Chap 11
[ Tại nhà Ngọc – 3h15 p.m ]
Nó đang chúi mắt chúi mũi vào quyển văn mẫu để trên bàn học, tay viết lia lịa. Thỉnh thoảng mới có bữa nó chăm chỉ đột xuất như hôm nay. Thật không thể tin nổi. Nhìn nó học lúc này không ai bảo chăm học mới lạ chứ thường ngày bố mẹ có giục nữa giục mãi nó cũng chẳng học cho. Tính cách thất thường hơn cả thời tiết.
20’ sau.
- Ngọc ơi. Mẹ nó gọi.
- Dạ, mẹ gọi con. Giọng ngọt sớt.
- Con bê chậu quần áo lên tầng hai phơi đi, trời đang có nắng.
- Con đang học mà mẹ. Nó gắt.
- Phơi xong con xuống học tiếp thì có làm sao đâu.
- Mẹ phơi đi, lần sau con phơi.
- Cái lần sau của con là bao giờ.
- Mai mẹ ạ. Mẹ cứ phơi đi không trời râm mất. Mặt nó vẻ siêu nịnh.
- Thôi được rồi. Chỉ lần này thôi đấy. Mẹ nó lắc đầu ngao ngán nhìn nó.
- Thanks mom.
Mẹ nó vừa đi khỏi thì nó cũng gấp sách bỏ trong ngăn bàn và lôi “ dế yêu “ ra nhắn tin với Linh. Chả là hôm nay nó mua sim mới.
[ Tin nhắn ]
- Mày đang ở đâu Linh?
- Ở trái đất.
- Nay mày chưa uống thuốc hả?
- Tao uống rồi, còn mày thì chưa đâu Ngọc.
- Sao mày biết???
- Cái con dở hơi. Không ở nhà thì ở ngoài đường à!
- Đây là số mới của tao. Tao nhắn thử để cho mày biết nhưng sao mày đoán được tao vậy?
- Cách nói chuyện cực kì ngu chỉ có thể ở mày mới có thôi. Ai chả đoán được. Đến thằng điên trong trại còn nghĩ được nữa là tao.
- Con c- h - ó. Tao mà mày dám nói thế à. Đúng là … ( ? )
- Con hâm. Im. Bye. Cấm nhắn lại.
Đọc xong tin nhắn của Linh, nó thầm chửi vài câu và cũng không nhắn lại nữa.
[ Đến nhà của Linh ]
Hiện tại thì cô nàng đang ung dung ngồi trên ghế rung đùi gặm ổi chấm bột canh. Nhìn có vẻ ngon lành lắm. Nghe thấy tiếng bước chân sắp lại gần, nó luống cuống đánh rơi gói bột canh xuống đất. Định bụng dọn nhưng tiếng bước chân ngày càng gần nên nó nghĩ thầm:- “Chốc quét sau” và lôi quyển toán ra giả vờ làm bài tập. Đúng như dự đoán, bố nó vào phòng thật. Thấy bột canh rơi vương vãi xuống nền nên bố nó hỏi:
- Con ăn mì tôm sống phải không?
- Không bố. Con ăn ổi chấm bột canh. Nó trả lời rất hồn nhiên như kiểu có tật giật mình, không đánh tự khai.
- Con học lớp 11 rồi mà ăn vẫn còn vãi như đứa học mẫu giáo sao? Hay là mồm con bị mẻ?
- Tại bố vào làm con giật mình nên con mới đánh rơi như vậy đấy! Nó cáu.
- Không cãi nữa. Xu nhanh cái đống kia không về mẹ lại mắng cho thì khổ.
- Con biết rồi.
Dọn xong cái đống bột canh nó ngồi vào bàn học làm toán. Trên bàn có một quyển vở, một cái bút, một cái máy tính và… hết. Học toán đối với nó không có khái niệm giấy nháp – cái cần thiết nhất để làm toán. Ngồi nhìn vở được đúng 10 phút, nó quay sang lấy quyển vở có ghi dòng chữ tiếng anh:
- Aim for success, not perfection. Never give up your right to be wrong, because then you will lose the ability to learn new things and move forward with your life. ( Mục tiêu cho sự thành công, không hoàn hảo. Không bao giờ từ bỏ quyền của mình là sai, bởi vì sau đó bạn sẽ mất khả năng học hỏi những điều mới và di chuyển về phía trước với cuộc sống của bạn. )
Chắc nàng mới copy được câu này trên mạng, thấy hay hay nên học thuộc để mai đến lớp đố ba con kia đây mà.
End chap. Thanks for reading.