Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chưng 294: Trừ Vân Khinh. . . Không Ai Được Đụng Vào Ta!



Máy lọc máu bắt đầu hoạt động, trên thiết bị theo dõi, nhịp tim và huyết áp của Đường Mặc Trầm từng chút một giảm xuống.

Tuy tiến độ có chậm, nhưng dù thế nào thì cũng đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Bùi Vân Khinh nhìn Ôn Tử Khiêm ở đối diện, thấp giọng nói rõ tình huống

"Nhịp tim và huyết áp của ngài ấy đang giảm, quá trình lọc máu đã có tác dụng."

Ôn Tử Khiêm gật đầu, nhưng vẻ mặt không hề thả lỏng.

Lúc này, điện thoại di động của chủ nhiệm Chu vang lên, khi nhìn phía trên điện thoại, chủ nhiệm Chu ngẩng mặt lên.

"Tôi qua phòng bệnh của Vương Nhất Đồng nhìn một chút."

Bệnh nhân vừa trải qua một ca đại phẫu đương nhiên không thể không quan tâm, Bùi Vân Khinh gật đầu.

"Được, đã có tôi ở đây!"

Chủ nhiệm Chu rời đi, ánh mắt của Bùi Vân Khinh rơi vào trên mặt Đường Mặc Trầm, sau đó đưa tay vén chăn mỏng ra, nhìn quần của người đàn ông.

Lúc này, nó vẫn duy trì trạng thái hưng phấn.

Nhìn thấy điều này, cô không khỏi cau mày.

Quá trình lọc máu mất vài giờ, nếu tiếp tục, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chức năng sinh lý của anh. . .

“Khụ!” Bùi Vân Khinh ho nhẹ một tiếng, “Tôi cần xử lí cho anh ấy để ngăn chặn mô cục bộ hoại tử dẫn đến ảnh hưởng các chức năng khác, xin anh tránh đi một lát.”

Ôn Tử Khiêm sững người một lúc, cũng đoán được cô đang ám chỉ điều gì.

"Bộ trưởng, ngài ấy chưa có vợ, cũng chưa có con. . . Xin hãy đảm bảo chức năng sinh sản của ngài ấy!"

Bùi Vân Khinh gật đầu, vừa thấy anh đi ra khỏi cửa, lại nói thêm một câu.

"Nếu như tôi không gọi, anh đừng vào!"

"Tôi sẽ ở ngoài canh cửa!"

Ôn Tử Khiêm nói nhỏ một tiếng, đi ra cửa đi.

Khóa cửa, kéo rèm cửa, Bùi Vân Khinh lại đứng bên giường nhìn Đường Mặc Trầm vẫn đang hôn mê.

Nhanh chóng mở chăn của anh, giúp anh ấy cởi thắt lưng của mình.

Đầu ngón tay của cô vừa chạm vào anh, lông mi của Đường Mặc Trầm liền run lên, anh đã tỉnh rồi.

Nhìn thấy Bùi Vân Khinh đứng bên cạnh, Đường Mặc Trầm lông mày nhảy dựng lên, ngồi bật dậy, nắm lấy cánh tay cô.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

"Tôi. . ." Bùi Vân Khinh hoảng sợ nói: "Tôi. . . tôi đang giúp ngài. . . Nếu không xử lý. . . Ngài. . .thân thể của ngài. . . Sẽ bị ảnh hưởng. . ."

Đường Mặc Trầm nhanh chóng kéo quần áo lên.

"Ta không cần ngươi giúp!"

"Nhưng..."

"Câm miệng!"

Đường Mặc Trầm lắc đầu có phần hỗn loạn, thở hổn hển nói.

"Ta không cho phép ngươi chạm vào ta!"

"Tôi là bác sĩ!"

"Bác sĩ cũng không được!"

Đường Mặc Trầm lớn tiếng ngắt lời cô.

"Thế nhưng là. . . anh. . . anh như này quá thống khổ mà lại. . ."

"Tôi nhịn được!"

Nhảy xuống giường, Đường Mặc Trầm đang định lao về phía phòng vệ sinh, máy lọc máu bên cạnh suýt chút nữa đã bị anh kéo xuống.

"Cẩn thận!"

Bùi Vân Khinh chạy tới, ngăn Đường Mặc Trầm lại.

Vừa định giúp anh, Đường Mặc Trầm đã túm lấy cổ áo, ấn cô vào tường.

"Ta đã nói đừng chạm vào ta, trừ Vân Khinh ra thì không ai có thể chạm vào ta!"

Mặc dù cơ thể đau đớn, mặc dù sự tỉnh táo của anh đang trên bờ vực có thể sụp đổ vào bất cứ lúc này. . .

Trong lòng người đàn ông vẫn ghi nhớ lời hứa hẹn Trung thành ấy.

Bùi Vân Khinh không khỏi cảm động.

Ngay cả lúc này, anh vẫn luôn trung thành với cô!

Trong lòng cô vừa xót xa vừa cảm động.

Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sung huyết của anh.

Bùi Vân Khinh nghiến răng, nhấc tay phải xé khẩu trang cùng râu giả

"Chú nhỏ, em. . . Em là Vân Khinh!"

Dù anh tức giận cũng được, dù anh phát cáu cũng được. . .

Bất kể thế nào, cô cũng không thẻ lấy thân thể anh mạo hiểm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv