Trong ban thư ký văn phòng khối chính quyền, Triệu Giai Ngọc là một thư ký duy nhất bị cho ra rìa, trước mắt còn chưa an bài thư ký cho vị lãnh đạo nào.
Nói đến nguyên nhân thì trước đó Trần Gia Cường làm thư ký cho phó chủ tịch thường vụ, nhưng sau khi Cao Khiêm tiến lên nhận chức thì hắn mất đi cơ hội, hơn nữa lại không được xuống tuyến dưới rèn luyện, dần dần bị lãnh đạo quên lãng.
Tất nhiên nếu nói bị lãnh đạo quên lãng cũng không đúng, dù sao trong văn phòng hắn cũng là thư ký có tư cách, chỉ cần có văn kiện quan trọng hoặc lãnh đạo cần bản thảo phát huy tính trí tuệ, hầu như các lãnh đạo khối chính quyền đều đưa cho hắn làm việc.
Nhưng bản lĩnh đứng vào hàng ngũ của hắn lại không tốt, thường thì những thư ký có thể tiến vào ban thư ký khối chính quyền phần lớn là tinh anh, cạnh tranh cũng khốc liệt. Dù Trần Gia Cường là thư ký có năng lực nhưng không thể so sánh với kẻ khác.
Vì vậy những năm này Trần Gia Cường luôn thất bại, tuy vì năng lực nghiệp vụ rất mạnh nên ai cũng khách khí, nhưng chính đàn luôn xem xét địa vị và quyền thế, nếu hắn so sánh với đám thư ký của lãnh đạo thì cách biệt quá xa.
Công tác thư ký thì rất mệt mỏi, nhưng làm thư ký cho lãnh đạo thì còn có chút hy vọng. Khốn nổi Trần Gia Cường thường xuyên tăng ca, công tác lại hay phải thức khuya dậy sớm nhưng thành tích lại chẳng ai quan tâm, cảm giác hậm hực này rất khó miêu tả nên lời.
Nhưng từ khi thư ký trưởng khối chính quyền được đổi thành Mao Hàn thì địa vị của Trần Gia Cường được đẩy mạnh. Thư ký trưởng Mao là cán bộ thư ký điển hình, lão rất yêu mến những cán bộ thư ký có năng lực, hơn nữa cũng vì nguyên nhân đã từng là cán bộ thất bại trong quan trường, vì vậy lão sử dụng và quan tâm làm cho Trần Gia Cường rất cảm động.
Mao Hàn không chỉ một lần nói với Trần Gia Cường, nói rằng nếu có cơ hội sẽ đề cử hắn làm thư ký chuyên trách cho lãnh đạo, hoặc có thể là xuống tuyến dưới rèn luyện. Lão thường nói Trần Gia Cường là nhân tài, nếu không được sử dụng thì rõ ràng là thất trách của công tác văn phòng.
Vài ngày trước Trần Gia Cường đi làm đụng mặt Mao Hàn, lúc đó Mao Hàn còn cổ vũ hắn biểu hiện. Sau đó lại dùng giọng mờ mịt nói chủ tịch Trương đang chọn thư ký, tất cả thư ký trong văn phòng đều có cơ hội, nhưng người có năng lực lớn như hắn sẽ có cơ hội lớn hơn.
Điều này làm cho Trần Gia Cường cảm thấy mình được ủng hộ, hắn cũng hiểu chủ tịch Trương đến Giang Nam là một cơ hội lớn với mình, nhưng kinh nghiệm nhiều năm quan trường cũng không để hắn ôm quá nhiều hy vọng.
Dù sao thì cơ quan khối chính quyền có mực nước rất sâu, bên trong ngọa hổ tàng long, chỉ cần có cơ hội sẽ có rất nhiều người biểu hiện thần thông. Tất nhiên cơ hội sẽ chia cho nhiều người, Trần Gia Cường nào dám ôm hy vọng quá lớn?
Hơn nữa trên quan trường thường nói đến quan hệ, thư ký trưởng Mao Hàn tán thưởng Trần Gia Cường là một chuyện, nhưng điều này cũng không phải là lãnh đạo sẽ thưởng thức hắn. Nếu không có chút thu hoạch lợi ích, người khác sẽ đáng giá vì một thư ký như hắn mà ra sức sao? nguồn TruyenFull.vn
Hơn nữa chuyện chủ tịch tỉnh quyết định thư ký, phần lớn đều nằm trong tay chủ tịch. Chủ tịch Trương là cán bộ trẻ với địa vị lớn, chức vụ của Mao Hàn có thể được giữ lại hay không vẫn còn khó nói, lão có tâm tư để ý đến một thư ký như Trần Gia Cường sao?
Vì vậy mà Trần Gia Cường cũng không quan tâm đến vấn đề này, chuyện này sẽ không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào với cuộc sống của hắn.
Nhưng đêm qua vợ của Trần Gia Cường đã có một phen thổ lộ tình cảm, điều này làm tâm tư của hắn chợt đảo loạn. Vợ hắn là Vương Tề, trước kia làm việc ở văn phòng tỉnh ủy, khi đó Trương Thanh Vân còn là một trưởng ban phòng giám sát, khi đó Vương Tề là một thủ hạ của Trương Thanh Vân.
Quan hệ này không phải nhỏ, Vương Tề cũng do dự rất lâu mới nói với chồng, mục đích tất nhiên hy vọng Trần Gia Cường có thể nhân cơ hội này mà đứng về phía Trương Thanh Vân, thoát khỏi cục diện đáng xấu hổ.
Theo những gì Vương Tề đã nói, chủ tịch Trương là một lãnh đạo hiền hòa, rất nhớ tình bạn cũ, không vênh váo tự đắc như những lãnh đạo khác, dù đối với đồng sự hay cấp dưới cũng rất tốt, thường được cấp dưới kính yêu.
Vì vậy Vương Tề đưa ra ý kiến, hai người nên đến thăm hỏi chủ tịch Trương, với quan hệ của Vương Tề thì chắc chắn có thể làm được điều này. Trần Gia Cường không phải là thư ký có năng lực sao? Chủ tịch Trương vừa đến Giang Nam, chắc chắn còn chưa chọn thư ký, nói không chừng bây giờ hai người có hoạt động thì Trần Gia Cường sẽ là đệ nhất thư ký khối chính quyền tỉnh.
Triệu Giai Ngọc nghe vợ nói những lời như vậy thì tâm tư không còn bình tĩnh, bùng lên những con sóng lớn. Hắn thật sự không ngờ vợ mình có được kinh nghiệm như vậy, lại là cấp dưới trực tiếp của Trương Thanh Vân, hơn nữa lại là cấp dưới từ thời điểm rất sớm.
Tuy đã qua nhiều năm, có lẽ Trương Thanh Vân đã quên nhiều chuyện, cũng đã quên Vương Tề. Nhưng trong quan trường có một cơ hội như vậy mà không lợi dụng thì đúng là quá ngu ngốc.
Trần Gia Cường cũng là người chìm nổi quan trường nhiều năm, nói về quan hệ thì hắn không có gì chướng ngại, nhưng vị trí của Trương Thanh Vân quá cao, cấp bậc như hắn nhìn lên sẽ bị chụp mũ.
Triệu Giai Ngọc công tác nhiều năm nhưng cũng không biết kéo quan hệ như thế nào, hắn sợ náo loạn sẽ biến khéo thành dở, sẽ để lại ấn tượng mất nguyên tắc và đầu cơ luồn cúi cho lãnh đạo, như vậy sẽ chính thức không xong.
Con người luôn là như vậy, đi sớm về sau, Trần Gia Cường khi chưa biết chuyện của vợ thì tâm tình bình thản, công tác đâu vào đấy, nhưng khi biết chuyện thì hắn mất đi sự cân đối, cả đêm khó ngủ. Ngày hôm nay hắn đi làm lại càng đần độn, trong đầu không tựu chủ được phải nghĩ về những vấn đề rối loạn, không thể tập trung tinh thần.
Thậm chí Trần Gia Cường còn có ý nghĩ đến thỉnh giáo thư ký trưởng Mao kinh nghiệm đầy mình, nhưng điều này cũng chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, hắn căn bản không dám làm. Vào tình cảnh này, nếu động đến lãnh đạo thì chẳng phải sẽ phát sinh tư tưởng nghi kỵ sao?
Lầu ba khu nhà tỉnh ủy, ở trên hành lang có không gian riêng để hút thuốc, Trần Gia Cường đang đứng bên cửa sổ hút khói nhả sương, hắn nhìn xuyên qua làn khói và thấy được người đến người đi trong khu tỉnh ủy.
Những ngày gần đây chẳng có mấy người ra đây hút thuốc, nếu xem xét nguyên nhân thì có lẽ cũng vì gần đây bầu không khí ở khối chính quyền quá căng thẳng. Chủ tịch đã đổi, nghe nói những ngày gần đây lại liên tiếp gặp mặt các phó chủ tịch để nói chuyện, vì vậy mà ai ai cũng căng thẳng, những người thích hút thuốc cũng ngừng lại, không dám cùng nhau đến hút thuốc bàn chuyện, sợ bị phát hiện hành vi không đúng và xử lý nghiêm khắc.
Chủ tịch mới đến nhận chức, dù là thư ký trưởng văn phòng hay phó thư ký trưởng cũng cực kỳ căng thẳng, lúc này nếu bọn họ sinh chuyện thì không bị xử lý nghiêm khắc sao?
Thật ra Trần Gia Cường cũng không hút thuốc quá nhiều, vì thế hắn cũng không thường đến không gian hút thuốc này, chẳng qua hôm nay đầu óc hắn quá hỗn loạn, ở trong phòng làm việc cảm thấy không yên, vì vây mới ra đây hút thuốc để buông lỏng.
Khu nhà tỉnh ủy và khu nhà khối chính quyền được xây song song, Triệu Giai Ngọc nhìn những đồng nghiêpj bên kia cũng đang bận rộn, đám người đi như bay trên hành lang.
Chốc chốc cũng có vài người đi lại nhàn nhã, những người này đều là cán bộ lãnh đạo có thực quyền trên cấp phó phòng, cũng không đi lai quá vội vã.
Những hành vi cử chỉ và ngôn từ trong quan trường không bị ảnh hưởng bằng tính cách, nó có liên quan trực tiếp đến vị trí.
Lãnh đạo phải có bộ dạng của lãnh đạo, những khoa viên thì phải có bộ dạng của ngựa chết. Dù sao hôm nay anh là ngựa chết nhưng ngày mai cũng có thể là lãnh đạo, vì vậy mà ngôn từ hành vi cũng có thể thay đổi chỉ trong một đêm. Thường thì cuộc sống là như vậy, khi thăng quan phát tài thì phần lớn đều nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới.
Khi có những tình cảnh như vậy thì đám thuộc hạ cũng sẽ không cảm thấy đột ngột, vì những phó thư ký trưởng và các trưởng ban đều có sự khác biệt, trong lòng mọi người đều cảm thấy thay đổi khi thăng chức là đương nhiên. Đôi khi có trường hợp cá biệt thì mọi người sẽ cảm thấy đối phương không đủ năng lực, có thể nói là số chó má.
Năm trước khi thư ký trưởng Mao lên nhận chức thì trong văn phòng phải tăng thêm một vị phó thư ký trưởng, lúc đó ý của lãnh đạo là chọn một cán bộ trên cấp phó ban, mà Hoàng Tử Hoa là người có tiếng hô cao nhất.
Trước khi có được đầu phiếu thì một nhóm lớn nhân viên đến thăm hỏi Hoàng Tử Hoa, Trần Gia Cường cũng không hiểu rõ tình huống, dù sao thì Hoàng Tử Hoa cũng là người xưng hô anh em với hắn, hai người chỉ kém kết thành huynh đệ mà thôi.
Lúc đó trong văn phòng có rất nhiều người ồn ào Hoàng Tử Hoa lên chức phải mời khách, khi đó Hoàng Tử Hoa cũng tỏ vẻ không có vấn đề. Sau này hắn được như ước nguyện, là một phó thư ký trưởng.
Người vừa lên chức thì hương vị lập tức biến đổi, có một buổi sáng Hoàng Tử Hoa đi trên hành lang đụng mặt Trần Gia Cường, cũng không anh em như trước. Tuy hai bên vẫn nhiệt tình nhưng hắn nói Trần Gia Cường năng lực múa bút rất tốt, đã giúp phó chủ tịch Quý làm ra một bản thảo về vấn đề hoàn thiện hệ thống đảm bảo lao động, đã giúp hắn một đại ân.
Biến đổi này khá nhỏ, từ anh em biến thành sự khuyến khích giữa lãnh đạo và cấp dưới, cũng không đáng là gì. Lúc này đám người trong văn phòng cũng ồn ào Hoàng Tử Hoa mời khách, vì mọi người đã thống nhất ý kiến, vì vậy các đồng chí gom tiền mời Hoàng Tử Hoa dùng cơm, coi như hoan nghênh lãnh đạo lên nhận chức.
Lúc dùng cơm thì Hoàng Tử Hoa đến vào lúc cuối cùng, bầu không khí rất nhiệt liệt, mọi người đều mời rượu hắn, khi đó hắn cũng rất vui sướng, tiếp nhận tất cả rượu mời. Trần Gia Cường cũng mời rượu Hoàng Tử Hoa, đối phương uống rất hăng say, nhưng đến khi vài trưởng ban mời rượu thì Hoàng Tử Hoa lại nói mình không thể tiếp tục, cứng nhắc không uống.
Sau đó Trần Gia Cường mới biết thì ra vị trưởng ban muốn mời rượu Hoàng Tử Hoa tạo ra thiêu thân, làm lãnh đạo phản ứng. Mặt khác còn có vài trưởng ban không giúp Hoàng Tử Hoa, ngay đó đến tham gia cũng không sinh động, thậm chí còn có người thoái thác vì công tác quá bận.
- Quan trường đúng là như vậy...
Trần Gia Cường hít vào một hơi thật sâu, hắn thở ra thật mạnh. Trước kia hắn cũng là thanh niên đầy hứa hẹn, nhưng bây giờ nháy mắt đã ba mươi chín, cũng không còn là thanh niên, nhưng sự nghiệp và tương lai bỏ chạy đâu rồi?