Lần sau đó tôi gặp hắn lại vô cùng tình cờ.
Tôi đang chờ Lâm đi lấy xe ở bãi giữ xe thì thấy Khải đang lững thững tiến lại gần, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, tôi cũng không biết, tại sao hồi đó tôi có can đảm nói chuyện với hắn bằng cái giọng điệu không giống ai kia.
Vừa thấy tôi, Khải liền mặt mày chù ụ một đống, nhanh chóng đứng trước mặt tôi: “Lớp bà hai giáo sinh nam thôi hả?”
Theo tôi thì hắn vẫn còn cay cú lắm: “Ừ.”
Tôi gật đầu rồi còn cười toe toét.
Hắn lườm tôi một cái, tiến lại sát, hai tay đưa lên véo hai bên má của tôi, nhếch mép lưu manh: “Hờ hờ... rõ ràng biết thái độ của tui là cái gì còn dám tiếp tục nói như vậy hả?”
Tôi bị đau, nhăn nhó đẩy tay hắn ra, nhưng càng đẩy càng đau chứ không có tác dụng gì: “A!! Đau, đừng!!”
Tôi với hắn còn tiếp tục nhây thêm một lát thì một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Ông chưa lấy xe xong nữa hả Khải?”
Tôi bàng hoàng sửng sốt khi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Tôi run run nghiêng người nhìn người phía sau lưng Khải... chỉ hy vọng mình đã nghe nhầm nhận nhầm. Nhưng sự thật không bao giờ như người ta tưởng tượng ra, Băng đứng phía sau Khải sáng bừng như ánh mặt trời, trái lại, tôi cười vô cùng gượng gạo: “Hello.”
Băng mỉm cười dịu dàng: “Hello Hạ, hai người đang nói chuyện hả?”
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
Khải quay lại nhìn Băng: “Bà chờ chút, tui đi lấy xe.”
Nói xong, hai tay vẫn còn đang đặt trên má tôi rời đi nhanh chóng. Nhìn mặt Khải làm tôi thấy vô cùng lo lắng, hắn có vẻ buồn, cũng có chút khó xử... giống như sợ là Băng đã trông thấy cảnh vừa rồi.
Biểu cảm của hắn thật sự làm tôi thấy lo lắng.
Tại sao hắn lại không muốn Băng thấy tôi và hắn thân thiết? Đây không phải là biểu hiện điển hình nhất của tình trạng ngoại tình trong hôn nhân hay sao.
Nhưng mà, hôn nhân cái gì... chẳng phải tôi đã từng dặn lòng mình không nên ảo tưởng về mối quan hệ của tôi và hắn mà, tự mình hứa như vậy, cuối cùng vẫn không làm được. Đâu phải chỉ vì một nụ hôn mà hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, đâu phải vì một lời tỏ tình mà có thể trở thành người yêu.
Tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, ảo tưởng để bây giờ bị một đòn phủ đầu như vậy cũng không thể trốn tránh.
Đang lúc tôi rối một đống thì Băng mỉm cười với tôi. Tôi cười lại, hỏi: “Khải chở bà về hả?”
“Ừm.” Băng cười tỏa sảng, nụ cười khiến tôi thấy vô cùng tự ti.
Nhìn Băng lúc này làm tôi nhớ lại cái đêm trong khuôn viên nhà Băng, noel thê thảm nhất từ trước đến nay của tôi. Nụ hôn đó của họ là sao... còn nụ hôn của hắn với tôi là như thế nào... nếu hắn thích Băng, sao có thể hôn tôi rồi ở bên cạnh Băng như chưa có gì xảy ra... còn nếu như hắn thích tôi, sao có thể hôn Băng rồi chạy sang tỏ tình với tôi như vậy...Rốt cuộc tại sao hai người họ vẫn có thể ở bên cạnh nhau... và tại sao hắn vẫn có thể đối với tôi tự nhiên như vậy. Hắn vẫn có nhiệm vụ đưa Băng về nhà hằng ngày hằng ngày...
Mỗi ngày trên chiếc xe của hắn sẽ có hơi ấm của Băng bao phủ.
Trong đầu tôi lại xuất hiện quá nhiều những nghi vấn, nhưng tất cả chúng đều dìm tôi đến tận cùng của tuyệt vọng, có quá nhiều thứ đáng sợ.
“Lâm chở bà về hả?” lần này Băng lại là người mở miệng trước, sau một khoảng im lặng dài.
“À, ừ, nó làm gì mà lâu dữ vậy không biết nữa, để tui vào trong xem, bà đứng chờ Khải đi nha.”
“Ờ, bye.”
Dường như Băng đã nhận ra, tôi không muốn nói chuyện với mình, nên cười gượng rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Tôi xoay người đi vào trong bãi giữ xe, tâm trạng vô cùng tệ. Bao nhiêu niềm vui của tôi trong thời gian vừa qua đều bị thái độ của Băng và Khải làm cho tổn thương nghiêm trọng.
Dù biết mình có hơi ích kỉ và có những suy nghĩ quá đáng, nhưng tôi không thể kiềm chế được mình, ngăn mình không có những suy nghĩ đó.
Tôi vừa vào bên trong đã thấy Khải đứng nói chuyện với Lâm bên cạnh hai chiếc xe. Họ trò chuyện có vẻ vô cùng vui vẻ, tôi len lén quay người chuồn thì vô tình nghe thấy câu nói của Khải:
“Bà thân với Hạ lắm phải không? Cho tui mấy điểm yếu của bả đi. Sau này tiện...”
“Tiện quản vợ hả?” Lâm đùa. Cứ ngỡ hắn sẽ chối, nhưng lại không trả lời mà chỉ cười nhẹ.
Tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm. Những cảm xúc tiêu cực đã nhanh chóng đẩy sự tức giận của tôi lên đến đỉnh điểm.
Tàn nhẫn!! Sao hắn có thể làm loại việc như là kéo một lần hai người con gái chứ!
Tôi cười lạnh, nhắn cho con Lâm một tin: 'Tao về trước.'
Sau đó đi thẳng ra trạm xe buýt, tôi không nghĩ mình có đủ bình tĩnh để nói chuyện với hắn, nếu một lát nữa hắn từ bên trong ra ngoài cùng với Lâm.
Sau khi đi buýt về đến nhà, tôi gần như cạn kiệt sức lực, đến nằm ra giường ngủ cũng thấy khó khăn. Tôi ngủ một giấc tới tối, sau khi bị cái bụng đói meo đánh thức, tôi mới lê lết đi tắm.
Cảm giác này, cứ như thất tình vậy. Tôi không thể hiểu nỗi suy nghĩ của Khải, rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi sẽ về đâu.
...
Lớp tôi dạo gần đây có một trò rất nhây, cứ chơi mãi cũng không chán.
Thử nghĩ khi bạn đang buồn chuyện tình cảm, mà xung quanh cứ trêu chọc bạn theo cái kiểu như bạn và người bạn đơn phương có tình cảm với nhau ấy.
“Hello Khải phu nhân.”
“Khải phu nhân.”
“Ê Khải cho tao mượn cuốn bài tập hóa.”
'Khải cái đầu mày! Tao là Hạ! Đùa kiểu đó chẳng có gì vui hết...'
Rất muốn hét lên câu đó... nhưng không thể, tôi chỉ có thể lặng lẽ đưa cho Thủy cuốn tập rồi nằm dài ra bàn tiếp tục vùi mình vào giấc ngủ... chỉ có đi ngủ tôi mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.Lâm khều khều tôi: “Mày lại có chuyện gì nũa vậy, thấy mày cứ ủ rũ sao đó.”
Tôi cười cười lắc đầu: “Không có gì đâu, chẳng qua là tao hơi nhức đầu, chắc là cảm nắng thôi.”
“Đã bệnh rồi hôm qua còn về bằng xe buýt! Não mày đúng là chỉ để trong đầu cho có.”
“...”
“Cho nên, lát nữa chờ tao chở mày về.”
“Ờ.” Tôi gật đầu, lại nhắm chặt mắt, để cho tụi nó không tới Khải ơi Khải à trước mặt tôi.
Tình huống này thật oan nghiệt, làm sao để tôi có thể thoát khỏi tình trạng buồn chán chết tiệt này!!
Ra chơi ngày hôm đó, thấy Khải và Kha đi cùng nhau, cơn buồn bực trong tôi lại dâng lên, tôi né hai người đó, lảng đi chỗ khác, mặc cho Lâm và Minh chẳng hiểu cái mô tê gì... cũng vẫn phải đi theo tôi.
Tôi chạy vào căn tin mua hai ổ bánh mì rồi phóng nhanh lên lớp, không quên quay sang nói với Lâm: “Mày thích làm gì làm đi. Hôm nay tao muốn ở một mình.”
“Ê...”
Tôi đã chạy đi mất trước khi nó kịp níu tôi lại.
Tình cờ thế nào mà tôi lại chạm mặt Kha... may mắn cho tôi cậu ta chỉ đi có một mình, dường như Khải đã đi đâu đó.
Kha thấy tôi, tôi cũng thấy cậu ta, nhưng tôi chỉ gật đầu thay cho lời chào rồi bước nhanh đi qua Kha.
Cậu ta đột ngột giữ lấy cổ tay tôi: “Khoan đã.”
Giọng nói đã lâu rồi tôi không nghe vang lên chậm rãi: “Bà đang tránh mặt Khải hả?”
Tôi giật mình, cười qua loa: “Tui có tránh mặt ai đâu?”
“Ban nãy không phải bà đã trông thấy tụi tui dưới sân trường lập tức quay người bỏ đi sao?” Kha nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của tôi lại buông tay “Được rồi, nếu bà không muốn nói thì thôi, tui không ép, dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến tui.”
Không hiểu sao tôi lại nghe ra trong giọng của Kha có vài phần tổn thương. Khi cậu ta đã rời đi, tôi lại là người giữ tay Kha.
Cậu ta quay người nhìn tôi: “Sao vậy?”
Dù biết hỏi như vậy rất là khốn nạn, nhưng tôi vẫn không thể giấu câu hỏi này ở trong lòng được: “Khải... có biết tui đang tránh mặt cậu ta không?”
“Không. Hai người mau làm lành đi.” Kha nhếch mép, đẩy tay tôi ra rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn tấm lưng cô đơn nổi bật trong ánh nắng sáng làm tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Tôi quay người bước về lớp, đến hai cái bánh mì trên tay tôi còn chẳng buồn động vào.
Điện thoại tôi lại run lên, từ ngày hôm qua đến giờ, cứ mỗi lần nhận tin nhắn từ Khải, tôi chỉ có 'Ờ.' không cũng 'Ừ.'
Tôi thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào khi mà trong đầu mình chỉ toàn những suy nghĩ không có căn cứ... tiếp xúc với hắn chỉ càng làm cho suy tính của tôi lệch hẳn về một bên... chính xác là bị cảm xúc chi phối.
'Bà đang ở đâu, tụi mình ăn sáng chung đi.'
'Hôm qua tui cày game khuya quá nên không ngủ, bây giờ đang buồn ngủ lắm, hôm khác nha.'Nói dối không chớp mắt...
Tôi thở dài, nhìn sang dãy phòng học lớp của Khải.
...
Cả tuần rồi tôi vừa buồn vừa rầu, lúc nào cũng trốn tránh Khải. Hắn tất nhiên không ngốc nghếch đến mức không nhận ra điều đó... nhưng hắn cũng không nói gì khi thấy tôi cứ im im.
Điều này càng khiến tôi thấy buồn hơn.
Tôi mâu thuẫn như vậy đấy, vừa muốn tránh mặt hắn, nhưng đồng thời cũng muốn được hắn quan tâm.
Đôi khi tôi còn không thể hiểu được mình đang nghĩ gì.
Lâm nó thấy tôi buồn cả tuần, liền bị xuống tâm trạng theo.
Lâm chịu không nổi cuối cùng đã gặng hỏi tôi cho ra lẽ, mà tôi trước nó hoàn toàn không có sức đề kháng, cuối cùng đã kể hết tất tần tật.
Nó nghe vậy lại trừng mắt, sau đó thở dài: “Chuyện này của mày chắc tao phải để cho mày tự xử thôi, tao không can dự được đâu, chỉ có thể khuyên mày một điều nên nói chuyện thẳng với hắn xem rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra.”
“Tao đang chờ ổng tự mình giải thích cho tao.”
Lâm không nói gì chỉ chăm chú nhìn tôi.
...
Tối hôm qua...
Lâm đang nằm dài trên giường chat với Minh thì tin nhắn từ Khải nhảy vào.
'Hạ dạo gần đây làm sao vậy, bả có nói gì với bà không? Bả giận tui hả?'
Lâm suy nghĩ một lát rồi đáp lời: 'Tui không biết, nhưng đúng là bả đang tránh mặt ông.'
'Tại sao vậy?'
'Chuyện đó ông phải tự nói chuyện với nó đi.'
'Tui biết rồi.'
'Mau lên đi, nếu ông còn tiếp tục làm nó buồn nữa, tui sẽ không để yên cho ông đâu.'
'Ừ.'
...
Điện thoại tôi lại rung lên. Tin nhắn của Khải nhảy lên vùn vụt: 'Tui muốn nói chuyện với bà.'
'Tui phải nói chuyện với bà.'
'Tui cần nói chuyện với bà.'
'Trong hôm nay phải gặp tui.'
Tôi nhíu mày: 'Tui không có tâm trạng.'
Đợi thật lâu, Khải cứ type và type, cuối cùng chỉ có dòng chữ: 'Vậy khi nào bà mới nói chuyện với tui được đây?'
'Khi nào được tui sẽ nói.'
'Đừng tránh mặt tui lâu quá.'
Tôi nuốt nước bọt, còn chưa nhắn lại thì tin tiếp tục đến: 'Nếu không tui sẽ nhớ.'
Tim tôi đập mạnh một cái, cả khuôn mặt nóng lên...
Tôi càng uể oải hơn nữa gục đầu xuống bàn... hồn lìa khỏi xác... xong.
...
Tôi một lần nữa bỏ Lâm về trước bằng xe buýt, tôi thật sự không muốn mò sang khu vực giữ xe của trường, đơn giản là vì tôi không muốn gặp mặt Khải.Leo lên xe buýt, tôi ngồi bên cửa sổ, tựa đầu vào cửa kính nhìn ra đường xe chạy tấp nập. Hôm nay trời không nắng vừa trong vừa mát, làm cơn buồn ngủ của tôi ập đến.
Tôi nhắm mắt ngủ luôn từ khi nào không hay.
Trong cơn mơ, tôi cảm thấy như mình đang rơi trong một thứ ánh sáng vô cùng ấm áp... vô cùng dịu dàng.
Điện thoại trên tay tôi rung lên làm tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng vấn đề là tỉnh thì tỉnh chứ vẫn còn mơ màng lắm.
Tôi bắt máy mà không màng xem người gọi là ai.
“A lô.”
“Mau chuẩn bị đi... sắp tới trạm rồi.” Giọng nam trầm ấm quen thuộc khiến tôi nhớ nhung vang lên bên cạnh tai, khiến cho tôi có cảm giác vô cùng kì quặc.
Tôi giật mình hoảng hốt đứng dậy theo phản xạ, nhìn kĩ mới thấy quả thật sắp đến trạm xuống của mình rồi.
Tôi nhíu mày nhìn xuống đường.
Xe buýt của tôi đang dừng đèn đỏ, bên cạnh có một người con trai lái chiếc SH đang cầm điện thoại hướng thẳng ánh mắt vào trong xe buýt.
Người đó chẳng qua đang nhìn chằm chằm tôi.
Tay cầm điện thoại của tôi run run, chỉ có thể đứng đó nhìn lại Khải.
Khuôn mặt buồn bã và tổn thương của hắn làm tôi cảm thấy vừa buồn vừa giận, tôi như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên Khải liếc mắt sang chỗ khác, rồi lạnh lùng tắt máy phóng xe chạy trước, thậm chí còn không thèm nhìn về phía tôi thêm một lần nào nữa.
Một thứ gì đó hụt hẫng trong tôi.
Tôi tản bộ về nhà, trong lòng hỗn độn bao nhiêu cảm xúc, khiến đầu tôi gần như nổ tung khi cứ phải suy nghĩ.
Tôi quyết định phải nói chuyện rõ ràng với hắn, liền lấy điện thoại ra nhắn cho Khải: 'Chiều nay tui với ông nói chuyện đi.'
...
Tôi đẩy cánh cửa kính nặng nề, hơi mát từ bên trong ùa ra ngoài bao lấy tôi như một dòng nước mát xoa dịu một ít khó chịu của cái nóng bức đầu năm.
Khải ngồi phía trong góc, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn ra đường, dường như vẫn chưa biết là tôi đã đến.
Tôi gọi nước rồi tiến tới chỗ hắn đang ngồi.
Thấy cái ghế trước mặt đột ngột bị lấp đầy, Khải ngước mắt nhìn một cách lãnh đạm, vừa thấy tôi, hằn liền cười một cách yếu ớt.
“Tới rồi hả?”
Tôi cười gượng: “Tới lâu chưa?”
“Chưa, tui cũng mới tới thôi.”
“...”
Từ khi nào mà bầu không khí giữa chúng tôi đã trở nên khó xử như vậy.
Tôi nắm chặt hai tay mới dám mở miệng:
“Chuyện đó...”
“Nước của chị.”
Cô phục vụ đặt ly nước xuống bàn, bao nhiêu can đảm của tôi một giây trước còn đầy bây giờ tuột nhanh xuống zero.
Tôi mếu máo nhìn chị ấy xoay người bỏ đi.
Tôi len lén nhìn Khải, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nuốt nước bọt cười cười: “Tui...”
“Tui...”
Hai đứa đồng thanh, không khí lại rơi vào khó chịu.
“Tui xin lỗi.” Tôi chưa kịp nói đã bị hắn giành mất.
Tôi trợn tròn mắt: “Xin lỗi cái gì? Tui mới phải xin lỗi vì đã tránh mặt ông.”
“Thật ra trước khi chúng ta hẹn hò, tui đã hôn Băng.”
Tôi im lặng, không nhìn hắn mà cúi xuống nhìn bàn tay mình đang mân mê nhau.
“Bà biết rồi hả?” hắn chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, dù đây là một câu hỏi. Giống như hắn đã đoán ra lí do tại sao tôi tránh mặt hắn.
“Ừm.” Tôi miễn cưỡng cười, tỏ vẻ mình ổn. Dù đã biết trước, nhưng thật sự tôi không thể cười một cách tự nhiên được, nghe qua lời kể của Khải càng khiến tôi buồn hơn.
“Đó cũng chính là lí do bà tránh mặt tui?”
“Ừ.” Tôi không trốn tránh, ngước lên nhìn thẳng vào Khải “Cũng không hẳn là vì tui giận nụ hôn đó, chẳng qua tui cần thời gian suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta.”
“Xin lỗi đã làm bà phải phiền lòng đến như vậy.”
Tôi cười nhạt lắc đầu: “Không có gì đâu, đừng nghĩ lung tung. Dù sao, tui nghĩ ông cũng đang muốn giải thích cho tui?”
“Ừ.” Khải khuấy ly cà phê trước mặt mình.