Cơn bão kéo dài từ hôm qua đến này vẫn chưa dứt. Mưa cứ rỉ rả cả ngày lẫn đêm. Những đợt gió mạnh cứ canh ngay buổi tối mà quần quật cây cối. Minh và Khoa ở lại nhà chị hai Nhã một đêm. Họ cũng đã hẹn Huy ra để ký giấy ly hôn.
Cho dù có muốn phản đối thế nào. Thì họ cũng không thể quyết định cuộc đời Thi thay cho cô.
Thi muốn là người gọi thông báo cho Huy chuyện đấy.
Vào tầm tám giờ tối, sau bữa ăn, Thi ra trước sân vừa đong đưa trên xích đu vừa sắp xếp câu chữ để nói với Huy. Không biết tại sao, hay như thế nào, nhưng việc cô bị đớ lưỡi khi nói chuyện với Huy là sự thật. Khi nghĩ đến chuyện phải thông báo cho hắn, tim cô đã đập bình bịch. Và kéo luôn tâm trạng chùng xuống theo.
– Thôi nào. – Thi nói với chính mình. – Không được nhụt chí! …. Một chút nữa thôi…
Sợi dây kết nối giữa cô và Huy chỉ còn một chút là kết thúc. Trận đấu này, nếu tính theo mong đợi thì cả hai cùng thua. Nhưng nếu suy theo sự mất mát, thì Huy đã thắng. Nhã Thi mất một đứa con, mất sức khỏe, mất đi tự do trong bốn tháng trời. Cô không ngờ được là một sự lựa chọn sai lầm có thể đem đến cái giá đắt như vậy…
Mở điện thoại lên. Đây là điện thoại mà Minh cho cô. Chiều đã được gắn sim vào để có thể gọi đi.
– Alo?
– Tôi có tất cả bằng chứng có thể khiến anh điêu đứng. Người trong nhà tôi không quan trọng chuyện tôi có bị tung hình ảnh hay đoạn phim nào cả. Họ muốn trừng trị anh nhiều hơn. Muốn cho anh cái giá đắt hơn. Nhưng tôi đã đưa ra lựa chọn.
Bên kia Nhật Huy cất lên một tiếng cười khinh.
– Từ từ, mình còn chưa chào nhau câu nào mà em. Số mới của em đây à? Đẹp quá!
– Tôi muốn ly hôn.
Bên kia dừng lại một lúc rất lâu. Thi đâu biết đầu dây bên kia đã rơi vào một cơn sốc thật sự. Cơn sốc mà chính Huy còn không nhận ra.
Hắn đã ngồi đó. Tay cầm điện thoại. Nhưng không thể nghĩ gì nữa. Thi từng là cô gái của hắn. Giờ đây cô ta đang muốn rời đi. Mãi mãi. Hắn đã dùng mọi cách. Đánh, nhốt và đe dọa cho lắm rồi mà cô vẫn còn lỳ như thế này ư? Tim Huy nhói lên một chút. Cái cảm giác không thể gặp mặt Thi, không thể có được cô khiến hắn khó chịu. Như thể hắn muốn xé Thi ra từng mảnh nhỏ để nhét vào miệng mình vậy. Trừng phạt một con chó không nghe lời thực sự khó khăn. Nếu nó chết rồi thì không cần nữa. Đúng không?
– Tao sẽ giết mày! Nếu mày dám ly hôn tao sẽ giết mày.
Nhã Thi sợ hãi co người lại. Từng giác quan trên cơ thể như muốn bùng nổ. Cô cố giữ bản thân bình tĩnh và đáp:
– Ngày mai, mười giờ sáng mời anh lên tòa để giải quyết cho xong chuyện này.
– Sao mày dám? Hả? TAO LÀM ĐẤY! TAO SẼ CHO TẤT CẢ NHỮNG HÌNH ẢNH DƠ BẨN CỦA MÀY LÊN MẠNG!
Thi hít sâu một hơi, nói tiếp:
– Nếu anh làm điều đó, tôi sẽ đệ đơn kiện anh tội bạo hành gia đình, tôi giết người và tung hình ảnh cá nhân của người khác. Tiếp đến, còn có tôi lan truyền nội dung dung tục. Tất cả những bằng chứng tôi có được sẽ gửi lên trang tình báo "bạo lực gia đình", "giả giấy tờ", và tôi sẽ kêu gọi tẩy chay anh. Nếu muốn, chúng ta sẽ cùng thảm hại.
Cô tắt máy trước khi nghe một trận quát lớn của Huy. Lát sau, hắn gọi lại, cô tắt máy. Chặn số này, hắn lại gọi số khác. Trong lúc hoảng loạn, Nhã Thi quăng điện thoại xuống đất. Lấy chân đạp đến khi nó nát nhừ ra chỉ còn những mảnh vụn vỡ. Rồi cô ôm mặt khóc.
Những tưởng mạnh mẽ thế nào. Tốt đẹp ra sao. Nhưng cuối cùng thì… Thi à, mày vẫn mãi là con nhỏ nhu nhược như thế…
Xích đu bỗng dưng trùng xuống. Một vòng ôm ấm áp bỗng bao bọc lấy cô. Mùi hương lạ lẫm nhưng dễ chịu xộc vào mũi. Mùi của sự bảo vệ. Mùi của sự an toàn. Mùi của anh.
– Em giỏi lắm rồi.
Anh nói mà không phán xét, không thương hại gì về hành động của cô. Ôi… Nhã Thi rên rỉ. Chàng trai này sao lại thích một kẻ nhu nhược như cô vậy chứ?
– Em… em biết, mọi người khó chịu lắm. Em biết mọi người tức giận lắm. Em xin thề là sự tức giận của em còn nhiều hơn thế. Còn ghê gớm hơn thế. Nhưng em không vì sự tức giận ấy mà buông bỏ tương lai mình được anh ạ. Em thực sự rất khó chịu vì để mọi chuyện như thế. Em muốn thấy hắn đau khổ lắm chứ. Nhưng cuối cùng thì chả phải em sẽ là người đối diện với lời nhục mạ, phán xét và đánh giá ngoài kia hay sao?
– Được rồi, anh hiểu mà.
Minh cố nói nhẹ nhàng. Nhưng bên trong anh đang bão tố. Thứ mà cơn bão với mưa rỉ rả ngoài kia cũng không thể so bằng. Anh muốn giết Huy! Anh muốn băm thây, lốc da da hắn. Cái kẻ dám để người anh thương khóc nhiều thật nhiều thế này đáng phải trả giá đắt. Nhưng anh tôn trọng Thi, nếu cô đã muốn vậy, anh sẽ không làm trái ý cô. Thi chịu đủ rồi. Giờ thứ cô cần là sự quan tâm chứ không phải chì chiết.
– Mình vào nhà nhé. Trời nổi gió lớn rồi.
– Dạ.
Sau khi đưa Thi vào phòng, Minh trở lại căn phòng khách mà chị hai đã sắp xếp cho Minh và Khoa ngủ đêm nay. Lòng còn chưa hết lo cho Thi, thì ông tướng Khoa lại tiếp tục làm anh lo lắng.
– Mày lại theo dõi Tiểu Ái đấy à?
Sau đợt vừa rồi, Tiểu Ái và Đình Khoa có hẹn hò được vài ngày. Rồi Khoa nói lời chia tay với nhỏ, lý do là vì cậu ta quá sợ hãi trong mối quan hệ này.
Đồng ý là Tiểu Ái không hề trải qua "cuộc sống về đêm" như trước kia sau khi quen Khoa. Nhưng cậu ta không thể chịu được khi mà mỗi khi vào bar lại có người thừa nhận đã từng qua đêm với người yêu cậu.
– Tiểu Ái không buồn luôn mày. Coi nè. - Đình Khoa đôi mắt rưng rưng đưa điện thoại cho Minh. Trong hình là Tiểu Ái đang cùng nhóm bạn chụp hình trong hồ bơi. Cạnh bên "ghệ cũ" của Khoa là anh chàng cao to với cánh tay choàng qua vai Ái, còn nhìn cô nhỏ với ánh mắt đầy ắp tình cảm.
Cuối cùng thì, trong cuộc tình này Đình Khoa là người đau nhất. Anh hoàn toàn hiểu. Chỉ là không thể toàn tâm toàn ý giúp cậu giải khuây được vì còn phải để ý chuyện của Thi.
Đức Minh đặt tay lên vai Khoa an ủi. Thấy cậu ta vẫn dán mắt vào điện thoại rồi rưng rưng khiến anh khó chịu lắm. Minh giật luôn điện thoại của cậu.
– Ê. Trả cho tao.
– Trả đề mày theo dõi con gái nhà người ta nữa hay gì? Khoa, nghe nè. Chia tay rồi, xong rồi! Hiểu chưa?
Đình Khoa đầm đìa nước mắt tuyệt vọng ngồi xuống nệm, đầu ụp vào hai bàn tay.
– Tao không biết từ bao giờ. Mà tao… lại lụy Ái như thế. Ý tao là bọn tao bên nhau có bao nhiêu ngày đâu. Vậy mà giờ đây tao thấy tao không sống nổi nếu thiếu em ấy. Hai ngày nay tao nhớ Ái muốn điên! Gọi không dám. Nhắn tin cũng không. Chỉ có thể nhìn em qua hình em đăng. Nghe em nói chuyện trong mấy đoạn phim ngắn trên trang của em. Rồi nhìn thấy em trong mơ. Rõ ràng là bọn tao thật sự có cơ hội mà. Sao tao lại chia tay em ấy vậy kìa.
Đoạn sau Khoa vẫn còn lẩm bẩm gì đó nhưng Minh không nghe rõ. Bởi anh đã vào tài khoản phụ của Khoa kiểm tra tin nhắn.
– Mày biết Tiểu Ái nhắn tin cho nick phụ của mày chứ?
– Đâu?
Khoa nhảy cẫng lên nhưng Minh không cho cậu cầm lại. Anh đọc lên:
– Anh Khoa phải không? Em không muốn làm phiền anh. Nhưng Thi sao rồi?
– Để tao nhắn lại cho em ấy là bọn mày về lại rồi.
– Cút. – Minh nạt. – Bọn tao về lại hay mày muốn về lại. Tao biết mày thích Ái, nhưng đã chia tay rồi. Không có hèn như vậy. Phải cô ấy chia tay mày thì cũng không sao. Đằng này mày chia tay người ta, giờ đòi quay lại thì có khác nào thông báo với cả thiên hạ mày lụy người ta!
– Mày lụy Thi mấy tháng trời. Mới gặp anh chị hai của cổ mấy tiếng trước mà mày muốn bắt loa lên mà thông báo rằng mày có tình ý với Thi rồi. Tư cách nào nói tao?
– Tao biết tao lụy ngay từ đầu nên tao đâu có sĩ diện mà bỏ cuộc? Còn mày chẳng biết có lụy hay không đã tính chuyện chia tay rồi. Khoa, bình thường mày lí trí lắm mà, sao vướng vào tình yêu thì như thằng khờ vậy?
Thấy Khoa không cãi nữa. Minh mới nhắn (đương nhiên dưới danh nghĩa là Minh) thông báo với Tiểu Ái họ đã về, thông báo luôn tin ly hôn.
Tiểu Ái nhắn: Có luật sư nào đi theo chưa?
– Có rồi. Chị hai Thi chuẩn bị trước rồi. Có gì không?
Tiểu Ái: Em chỉ muốn nói là nếu cần luật sư thì bảo em. Em phải thắng một vụ để chạy KPI cho ba.
– Mai em đến tòa nhé. Có gì giúp Thi. Anh thấy Huy không phải loại người dễ đối phó.
Tiểu Ái: Vâng. Gửi lời chào tới anh Khoa giúp em. Nói em nhớ anh ấy lắm. Chúc anh ngủ ngon.
– Chúc ngủ ngon.