Một giờ rưỡi chiều, đại sảnh Vương phủ khách sạn.
Hơn một trăm chỗ ngồi, không còn chỗ trống.
Hàng chục máy quay, quây kín hàng ghế sau của toàn bộ sảnh tiệc.
Do ảnh hưởng của những thông tin gây xôn xao dư luận trước đó, vụ việc Bùi Vân Khinh từ lâu đã trở thành một sự kiện nóng.
Tất cả mọi người đang đợi, phản ứng của Bùi Vân Khinh.
Các trang web lớn, đài truyền hình. . . Đều là lấy tốc độ nhanh nhất liên hệ với Tòa nhà Quốc phòng, yêu cầu đưa tin trực tiếp vụ việc, thậm chí còn thu hút một số phương tiện truyền thông quốc tế.
Bùi Vân Khinh chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng người đứng sau lưng cô lại rất quan trọng.
Cái này nhìn như chỉ là sự việc cứu người đơn giản, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng sâu xa, không chỉ liên quan tới chuyện thậ giả của Bùi Vân Khinh, mà còn là hình tượng của Đường Mặc Trầm, tình thế phát triển kế tiếp, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình tuyển cử của anh.
Một giờ năm mươi, đoàn xe của Đường Mặc Trầm đến cổng khách sạn.
Đường Mặc Trầm vẫn như cũ là một thân nhung trang, Bùi Vân Khinh ở bên cạnh anh, nhìn qua tựa hồ là không lộ ra trước mắt người đời.
Trên thực tế, từ phục sức đến trang dung, đều là tỉ mỉ chế tạo.
Trang điểm phải cực kì nhẹ ngàng, kiểu tóc cùng váy áo đều là chỉn chu.
Một cô gái như vậy, rất dễ dàng liền khiến cho người ta một loại cảm giác đơn thuần vô tội.
Vô luận là lúc nào, ấn tượng đầu tiên mãi mãi cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của mọi người.
Liên quan đến hình ảnh của Đường Mặc Trầm và toàn bộ cuộc bầu cử, các thành viên của tổ bầu cử đối với mỗi một chi tiết nhỏ, cũng đều là gắng đạt tới thập toàn thập mỹ.
"Bộ trưởng!"
Ôn Tử Khiêm thu hồi điện thoại, đi theo sau lưng hai người đi tới thang máy.
"Người đã đến rồi, mọi chuyện đều đã an bài sẵn sàng!"
Đường Mặc Trầm dừng bước, đỡ lấy bả vai Bùi Vân Khinh.
"Không cần khẩn trương!"
Bùi Vân Khinh nhìn anh nháy mắt mấy cái.
"Em đã chờ không nổi muốn ra chiến trường rồi!"
Gật gật đầu, Đường Mặc Trầm dẫn đầu đi vào hiện trường buổi họp báo.
Hai người cùng nhau ngồi vào chỗ, trưởng nhóm kiêm người phát ngôn của tổ bầu cử, Từ Viễn Phàm bước lên bục phát biểu.
Đơn giản nói vài lời giới thiệu, anh nâng tay phải lên.
"Hiện tại, tôi muốn mời ra một vài người có liên quan tới vụ việc! Đầu tiên, xin mời Đàm Nguyệt tiên sinh —— người phụ trách Trung tâm cấp cứu Bệnh Viện Đệ Nhất ở quận Nam, thành phố Hải. đàm duyệt tiên sinh. Vị thứ hai Tôn Tống tiên sinh —— trưởng tàu Đường sắt cao tốc. Vị thứ ba xin mời Trịnh Anh tiên sinh, chỉ huy trưởng của Dàn nhạc Philharmonic, cùng với mẹ của mình!"
Nhân viên công tác kéo cửa ra, người phụ trách trung tâm cấp cứu và ntrưởng tàu liên tiếp bước vào
Sau đó, Trịnh Anh của một thân âu phục cùng vợ dìu một bà cụ bước vào.
Danh tiếng vị này, các phóng viên đương nhiên cũng không lạ lẫm.
Chỉ là có chút không biết rõ, chuyện này, làm sao lại có liên hệ tới anh.
Nhìn thấy bà lão được đỡ ra, các phóng viên đều là kinh ngạc đứng bật dậy —— bà lão tóc hoa râm này, rõ ràng chính là người được Bùi Vân Khinh giải cứu trong video.
Đỡ mẹ lên sân khấu, Trịnh Anh đi lên phía trước, tiếp nhận bó hoa trong tay trợ lý, hai tay đưa đến trên tay Bùi Vân Khinh, sau đó lại lui ra phía sau một bước, cúi đầu với cô.
"Bùi tiểu thư, thật sự là xin lỗi, không nghĩ tới mẹ tôi lại mang đến cho ngài phiền phức lớn như vậy!"
Bùi Vân Khinh biết Đường Mặc Trầm đã tìm được người liên quan, nhưng là, đến cô cũng không nghĩ tới, bà cụ ở trên tàu xảy ra chuyện lại là mẹ của nghệ thuật gia Trịnh Anh. Mắt thấy đối phương hành lễ với mình, Bùi Vân Khinh vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay Trịnh Anh.
"Trịnh tiên sinh, ngài quá khách sáo rồi!"
Dưới đài, các phóng viên đều đã trợn mắt hốc mồm.
Trịnh Anh là ai?
Một bậc thầy nhạc trưởng đẳng cấp quốc tế, mẹ của người ta lại đi đồng ý đi lừa gạt người ta sao?
Thật là một trò đùa quốc tế!
. . .
Họp báo vừa mới bắt đầu, Bùi Vân Khinh một chữ đều không nói, trước mắt chân tướng đã hung hăng đánh vào mặt kẻ tạo ra lời đồn.