Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 72



                  

Nhưng thật sự từ khi có sự xuất hiện của Khải trong phòng, lo lắng của tôi vơi dần đi rồi gần như bị lãng quên, trong lòng chỉ lo suy nghĩ về mưu đồ của hắn, làm tôi trong phút chốc quên mất mình đang lo sợ cái gì.

Khải không để Múp với Míp với cả tôi nói gì, thản nhiên đi vào phòng, ngồi lên giường cạnh tôi.

Căn phòng này có hai cái giường, ở giữa hai cái giường có một tấm màn lớn giăng ngang thích thì kéo qua chia căn phòng ra làm hai, không thì thôi để đó cho đẹp, một bên là giường của hai vợ chồng chú năm, một bên là giường của Múp với Míp. Hiện tại thì hai chúng tôi đang ngồi trên giường của hai đứa nó, trong khi hai đứa nó lại đang nằm dài trên giường của cô chú.

Múp nhếch mép: “Hai người có muốn ngủ chung thì qua phòng khác mà tình tứ.”

“Ê!!!” tôi đỏ mặt hét lớn... đâu có phải như vậy!!

“Ô hô, cái phòng này vui nè!!!!” Lâm từ bên ngoài chạy ù vào trong cười toe toét.

Tôi ghét nó... ban nãy không chịu sang phòng tôi ngủ, cứ nằng nặc chạy qua ngủ với chị Vũ, nên mới thành ra tôi tự mình dọa cho mình chết khiếp.

Đằng sau con Lâm còn có sự hiện diện của Anh Lay và chị Vũ... như hai hồn ma bâu theo con Lâm.

Ba người họ thản nhiên chạy vào phòng tiện tay khóa trái cửa lại, anh Lay trên tay lỉnh khỉnh những đồ dùng phục vụ cho nhu cầu giải trí của cả đám... cụ thể là bài bạc này nọ.

Vì thua nhiều quá nên ức chế không chơi nữa, tôi ngồi nhìn mấy người đó chơi bài... vạch đen đầy trán.

Sao Khải có thể may mắn đến vậy... toàn bốc trúng mấy con nhỏ nhỏ, kết quả toàn ngũ linh.

Hắn mà xì dách thì chẳng có ai ngũ linh, mà đã ngũ linh thì chẳng ai có thể đánh bại... rốt cuộc toàn thắng thì có hứng thú gì để chơi tiếp???

Mà đang chơi thì điện thoại hắn reng lên.

Khải lôi điện thoại ra khỏi túi, nhìn vào màn hình một lúc rồi hạ bài, miệng buông hai chữ: “Xì dách nhé.”

Sau đó hắn đứng dậy bỏ ra ngoài nghe điện thoại, nhìn dáng vẻ bất cần đời của hắn khiến tôi chỉ muốn khóc.

Tôi lén lút đuổi theo hắn ra ngoài, nghe trộm điện thoại... chẳng hiểu sao, tôi lại có cảm giác nếu tôi nghe cuộc nói chuyện này, tôi có thể khám phá ra ở Khải những điều tôi chưa biết... lại không nghĩ là mình đang tò mò đời tư của người ta.

Giọng của Khải lạnh lùng: “A lô.”

“...” bên kia nói gì đó rất lâu. Hắn chỉ lạnh lùng nhả ra thêm mấy chữ, phong thái với giọng điệu hoàn toàn khác với Khải của vài giây trước vẫn còn rất vui vẻ chơi bài.

“Tui đã nói hôm nay tui không về, chị cứ nói với ổng bả như vậy đi.”

“...” lại một hồi lâu, chắc bên kia mắng nhiếc dữ lắm. Nếu đổi lại là tôi bị nói như vậy, cá chắc cũng chẳng tốt hơn là bao, có khi chì chiết người ta cả ngày.

“Bây giờ tui có bắt đầu chạy xe về nhà cũng hơn bốn tiếng. Cũng qua nửa đêm rồi, bữa ăn xum vầy gì chứ, nực cười, đừng có diễn trò. Cũng... đừng có cố gắng thuyết phục tui làm gì, không được gì đâu.”Tất nhiên cái này hắn điêu, nhà ngoại tôi đâu có xa trung tâm thành phố đến vậy, quá lắm chỉ có một tiếng chạy xe... đâu móc ra thêm ba tiếng không biết.

“...” bên kia lại một hồi dài.

“Chị... làm ơn đi, ngày đầu năm của tui, tui không muốn quay về căn nhà đó, cho tui một ngày vui vẻ trọn vẹn có được không?”

“...”

“...”

Không còn ai nói gì nữa.

Hắn chầm chậm hạ điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ mờ trên cao. Hai chân hắn đẩy nhẹ một cái, chiếc xích đu khẽ đu đưa.

Khải thở dài.

Tôi không biết từ khi nào mà mình lại bước đến trước mặt Khải rồi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Khải chẳng có vẻ gì giật mình hay ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tôi lúc này.

Nhưng hắn cũng chẳng nói gì.

Tôi ngồi im lặng bên hắn, nhẹ nhàng đẩy cái xích đu cho nó chạy...

Lúc này, Khải mới tằng hắng: “Không chơi nữa, tui với bà ngồi như thế này đi.”

Dù trong lòng tôi đang gào thét inh ỏi... mười hai giờ rồi còn ngồi ngoài này thì hóng gió độc à... mà tại vì thấy hắn đang tâm trạng quá lại không nỡ, liền gật đầu: “Ừ.”

Khải với tôi lại ngồi im lặng một hồi.

Tự nhiên không khí thập phần khó xử.

Tôi lại đưa chân khẽ làm cái xích đu rung rinh.

Tự nhiên bên vai tôi nặng trĩu.

Tôi giật mình, cảm thấy cổ mình có cái gì đó chọt chọt vào nhồn nhột... trong phút chốc đã đoán ra chuyện gì.

Từ góc nhìn của tôi, chỉ thấy được hàng lông mi vừa dày vừa cong của hắn... tôi còn chẳng biết hắn có đang ngủ hay không, chỉ cảm thấy, hắn đôi khi dựa dẫm vào tôi thế này... thật rất thích... dù hắn có đang buồn, nhưng tôi vẫn có cảm giác an tâm, giống như hắn rất tin tưởng mình.

Khải đột nhiên cất lời: “Không tò mò hả?”

“Tò mò.” Tôi trả lời nhanh “Nhưng nghĩ là không nên hỏi.”

Dường như hắn thở phào một cái, giống như thể hiện sự yên tâm: “Ừ... khi nào được, tui sẽ nói cho bà nghe, nhưng bây giờ có lẽ chưa phải lúc.”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi thẳng lên cho hắn dựa, đung đưa chiếc xích đu cũ kĩ kêu lên những tiếc cọt kẹt.

Một cơn gió mạnh thôi qua, khiến tóc tôi bay tứ tung, đang vươn tay định vén gọn nó lại thì vai tôi tự nhiên nhẹ tênh.

Cảm giác khác biệt đối lập đó làm tôi cảm thấy vai mình mỏi nhừ, chẳng biết các chàng cảm thấy thế nào khi có bạn gái tựa vai chứ tôi thì mỏi gần chết đây...

Khải đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, vén nó ra sau vành tai, hành động đột ngột này làm hai tai tôi nóng rực.

Khải chăm chú nhìn tôi, tôi lại không biết giấu mặt mình đi đâu, chỉ có thể lảng tránh sự bối rối bằng cách đưa ánh mắt sang nơi khác.Khải vén xong tóc tôi đâu đó gọn gàng rồi đứng dậy: “Vào trong nhà đi.”

Tôi gật đầu đi theo hắn vào phòng của Múp với Míp, vừa mở cửa vào phòng đã nghe tiếng hét thật lớn của anh Lay: “Trời ơi mấy đứa này đã oẳn tù xì thua còn ý kiến gì nữa!!”

“Tại vì anh ra sau mà, ăn gian còn cãi nữa.” Cu Ten nghiến răng đáp.

“Không phải anh ăn gian ra sau, mà tại em bon chen ra trước. Phải là lỗi của em chứ.” Lầy ơi là lầy... đúng với cái biệt danh của ổng...

“Vụ gì vậy?” tôi tò mò hỏi.

“Oẳn tù xì xem ai sẽ được ngủ trên giường.” Míp chạy lại kéo tôi lên cái giường lớn hơn của ba mẹ Múp Míp. Chị Vũ đã ngồi sẵn trên đó.

Tôi nhìn quanh: “Vậy Lâm đâu?”

“Nó nói phòng này chật chội quá, nên chạy sang phòng khác ngủ rồi.” Chị Vũ giải thích cho tôi nghe.

Tôi liền hỏi một câu... ngu thiệt là ngu để bị chửi: “Vậy tại sao mấy người này lại oẳn tù xì, sao không sang phòng khác mà ngủ ấy.”

“Tất nhiên vì ham vui chứ sao, đông vui như thế này còn gì.” Anh Lay trả lời rồi cốc đầu tôi một cái “Thứ nhất, con gái phải được ưu tiên, hương quyền lợi, nên anh nhường cái giường to bên đó cho mấy đứa. Thứ hai, vì Khải là khách quý của nhà mình, nên cũng được hưởng ưu đã luôn. Bây giờ thì tụi này đang oẳn tù xì tìm bạn cùng giường với Khải.”

Nói rồi anh hớn hở rời khỏi chỗ đứng cạnh tôi, chạy qua áp sát Khải cười nhăn nhở, còn tỏ ra thân thiết khoát vai người ta: “Bạn nhỏ, chắc là bạn không dị ứng khi ngủ cùng giường với một người khác đâu nhỉ?”

Khải im lặng một lát rồi lạnh nhạt trả lời với một khuôn mặt gắn liền hai chữ nghiêm túc: “Nếu là con gái thì sẽ không.”

“...” tất cả mọi người cùng trầm mặc sau khi nghe xong thể loại câu trả lời đó.

“Ê...” tôi bặm môi giơ chân định đá hắn một cái thì Khải nhếch môi “Chỉ là đùa thôi.”

“...”

Khải ấy mà... rất ít khi đùa, mà khi đã đùa chỉ có khiến người ta từ chết đứng đến chết ngồi, cảm giác bị hắn troll vô cùng đáng ghét.

Rốt cục là ba đứa con gái, chen nhau nằm trên cái giường nhỏ xíu.

Anh Lay bon chen chui lên giường nằm cùng với Khải... còn lại Múp với Cu Ten phải trải chiếu nằm dưới đất...

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một giọng la kinh hoàng.

“Aaaa!!! Hai đứa tụi mày đang làm gì vậy?”

Tôi nhíu mày khó chịu... sáng sớm mà anh Lay lại lầy gì đấy...

Tôi bị đánh thức, đang vô cùng bực bội thì giật cả mình khi mở mắt ra.

Khuôn mặt phóng to của Khải đập vào mặt tôi.

Tôi la còn lớn hơn anh Lay: “Aaa!!”

Hơn nữa, còn theo phản xạ chống người ngồi dậy.

Sau khi tôi đã ngồi dậy nhìn quanh mới phát hiện tất cả những người trong phòng lúc đó đều đang ngơ ngác nhìn về phía tôi, chỉ có con Lâm đang khoanh tay đứng ở cửa ra vào là đã tỉnh ngủ, đưa ánh mắt lưu manh cùng nụ cười gian chính hiệu về phía tôi và Khải.Chẳng hiểu thế quái nào... trước khi ngủ thì tôi trên giường tôi, hắn trên giường hắn, sau khi ngủ dậy lại thấy cả hai đang ôm nhau nằm ngủ dưới đất.

Chẳng lẽ tôi bay xuống giường mà không hề hay biết, còn bình tĩnh ngủ tiếp.

À thì... đó giờ tôi lúc ngủ có rất nhiều tật xấu, cái đó chắc cũng không ngoại lệ. Nhưng không ngờ cả Khải cũng vậy? Ngã xuống giường vẫn không tỉnh... thậm chí bây giờ còn đang nhắm mắt thở đều đều, dù cho từ nãy đến giờ cả đám thay nhau làm loạn.

Không phải chứ... nhìn không ra hắn là kiểu người mê ngủ như thế này nha. (hình tượng lạnh lùng của anh ấy cứ từ từ sụp đổ...)

Khải thở đều đều, nhìn như thể không có gì có thể làm hắn tỉnh giấc, giống như nàng công chú ngủ trong rừng chờ nụ hôn của hoàng tử... (này thì so sánh...)

Tôi quay sang cảnh cáo mấy người kia: “Ê, lát nữa cậu ta mà tỉnh dậy thì cấm không ai được nói ra cái chuyện ban nãy nha!!”

Tất cả đồng loạt gật đầu, nhìn vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn cộng cam chịu, giống như tôi bắt ép mấy người đó làm cái gì kinh khủng lắm vậy.

Tôi trước khi gọi hắn dậy, còn chu đáo lườm cả bọn tụi nó một cái, mới lay người Khải.

Tôi vừa lay lay vừa gọi tên người ta: “Khải... Khải, dậy mau.”

Gọi mãi hắn mới có chút nhúc nhích. Khải lăn qua một cái, xong tiếp tục ngủ.

“...” tôi.

Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Lâm khi bình thường tôi ngủ mà nó gọi hoài tôi chẳng chịu dậy... nó ức chế lắm... giống như mình chỉ muốn tốt cho nó, mà nó lại bơ mình, cái cảm giác mình cứ phải cố gắng vì lợi ích của nó, trong khi nó cứ thong dong thản nhiên chạy vào vườn hoa thăm thú cảnh đẹp vậy.

“Thôi để anh đỡ thằng nhóc lên giường nằm, lát nữa để nó tự dậy.” Anh Lay chắc không nỡ nhìn tôi ức chế, đành đề nghị.

Tôi gật đầu, nhìn Cu Ten với anh Lay vác Khải quăng lên giường.

Sau đó hắn vẫn bình thản xoay người ôm gối ngủ tiếp.

“...”

Thế giới này, đáng sợ nhất không phải những thứ hiện hữu rõ ràng trước mắt mình, mà kinh khủng hơn hết chính là nguy hiểm mà giấu...

Mãi đến khi tôi đã vệ sinh cá nhân xong hết đâu vào đó, cả mấy người kia cũng đã thay xong quần áo, tôi mới chạy vào phòng Múp với Míp gọi hắn dậy.

Nhưng điều ngạc nhiên là khi tôi vừa mở cửa phòng đã trông thấy Khải ngồi trên giường, lặng lẽ... Hai mắt hắn hướng về phía cửa sổ, bên ngoài... những ngọn cây xanh thẳm đang rung động trong gió.

Tự nhiên nhìn hắn thật là buồn, tôi lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, ý tôi cuộc điện thoại của hắn.

Không biết có phải là hắn đang suy nghĩ về gia đình hay không??

Giống như mấy nhân vật tôi xem trên ti vi, tính cách thành ra lạnh lùng hay côn đồ cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình đưa đẩy...

Tôi chăm chú nhìn hắn mà trong lòng đột nhiên có một cảm xúc gì đó... giống như vừa tò mò vừa không muốn hỏi ra... chỉ sợ sẽ làm hắn buồn.

Giờ đây trong lòng tôi rối thành một mớ hỗn độn.

Khải đột nhiên quay sang nhìn tôi... ánh mắt mơ hồ của hắn làm tôi giật mình... cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc trái ngược trong lòng.

Khải mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

...

Trước khi ra về, Lâm cười toe toét đề nghị.

“Gia đình mình cùng chụp một tấm hình nào.”

Tôi ngu ngơ bay vào chụp hình, thậm chí còn chẳng nghi ngờ gì mà cười hăm hở... từ đó về sau mới biết, không được tin tưởng ai một cách vô tội vạ, kể cả bạn thân hay bản thân bạn. Bình thường nó dễ thương vậy thôi, ai biết được nó nghĩ cái gì. Tự nhiên kế hoạch đó xuất hiện trong suy nghĩ của nó, thì nó làm... bạn ngốc nghếch tự chui đầu vào rọ thì chỉ có thể ngồi đó cười khi mọi chuyện đã rồi.

Lúc đó tôi ngây thơ lắm... không nghĩ gì xa xôi, sau này lại thấy hối hận.

Lúc đó là sáng mùng hai, trong khoảng sân... nhỏ trước nhà ngoại... ông ngoại bà ngoại tôi cùng với Múp, Míp, Cu Ten, anh Lay, chị Vũ, Khải, Lâm với tôi cùng kéo nhau chọn góc chụp hình.

Sau một hồi nháo cả góc sân, chúng tôi cuối cùng cũng chọn được một chỗ, nền phía sau là một thảm lá xanh mướt.

Lâm cầm cây gậy selfie đứng đầu, hét lớn: “Một, hai, ba.”

Chụp một tấm nghiêm túc, một tấm phởn, một tấm bựa, một tấm dân đại ca. Sau khi chụp xong, nó liền up lên facebook, tag tôi vào, tag Khải vào... lúc này tôi mới nhận ra tầm quan trọng của vấn đề...

Nó up xong liền đưa điện thoại của nó cho tôi... điều kì diệu xảy ra...

Jenifer bay vào cmt ngay tắp lự 'Ế ế, này là sao đây?'

Lam Lười trả lời 'Hình như là Cu Ten kìa.'

Ầy, các bạn đừng thắc mắc vấn đề này, chẳng qua là lớp tôi biết hết mặt của mọi người trong nhà tôi rồi...

Có một thời gian con Jen còn có ý định cưa cẩm anh Lay vì nhan sắc của anh cũng thuộc hàng hot boy. Sau đó... tội nghiệp nó, mới đi chơi cùng nhau có một ngày đã bị dọa cho chết khiếp.

Nó sau khi về còn vỗ vai tôi: “Chả hiểu sao mày chịu được ổng... thật sự vô cùng đáng sợ.” Tôi chỉ biết thở dài giùm cho nó.

Tuấn cmt 'Tại sao Khải lại chụp chung với gia đình nhà Hạ?'

Khánh bên 11A1 'Mày ngu quá, còn hỏi nữa, Hạ đưa người ta về nhà ra mắt đó.'

Sau đó... sau đó... phía bên dưới bùng nổ.

'Oát đờ phắc!!! Hạ manh động quá!!'

'Hai đứa mày làm sao thì làm, đừng để con Hạ nghỉ học giữa chừng vì thai nghén.'

'Ơ thế là hôm qua đi chơi xong tụi nó về nhà Hạ luôn hả?'

'Á... cái này còn nguy hiểm hơn nữa!!!'

'Tối qua có gì xảy ra không vậy, lót dép hóng chuyện à nha.'

“...” tôi đành quay sang đánh cái bốp vào vai Lâm với cái biểu cảm nghiến răng nghiến lợi “Mày! Chết! Với! Tao!!!”

Sau đó thì sao... một chuỗi hành động vô cùng vui vẻ xảy ra... tôi rượt con Lâm chạy khắp sân, trong khi nó vừa chạy vừa la lối: “Ơ đâu phải tao bắt ép mày gì đâu, cái này là mày tự chụp mà, còn vấn đề um sùm trên mạng cũng không phải lỗi của tao!! Là tại tụi nó nháo quá!!”

“...” nó nói đúng... nhưng tôi vẫn cần chỗ để trút giận!!! Thế là màn mèo đuổi chuột vẫn tiếp diễn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv