tức về mọi phương diện của Lật Tử Bình.

Dựa vào tình hình trước mắt thì vấn đề Trương Thanh Vân đến Lật Tử Bình đã không còn gì phải suy xét, vì vậy hắn phải chậm rãi xem xét trọng tâm của công tác mới.

Trương Thanh Vân biết rất rõ, quan phụ mẫu ở một vùng quê hoàn toàn khác với quan chức làm việc trong cơ quan. Đơn giản như những chính sách của các ban ngành đưa xuống xã nhất định phải được cụ thể hóa. Khi còn ở huyện ủy thì hắn là một quản gia, chỉ cần giúp lãnh đạo trông nom mọi việc cho tốt sau đó phối hợp với các ban ngành khác là được.

Nhưng khi đã xuống xã thì muốn kiểm tra đánh giá cán bộ phải xem xét ở mặt thành tích, phát triển là yêu cầu cấp bách nhất, ổn định lại là trách nhiệm cần phải đạt được. Phải làm sao vừa làm tốt vấn đề phát triển kinh tế, tăng thu nhập cho dân mới là cơ bản, đây là một việc hoàn toàn khác so với những cán bộ huyện ủy suốt ngày hoạt động mồm mép.

Hơn nữa cán bộ thôn quê cũng đơn giản hơn rất nhiều, dù sao thì đất đai một xã cũng quá rộng, phải thường xuyên vào thăm nom cơ sở. Mức độ tiếp xúc với người cũng khác hẳn, tuy không tránh khỏi sự lục đục nhưng nếu so sánh với huyện ủy thì rõ ràng không đáng nhắc tới.

Thật ra Trương Thanh Vân khá mạnh đối với vấn đề phát triển và quản lý kinh tế, kiếp trước hắn chính là một thương nhân, rất quen thuộc những nghiệp vụ gia công sản xuất đến nghiệp vụ tiêu thụ đầu tư, nhưng hắn vẫn không dám có tâm tư xem thường. Trương Thanh Vân biết rõ tình huống Lật Tử Bình hơn bất kỳ một ai khác, căn bản quá mỏng, hơn nữa trong huyện lại chủ yếu phát triển cây trà, có thể nói Trương Thanh Vân hắn mang theo xiềng xích để khiêu vũ, như vậy sao không thể cẩn thận?

Vạn Quốc Thư và Hào Liệt cũng biết rõ những điều khó xử của Trương Thanh Vân, vì vậy bọn họ liên tục trả lời những câu hỏi của hắn, đồng thời cũng thẳng thắn nói ra những khó khăn trước mắt, không có gì cần phải giấu diếm. Cuộc trò chuyện của mọi người trở nên cực kỳ tập trung, đến nửa đêm thì buổi tiệc mới chấm dứt.

...

Khi về đến nhà thì Trương Thanh Vân thấy đèn đuốc vẫn còn sáng, Cảnh Sương đang ngủ trên ghế sa lông, nàng bị đánh thức vì tiếng động mở cửa của Trương Thanh Vân. Lúc này nàng vội vàng đứng dậy nhận lấy cặp tài liệu rồi cởi áo khoác.

- A Sương, hôm nay Hiểu Nhĩ Sơn Trang nhiều khách như vậy mà em có thể về sớm nghỉ ngơi sao?

Cảnh Sương trợn trừng mắt, nàng lầm bầm:

- Hừ, không phải ai cũng như anh, có công tác là quên gia đình, cũng không biết quý trọng thân thể chính mình.

Trương Thanh Vân nở nụ cười áy náy, trong khoảng thời gian này quả thật bận rộn bù đầu, có quá nhiều cuộc gặp xã giao, rõ ràng cũng ít quan tâm đến Cảnh Sương. Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân lập tức ôm chầm lấy nàng từ phía sau, miệng hắn tiến đến sát bên tai giai nhân rồi phà ra một hơi.

- Ui da, ngứa chết!

Cảnh Sương uốn éo cơ thể, đã cách một lớp quần áo mà Trương Thanh Vân đã cảm thấy tiêu hồn.

- Phải không, ngứa ở đâu? Để chồng chữa cho...

Trương Thanh Vân cười nói.

Gương mặt Cảnh Sương lập tức đỏ lên, nàng lợi dụng lúc Trương Thanh Vân không chú ý mà tránh người khỏi ma trảo rồi nói:

- Anh, anh này, là cán bộ lãnh đạo mà còn nói những lời xấu hổ như vậy, anh...

Trương Thanh Vân cười ha hả, Cảnh Sương này ở cùng chính mình lâu như vậy mà còn ngại ngùng, đây rõ ràng có thể nói là thiên tính của chỉ riêng mình nàng. Nhưng Trương Thanh Vân lại rất thích tính cách này của nàng, mỹ nhân dưới đèn, vẻ mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ, quả thật làm cho người ta mất hồn.

Khi thấy Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào mình thì khóe miệng Cảnh Sương chợt vểnh lên, một lúc lâu sau nàng lại mở lời:

- Em nghe nói anh sắp bị điều xuống cơ sở, có phải không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, việc này hắn vẫn giấu kỹ trong lòng không nói vì sợ Cảnh Sương cảm thấy không dễ chịu. Nếu chính hắn đi đến Lật Tử Bình thì hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không được ở cùng bên nhau hạnh phúc như lúc này.

Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Cảnh Sương cũng hiểu rõ, cặp lông mi của nàng bùng lên sự buồn bã và không nỡ nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như thường, nàng cười nói:

- Thật sự phải chúc mừng anh mới được, sau này anh chính là quan phụ mẫu, sau này phải quan tâm nhiều hơn đến kinh doanh của em đấy nhé.

Trương Thanh Vân nở nụ cười miễn cưỡng, hắn biết rõ Cảnh Sương rất hiểu ý, hiểu được đạo lý đàn ông chí ở bốn phương. Nàng không muốn níu chân hắn nhưng thật ra trong lòng vẫn không muốn.

- Vợ yêu, để anh ôm một cái nào.

Trương Thanh Vân dùng giọng dịu dàng nói.

Cảnh Sương đỏ mặt, nàng chậm rãi nhích đến gần. Người ngọc ở trong lòng, Trương Thanh Vân cảm thấy rất ấm áp.

- Thanh Vân, giữa anh và Triệu tiểu thư có chuyện gì xảy ra?

Cảnh Sương dùng giọng rủ rỉ nói.

Trương Thanh Vân nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Cảnh Sương, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng:

- Cô ta là con gái của quan lớn, là tiểu thái muội, bối cảnh quá mạnh, nếu nhìn thấy những vị quan hạt vừng chúng ta thì cô ấy đâu thèm quan tâm.

Cảnh Sương chợt giật mình, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Thật ra Triệu tiểu thư cũng rất tốt nhưng tính tình có hơi lạnh lùng, dù nhìn ai cũng có bộ dạng như vậy, sau này anh nhường cô ấy một chút không được sao?

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đột nhiên hỏi:

- Cô ấy có hỏi em vấn đề đáng xấu hổ nào không?

Cảnh Sương đột nhiên lắc đầu rất nghi ngờ, nhưng sau đó mặt lại đỏ rực lên, nàng liếc Trương Thanh Vân rất mất tự nhiên. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Bấc Hoa Nhi Hoàng phải không?

Cảnh Sương chợt giật bắn người, nàng lao ra khỏi ngực Trương Thanh Vân rồi tức giận mắng:

- Anh, anh...Sao anh biết được?

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười đến mức co người trên ghế sa lông, hắn vừa cười vừa dùng giọng đứt quảng nói:

- Vì...Vì cô ấy...Cũng đã hỏi anh.

- Sao?

Cảnh Sương kêu lên một tiếng, nàng chợt sững sờ, lại ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân:

- Anh...Anh...

Một lúc lâu sau Cảnh Sương cũng chưa nói hết một câu, vẻ mặt nàng đỏ hồng vài tái xám, rõ ràng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ nhưng cũng không thể nào nhịn cười, bộ dạng cực kỳ cổ quái.

- Anh...Khi nào anh mới bỏ đi những suy nghĩ bậy bạ như vậy...

Không biết qua bao lâu thì Cảnh Sương mới kịp phản ứng, nàng vung nắm đấm hướng về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vội vàng bỏ trốn, một người chạy một người đuổi, hai người chọc nhau làm bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Trương Thanh Vân và Cảnh Sương trêu đùa nhau một lúc lâu, sau đó Cảnh Sương cảm thấy hơi mệt, nàng ngồi trên ghế sa lông thở hổn hển. Trương Thanh Vân lại trơ mặt tiến đến ôm cổ nàng, hắn nói:

- Chúng ta làm Bấc Hoa Nhi Hoàng nhé?

- Anh...

Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng chuẩn bị đứng lên lại bị Trương Thanh Vân đè xuống. Một tiếng ư vang lên, Cảnh Sương đã bị Trương Thanh Vân đặt xuống dưới thân. Nàng há miệng muốn nói nhưng hai cặp môi đỏ đã bị Trương Thanh Vân cúi xuống hôn điên cuồng, chỉ sau khoảnh khắc thì hai chiếc lưỡi mềm mại đã quấn vào nhau...

Trương Thanh Vân lột bỏ từng phần quần áo trên người Cảnh Sương như bóc măng mùa xuân, từng tầng trói buộc được mở ra, thân thể như ma quỷ của Cảnh Sương lập tức hiện ra trước mặt. Khi thân thể Cảnh Sương chỉ còn lại bộ nội y thì bàn tay Trương Thanh Vân lập tức tiến vào trong, hắn nắm chặt cặp núi mềm mại và trắng nõn làm máu nóng sôi trào.

Hai người điên cuồng lăn lộn trên ghế sa lông, cuối cùng thì quần áo trên người Trương Thanh Vân cũng được cởi ra như kỳ tích. Lử dục vọng của Trương Thanh Vân đã đạt đến đỉnh điểm, đã sớm không thể nào chờ đợi được nữa. Tình cảnh lúc này cực kỳ ướt át, thân cây chuẩn bị phá đất chui vào, một lúc lâu sau thân cây mới đi đến bãi cỏ hoang ướt sương rồi tiến vào một khu vực mềm mại, ẩm ướt, nóng hừng hực mà tất cả đàn ông trên đời đều chờ mong được sử dụng...

Những động tác trên ghế sa lông càng lúc càng mạnh, ghế sa lông co dãn phát ra những âm thanh sột soạt, những âm thanh này lại hòa cùng tiếng rên rỉ tiêu hồn tạo nên một bản sơn ca cực kỳ tuyệt vời. Giai điệu và nhịp điệu càng lúc càng nhanh, khi đến đỉnh điểm thì một tiếng quát vang lên, tất cả mọi thứ chợt dừng lại, bầu không khí cũng dần trở nên yên tĩnh...

...

Khi hội nghị công tác kinh tế được mở thì những người hữu tâm sẽ phát hiện Trương Thanh Vân ngồi cùng một chỗ với những cán bộ xã Lật Tử Bình. Tin tức này lập tức làm cho tất cả cán bộ phải quan tâm, rõ ràng lời đồn Trương Thanh Vân về cơ sở đã sắp có kết quả và kết thúc.

Trong lúc hội nghị giải lao thì đám cán bộ tham dự lại chụm năm chụm ba bàn tán về vấn đề này, có đố kỵ, có hâm mộ, có hả hê. Những người tiến lên bắt chuyện với Trương Thanh Vân càng lúc càng đông, tất nhiên phần lớn đều là người của hiệp hội trà. Vì tất cả mọi người đều biết rất rõ một phó chủ nhiệm chủ trì công tác huyện ủy có ích lợi thực tế lớn hơn bí thư đảng ủy xã Lật Tử Bình rất nhiều.

Trương Thanh Vân rõ ràng cũng cảm nhận được điều này, đặt biệt là những cán bộ ban ngành trước đây thiếu thân thiện thì lúc này đã mơ hồ có chút thay đổi. Trương Thanh Vân cũng chỉ cảm thấy buồn cười đối với vấn đề này, câu cửa miệng là nói đi phát triển cây trà nhưng rõ ràng bây giờ còn chưa có chỉ thị, như vậy cũng đã làm cho nhiều người nóng vội.

- Thanh Vân, Lật Tử Bình là một địa phương khó khăn, cậu xuống cơ sở thì trọng trách cũng rất nặng, nếu có gì giúp đỡ thì cứ việc nói thẳng.

Trần Vân Sơn nói với Trương Thanh Vân trên hành lang hội nghị. Sau khi trải qua chuyện lần trước thì Trần Vân Sơn đã hoàn toàn xem Trương Thanh Vân là người một nhà, dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng giúp đỡ nhau vào lúc khó khăn thì quá khó. Trương Thanh Vân có thể mạo hiểm để giúp đỡ cha con Trần Vân Sơn thì ít ra cũng phải biết rõ đạo lý bánh ít đi bánh quy lại.

- Tạm thời không có gì cần giúp đỡ, cháu còn chưa biết rõ tình huống, hơn nữa vấn đề này cũng chưa có quyết định chính thức.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Chỉ cần nhìn tình hình này thì đã biết căn bản là ván đã đóng thuyền, tôi chuẩn bị phái Thương Chiến đến Lật Tử Bình giữ chức đồn trưởng, các cậu cũng đã quen nhau, làm việc cũng dễ dàng hơn.

Trần Vân Sơn nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trần Vân Sơn, trách nhiệm quan trọng nhất của Trương Thanh Vân chính là ổn định tình hình. Một vùng quê xa xôi có một đồn công an trợ lực rõ ràng là vấn đề quá tốt, rõ ràng Trần Vân Sơn đang giải bớt ưu sầu cho chính Trương Thanh Vân, làm hắn yên tâm phát triển kinh tế.

- Chuyện gì thế? Các anh bàn chuyện gì mà vui vẻ vậy?

Hai người đồng thời quay đầu thì nhìn thấy Lệ Cương đang mỉm cười đi đến, Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn đồng thanh nói:

- Chào chủ tịch Lệ.

Lệ Cương khoát tay mỉm cười rồi quay đầu nói với Trương Thanh Vân:

- Lần trước tôi bảo cậu vạch sẵn kế hoạch, cậu đã chuẩn bị thế nào rồi? Có thể đưa ra trong hội nghị để mọi người xem xét không? Text được lấy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân chợt sững sốt, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ đến câu nói bắt buộc minh phải quan tâm nhiều đến phương diện cây trà trong Lật Tử Bình của Lệ Cương, nhưng hình như hắn cũng chưa vạch ra bất kỳ kế hoạch cụ thể nào? Hơn nữa lúc này Trương Thanh Vân còn chưa chính thức được bổ nhiệm, hắn sao có tư cách để viết báo cáo đại biểu cho xã Lật Tử Bình phát triển kinh tế?

- Chưa chuẩn bị cũng không sao, lúc này bắt tay vào làm cũng không muộn, dù sao khoảng thời gian vừa qua cậu cũng quá bận rộn.

Lệ Cương nở nụ cười giải nguy cho Trương Thanh Vân, nhưng lời nói của Lệ Cương cũng đã hoàn toàn cắt đứt những băn khoăn của Trương Thanh Vân, sợ rằng lần này hắn đến Lật Tử Bình đã được quyết định.

- Cục trưởng Trần, đã đến cửa ải cuối năm, trọng trách của anh cũng rất nặng, nếu có gì khó khăn thì huyện ủy và văn phòng huyện đều có thể giải quyết, anh cần phải thông báo thật sớm mới được.

Lệ Cương quay đầu nói với Trần Vân Sơn.

Trần Vân Sơn liên tục gật đầu, lão nói nhất định, nhất định. Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của Trần Vân Sơn thì biết có chuyện gì xảy ra, hắn vội vàng lấy cớ đi vệ sinh để rút lui


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv