Địch ý của Thẩm Di với Mai Vinh hầu như là bẩm sinh, nàng luôn nhì vào những thiện ý trong lời nói của Mai Vinh để tính toán những ý đồ ở phía sau. Dù nhiều khi Mai Vinh có rất nhiều thiện ý nhưng Thẩm Di cũng không có hảo cảm với ông.
Cũng giống như hôm nay, Mai Vinh đề cập đến cơ hội cho Thẩm Di ra nước ngoài học tập, sự kiện này dù nói ở mặt nào cũng là chuyện tốt, nhưng phản ứng đầu tiên của Thẩm Di chính là một câu hỏi khá rõ, Mai Vinh muốn nàng rời khỏi Giang Nam.
Lùi một bước, dù Mai Vinh sắp xếp cho Thẩm Di rời khỏi Giang Nam thì có thể là chuyện tốt. Lúc này cục diện Giang Nam không rõ, quá rối loạn, Thẩm Di có cơ hội rời khỏi mảnh đất thị phi này cũng coi như chuyện tốt.
Nhưng Thẩm Di không cho là như vậy, nàng nhất định phải tìm hiểu ý đồ chôn dấu bên trong của Mai Vinh, trong lòng nàng luôn có sự cảnh giác, vì vậy nàng trực tiếp lắc đầu nói:
- Con sẽ không rời khỏi Giang Nam, dù con không phải là người Giang Nam, nhưng những năm này con muốn ở lại Giang Nam, con không muốn đi.
Mai Vinh lại cau mày, lão lắc đầu, trên mặt là nụ cười xấu hổ, lão nói:
- Con đừng có tật giật mình, con phải tin bố, bố cũng vì tốt cho con...
Thẩm Di không nói lời nào, nàng lặng lẽ ăn mì, một tô mì, hai quả trứng và một cây chả, nàng ăn rất say sưa giống như đang thưởng thức một bữa tiệc lớn của người Pháp.
Thẩm Di ăn xong cũng lười đứng xuống ghế sa lông và dọn dẹp mặt bàn, nàng chỉ rút ra hai tờ khăn giấy để lau miệng, sau đó đơn giản đậy tô mì lại, đưa rác xuống thùng rác ở bên dưới, cuối cùng cầm điều khiển từ xa mở ti vi. nguồn TruyenFull.vn
Hai cha con không hài lòng, vì vậy tình huống cũng coi như tập mãi thành quen. Nửa giờ sau Thẩm Di mới nói:
- Bố đừng nghĩ rằng có ám chiêu thì rất giỏi, chủ tịch Trương không phải là người khác, các người muốn lừa anh ấy, nhưng ngay cả con mà còn chưa lừa được, như vậy có đáng là gì? Ha ha...
Thẩm Di nói xong những lời cuối cùng thì trên mặt lộ ra cái nhìn mỉa mai.
Tâm tình Mai Vinh chợt trầm xuống, lão thầm kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Thẩm Di, nhưng ngay sau đó lão đã bình thường trở lại. Thẩm Di sợ rằng cũng chẳng biết gì, chẳng qua chỉ đang nói lời lừa gạt mà thôi.
- Tiểu Di, con vẫn là như vậy, thực tế con rất thông minh, biết rõ chủ tịch Trương gặp phải cục diện khó khăn, thực tế dù là con nói đúng thì bố cũng lo lắng con sẽ bị liên quan vào bên trong. Chủ tịch Trương là người quyền cao chức trọng, dù tình huống không xong thì anh ta có thể tự bảo vệ mình, nhưng các con ở bên cạnh lại không giống, con...
Mai Vinh nói, lão biết rõ con gái mình lợi hại, vì vậy đôi khi lão nói chuyện với Thẩm Di không sử dụng quá nhiều tâm kế.
Thực tế Thẩm Di vừa nói mò những lời vừa rồi đã đúng tâm tư của Mai Vinh, bây giờ Trương Thanh Vân lần lượt triển khai công tác, lão gặp nhiều khó khăn và phiền toái, vào thời điểm này cục diện của Trương Thanh Vân là rất nguy hiểm.
Hơn nữa lúc này Cao gia cũng không nhịn được, bọn họ muốn làm chút chuyện mờ ám để tham gia náo nhiệt, Mai Vinh đều biết rõ ràng về vấn đề này.
Nhưng Mai Vinh cũng không ngờ Thẩm Di lại mẫn cảm như thế, lão chỉ muốn sắp xếp cho con ra nước ngoài học tập, tất nhiên nàng cũng phải có sự liên tưởng. Điều này làm cho Mai Vinh trở tay không kịp, đồng thời đâm lao cũng phải theo lao, lão nhất định phải tìm cách bỏ qua, không thể cho Thẩm Di tiếp tục liên tưởng.
Quả nhiên Mai Vinh thẳng thắn làm Thẩm Di không còn tiếp tục đi sâu vào, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh:
- Con cảm thấy bây giờ rất tốt, chủ tịch Trương mở rộng và triển khai công tác rất thuận lợi. Chủ tịch Trương là người làm việc quyêt đoán và có năng lực rất cao, năng lực rất mạnh, con là một trưởng ban tổng hợp cũng nhận được rất nhiều lợi ích.
- Con tin cục diện Giang Nam sẽ ngày càng tốt dưới sự chủ đạo của chủ tịch Trương, còn cục diện khó khăn mà bố nói, con căn bản không phát hiện ra. Bố nói đó là cục diện khó khăn sao? Có cái gì mà khó khăn?
- Được, được, con chỉ biết suy nghĩ một hướng, con khăng khăng cố chấp không nghe lời bố, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi. Con nên cẩn thận suy xét vấn đề của bố, con là con gái của bố, chẳng lẽ bố lại hại con sao?
Mai Vinh trầm giọng nói, rõ ràng lão không nghe lọt tai những lời của Thẩm Di, cuối cùng lão cũng bùng phát chút tính tình.
- Không nên đề cập đến chuyện xuất ngoại này nữa, chuyện của con thì con có thể tự quyết định, không cần bố phải sắp xếp.
Thẩm Di dùng giọng đối chọi gay gắt nói, nàng cũng không tỏ ra yếu thế trước mặt Mai Vinh, biểu hiện một mặt cường ngạch.
- Con...
Mai Vinh chợt phát tiết, lão đứng lên ghế sa lông mà xanh cả mặt. Thẩm Di thì quay đầu không nhìn, càng không có ý sẽ lùi bước. Một lúc lâu au Mai Vinh mới thở dài rồi lắc đầu, lão cầm lấy cặp tài liệu trên ghế sa lông kẹp vào nách, ánh mắt đảo qua người Thẩm Di mới rời khỏi cửa.
Đợi đến khi tiếng bước chân của Mai Vinh đi thật xa thì Thẩm Di mới đứng lên ghế sa lông, nàng đeo giầy mở cửa nhìn chung quanh, một chiếc Mercedes Benz màu trắng ở bên dưới đã khởi động, xe nhanh chóng chạy khỏi khu dân cư, khoảnh khắc sau đã mất bóng.
Thẩm Di đến phòng khách mà không còn tâm tình thanh thản như vừa rồi, nàng bắt đầu suy tư về những lời nói vừa rồi. Trước đó Mai Vinh đề nghị cho nàng ra nước ngoài học tập, điều này làm nàng thật sự động tâm.
Là một người phụ nữ thành công trên chính đàn, tất nhiên Thẩm Di nhìn vấn đề cũng khá sâu sắc, nàng thấy rõ xu thế phát triển của đất nước. Lần này cục tổ chức trung ương đi đầu chọn lựa những mầm mống cán bộ ra nước ngoài học tập, cơ hội này có được là rất khó. Lúc này Thẩm Di chợt vỗ lên ghế sa lông, thậm chí nàng hối hận vì vừa rồi mình đã tùy hứng, cơ hội tốt như vậy mà vứt bỏ rồi sao? Bây giờ nếu nàng chủ động đi tìm Mai Vinh thì sẽ chẳng còn mặt mũi.
Thẩm Di phê bình chính mình một lúc lâu, sau đó nàng đột nhiên nghĩ về lời nói của Trương Thanh Vân, nàng lập tức thở ra một hơi. Nàng lập tức ý thức chủ tịch Trương thật sự gặp phải khó khăn, nếu không thì vì sao người cha luôn lợi thế của mình lại nghĩ đến chuyện sắp đặt xuất ngoại?
Biết rõ cha nhiều nhất cũng là con, Thẩm Di tất nhiên sẽ hiểu rất nhiều phương diện tính cách của Mai Vinh, nàng biết bố là người chỉ vì lợi ích thực tế trước mắt. Nếu nói theo sự thật thì chuyện xuất ngoại chắc chắn đã được Mai Vinh nghiên cứu, có lẽ chưa chắc sinh ra hiệu quả.
Nhưng Thẩm Di là phó thư ký trưởng, đồng thời lại là trưởng ban tổng hợp, đây chính là cơ hội tiếp cận lãnh đạo rất tốt. Mai Vinh bỏ qua cơ hội này của Thẩm Di mà đi nghiên cứu một con đường khác, tất cả đã chứng minh cái nhìn của lão với Trương Thanh Vân là không tốt.
Thẩm Di nghĩ đến đây thì tâm tình chợt trở nên không tốt, nàng tuy không thích người cha là Mai Vinh, nhưng nàng biết rõ năng lượng và sức giao tế của cha, địa phương như Giang Nam thì hắc bạch sẽ không dám động vào Mai Vinh, những tư nguyên trên tay lão là cực kỳ khổng lồ.
Mai Vinh đã thấy Trương Thanh Vân không tốt, tất nhiên phải có lý do riêng. Vô tình Thẩm Di lại rơi vào một cảm giác khó tả.
Trương Thanh Vân là chủ tịch tỉnh, người đàn ông này lớn hơn Thẩm Di hai tuổi, nhưng trong thời gian tiếp xúc trước đó, nàng cực kỳ bị thuyết phục vì năng lực của hắn. Người đẹp thường có cảm tình thiên tính với anh hùng, dù Thẩm Di đã qua tuổi thanh xuân rạo rực nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nàng tất nhiên sẽ có cảm tình với đỗ dũng vĩ đại.
Trong những tiếp xúc của Thẩm Di trước đó, hầu như nàng chưa từng được gặp một người đỗ dũng trẻ tuổi, tài hoa, vĩ đại như vậy. Tất nhiên nàng sẽ không hy vọng Trương Thanh Vân sẽ là một chủ tịch tỉnh đoản mệnh.
Đột nhiên trong lòng Thẩm Di khẽ động, nàng mất tự nhiên đưa cha mình so sánh với Trương Thanh Vân, giống như nàng chợt phát hiện ra một đại lục mới. Mai Vinh thừa nhận bản lĩnh của Thẩm Di, nhưng độ cảo của Trương Thanh Vân thì nàng có thể với tới không?
Những chuyện cũ giữa hai người đàn ông, sao Thẩm Di có thể tưởng tượng ra được? Thẩm Di nghĩ rằng cha mình dù lợi hại nhưng cuối cùng cũng chẳng phải là không gì không làm được, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng là một chủ tịch tỉnh, hắn dễ dàng bị trói buộc như vậy sao?
...
Nhân viên tham dự không cố định, hội nghị hôm nay liên quan đến tư pháp và ủy ban kỷ luật, bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa và bí thư ủy ban kỷ luật Miêu Cường đến tham dự. Nếu so với hội nghị thường ủy toàn thể thì hội ý thường đơn giản hơn, không cần đưa ra chương trình nghị sự, mọi người gặp mặt sẽ phát biểu ý kiến của mình, nếu có thể đạt thành nhất trí thì sẽ trực tiếp đưa ra quyết nghị để chấp hành, sau này chỉ cần thông báo qua ở hội nghị thường ủy là được.
Nội dung thảo luận của hội nghị hôm nay rất đơn giản, chính là những báo cảo của khối tư pháp và cục công an tỉnh về hành động đánh phá các sòng bạc ngầm, đồng thời còn phải vạch ra những phương châm và kế hoạch cụ thể cho bước đi tiếp theo. Người đảm nhiệm trách nhiệm ghi chép là thư ký Phàm Cương của Thang Vận Quốc và cục trưởng cục công an tỉnh Tả Phụng Sơn. Tả Phụng Sơn là người có thân hình cao lớn, hắn ngồi ngay ngắn trên mặt ghế không nói không cười, không có vẻ giống như nhân viên dự thính. Hắn đối mặt với vài tên thường ủy tỉnh ủy mà không sinh ra cảm giác luống cuống, chỉ cần xét riêng điểm này cũng thấy rõ tâm tính rất tốt.
Đáng lý ra cục công an là đơn vị trực thuộc khối chính quyền, nhưng Tả Phụng Sơn lại là ngựa đầu đàn của bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa, hắn giống như không quan tâm đến Trương Thanh Vân. Lần này cục công an tổ chức hành động, Trương Thanh Vân chỉ được biết qua báo cáo của Chu Quốc Lập, hơn nữa quy mô trong báo cáo cũng không lớn.
Nhưng vừa có hành động thì lập tức thoát khỏi dự đoán của Chu Quốc Lập, bây giờ những gì ở Vũ Đức đang được nghị luận nóng hôi hổi, Chu Quốc Lập căn bản cũng không khống chế được Tả Phụng Sơn, nhiều khi Tả Phụng Sơn cũng không báo cáo cho Chu Quốc Lập.
Biểu hiện này cho thấy Chu Quốc Lập được đưa lên làm phó chủ tịch được phân công quản lý là không đủ lực, nhưng thực tế nó lại như một tát lên mặt Trương Thanh Vân. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Tả Phụng Sơn là thấy, người này đang tỏ ra mình là binh mạnh tướng tài. Hôm nay vấn đề cũng không quá khéo, đám người trong phòng không ai thừa nhận hắn