- Thanh Vân, chủ tịch Hào nói cậu ngồi thì cứ ngồi xuống, cậu còn khách khí làm gì?
Lưu Hoan cười nói.
Trương Thanh Vân thấy Lưu Hoan nói lời rất thẳng thắn thì cũng không tiếp tục ra vẻ, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Hào Liệt.
- Em gái, đưa thức ăn lên đây! Chúng ta đều đã đói cồn cào rồi, đưa rượu Ngũ Lương* lên đây.
Khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì Vạn Quốc Thư cười ha hả, hắn quay sang nói với nhân viên phục vụ.
(*: Loại rượu trắng nổi tiếng Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực.)
Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở ra, Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, hắn không khỏi sững sờ.
Một cô gái tiến vào phòng, người này khoảng hai bảy hai tám tuổi. Trương Thanh Vân ở trong huyện thành lâu như vậy mà chưa từng được nhìn thấy nữ nhân nào có khí chất như thế.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác ngoài rất dài có màu đen, mái tóc tạo hình rất đẹp, không khí khô hanh vào mùa đông không làm ảnh hưởng đến làn da trơn bóng. Ngũ quan trên mặt cô gái phối hợp với nhau rất hoàn mỹ, môi hồng răng trắng, trong lúc vô hình tạo ra cho người khác cảm giác cực kỳ xinh đẹp.
- Bí thư Vạn, chủ tịch Hào, lâu rồi không gặp! Hôm nay ngọn gió nào đưa hai vị đến quán nhỏ tồi tàn này thế?
Cô gái khẽ hé gặp môi anh đào, nàng cười như hoa nói.
Vạn Quốc Thư, Hào Liệt và Lưu Hoan lập tức đứng dậy, Trương Thanh Vân không biết rõ tình hình cũng chỉ biết đứng lên theo.
- Tiểu Sương, cô cũng đừng trách chúng tôi, Lật Tử Bình là một xã vùng sâu, đến đây cũng không dễ dàng. Lần này tôi và chủ tịch Hào vất vả lắm mới tiến vào huyện thành, trước tiên đã đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang rồi.
Vạn Quốc Thư cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân lúc này mới kịp nhận ra thân phận của đối phương, người này chính là bà chủ của Hiểu Nhĩ Sơn Trang, là Cảnh Sương.
Nghe nói cha Cảnh Sương chính là Tôn Trường Thanh đại biểu nhân dân toàn quốc, chồng là bộ đội, sau tám chín năm chống lũ thì hy sinh, cho nên nàng cũng coi như là người nhà liệt sĩ. Cảnh Sương có bối cảnh, có thân phận, trong quan trường huyện Ung Bình dù là bất kỳ kẻ nào cũng rất nể mặt.
Mà Hiểu Nhĩ Sơn Trang cũng chỉ là một phần sản nghiệp của Cảnh Sương, nàng còn có vài siêu thị trong huyện thành. Nghe nói nàng còn có cổ phần của rất nhiều cửa hàng mặt tiền, nàng cũng được coi là một nữ doanh nhân trong huyện Ung Bình.
- Thanh Vân, Tiểu Lưu, vị này chính là tiểu thư Cảnh Sương, các người chắc cũng đã nghe đến đại danh của nàng rồi.
Vạn Quốc Thư quay sang giới thiệu với Trương Thanh Vân và Lưu Hoan.
- Chào cô, ngưỡng mộ đã lâu!
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu, hắn duỗi tay phải ra khẽ bắt tay với Cảnh Sương. Hắn cảm thấy bàn tay của đối phương mềm mại giống như không xương, vì vậy mà trong lòng không khỏi rung động.
Khi Trương Thanh Vân nói chuyện thì Lưu Hoan cũng vội vàng nhìn quả bầu mà vẽ chiếc gáo, nhưng vị huynh đệ này lại có chút khẩn trương, nói chuyện lắp bắp, vẻ mặt cũng hơi đỏ.
- Vị này chính là Trương Thanh Vân, là cán bộ thanh niên xuất sắc đấy. Vị này chính là Lưu Hoan, là thư ký của xã Lật Tử Bình chúng tôi.
Vạn Quốc Thư mỉm cười giới thiệu với Cảnh Sương.
- Chào hai vị lãnh đạo, hoan nghênh hai anh vào ủng hộ quán, sau này hi vọng được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Cảnh Sương khách khí nói, cặp mắt nàng cố ý liếc về phía Trương Thanh Vân. Lời giới thiệu của Vạn Quốc Thư về Trương Thanh Vân có chút mập mờ, Cảnh Sương đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nàng nhạy cảm phát hiện ra điều này.
Lưu Hoan là thư ký xã Lật Tử Bình, Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một cán bộ trẻ vô danh mà thôi. Vị cán bộ thanh niên này đang làm ở đâu? Chẳng lẽ là người xã Lật Tử Bình sao?
Người có thể cùng ngồi với cán bộ xã và thư ký Lật Tử Bình thì nếu không phải cán bộ cơ sở thì chắc chắn là người huyện ủy hoặc những nhân viên quan trọng của các phòng ban trong huyện. Nhưng Cảnh Sương lại chưa từng được gặp người này bao giờ.
- Bí thư Vạn, chủ tịch Hào, các anh ngồi xuống đi!
Cảnh Sương cười nói, nàng lập tức xoay chuyển chủ đề:
- Hai vị cán bộ này em có chút không quen mặt, đặc biệt là vị này.
Cảnh Sương vừa nói vừa nhìn về phía Trương Thanh Vân:
- Trước đây em chưa từng được gặp!
Trương Thanh Vân thầm cười trong lòng, cô mà gặp tôi mới là lạ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận cô gái này rất lợi hại, chỉ cần phút chốc đã nhìn ra những điều mập mờ về mình.
- Vậy sao? Trương Thanh Vân là cán bộ thanh niên nổi bật nhất trong huyện đấy, sau ngày các người vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt!
Hào Liệt cười nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, lời nói của Hào Liệt có ý gì khang khác, chẳng lẽ Lý Dũng đã bắt đầu rồi? Nhưng vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, chẳng qua chỉ nói vài lời khách khí.
Cảnh Sương cảm thấy có chút mờ mịt, lời nói của Hào Liệt có chút mơ hồ, nhưng từ trong những ý tứ của lời nói đã hoàn toàn có thể suy xét ra địa vị của vị cán bộ họ Trương này. Chẳng lẽ đây là cán bộ mới được đề bạt sao? Nhưng nếu là cán bộ vừa được đề bạt sẽ không thể nào qua mắt nàng được.
Khoảnh khắc này Cảnh Sương cũng không thể nghĩ rõ, nhưng là một doanh nhân, nàng nhạy cảm cảm giác được Trương Thanh Vân không phải loại người tầm thường. Không cần nói đến những thứ gì khác, dù là phương pháp giao tiếp hay khí chất thì Trương Thanh Vân đều hơn hẳn cán bộ thanh niên bình thường khác. Vì vậy mà Cảnh Sương khẽ cười nói:
- Em cảm thấy rất vinh hạnh. Hôm nay bí thư Vạn và chủ tịch Hào đến ủng hộ quán, bữa cơm này em sẽ miễn phí, xem như một chút ý tứ của em với các vị lãnh đạo.
- Ôi, thế này sao được? Tiểu Sương, cô làm vậy sẽ ép chúng tôi bị kỷ luật!
Vạn Quốc Thư vội vàng đứng dậy nói.
Nhưng rõ ràng kinh nghiệm xã giao của Cảnh Sương cực kỳ phong phú, nàng nói đến vấn đề mặt mũi, cuối cùng ép buộc Vạn Quốc Thư và Hào Liệt phải thản nhiên tiếp nhận một bữa cơm trưa miễn phí.
- Cô gái này không tầm thường!
Trương Thanh Vân thờ ơ nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng thầm nghĩ chuyện quan viên nhà nước ra ngoài ăn cơm dù miễn phí cũng không có chút ý nghĩa nào. Nhưng điều này rõ ràng được xét trên vấn đề mặt mũi, Cảnh Sương rõ ràng nhận thức rất sâu với điều này, nàng đã để cho mỗi vị khách đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang đều cảm thấy mình rất được nể mặt, kinh nghiệm đối nhân xử thế này cũng không phải kẻ nào cũng có được.
Mọi người hàn huyên với nhau trong chốc lát, món ăn cũng được đưa lên đầy đủ, Cảnh Sương cuối cùng cũng mở lời chừng mực để cáo từ. Khi đi ra khỏi phòng thì Cảnh Sương còn liếc mắt qua Trương Thanh Vân, rõ ràng Trương Thanh Vân đã để lại cho nàng ấn tượng rất sâu.
- Tiểu Trương, gần đây cậu không nghe ra được tin tức gì sao?
Sau khi uống được ba lượt rượu thì Vạn Quốc Thư mở miệng nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tin tức, có tin tức gì sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi hoặc nói.
- Ha ha, cậu thật sự rất bình tĩnh. Để tôi nói với cậu, cũng không có bất kỳ điều gì bất ngờ cả, Lý Dũng phòng tổ chức đã tự mình tiến cử cậu.
Vạn Quốc Thư chậc lưỡi dùng giọng tán thưởng nói:
- Xem ra một tháng học tập trong ban huấn luyện thanh niên của cậu rất thành công.
- Lý Dũng quả nhiên đã động!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng không cảm thấy vui sướng, nếu mình vào phòng tổ chức thì nhất định phải cẩn thận, chính Lý Dũng còn bị lật tẩy huống hồ là mình?
Trương Thanh Vân nào ngờ những biểu hiện của mình lọt vào trong mắt Vạn Quốc Thư và Hào Liệt lại tạo nên những suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Hai người đảo mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, tiểu tử này không phải quá mức bình thản đấy chứ? Tuổi còn trẻ mà đã như vậy, không phải tương lai tiền đồ vô lượng sao?
- Tiểu Trương, lần này cậu đã sinh ra chấn động lớn đấy nhé. Nghe nói huyện trưởng Lệ đã tự mình phê chỉ thị để cậu đến làm việc ở văn phòng huyện ủy. Hôm nay sau khi hội nghị kết thúc thì huyện trưởng Lệ còn tìm tôi để hiểu rõ tình hình về cậu. Tôi nghĩ rằng vấn đề này đã chắc chắn mười phần, cậu cứ về nhà mà chờ tin tức tốt lành của lãnh đạo là vừa.
Vạn Quốc Thư nói.
- Văn phòng huyện ủy sao?
Trương Thanh Vân cảm thấy chấn động, điều này đã vượt khỏi dự kiến, không phải phòng tổ chức sao? Tâm tình của hắn lập tức trở nên sống động, xem ra những công phu của mình trước đó không uổng phí, tin tức này thật sự rất tuyệt.