Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 123



Cùng lúc đó, ở công ty của Khải.

Hôm nay là 24/12, đêm nay công ty sẽ tổ chức buổi tiệc xuyên đêm ở một nhà hàng sang trọng gần công ty, nên hôm nay, nhân viên chỉ cần làm nửa buổi, tức là buổi trưa đã có thể về nhà.

Đãi ngộ của công ty thật là tốt!

Quỳnh Dao cười thoải mái nhìn tôi: "Mày thật tốt số, gặp được người đàn ông tốt như sếp."

Dạo gần đây, những ánh mắt miệt thị dành cho tôi vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn có tăng thêm khi tự nhiên có một tin đồn khác lại xuất hiện: "Con nhỏ này ngang nghiên quyến rũ sếp trong phòng làm việc, thậm chí còn bắt sếp phải mua sô pha mới để dễ làm chuyện đó trong văn phòng."

Nghe thấy tin đồn đó, tôi chỉ có thể "..."

Nhưng ngược lại với những người có thái độ tồi tệ như vậy, tôi vẫn còn những người bạn thật tốt, cùng với người đàn ông hoàn hảo kia ở bên cạnh... và đó là tất cả những gì tôi cần.

Vừa nghĩ đến hắn đã bị hắn gọi đến, tôi nhìn chằm chằm tên liên lạc trên màn hình, cảm thấy có chút ấm: "A lô."

"Hạ?"

"Ừ, em đây, có chuyện gì?"

Giọng hắn khe khẽ cười: "Đâu có gì, nhớ... nên gọi. Vậy thôi."

Chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy, cũng đủ để khiến tôi chết ngất.

Trên môi tôi cũng vô thức để lộ ra nụ cười tủm tỉm: "Điên à..."

"Điên mới yêu nhau đấy." Nói rồi hắn cúp máy, tôi như từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Vị chát vị ngọt, hắn cho tôi nếm không thiếu một vị nào.

Sau khi Khải cúp máy, tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc, rồi vào thang máy riêng dành cho sếp.

Thật ra cái thang máy này được xây để riêng cho lãnh đạo của công ty, nhưng Khải không thích dùng, mà nhường cho tôi.

Hắn nói tôi không thích thể hiện công khai quan hệ của hai đứa, chắc cũng không thích trong công ty có lời ra lời vào. Nếu dùng thang máy chung, tất cả bọn họ cùng bấm tầng dưới, chỉ có mình tôi bấm tầng của Khải, thì sẽ làm mọi người xỉa xói chỉ trỏ, suy cho cùng, tôi không nên đi thang máy chung.

Tôi thật không ngờ hắn lại suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng vì Khải đã trải đường cho tôi, thì tôi nên ngoan ngoãn bước đi theo chỉ đạo của hắn, dù sao thì cũng sẽ chẳng có cái nào gây hại cho tôi.

Tôi len lén đi vào phòng mà không thèm gõ cửa.

Khải dù có tập trung như thế nào đi nữa cũng không thể không nhận ra có một người vừa bước vào phòng mình. Mà lúc này, không thàm ngẩng đầu nhìn hắn cũng biết là ai. Ở công ty này, ngoài tôi ra thì chẳng còn ai dám vào phòng làm việc của hắn mà không thèm gõ cửa.

Khải vẫn nhanh tay viết viết, rồi bấm bấm trên bàn phím, rồi click chuột, hắn mở miệng: "Tới rồi à?"

Tôi gật gù: "Ừm..."

Hắn để mặc tôi tự do, còn mình tiếp tục làm cho xong công việc.

Làm sếp cũng thật khổ!Tôi đi lòng vòng chạm cái này, phá cái kia, nhắng nhít một hồi thì buồn ngủ, rồi nằm dài ra ghế nhắm mắt.

Đêm hôm qua, hắn bắt tôi thức đến 12h, rồi bày đặt làm cái trò lãng mạn là chúc mừng sinh nhật vào đúng lúc bắt đầu ngày mới... nên hiện tại tôi đang rất buồn ngủ.

Lần trước còn trách hắn sao lại phí tiền vào ba cái này, nhưng bây giờ thì tôi hiểu tại sao rồi.

Tôi thật sung sướng!

Ngủ một giấc không biết bao lâu, đến lúc tôi tỉnh dậy thì đồng hồ đã chỉ một giờ trưa.

Ngáp dài một cái, tôi đưa tay gãi gãi đầu theo thói quen, thì cảm thấy tay mình có chút vướng víu, nheo mắt nhìn kĩ lại mới phát hiện có cái áo vest màu đen đang phủ lên người mình.

Theo phản xạ, tôi liếc sang Khải, ban sáng còn vest đen sơ mi trắng cà vạt đen chỉnh tề, bây giờ hoàn toàn lột xác. Áo vest đã biến mất, cà vạt cũng bị gỡ ra, chỉ còn có cái áo sơ mi bị gỡ bỏ mấy nút đầu.

Hắn nheo mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím.

Tôi uể oải tiến lại gần, thấy hắn trông có vẻ vô cùng khó chịu, hỏi thăm: "Anh sao vậy, có chuyện gì à?"

"Ừ." Tôi thật không ngờ hắn sẽ thừa nhận bản thân mình đang gặp khó khăn "Cái này... số liệu này có chút kì lạ."

"Kì lạ gì?" tôi dụi mắt cho tỉnh táo rồi cùng hắn nhìn vào màn hình máy tính.

"Em xem, nó giảm đi hơn 35% so với ban đầu, không tìm thấy lí do tiêu, nhưng tiền lại không cánh mà bay?"

"..." sau khi nghiên cứu một chút, tôi thêm vào "Anh xem, mấy tháng trước chỉ có 28%... dường như là thất thoát càng ngày càng nhiều."

Khải nhíu mày, xoa xoa mi tâm, mấy cái số liệu chết tiệt này thật là làm mất thời gian của hắn.

"Em nghĩ anh nên đích thân đến các công ty con xem xét đi."

"..." Khải thở dài "Thôi được rồi, chuyện này để sau hẵng tính, chúng ta về thôi."

Tôi trơ mắt nhìn hắn đóng laptop: "Vậy cũng được?"

Khải gật đầu, nở nụ cười: "Bỏ qua chuyện đó một ngày cũng không làm số tiền bị mất đi này tự nhiên tăng thêm. Chúng ta cứ tận hưởng giáng sinh trước đã."

Tôi gật đầu. Khải đứng dậy vươn vai, xoa đầu tôi: "Vừa tan làm đã chạy vội lên đây, chắc là chưa ăn trưa nhỉ?"

"Ờ." Tôi vặn người.

"Đi thôi, anh đưa em đi ăn."

"Khoan. Em không muốn ăn bên ngoài, có một thứ em thích ăn hơn."

"Thứ... gì?" hắn nghẹo đầu thắc mắc.

...

"Chờ 3p."

Sau khi đổ nước sôi vào ly mì, tôi đặt hai cái ly xuống bàn.

Khải nãy giờ vẫn cứng đờ một chỗ nhìn theo từng hành động của tôi, cuối cùng khi đã chịu không nổi tò mò, hắn mới đưa ra bộ mặt khó hiểu lên tiếng: "Cái em muốn ăn là... mì gói?""Phải." Tôi gật đầu "Đây là món đầu tiên chúng ta dùng cùng nhau sau bốn năm chia xa phải không? Có ý nghĩa rất lớn đấy."

"Em không thích những nhà hàng sang trọng?"

"Sẽ rất gò bó khi dùng bữa." Tôi đáp nhanh.

"Em không thích ăn ở những tiệm bánh đắt tiền?"

"Không, rất phung phí khi chỉ cần bỏ ra một nửa số tiền đã có thể ăn tới hai phần như vậy." Tôi tiếp tục đáp nhanh.

"Em..."

"Ba phút rồi, ăn thôi."

