Sự tồn tại của thegioitruyen.com là thanh kiếm hai lưỡi, vì đây là nơi có điều kiện truyền tin tuyệt đối, có rất nhiều sự việc được đưa lên mạng và được làm sáng tỏ, tác dụng giám sát của xã hội được biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì thegioitruyen.com rất phức tạp, bên trên phần lớn là tin vỉa hè, thậm chí là những tin đồn bậy, điều này có tác dụng rất lớn cho những kẻ chỉ biết bôi xấu và phá hoại.
Gần đây trên mạng bùng ra thông tin hệ thống công an tỉnh Giang Bắc phân phát quá nhiều tiền và Giang Nam có tồn tại hiện tượng thẩm vẫn phi pháp, bên trong có tấm màn đen rất nặng. Trên mạng nói về vấn đề này như thật, đó chính là trước tết trung thu năm ngoái thì cục công an tặng cho mỗi nhân viên một chiếc điện thoại iphone, đồng thời còn nói đến những vụ án thiếu trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng trong hai năm qua ở Giang Bắc.
Đám người trên mạng nói sau khi những sự kiện nghiêm trọng kia phát sinh, nhưng kẻ tương quan trách nhiệm lập tức đưa lễ cho cục công an tỉnh Giang Bắc, vì vậy mà tình cảnh lập tức được giơ cao đánh khẽ và nhẹ nhàng buông. Thậm chí những kẻ tương quan trách nhiệm được tiêu hủy chứng cứ, có người chịu tội thay, đám người khốn nạn nhởn nhơ ngoài vòng phát luật, tiếp tục gây họa cho xã hội.
Những tint tức này bộc phát làm bùng lên những con sóng trong phạm vi cả nước, đầu tiên là truyền thông chú ý, sau đó dân mạng cả nước lại ồn ào, hệ thống công an Giang Bắc gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Vi Cường qua Giang Nam làm phó cục trưởng cục công an, trước đó hắn cũng là phó cục trưởng cục công an Giang Bắc, tuy không phải là phó cục trưởng thường vụ nhưng lại được Túc Nhất Tiêu coi trọng, vì vậy là một phó cục trưởng cục công an có thực quyền ở Giang Bắc. Trùng hợp chính là những vụ án đang được truyền đi trên mạng đều là những vụ có liên quan đến Vi Cường, bên trong có liên lụy đến vấn đề của cục công an hay không, Vi Cường chợt trở thành người mấu chốt.
Động tác của đám phóng viên là rất nhanh, bọn họ nhanh chóng chạy một vòng quanh Giang Bắc, sau đó ngửi được mùi thì tiếp tục chạy sang Giang Nam. Lúc này cục công an Giang Nam liên tục nhận được những yêu cầu phỏng vấn của truyền thông, một mồi lửa đáng lý ở Giang Bắc lại tràn sang Giang Nam, phó cục trưởng Vi giống như trở thành nhân vật mấu chốt.
Tình huống này Thẩm Di đã báo cáo cho Trương Thanh Vân, lúc đó Trương Thanh Vân đang đi thị sát Thanh Giang. Mùa mưa năm nay mưa nhiều làm Thanh Giang gặp phải nhiều tổn thất, bây giờ đã là sáu tháng cuối năm, là thời điểm hoàng kim để tu sửa đê chống lũ, khơi thông thủy lợi. Lần này tỉnh Giang Nam bỏ ra một phần tài chính khá mạnh cho Thanh Giang, tất cả đều trù bị cho hạng mục đê chống lũ và tu sửa các công trình thủy lợi từ nhỏ đến lớn.
Vì tài chính cũng không phải đầy đủ nên muốn làm tốt công tác chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng không làm công tác này thì cực kỳ nguy hiểm, vì vậy Trương Thanh Vân không thể không đích thân đến đôn đốc. Hắn nói rất rõ ràng với chủ tịch thành phố Thanh Giang là Vương Cương Vân, đó chính là tiền không được làm rối, cần phải sử dụng đúng mục đích cho hạng mục chống lũ.
Trương Thanh Vân và Vương Cương Vân đã quen biết từ lâu, khi Trương Thanh Vân công tác ở phòng giám sát tỉnh ủy thì Vương Cương Vân là phó chủ tịch huyện Nham Môn. Cho đến nay Vương Cương Vân vẫn có danh tiếng rất tốt, năng lực cũng mạnh, dù là bây giờ thì hắn cũng là một cán bộ có danh tiếng trong các ban ngành tỉnh Giang Nam.
Trương Thanh Vân thị sát đê chống lũ một ngày chẳng khác nào phơi nắng một ngày, sau khi trở lại khách sạn thì hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi nghe Thẩm Di báo cáo thì Trương Thanh Vân không thể không giữ vững tinh thần để xem xét tình huống.
Đầu tiên là Trương Thanh Vân điện thoại cho Túc Nhất Tiêu, Trương Thanh Vân đến Giang Nam công tác rất bận rộn, hắn rất ít khi liên lạc với Túc Nhất Tiêu. Tất nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ, vì trước đó Túc Nhất Tiêu đã nói, hắn phát triển ở Giang Bắc và muốn tranh phong với Trương Thanh Vân ở Giang Nam. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đặt hết tinh lực lên công tác nhưng dưới điều kiện thế này cũng không thể nắm chắt phát triển mạnh Giang Nam, cũng khó có năng lực tranh hùng với Giang Bắc. Trương Thanh Vân cũng là một người mạnh mẽ, sao lại phải tình nguyện liên lạc với Túc Nhất Tiêu?
Điện thoại nối thông, Túc Nhất Tiêu cười ha hả nói:
- Trương Thanh Vân à? Cuối cùng cũng điện thoại đến, năm xưa tôi đến Giang Bắc cũng nhờ cậu dạy bảo, có vấn đề gì khó khăn đều tìm cậu hỗ trợ.
- Giang Nam và Giang Bắc chúng ta chỉ cách nhau một con sông, cũng xem như anh em, tôi biết rõ cậu công tác có chút khó khăn, điều này cũng không trách cậu. Chỉ cần cậu mở miệng thì Túc Nhất Tiêu tôi sẽ giúp đỡ, không thể sáng tạo điều kiện cũng phải giúp đỡ...
- Được rồi, anh Túc, anh có tâm tư như vậy thì tôi cũng cảm ơn trước. Lúc này vấn đề của hệ thống công an Giang Bắc đã đốt lửa qua sông, tôi muốn biết Giang Nam có điều gì xảy ra, vì sao Vi Cường về Giang Nam mà người ta còn không tha?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không muốn nhiều lời với Túc Nhất Tiêu, trực tiếp nói rõ tình huống.
Sau khi nghe rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc từ Thẩm Di thì Trương Thanh Vân đã biết tất cả đều chĩa về phía Vi Cường. Trước tiên đám người kia muốn phá hoại hình tượng của cục công an Giang Bắc, sau đó kéo Vi Cường ra làm bia ngắm, dưới điều kiện đó Trương Thanh Vân không muốn sự kiện phức tạp thêm, vì vậy hắn muốn điện thoại để Túc Nhất Tiêu dập lửa.
Túc Nhất Tiêu nghe Trương Thanh Vân nói xong thì trầm ngâm và thở dài một hơi nói:
- Thanh Vân, cậu trêu đến quá nhiều người, có chút chuyện cậu cũng biết, khi chưa đứng vững thì rất khó dập lửa.
- Cậu lo lắng ch Vi Cường, đây là đứng ở góc độ của cậu để xem xét, nếu cậu ở vị trí chủ tịch Giang Bắc, cậu sẽ có những lo lắng khác biệt. Vì vậy cậu nghe tôi nói một câu, không cần ảnh hưởng vì chuyện này, nên làm thế nào thì làm thế ấy, chuyện của Vi Cường cứ để cậu ta đi làm.
Trương Thanh Vân cau mày tiêu hóa lời nói của Túc Nhất Tiêu, rõ ràng Túc Nhất Tiêu ngoài cuộc tỉnh táo mà trong cuộc u mê, một câu nói của hắn làm bừng tỉnh người trong mộng. Bây giờ Trương Thanh Vân đang ở vào giai đoạn khó khăn, tuyệt đối khó thể phân tâm, Vi Cường lại gặp phải cục diện khó khăn, không biết có bao nhiêu người muốn thấy Trương Thanh Vân ra mặt.
Túc Nhất Tiêu lại muốn tương kế tựu kế, muốn nhân cơ hội này để Vi Cường ra tay, như vậy cục diện Giang Nam có thể quyết định.
Không thể không nói cú điện thoại của Trương Thanh Vân rất kịp thời, Túc Nhất Tiêu không hổ danh là người đứng cùng độ cao với Trương Thanh Vân, nhìn vấn đề rất sâu, tương đối xác thực. Nếu so với người trong cuộc như Trương Thanh Vân thì Túc Nhất Tiêu tỉnh táo hơn, một câu nói giống như vạch ra con đường sáng cho Trương Thanh Vân.
Sau khi kết thúc nói chuyện thì Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị tốt bồn ngâm chân, hai chân hắn đặt trong nước ấm, người dựa lên ghế hút khói nhả sương. Lúc này cũng không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Thẩm Di khẽ nói, nàng tiến đến không một tiếng động, khi lên tiếng đã ở bên cạnh Trương Thanh Vân. Nàng cúi đầu, miệng cách tai Trương Thanh Vân không xa, hơi thở như lan, Trương Thanh Vân thậm chí còn cảm thấy tai ngứa ngáy.
- Trở về làm gì? Nơi đây dừng chân rất tốt, ở lạ một đêm, may chúng ta hãy về Thành Đô.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Thẩm Di chợt kinh hoàng, trước nay nàng luôn khéo hiểu lòng người, sau khi báo cáo sự kiện về Vi Cường thì nàng đã nghĩ rằng Trương Thanh Vân sẽ quay về Thành Đô, vì thế mới sắp xếp tất cả, nhưng lúc này nàng lại bị hớ sao?
Thẩm Di không khỏi nhìn Trương Thanh Vân vài lượt, bây giờ lãnh đạo rất bông lỏng và nhàn nhã, dưới chân là bồn rửa, hai tay đặt trên bụng, ánh mắt khép hờ, bộ dạng sâu xa khó hiểu, điều này làm cho người ta khó thể xem xét ý đồ chân thật.
- Sao vậy? Có nghi vấn gì sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
- Không...Không có!
Thẩm Di ngạc nhiên nói, gương mặt không khỏi đỏ lên. Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Hai ngày qua Ân Bằng Phi có liên lạc nhiều lần với cô chứ?
- Đúng vậy, chủ nhiệm Âu biết công tác của mình sắp điều động, anh ấy muốn tìm hiểu vài tình huống, nhìn qua có vẻ rất tích cực.
- Cô nói dối.
Trương Thanh Vân trợn mắt, hắn quay đầu nhìn Thẩm Di:
- Ân Bằng Phi đã từng làm thư ký cho tôi hơn một năm, trong bụng cậu ta có bao nhiêu con giun, tôi biết rất rõ. Lần này cậu ta muốn tìm cô là giả, muốn gặp tôi mới là thật.
Thẩm Di không nói lời nào coi như chấp nhận lời nói của Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi nói:
- Cô nên sắp xếp gặp mặt cậu ấy, nếu không cậu ta sẽ ất uất ức, sợ rằng gặp tôi lại náo loạn cả lên.
Thẩm Di không muốn đến công viên kỹ thuật, Trương Thanh Vân cũng đành chịu, nhưng hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật không thể vắng chủ dù chỉ là một ngày, xét trước sau rõ ràng thì không còn nhân tuyển nào ngoài Ân Bằng Phi.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì luôn áp dụng thái độ xử lý lạnh với Ân Bằng Phi, mục đích tất nhiên là muốn gõ đầu tiểu tử này. Trong những nhân viên dòng chính của Trương Thanh Vân ở Giang Nam thì không phải tất cả đều được dùng.
Đối với những người chưa trưởng thành hoặc có vấn đề thì nhất định phải rèn luyện.
Thường thì một người làm quan cả họ được nhờ, đây là kết quả của xã hội phong kiến, thể chế Trung Quốc hôm nay dù có phe phái nhưng mọi người cũng chế ước lẫn nhau, thực tế khi đề bạt hay điều động sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. Cũng vì vậy mà không ai dám tùy tiện làm bậy, Ân Bằng Phi thời gian trước có chút khó khăn, liên tiếp trải qua vài bước ngoặt, cuối cùng tiến vào phòng công nghiệp, thu hút khá nhiều ánh mắt.
Trương Thanh Vân không thể không đối xử lạnh nhạt một thời gian để Ân Bằng Phi hạ nhiệt, đồng thời cũng xem như là một khảo nghiệm. Vì chức vụ phó phòng thường vụ phòng công nghiệp và phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật cũng chẳng phải là điều động hay đề bạt.
Phòng công nghiệp là một đơn vị cấp sở mà hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật chỉ là cấp phòng, Ân Bằng Phi từ chức phó đơn vị cấp sở xuống cấp phó một đơn vị cấp phòng, nhìn qua có vẻ là giáng chức nhưng thực tế lại không phải như vậy