Thang Vận Quốc được coi là nhân vật không thể kéo đổ trong chính đàn Giang Nam, năm nay lão đã sáu mươi, đã đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy được một năm nhưng chưa có được thành tích nào.
Nếu so sánh với Nghiêm Tụng Tuấn thì Thang Vận Quốc chính là thành phần trí thức, cha mẹ lão là phần tử trí thức, hoàn cảnh gia đình rất tốt. Điều kiện như vậy là rất tốt để lão tiến vào chính đàn sau cải cách, khi đó sinh viên cả nước được hô hào tham gia chính trường.
Thang Vận Quốc là như vậy, lão tham gia công tác được hơn ba mươi năm, có được địa vị như hôm nay cũng không phải quá đặc biệt. Ít nhất cũng không có sắc thái truyền kỳ như Trương Thanh Vân.
Nhưng Thang Vận Quốc lại rất ổn định, lão tiến lên từng bước một, mỗi bước đi đều rất ổn, có thể nói là có tuyệt kỹ độc môn.
Thang Vận Quốc là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, từ khi lão nhận chức đến nay luôn có vấn đề, trước sau đã thay đổi hai vị chủ tịch tỉnh, những thành viên ban ngành khác cũng có biến đổi. Nếu xét theo tình thế trước mắt, nếu là cán bộ bình thường thì sợ rằng đã sớm rớt đài.
Dù không rớt đài thì cũng coi như quét rác trên mặt, cũng nhận phải áp lực cực lớn. Nhưng lúc này Thang Vận Quốc vẫn rất ổn, trung ương không động đến lão, mà công tác của lão cũng không xuất hiện vấn đề, không bị ngoại giới quấy nhiễu. Nếu xét từ riêng điểm này thì Thang Vận Quốc rất đáng bội phục.
- Bí thư, bây giờ bên ngoài có nhiều người nói huyên thuyên, nói là "ông Thang còn tại nhiệm thì Giang Nam sẽ chết", hay Thanh Vân đến nhận chức...
Trần Hiểu nói.
Trần Hiểu nói được một nửa thì Thang Vận Quốc đã liên tục ho khan, vì vậy mà hắn không tiếp tục nói. Thang Vận Quốc rõ ràng bị sặc rượu, Trần Hiểu nói nhân viên đưa khăn đến. Mãi một lúc lâu sau vẻ mặt Thang Vận Quốc mới trở lại như thường, lão cao mày nói:
- Đây đều là những tin đồn nhảm, không nên quan tâm. Lần này trung ương có kỳ vọng rất cao với đồng chí Thanh Vân, anh ấy đến đây thì cũng có nhiều người tin tưởng sẽ thành công.
- Bí thư nói đúng, nhưng vấn đề Giang Nam không phải nằm trên một người cụ thể, cũng không phải nằm ở một phương diện cụ thể. Bí thư là người nắm giữ thế cục Giang Nam, trước nay luôn chống đỡ tình cảnh nguy hiểm, đã dùng hết khả năng để cục diện không loạn.
- Nhưng đáng giận là có người không biết phân biệt phải trái, luôn tạo ra những tin đồn thất thiệt, nếu cứ tiếp tục thì còn ra thể thống gì nữa? tục ngữ nói "không bột khó gột nên hồ", "dù là đàn bà khéo cũng khó nấu cơm khi không có gạo", ai chẳng muốn giải quyết vấn đề Giang Nam? Nhưng chưa tìm được điểm đột phá, ai dám ra tay?
- Hơn nữa đã vài năm mà công tác chính quyền không đắc lực, không thấy bất kỳ điểm cộng tác nào. Bây giờ trung ương điều chỉnh ban ngành, những kẻ có tư tâm không tìm thấy mục tiêu nên dội nước bẩn lên người anh, đây rõ ràng là hành vi ti tiện.
Trần Hiểu nói, vẻ mặt rất kích động, hắn vung hai tay, bộ dạng giống như khó thể ngồi yên.
Vẻ mặt Thang Vận Quốc biến đổi, lão thở dài nhưng vẫn giữ im lặng. Lão tự rót rượu cho mình, gắp lấy một món ăn, chỉ buồn bực tự uống rượu. Rõ ràng Trần Hiểu đã nói đến tiếng lòng của lão, trong lòng lão cũng không bình tĩnh như nhưng biểu hiện bên ngoài.
Nghĩ đến vấn đề Giang Nam gặp chuyện không may, nhưng khốn nổi mỗi lần xảy ra chuyện thì chủ tịch đều thay người, đã hai lần thay người, nhưng chức vụ bí thư lại không đổi, bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu người đang đặt nghi vấn lên quyết sách của trung ương.
Trong đám này có những kẻ nói lời lẽ cay nghiệt, nói rằng Thang Vận Quốc là tay sai của các thế lực, là con rối được nhiều nhà nâng đỡ, hơn nữa những lời đồn này không phải chỉ là cá biệt. Thang Vận Quốc tuy lòng dạ rộng rãi nhưng nghe qua nhiều tin đồn như vậy thì trong lòng cũng có ảnh hưởng.
Điều làm cho Thang Vận Quốc lo lắng chính là lần này Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, đáng lý ra trung ương phải thay đổi ban ngành Giang Nam, Thang Vận Quốc cũng đã chuẩn bị rút đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà trung ương lại thay đổi quyết sách, tiếp tục cho Thang Vận Quốc một cơ hội.
Còn vì sao trung ương thay đổi quyết sách, bên ngoài đồn thổi có lẽ vì những lời phát biểu của Trương Thanh Vân ở hội nghị "Vấn chính Giang Nam" phát sinh tác dụng lớn ảnh hưởng đến quyết sách trung ương, rõ ràng cách nói này chỉ đúng được một nửa.
Sau khi kết thúc hội nghị "vấn chính Giang Nam" thì thủ tướng Đỗ tự mình tiếp kiến Thang Vận Quốc, trong lúc gặp mặt thì Thang Vận Quốc nói ra những hiểu biết của mình về Giang Nam, làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam cũng không dễ dàng gì, khó khăn nhất chính là làm sao cho Giang Nam không loạn.
Thang Vận Quốc nói rõ những gì làm cho cục diện Giang Nam trở nên khốn đốn, cuối cùng lão nhấn mạnh, muốn Giang Nam không thể loạn thì phải giải quyết vấn đề, đây là điều kiện tiên quyết.
Thang Vận Quốc có lý do rất đầy đủ, lão nói Giang Nam không giống Hoa Đông, trước đó Hoa Đông có thể áp dụng phương án phá rồi lập nhưng Giang Nam thì không. Nếu phá Giang Nam thì tất cả vấn đề của phe phái con nhà quan sẽ tuôn ra, nhưng các phe phái con nhà quan đều có thế lực ở Trung Nguyên, Giang Nam loạn thì Trung Nguyên không bị ảnh hưởng sao?
Nếu là như vậy thì rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến một nửa giang sơn, bết bát hơn là tình huống như vậy chẳng ai gánh vác được trách nhiệm. Cũng vì lý do như vạy mà vấn đề Giang Nam mới khó giải quyết, vấn đề Giang Nam cần phải ra tay trên cơ sở.
Rõ ràng quan điểm này của Thang Vận Quốc rất phù hợp với ý kiến của Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà trung ương mới thay đổi cách nghĩ lúc ban đầu. Nếu không, chỉ vì những lời phát biểu của Trương Thanh Vân trên hội nghị "vấn chính Giang Nam", dù có điểm sáng cũng chưa chắc ảnh hưởng đến quyết sách của trung ương.
Những nguyên nhân này người ngoài không hiểu rõ nhưng Thang Vận Quốc lại có đầy đủ buồn khổ và bất đắc dĩ, người ngoài cũng khó thể hiểu rõ.
Đối với Thang Vận Quốc thì đó không phải là điều quan trọng nhất, đối với lão thì quan trọng nhất chính là trung ương đã nói rõ, ép Thang Vận Quốc phải xử lý quan hệ đảng ủy chính quyền không giống như trước, nhất định phải đoàn kết đảng ủy chính quyền vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Hơn nữa ở phương diện công tác đảng ủy, Thang Vận Quốc cần giúp đỡ Trương Thanh Vân, không được kéo chân Trương Thanh Vân... Truyện được copy tại Truyện FULL
Thang Vận Quốc rất căm tức những chỉ thị này của trung ương, trong quan điểm của lão thì đảng ủy phải nắm thế chủ đạo, khối chính quyền phải triển khai mở rộng dưới sự chỉ đạo của đảng ủy, đây là vấn đề nguyên tắc, không thể thỏa hiệp.
Lần này Trương Thanh Vân gióng trống khua chiêng xuống Giang Nam, rõ ràng có kẻ gây sự, hơn nữa còn cộng thêm thông báo chính xác của trung ương, điều này chẳng lẽ ép Thang Vận Quốc phải xoay quanh Trương Thanh Vân? Đây là điều mà lão khó thể tiếp nhận.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Thang Vận Quốc đã không còn đường lui, đường về duy nhất của lão là phối hợp với Trương Thanh Vân, hai người cùng nhau giải quyết vấn đề cho tốt, nếu không nửa đời sau của lão đừng hòng sống tốt ở Giang Nam.
Đây là một loại mâu thuẫn tâm tính, Thang Vận Quốc nắm thế chủ đọa ở khối đảng ủy nhưng phải cần nhờ đến năng lực của Trương Thanh Vân, đây rõ ràng là khiêu chiến rất lớn.
Thang Vận Quốc không lên tiếng, Trần Hiểu cũng ách tắc. Nhưng tâm tính của Trần Hiểu không được trầm ổn như Thang Vận Quốc, hắn trầm mặc rất lâu rồi nhịn không được nói:
- Khoảng thời gian này chủ tịch Trương nhiều lần xem xét hệ thống công tác ở khối chính quyền, vì vậy mà bầu không khí rất căng, phía dưới có rất nhiều đồng chí lo lắng.
- Hì hì!
Thang Vận Quốc cười hai tiếng, lão vẫn không mở miệng. Trần Hiểu và Thang Vận Quốc liên hệ nhiều năm, tất nhiên hắn biết bí thư không muốn bình luận chuyện của người khác, vì vậy trong lòng cũng có chút lớn gan, hắn nói:
- Lần này sự kiện sụt lún đường cao tốc đã được xử lý, phương án nhân sự đi hay ở đã có cách thức giải quyết, tôi đã xem qua phương án này, rất tốt, ngày mai tôi sẽ đưa anh xem qua nhé?
Thang Vận Quốc gật đầu nói:
- Được, chuyện này nên sớm quyết định.
Trần Hiểu liên tục xưng vâng, trong lòng càng thêm nắm chắc. Trong mắt hắn thì Trương Thanh Vân là người vừa lên nhận chức, chắc chắn phải có phương pháp đứng vững chân ở khối công tác, cần phải chém ngã vài tên để lập uy.
Tất nhiên lập uy chỉ là một phương diện, nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân sẽ phải ra tay ở hệ thống nhân sự, cần phải có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự khối chính quyền. Nếu hắn không đúng mực với Thang Vận Quốc ở vấn đề này, như vậy chẳng khác nào trực tiếp đòi quyền.
Trần Hiểu luôn rất cảnh giác với Trương Thanh Vân, đối với hắn thì quyền nhân sự là quyền lợi quan trọng trong tay một phó bí thư, nếu Trương Thanh Vân có thể tiến được bước nhỏ thì sợ rằng ngày mai sẽ đi bước lớn, sẽ tác oai tác quái trên công tác của hắn, sau này hắn còn không gian sinh tồn sao?
Hơn nữa điều làm cho Trần Hiểu cảm thấy bất an chính là biết rõ trung ương đã gây áp lực cho Thang Vận Quốc, cần phải hỗ trợ Trương Thanh Vân, tất nhiên Thang Vận Quốc sẽ không trở mặt. Nếu lần này Thang Vận Quốc tiếp tục không làm tốt quan hệ giữa đảng ủy và chính quyền, như vậy sẽ là lỗi của lão, trung ương sẽ đổ tội lên đầu.
Thang Vận Quốc còn như vậy, Trần Hiểu đi theo bí thư nhiều năm, kết quả có thể tốt hơn sao? Vì vậy lần này Trương Thanh Vân vung đao to búa lớn, Trần Hiểu cho rằng mình không chờ chết, hắn sẽ cho Trương Thanh Vân quán triệt ý chỉ xuống tuyến dưới nhưng không phải muốn làm gì thì làm, cũng không phải quá dễ dàng.
- Được, chúng ta uống một ly.
Thang Vận Quốc nâng ly thản nhiên nói, sau khi trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi thì vẻ mặt lão đã khôi phục lại như thường, vẫn bình tĩnh tự tin giống như trời có sập cũng sẽ tìm ra được biện pháp.
Tâm tư của Trần Hiểu không qua mặt được Thang Vận Quốc, nhưng Thang Vận Quốc cũng không có suy tính cản trở Trần Hiểu. Người này đi theo Thang Vận Quốc nhiều năm, trước nay lão chưa từng bạc đãi hắn, trên phương diện công tác đảng ủy, Thang Vận Quốc đã trao đủ quyền lợi cho Trần Hiểu.
Vì vậy thực lực của Trần Hiểu là rất mạnh, hơn nữa trưởng phòng tổ chức Ngô Cương cũng là người của hắn, Trương Thanh Vân muốn tiến vào cũng không phải dễ. Thang Vận Quốc cũng muốn xem bản lĩnh của Trương Thanh Vân nhiều năm qua đã đến mức độ nào rồi.
Nếu Trương Thanh Vân không đối phó được với Trần Hiểu, như vậy Thang Vận Quốc sao có thể tin hắn xử lý được vấn đề Giang Nam? Nếu là vậy thì Thang Vận Quốc cầu người không bằng cầu mình, cùng lắm thì lão sẽ tự mình chủ trì và đánh cuộc một lần, tuy đó không hợp với phong cách của lão, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì lão cũng rất tin tưởng vào chính mình