Nói rồi tôi gỡ bỏ tấm giấy bạc bên trên chiếc ly giúp hắn trước, lấy cái nĩa trộn trộn lên, rồi mới xử lí tiếp tới ly mì của mình.

Tôi lúc này cũng chẳng quan tâm tới biểu cảm kì dị của Khải, quan trọng nhất là ăn cái đã, tôi đói meo ruột rồi.

Ăn một ly mì nóng trong thời tiết hơi rét như thế này, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thấy người trước mặt mình không chút động đậy, tôi ngẩng đầu nhìn Khải, chỉ thấy hắn vẫn giữ biểu cảm cũ mà nhìn tôi.

Tôi khó hiểu: "Tại sao không..."

Lời còn chưa nói hết thì miệng tôi đã bị chặn lại, phía sau của câu nói lặng lẽ chìm xuống rồi biến mất đâu đó trong tiềm thức. Bởi lẽ tất cả những gì tôi có thể suy nghĩ bây giờ chỉ có Khải, cùng với ánh mắt dịu dàng kia, khi hắn hôn tôi.

Bàn tay hắn to lớn áp sát má tôi, đem tôi kéo về phía hắn... trong phút giây đó, lần đầu tiên tôi có cảm giác hắn đang muốn nói "Em là của tôi."

Tôi lúc đầu còn đắm chìm vào cảm giác mơ màng khi hôn hắn, sau đó lại tá hỏa khi phát hiện có người vừa mở cửa phòng.

Tôi hoảng hốt đẩy Khải ra, nhưng hắn cứ giữ chặt lấy tôi. Tôi lại cứ mãi vùng vẫy, một lúc sau, hắn mới buông ra. Lúc đó, người lạ kia đã biến mất.

Sau đó tôi cứ liên tục mắng Khải vì cái tội nhây.

Hắn chỉ cười gian tà chứ không nói gì, cũng chả thèm biện hộ bảo vệ bản thân. Chửi một hồi thấy đối phương chẳng có vẻ gì sẽ ngấm vào não mấy lời đó, nên tôi cũng lười mắng tiếp.

Sau khi từ công ty trở về nhà, tôi gọi điện cho Lâm và Minh. Hai người đó đã hẹn trước với chúng tôi, cả bốn sẽ cùng tụ họp ở nhà Khải, rồi đi taxi tới nhà hàng.

Đã lâu rồi không dự những kiểu tiệc thế này, làm tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Trước kia khi ở Mỹ, bạn bè cũng rất thường hay tổ chức tiệc ngủ qua đêm, vũ hội này nọ, nhưng tôi rất nhác những nơi đông người như thế, nhất là khi bản thân chỉ có một mình cô đơn, cho nên dù muốn đi, tôi cũng không đi, quanh năm suốt tháng chỉ có ở nhà.

Lần này có cơ hội, lại còn được đi dự tiệc cùng với Khải, khiến tôi cảm thấy rất vui... nhưng mà... khoan đã!

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi vừa mới suy nghĩ cái gì? Đi dự tiệc cùng với Khải?

Không thể nào, tôi đây chính là không muốn trong công ty có lời ra tiếng vào cái mối quan hệ của tôi với hắn. Lần này đường đường chính chính khoác tay hắn bước vào hội trường, không khác nào chính mình tự gây scandal cho mình?Nhíu mày khó chịu, tôi rơi vào trầm tư. Lần này phải làm sao mới được. Tôi rơi vào tình thế tiến thoãi lưỡng nan.

Đúng lúc này, Khải bước vào phòng, cũng không hiểu sao tôi lại giật mình, cứ như mình đang làm chuyện mờ ám bị phát hiện.

Khải nhìn biểu cảm của tôi, cảm thấy rất tức cười: "Em đang làm cái gì vậy?"

"Sấy... s... sấy tóc." Tự dưng nói lắp.

Tôi thở dài, bản thân thật là không có tiền đồ.

Khải cười thầm một tiếng trong lòng: "Để anh giúp em làm."

Tôi đưa cái máy sấy cho Khải, từng chút từng chút, ngón tay của hắn đan vào mái tóc có hơi rối của tôi vuốt nhẹ. Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Tôi hít sâu một hơi, rồi gọi tên hắn bằng giọng nói lí nhí: "Khải..."

"Sao?" hắn đáp lời tôi bằng chất giọng dịu dàng nhất.

"Em... ừm, anh..."

"Có chuyện gì? Còn không dám nói với anh?" tay Khải vẫn dịu dàng luồn sâu trong tóc tôi.

Tôi hít sâu, rồi thở nhẹ: "Một lát nữa, em không muốn đi cùng với anh, em không muốn người khác..."

Tiếng tắt máy sấy đột ngột vang lên, tiếng rè rè êm tai trong không khí từ nãy đến giờ đột nhiên bị cắt đứt, khiến cho mọi thứ có chút ngột ngạt.

Hai bàn tay tôi để trên đùi siết chặt, vai nhún lên trong vô thức.

Khải quăng cái máy sấy lên giường rồi rời đi.

Tôi nhíu mày nhìn theo hắn, vẻ mặt tổn thương đó, tôi hoàn toàn không muốn...

Khải đi đến cửa phòng, thì dừng lại, không quay mặt nhìn tôi, cùng không động đậy. Thật lâu sau, hắn mới mở lời: "Từ trước đến nay, là vì em muốn, nên anh mới chiều chuộng em, nhưng chẳng lẽ..."

Dừng lại một chút, hắn quay người nhìn thẳng vào tôi. Trước biểu cảm gương mặt hắn lúc này, tôi chỉ muốn tự vả vào mặt mình rồi chạy đến xin lỗi hắn. Đôi mắt Khải chất đầy tổn thương, hắn khẽ cau mày nói tiếp: "Không lẽ em xấu hổ vì anh là người yêu của em? Anh tồi tệ đến vậy sao? Tồi đến mức, em không dám nói cho bất cứ ai chúng ta đang hẹn hò?"

"Em không..."

Hắn cười nhạt, dù không nói gì, nhưng nụ cười của hắn cũng đủ để khiến tôi câm nín.

Khải quay người bước ra khỏi phòng, cánh cửa chầm chậm đóng lại, giam tôi vào không gian kín, nơi mà trước đây vài giây vẫn còn hơi ấm của ai kia.

Ngực của tôi liên hồi nhói đau, đến dạ dày cũng quặn từng cơn. Trước mắt tôi, mọi hình ảnh đều nhòe đi. Tôi đã làm gì thế này?

Đây đâu phải là kết quả mà tôi muốn.

Tôi biết suy nghĩ của bản thân mình rất cố chấp, tôi chỉ là không muốn bị đem ra làm trò đùa.

Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra, bản thân mình chẳng quan tâm gì đến cảm nhận của hắn, mà chỉ nghĩ cho mình. Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, rốt cuộc hắn đã phải chịu đựng đến mức nào, sự tổn thương đó. Rốt cuộc tôi đã bao nhiêu lần khiến cho hắn phải có vẻ mặt đau khổ đó khi khuất tầm mắt tôi.Đã tự hứa với lòng, sau khi gặp lại Khải, sẽ không bao giờ để cho hắn phải chịu đau khổ vì mình, nhưng bây giờ, chính tôi lại là người cầm dao đâm vào trái tim của hắn, khiến cho nó rỉ máu.

Bấy nhiêu lâu, hắn đã phải câm lặng, tự mình giấu nỗi đau vào trong, bản thân tôi thì cứ mặc nhiên cho rằng mình làm đúng, tự cho rằng thứ mình đang làm chính là việc tốt nhất cho cả hai.

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, tôi đứng dậy, muốn chạy đi tìm Khải, nhưng khi vừa mở cửa phòng đã va vào người của Lâm.

Nó đau đớn xoa trán. Tôi lúc này không quan tâm tới cơn đau truyền đến từ đầu mình, cố gắng đi lướt qua Lâm để tìm Khải, tôi muốn nói cho hắn nghe mọi cảm nhận của tôi, muốn xin lỗi hắn.

Lâm bắt lấy cổ tay tôi trước khi tôi kịp đi qua nó.

Tôi cau có quay người giằn tay nó ra: "Mau tránh ra, tao muốn đi tìm Khải."

Nó mở to mắt: "Mày khóc đó à?"

"Mau buông..."

"Bình tĩnh đi! Khải đã đến bữa tiệc trước rồi!"

Tôi thở dốc nhìn nó, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trái tim tôi vẫn không ngừng đau nhói.

Nó nói tiếp: "Sao mày lại khóc? Ổng nói ổng và Minh đến trước, mày với tao sẽ cùng đến sau. Không phải là mày đã bảo hắn làm như vậy sao?"

Tôi cứng đờ người, răng cắn chặt lấy môi dưới để nó rỉ ra thứ chất lỏng tanh nồng.

Con Lâm nhìn tôi tự hành hạ bản thân, thì giật mình vội lay người tôi: "Rốt cuộc mày bị làm sao? Sao lại khóc? Sao lại thành ra như thế này."

"Oa..." tôi sà vào người nó khóc như một đứa trẻ.

Thật là đau!!

...

Sau khi nghe Hạ kể hết mọi chuyện, Lâm nhíu mày: "Cái này thì... quả thật là mày sai rồi. Nhưng sai thì vẫn có thể sửa đúng không? Mày chỉ cần đi xin lỗi ổng thôi... cần quái gì phải khóc."

"Nhưng tao đã làm tổn thương anh ấy, đã khiến anh ấy phải đau khổ... tao, tao..."

"Đủ rồi, nếu mày còn khóc nữa, thì cái mặt mày sẽ sưng lên, chúng ta sẽ không thể đến dự tiệc, khi đó chồng mày bị người khác cuỗm mất đi, thì mày biết phải làm sao?"

Dù cho cách an ủi của Lâm có chút giống như dỗ ngọt con nít, nhưng cũng đủ để khiến cho Hạ bình tâm trở lại.

Nó lấy khăn lau mạnh mặt mình, thở dài: "Chuyện trang điểm, tao nhờ mày vậy..."

"Haha... đây là nghề của tao, mày cứ yên tâm giao bản thân cho tao là được."

"Sao tao cảm thấy... vừa rồi đã tự đặt bản thân vào nguy hiểm..."

'Bóc' trán tôi bị búng một cái.

"Mày dám nghĩ xấu về tao..."

"..."

...

Công ty mà đã có tổ chức tiệc giáng sinh, thì đương nhiên sẽ không tổ chức một cách xoàng xĩnh được.

Nhà hàng mà Khải đã đích thân đi đặt chỗ, được mọi người đồn rằng đây là sự lựa chọn của người yêu hắn... cũng chính là nhân viên ở tầng lớp dưới dưới... Đinh Nguyệt Hạ.

Nhà hàng với thực đơn đắt đỏ, chỉ một đêm, lợi nhuận cao gấp 5 lần so với những nhà hàng khác, dù giá cả có trên trời.

Hắn một thân đen, vest đen, đến cả áo sơ mi bên trong cũng là một màu đen. Khác với dáng vẻ nghiêm trang bình thường, hôm nay hắn mang theo một khuôn mặt đầy tâm sự, cùng với cái áo sơ mi mở tung hai nút đầu, để lộ ra sợi dây chuyền bằng bạc bên trong.

Hôm nay Khải càng toát ra khí chất của một người mạnh mẽ nhưng dễ tổn thương, cứng rắn, nhưng sâu bên trong lại chất chứa nhiều nội tình.

Đứng bên cạnh sếp ngày hôm nay là một người đàn ông cao lớn, trái ngược với Khải, anh ta có một phong cách hết sức sáng chói. Vest trắng, áo sơ mi xám cách điệu, giày da... phối hợp nhìn vô cùng đẹp mắt, điểm thu hút nhất chính là khuôn mặt ưa nhìn của Minh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv