Bỏ Trốn Đến Vũ Trụ

Quyển 2 - Chương 15



Chuyến đi Nga kết thúc sau một tháng sáu ngày. Sau mười mấy giờ bay, bọn họ một lần nữa đặt chân lên đảo vũ trụ quen thuộc.

Nhiệt độ trên đảo là mười tám độ, không khí thoáng đãn tràn đầy sức sống. Mọi người vừa mới trở về từ quốc gia băng tuyết nên khi nhìn thấy cảnh này mới thực sự nghĩ mùa xuân rốt cuộc cũng đến rồi.

Ngay cả đến ngày cuối cùng thì trung tâm vũ trụ và bên phía Nga cũng không nhắc đến mục đích khác của chuyến đi này. Có điều cả nhóm cũng không lo lắng, sắp đến là nhiệm vụ quan trọng nhất chuẩn bị bắt đầu, nếu như bây giờ tuyên bố chuyện khác nữa ngược lại sẽ tăng thêm áp lực.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn không khỏi hoài nghi liệu chuyến đi này có thật sự lựa chọn thành viên cho kế hoạch lên mặt trăng hay không. Bởi vì ngoài huấn luyện sinh tồn ra thì nhóm phi hành gia ở Nga chủ yếu là thăm quan và du lịch, hoàn toàn không đủ điều kiện để đánh giá xét duyệt.

Theo suy đoán của Cù Vũ Năng thì kế hoạch hợp tác song phương vẫn còn đang tiến hành thương lượng. Bên phía Nga cũng có tới 50% khả năng không chọn bọn họ mà hợp tác với Nhật Bản hoặc Pháp, thậm chí còn không loại trừ khả năng có thể bắt tay với NASA thêm một lần nữa. Nói chung thì tình hình hiện nay rất khó nói chính xác, quan trọng là tháng sáu phi hành đoàn lên không rồi phản hồi an toàn mới nói tiếp. Nếu trở thành tên lửa chở người đầu tiên trên thế giới phóng lên vũ trụ thì kế hoạch hợp tác nhất định có thể đạt được.

Cả nhóm ngồi trên xe bus chuẩn bị quay về trung tâm vũ trụ điểm danh. Mọi người ở trên xe nói chuyện cười đùa nhưng không bị mười mấy tiếng bay làm mệt mỏi gì. Thật ra với những người luôn lái máy bay phản lực T-38 liên tục thực hiện quay tròn nhào lộn và lao xuống đột ngột như bọn họ thì ngồi máy bay hành khách cũng bình thường như ngồi ở nhà mà thôi.

Dương Thế Hành cầm bảng chữ cái tiếng Nga ngồi đọc, bởi vì trên ISS trường kỳ đều có phi hành gia Nga ở, muốn giao lưu với bọn họ thì không giỏi tiếng Nga không được. Phi hành gia Nga cũng khá lọc lõi, nếu chỉ giao tiếp bằng tiếng Anh rất có khả năng bị bọn họ lờ đi mà đùa bỡn.

Nghê Quý Vĩnh cũng đang cố gắng nhớ tiếng Nga. Hắn và Dương Thế Hành là hai người phi hành gia tuổi trẻ không có kinh nghiệm, rất dễ bị mấy lão nước Nga trêu chọc. Có điều, hắn cũng không hẳn chuyên tâm lắm. Nhìn Dương Thế Hành ngồi ở phía trước chăm chú đọc, hắn nghĩ thầm người này chắc chỉ làm bộ chăm chỉ học hành mà thôi. Ngay cả Nghê Quý Vĩnh ở ngoài cuộc trò chuyện nhưng vẫn rất quan tâm đến phát triển sau này, đương sự khẳng định không thể nào buông tha được.

“Tôi hỏi cậu.” Nghê Quý Vĩnh thả sách xuống, vỗ vỗ Dương Thế Hành từ phía sau nhỏ giọng hỏi: “Cậu tính làm gì? Đã quyết định rồi? Về chuyện của An Lăng chủ nhiệm ấy.”

Dương Thế Hành quay đầu sáng lạn cười, giơ ngón tay làm một cái OK rồi quay lại ngồi học thuộc bảng chữ đơn.

… Vậy nghĩa là sao chứ? Nghê Quý Vĩnh chỉ cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ người này rốt cuộc là quyết định nói rõ với An Lăng hay tiếp tục giả vờ ngu ngơ đây?

Dương Thế Hành tập trung vào bảng chữ đơn, không thèm để ý đến Nghê Quý Vĩnh lẩm bẩm sau lưng.

Chuyện của An Lăng hắn từ lầu đã quyết định rõ phải làm như thế nào, chỉ là còn do dự mấy ngày nhưng một khi đã hạ quyết tâm rồi thì thấy còn đơn giản hơn trong tưởng tượng.

Nói là từ trong miệng nói ra, có cái gì khó nói chứ? Mà quan trọng nhất là không nên do dự, giải quyết cho dứt điểm chuyện này…

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ làm thì đôi khi còn khó hơn sức tưởng tượng.

Dương Thế Hành nhớ đến hồi đại học phải học môn tự chọn, môn văn học Anh sẽ được tính vào một tín chỉ vào trong đó. Vậy mà thầy giáo môn đó cũng phải chơi ác muốn làm rớt phân nửa lớp. Cuối học kỳ ông thấy ấy thông báo đề kiểm tra yêu cầu học sinh phải dựa vào vần điệu và cấu trúc thơ sonet để sáng tác một bài về tương lai của đất nước.

Vì thế môn này, đối với một người hoàn toàn không biết gì về thơ văn như Dương Thế Hành, không cần lo lắng mà anh dũng hi sinh.

Mà hiện tại hắn còn phải đối mặt với một vấn đề còn khó khăn hơn cả việc ngẫu hứng làm thơ.

Sau khi quay về trung tâm vũ trụ báo cáo xong, Dương Thế Hành về nhà sắp xếp hành lý, thay một bộ đồ thể dục và giày thể thao rồi bắt đầu chạy bộ dưới trời mưa lất phất, đích đến là nhà của An Lăng.

Ký túc xá của nhân viên cao cấp trong trung tâm vũ trụ cũng ở khu này nên hai người ở khá gần nhau. Dương Thế Hành đứng trước cửa nhà An Lăng, xoa xoa đầu làm tóc bù xù làm mình có vẻ thê thảm một chút, hắn cố ý thay quần áo cũng vì vậy.

Bí quyết để tấn công là ngay từ đầu phải làm mình trông yếu thế hơn so với đối phương, bởi vậy người ta mới buông lỏng đề phòng thì liền đánh đòn phủ đầu… Đây là kỹ xảo hắn vừa mới thỉnh giáo từ Cù Vũ Năng.

Sau khi chuẩn bị xong, Dương Thế Hành chà xát tay bấm chuông cửa, cả thân thể đều buộc chặt lại. Qua một lúc lâu cũng không thấy ai đến mở cửa.

… Lẽ nào hắn còn chưa về nhà? Dương Thế Hành nhìn vào cửa sổ bên cạnh, từ khe cửa sổ nhìn thấy trong phòng tối đen không có một bóng người, kiểm tra thử hộp thư thì thấy thư tín mấy ngày nay vẫn còn ở trong đó.

Dương Thế Hành thả bộ đi lanh quanh trên sân cỏ trước nhà, đợi An Lăng trở về.

Đợi đến hết mưa, bầu trời tối đen, ý chí chiến đầu hừng hực của Dương Thế Hành cũng đã xìu xuống.

Hắn ngồi trước cửa, một bên miên man suy nghĩ một bên nhìn người qua lại. Trên trời rất nhiều mây, nhìn không thấy được ngôi sao nào, thi thoảng có ánh đèn của máy bay nhấp nháy bay qua.

Dương Thế Hành nhìn đồng hồ đeo tay, đếm từng giây từng giây trôi qua.

Hắn giật mình tỉnh giấc, phát hiện bản thân ngồi dưới đất ngủ, mông ngồi đến ê ẩm.

Chợt hắn chú ý đến một đôi chân dài ở phía trước, hắn nhìn lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt của An Lăng.

An Lăng cầm dù, tay kéo rương hành lý, khuôn mặt vì khuất bóng mà không thể nhìn rõ ràng. Trong lúc Dương Thế Hành ngủ, trời lại mưa trở lại.

… Nếu như muốn làm cho bản thân nhìn thê thảm ủ rũ thì chính xác hắn làm được, Dương Thế Hành ảo não nghĩ. Không nghĩ đến An Lăng về lúc đúng hắn đang ngủ khiến Dương Thế Hành bất ngờ thua phòng, tâm lý hoàn toàn không được chuẩn bị trước.

“Cậu ở đây làm gì?” Âm thanh không nhanh không chậm của An Lăng từ đỉnh đầu truyền đến.

Dương Thế Hành vội vã đứng lên, bởi vì động tác quá nhanh mà ảnh hưởng đến cơ hông. Hắn nhăn nhó ôm mông, sau đó nhớ đến bi kịch làm thơ thời đại học. Thơ sonat mười bốn hàng hắn chí ít còn viết được bốn câu, nhưng hiện tại quẫn bách đến không nói nổi một câu.

An Lăng thấy tóc Dương Thế Hành ướt đẫm, quần áo trên người cũng bị nước mưa làm tối màu đi, sắc mặt lo lắng bất an. Mặc dù trong lòng ngũ vị tạp trần nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu nói: “Vào trong đi rồi nói.”

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không cần phải lạnh lùng để che đây sự quan tâm của mình đối với Dương Thế Hành. Không chừng đây cũng là một chuyện tốt… Chí ít tạm thời là như vậy.

Đi vào nhà, An Lăng liền mở chức năng khử độ ẩm, sau đó bật máy sưởi âm tường lên. Chiếc máy phủi đầy bụi, nó vốn được lắp sẵn cùng với dụng cụ gia đình nhưng An Lăng chưa bao giờ dùng qua.

Buổi tối nhiệt độ không khí giảm xuống còn mười lăm độ, bởi vì trời mưa nên cảm giác lạnh hơn. Thân thể cao to của Dương Thế Hành co lại, nghĩ thầm gặp mưa thật là thất sách.

An Lăng đưa khăn tắm và quần áo cho Dương Thế Hành, ý bảo hắn vào tắm nước nóng.

Dương Thế Hành nhăn mặt nói: “Lạnh quá, tôi không muốn tắm. Có thể thay đồ luôn không?”

Mặc dù hắn dùng câu hỏi nhưng cũng chỉ để trưng cầu ý kiến, lập tức ôm đồ chạy đến trước máy sưởi bắt đầu thay quần áo.

An Lăng quay đầu tránh không nhìn thân thể trần trụi của Dương Thế Hành, đi vào nhà bếp pha cà phê. Hắn cố ý làm thật chậm, đến lúc bưng cà phê ra thì Dương Thế Hành đã thay đồ xong, trên đầu còn khoác khăn tắm đang ngồi trước máy sưởi. Vóc người của bọn họ xấp xỉ nhau nên đồ thể thao của hắn Dương Thế Hành mặc rất vừa người.

An Lăng để ly cà phê lên bàn nói: “Uống đi, để người ấm lên một chút rồi tôi đưa cậu trở về.”

Hắn xoay người muốn rời đi thì bị Dương Thế Hành nắm lấy, kêu lên: “Chờ một chút! Tôi có lời muốn nói với anh!”

Dương Thế Hành đứng lên, sống chết cầm lấy tay của An Lăng như sợ hắn chạy đi mất.

“Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi không muốn nghe.” An Lăng trầm giọng nói.

“Tôi chưa nói làm sao anh biết được? Tôi không cho anh trốn đâu! Anh nghĩ không nhìn không nghe không gặp là được sao? Nói tóm lại, ngày hôm nay tôi nhất định phải nói rõ ràng với anh! Nếu như anh còn là đàn ông thì hãy chấp nhận đối mặt đi!” Dương Thế Hành cũng lớn tiếng kêu lên, trong giọng phảng phất có phần tức giận.

An Lăng dừng lại, nhìn thẳng về phía Dương Thế Hành. Một lát sau hắn quay đầu qua chỗ khác, thấp giọng nói: “Cậu nói đi.”

Dương Thế Hành hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt lấy tay của An Lăng, lấy hết dũng khí nói: “Cảm ơn anh.”

An Lăng giương mắt, gương mặt như điêu khắc vô thần, nhưng đôi mắt màu xanh lục tràn ngập chua xót khổ sở.

“Tôi chỉ muốn nói, cảm ơn không thể biểu đạt hết tâm tình của tôi. Mười năm này anh đã làm cho tôi rất nhiều chuyện, cả đời tôi cũng sẽ không quên.” Dương Thế Hành thành khẩn nói.

An Lăng tự giễu nở nụ cười, một nụ cười cay đắng. “Những chuyện này… đều là ý muốn của tôi, chỉ tự thỏa mãn bản thân mà thôi.”

“Không phải.” Dương Thế Hành nắm chặt lấy tay của An Lăng, không muốn An Lăng tự xem nhẹ mình. “Tôi rất xin lỗi. Tôi luôn chỉ nhìn thấy những gì bản thân mình muốn, lại không thấy được anh khổ cực như thế nào. Trong cuộc đời của tôi, anh là một người rất quan trọng… là người bạn quan trọng nhất.”

Một chữ bạn như thiết chùy đánh vào ngực của An Lăng. Từ này từng là ánh sáng cứu với hắn cũng là trách nhiệm nặng nề hắn phải gánh lấy. Hắn bị một từ xưng hô này kiềm chế hơn mười năm, đến hôm nay vẫn tiếp tục bị nó trói buộc.

An Lăng khẽ nhắm hai mắt lại, gian nan nói: “Phải, chúng ta… là bạn, cả đời sẽ là bạn.”

Dương Thế Hành nhìn thấy sự miễn cưỡng của An Lăng, ngực cảm thấy khó chịu đến không thở được nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi nghe Nghê 囧 nói, anh đợi nhiệm vụ lần này kết thúc sẽ rời đi, đúng hay không?”

An Lăng hơi hạ mí mắt, không trả lời.

“Tôi… sẽ không ngăn cản anh. Tôi chỉ muốn hỏi một lần, tôi van anh ở lại có được không?”

“… Xin lỗi, Thế Hành. Tôi không thể ôm thứ tình cảm này mà ở bên cậu được.” An Lăng cắn môi, nhẹ nhàng mà đẩy tay Dương Thế Hành ra, nắm ngược lại tay hắn nói: “Tôi hứa với cậu nhất định sẽ giữ liên lạc với cậu. Đây là sự đảm bảo tối thiểu tôi có thể làm được.”

Dương Thế Hành nhìn hắn, bi thương cười: “Thực sự phải làm như vậy sao?”

An Lăng buông tay Dương Thế Hành ra, nhặt lên khăn tắm bị vứt trên sô pha, động tác nhẹ nhàng giúp Dương Thế Hành hong khô tóc.

“Tôi không thể nhìn cậu đi với người khác mà thờ ơ được.”

Khuôn mặt xinh đẹp của An Lăng lộ vẻ lưu luyến. Nói không chừng đây là lần cuối cùng bọn họ có thể gần gũi được như thế này, nên hắn không cần che đậy cảm xúc của mình nữa.

“Tôi là một người rất dễ đố kị và nhỏ nhen. Nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh cậu, sẽ có một ngày tôi không thể chịu được mối quan hệ chỉ là bạn bè nữa. Tôi sẽ căm hận những người tiếp cận cậu, sẽ tìm cách khiến họ không thể đến gần cậu được nữa. Cho đến cuối cùng, không chừng tôi sẽ vô ý thức mà làm những chuyện tổn thương đến cậu.”

An Lăng hạ khăn tắm xuống phía dưới, che lại đôi mắt của Dương Thế Hành như thể sợ đối phương sẽ thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của bản thân. “Xin… đừng bắt tôi làm những chuyện khiến tôi chán ghét bản thân mình.”

Dương Thế Hành lấy một tay kéo khăn tắm xuống, biểu tình phức tạp. Hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó thử hỏi: “Nếu như tôi không ngại thì sao? Tôi không quan tâm đến việc anh là dạng người như thế nào, như vậy… anh có thể ở lại bên tôi không?”

An Lăng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Cậu không hiểu ý của tôi.”

Dương Thế Hành nhấp máy môi, tựa hồ muốn phản bác nhưng không nói ra lời. Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn An Lăng.

Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của hắn, An Lăng đang muốn hỏi thì Dương Thế Hành thình lình đưa tay về phía mặt hắn.

Trước sự bộc phát bất thình lình của Dương Thế Hành, An Lăng thản nhiên chấp nhận nhưng cái tát không hạ xuống. Hai tay Dương Thế Hành ôm lấy khuôn mặt của An Lăng, như đang quyết đấu mà hôn xuống môi của hắn.

Động tác của cái hôn này đại khái không được thích hợp. Dương Thế Hành dùng lực quá lớn khiến hai người đụng vào nhau rất đau, môi dập vào răng.

Trong miệng nhàn nhạt mùi máu, hai người tựa như lần đầu tiên hôn nhau, không ai nhắm mắt lại, hai mắt mở to nhìn nhau như đang chơi trò chơi vậy.

… Chết, làm sao bây giờ?! Thật sự làm! Có điều không chính xác, hôn vào khóe miệng của An Lăng… Dương Thế Hành trong ngực ảo nảo, nhưng trái tim đập liên tục, trên mặt vừa khô vừa nóng.

Mặc dù biểu tình của Dương Thế Hành khá đa dạng nhưng An Lăng lại không có phản ứng gì, ngay cả kinh ngạc cũng đã quên. Hai tròng mắt màu xanh lục như mặt hồ trong suốt cùng với đồng cỏ non mơn mởn, trong sạnh và mát mẻ, theo sự rung động của mặt nước mà lăn tăn sóng lấp lánh.

Với nụ hôn xấu hổ này, Dương Thế Hành căn bản không biết lúc nào thì nên tách ra, thế nên hắn chỉ có thể hy vọng An Lăng hành động trược, mặc kệ là đẩy hắn ra hay cho hắn một quyền đều được. Nhưng An Lăng như bị hóa đá, hoàn toàn không nhúc nhích.

Đợi đến khi Dương Thế Hành cảm thấy vết rách trên môi bắt đầu đau mới vội vàng buông An Lăng ra.

Thấy An Lăng không có phản ứng gì, hắn mới ý thức được chuyện mình làm to gan đến cỡ nào. Không khỏi đắc ý, nắm tay quyết định mà bật thốt lên: “Tốt!”

An Lăng phục hồi lại tinh thần, đưa tay ôm mặt, vẻ mặt u ám nói: “Tốt cái gì?”

Dương Thế Hành hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cùng một chỗ với tôi đi.”

“…”

“So với việc để anh rời đi để anh đến một nơi tôi không thể nhìn thấy…” Vừa nghĩ đến cả người đã không khỏi run lên, Dương Thế Hành nghĩ thầm. “Tôi thật tình muốn cùng một chỗ với anh, mặc dù không phải tình yêu nhưng…”

Hắn nhếch môi, lúng túng nói: “Khi anh hôn tôi, tôi cũng không cảm giác chán ghét, trái lại tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.”

“… Đó chỉ là quá kinh ngạc.”

Dương Thế Hành lắc đầu nói: “Không phải. Để chứng minh nên lúc nãy tôi mời… Khụ! Tôi thật sự thích anh, tuy rằng mức độ khác nhau… Chúng ta cùng một chỗ đi.”

An Lăng nhìn sàn nhà, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu không ngừng, cảm giác này như theo máu chảy khắp toàn thân khiến tay chân hắn như vô lực, ngay cả muốn mở miệng cũng khó khăn.

“Đó… không phải yêu.”

Hắn nghiến răng nói, âm thanh khàn khàn không rõ. Hắn hiểu cách Dương Thế Hành suy nghĩ, bởi vậy nên càng khiến hắn đau lòng.

“Thế Hành, không cần phải miễn cưỡng bản thân. Nếu như chỉ vì muốn báo đáp gì đó thì cậu không cần phải làm vậy. Tất cả những gì tôi làm đều là cam tâm tình nguyện, vốn cũng không muốn để cậu biết…”

“Không!” Dương Thế Hành nắm lấy vai An Lăng lo lắng nói. “Tôi thừa nhận chỉ vì muốn anh ở lại bên cạnh mình nên mới nghĩ ra cách này. Nhưng tuyệt đối không phải miễn cưỡng, lại càng không phải báo đáp. Những gì anh làm cho tôi cả đời này tôi cũng không trả hết. Tôi không có chút nào không muốn cả, tình cảm cũng có thể chậm rãi xây dựng. Tình cảm cũng không thể nào yêu đến đên cuồng khi chỉ mới hôn môi nắm tay… A!”

An Lăng mở hai tay ôm lấy hắn, khiến những lời hắn chưa kịp nói đều bị nuốt trở vào.

Trái tim đập kịch liệt đến nỗi hắn có thể nghe được rõ ràng từ tai, đồng thời cảm giác kì lạ khi da thịt thân mật chạm vào nhau. Khi hắn hôn An Lăng, trong đầu nghĩ đến đó là việc quyết định thắng bại cho chuyện này. Thế nhưng một cái ôm đơn giản của An Lăng lại khiến hắn chột dạ, như thể hắn không giữ được nữa vậy.

… Cái ôm này đại biểu cho cái gì? Trái tim Dương Thế Hành đập thình thịch, tay run run muốn xoa lấy lưng của An Lăng…

Chưa kịp đụng tới, thanh âm của An Lăng truyền đến bên tai hắn.

“Đừng như vậy, Thế Hành.”

Dương Thế Hành cảm giác được bàn tay của An Lăng đang vuốt ve tóc mình, như dịu dàng trấn an hắn.

“Cậu không cần miễn cưỡng bản thân. Tôi làm những chuyện này cũng không nghĩ cậu nợ gì tôi cả. Tôi càng không muốn ở bên cạnh nhau chỉ vì bồi thường.”

… Không phải. Dương Thế Hành trong lòng nghĩ, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹn lại không thể phát ra âm thanh.

Hơi thở của An Lăng phả vào cổ, cảm giác có chút ngứa. Đôi tay ôm lấy bản thân rất dịu dàng, khiến Dương Thế Hành nhịn không được mà đưa mặt khẽ tựa vào vai của An Lăng.

“Cậu sẽ gặp được một người con gái tốt, giúp đỡ và thấu hiểu lẫn nhau, yêu nhau rồi xây dựng gia đình. Đây là thứ tôi hy vọng cậu có thể có được trong tương lai. Nếu cậu ổn định được cuộc sống của mình thì gia đình cậu cũng không sẽ lo lắng vì công việc của cậu nữa. Cũng bởi vì vậy, tôi mới trở thành kỹ sư tên lửa.”

… Vậy tương lai của anh thì sao? Anh sẽ như thế nào? Sau khi chúng ta mỗi người một ngả thì anh cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình sao? Dương Thế Hành, bỗng dưng mũi có chút chua xót.

“Năm tháng nữa là tôi có thể nhìn cậu ngồi trên tên lửa mà tôi chế tạo ra để chạm tới giấc mơ của mình. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi thì tất cả những nỗ lực của tôi đều không uổng phí. Tôi thật sự rất vui vì sự hiện diện của mình có thể giúp cậu đạt được ước mơ.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời An Lăng nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên giải bày tấm lòng của mình. Những gì chôn giấu trong lòng được nói ra làm hắn có cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng.

An Lăng đem mặt chôn vào hốc cổ của Dương Thế Hành, hấp thu nhiệt độ thuộc về cơ thể của hắn, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi mệt mỏi rồi. Cho nên, để tôi đi thôi, để tôi giải thoát khỏi mười năm này.”

Nước mắt của Dương Thế Hành chảy xuống ướt áo An Lăng. Hắn không rõ những giọt nước mắt này là vì đau lòng cho An Lăng hay cho đáy lòng trống rỗng của mình.

An Lăng xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng.”

Nghe những lời này, Dương Thế Hành càng không thể ngừng được nước mắt của mình. Hắn ôm chặt lấy An Lăng, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.

An Lăng quan trọng như vậy, thế mà bản thân lại không có khả năng gì để giữ được hắn… Có lẽ nói, hắn không có tư cách để giữ An Lăng lại.

Trước khi đến đây, Dương Thế Hành cũng đã nghĩ đến việc sẽ không thành công, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh long trời lở đất khi bị An Lăng cự tuyệt…

Thế nhưng thế giới dưới chân vẫn chưa vì thế mà sụp đổ tan vỡ, bởi vì đây là thứ An Lăng dùng mười năm nhân sinh của mình tạo thành, là con đường an toàn nhất dẫn đến tương lai.

Dương Thế Hành sẽ không lãng phí tâm huyết của hắn. Đêm nay qua đi hắn sẽ không chùn bước mà tiến về phía trước, chỉ là những tiếc nuối trong ngực cả đời này khó có thể quên được. Nó sẽ luôn nhắc nhở trong cuộc đời của hắn đã từng tồn tại một người, bởi vì hắn mà bất chấp tất cả, cố gắng không ngừng để sau đó phóng khoáng rời đi, không đòi hỏi gì một chút gì.

Có lẽ sẽ có một ngày, có thể là sau mười năm nữa, khi tình cảm trong lòng An Lăng đã tĩnh lặng lại thì người này sẽ liên lạc với hắn. Đến lúc đó, hai người sẽ như những người bạn cũ mà trò chuyện về gia đình, công việc, hoặc là nhiệm vụ lên mặt trăng sắp tới.

Nghĩ đến chỉ có thể gặp lại An Lăng trong tương lai xa xôi như vậy khiến Dương Thế Hành càng cảm thấy đau khổ hơn, nước mắt lã chã rơi xuống, khàn khàn nói: “Chết tiệt An Lăng! Nếu như anh dám từ nay về sau biến mất, dù có phải lục tung trái đất lên tôi cũng không để anh chạy thoát! Cho dù có trốn lên mặt trăng thì tôi cũng sẽ chạy lên đánh cho anh tơi bời!”

An Lăng yên lặng cười, nâng gương mặt của Dương Thế Hành lên khiến trán hai người đụng vào nhau, lộ ra nụ cười không còn chút gánh nặng. Dương Thế Hành nhìn An Lăng, trong ngực không khỏi chửi bới, khuôn mặt đẹp như vậy làm gì, làm sao hắn có thể nỡ xuống tay được?

“Thế Hành, đây là lần cuối cùng.”

An Lăng khàn khàn nói, âm thanh đó mang theo một chút mê hoặc cùng với mệnh lệnh không thể cưỡng lại. Dương Thế Hành nghe thấy, cảm thấy cả người như muốn nhũn ra. “Nhắm mắt lại, để tôi hôn cậu.”

Dương Thế Hành ngơ ngẩn mà nghe theo, cảm giác được bàn tay hơi lạnh của An Lăng vuốt ve mặt mình, sau đó…

Nụ hôn đó hoàn toàn khác với hai lần trước. Đầu tiên là môi của hai người chạm vào nhau, rồi An Lăng nhẹ nhàng mà liếm lên múi môi của Dương Thế Hành, khi hắn giật mình hé miệng thì dùng đầu lưỡi mở khớp hàm của hắn mà đi vào.

Hai người hôn sâu. Dương Thế Hành gần như đã quên mất đây là bắt đầu của một cuộc chia ly, điên cuồng mà hôn ngược lại An Lăng. Hơi thở của cả hai rối loạn, tay ôm chặt lấy cổ của đối phương, đầu lưỡi quấn lấy không rời.

Nụ hôn kịch liệt như vậy nếu cứ tiếp tục sẽ không ổn… Ý thức không rõ ràng lắm của Dương Thế Hành nghĩ. Thế nhưng lý trí không thể chống lại nổi sự khiêu khích của tình cảm và dục vọng. Mặc dù đối phương là đàn ông, nhưng lại là người rất quan trọng trong ngực của mình, là An Lăng mà bản thân vô luận thế nào cũng luyến tiếc buông tay…

Dương Thế Hành nghĩ, hai tay giữ lấy gáy của An Lăng, dùng sức áp xuống để thân thể hai người sát lại càng gần.

Những chuyện khác đợi sau này rồi hẵng hối hận vậy… Dương Thế Hành bỏ mặc lý trí, để bản thân trầm luân vào trong mê loạn tình cảm…

“Ai…”

Nghe thấy tiếng thở dài lần thứ n của Dương Thế Hành, những phi hành gia khác không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía hắn, không ngừng bàn luận về những hành động khác thường của Dương Thế Hành.

Bọn họ đang làm nóng người và chuẩn bị cho huấn luyện thể lực buổi sáng. Năm người đang chạy bộ vòng quanh thao trường. Dương Thế Hành cả người không được tự nhiên chạy ở cuối cùng, thường thường thở dài.

Từ trước đến nay Dương Thế Hành không bao giờ dính vào u buồn phiền não, tuy rằng lúc trước cũng từng có một chút rắc rối nhưng hiện tại xem ra không phải cùng một loại vấn đề.

Nghê Quý Vĩnh đại khái biết nguyên nhân, nghĩ thầm người này hẳn đã nói rõ ràng với An Lăng cho nên mới có biểu hiện như vậy. Vậy nên hắn nói với mọi người: “Cứ để cậu ta một mình đi. Tên này đang lột xác thành người lớn, khó tránh khỏi có chút thất lạc.”

Cù Vũ Năng chỉnh kính mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Xem ra chú em biết chuyện gì đó mà anh không biết?”

Nghê Quý Vĩnh vừa thở dốc vừa nghiêm túc nói: “Lần này phiền anh đừng truy hỏi, đây là một vấn đề khá nhạy cảm.”

Mọi người vừa chạy vừa nói chuyện rất thoải mái, tốc độ cũng không thay đổi. Đây là kết quả của việc trường kì huấn luyện, phương pháp điều chỉnh hô hấp này không chỉ giúp tăng khả năng hô hấp mà còn có thể giúp bọn họ có thể nói chuyện trong tình trạng áp suất thấp.

Danny quay đầy quan sát Dương Thế Hành đang chạy ở phía sau, thấy mặt hắn đần ra như đang tự hỏi điều gì đó… hoặc có thể đang hoàn toàn xuất thần, nhìn qua là biết có vấn đề.

“Sao anh nghĩ A Hành hình như đang… tương tư vậy?” Danny nghi ngờ nói.

Những người khác đều bật cười, thậm chí Nghê Quý Vĩnh còn cười đến sốc hông, phải dừng lại khom lưng chống đầu gối kêu lên: “Đại ca, anh đừng nói lung tung được không vậy! Anh có thật sự hiểu nghĩa từ tương tư không vậy?”

Dương Thế Hành hoàn toàn không chú ý đến ở đây, chậm rì rì chạy qua mọi người.

Nhìn thấy dáng dấp của hắn, V tỷ cũng trầm ngâm nói: “Hình như là có mùi này…”

“Mùi gì? Mồ hôi hả?”

V tỷ xoay người bình thản nói: “Mùi tình yêu. Bộ dạng của A Hành rất giống Danny lúc trước. Cho nên chị nghĩ có thể là cậu ta có người thích rồi chăng?”

“A? Làm sao có thể…”

Trong khi mọi người đang sôi nổi thảo luận thì trong đầu của Dương Thế Hành toàn là hình ảnh về đêm đó.

Hắn và An Lăng vẫn chưa phát sinh chuyện gì vượt quá giới hạn. Trong lúc Dương Thế Hành hôn đến ý loạn tình mê thì An Lăng đúng lúc dừng lại, tách hai người ra.

Chính bản thân An Lăng cũng không ngờ chỉ hôn môi thôi lại có chút không khống chế được. Hai người quần áo xộc xệch đối diện nhau. Khóa kéo áo thể thao của Dương Thế Hành bị kéo xuống để hở ra nửa thân trên, còn áo sơ mi ngay thẳng của An Lăng cũng nhăn nhíu, mấy nút áo bị bung ra để lộ lồng ngực gầy gò.

Dương Thế Hành tâm hoảng ý loạn kéo lại khóa áo, quả thực không dám nhìn mặt An Lăng. Đôi môi ướt át sưng đỏ của đối phương nhắc nhở hắn, chính mình vì một nụ hôn mà tinh trùng thượng não, thật là…

An Lăng chậm rãi chỉnh lại y phục, gài lại nút áo rồi nói: “Tôi chở cậu về.”

Dương Thế Hành cúi đầu một đường đi theo An Lăng đến gara. Thoáng nhìn thấy vành tai của An Lăng đỏ lên càng khiến hắn xấu hổ không chịu nổi.

Hai người ở trên xe không nói nửa câu. Dương Thế Hành chỉ cảm thấy đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn An Lăng một cái, chỉ sợ nhìn thấy vết tích hắn nhất thời thú tính lên mà làm với An Lăng.

Đến cửa nhà thì Dương Thế Hành khẩn cấp nhảy xuống xe, như thể ngồi trên xe chính là hung thần ác sát…

“Thế Hành.”

Thanh âm nhàn nhạt của An Lăng khiến bước chân của Dương Thế Hành bị kiềm hãm, sau đó cứng ngắc xoa người.

“Cái, cái gì?”

An Lăng sóng mắt lưu chuyển, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon! Tạm biệt!”

Dương Thế Hành vội vàng chạy vào nhà, đóng rầm cửa lại rồi khóa trái, rất sợ An Lăng sẽ đột nhiên đi đến truy cứu trách nhiệm.

Hắn thở dốc một chút, sau đó trấn định lại đi vào phòng tắm. Nhìn thấy vẻ mặt mình đỏ bừng, môi cũng sưng đỏ trong kính thì lập tức lao ra khỏi phòng tắm, ngay cả bản thân cũng không dám đối mặt.

Hắn nằm trên sô pha, nhớ lại những gì vừa mới xảy ra.

Không ngờ được bản thân có thể đối với An Lăng, một người đồng tính với mình mà nổi lên phản ứng. Hắn vốn cho rằng nếu bản thân không có cảm giác ghét khi hôn môi hay đụng chạm với An Lăng thì có thể thử hẹn hò. Đương nhiên hắn cũng không phải không có lo lắng. Quan hệ tình yêu nhất định sẽ có những tiếp xúc thân mật, nhưng hắn vẫn nghĩ dù An Lăng không cự tuyệt hắn thì tiến triển của hai người chắc cũng không nhanh đến như vậy.

Kỳ thực bản tân hắn có chút sợ những hành động thân mật đồng tính nên không dám suy nghĩ xa hơn nữa, việc khẩn cấp trước mắt chỉ là muốn giữ An Lăng lại mà thôi…

Chẳng lẽ chính mình lại nghĩ An Lăng lớn lên giống phái nữ mà có thể để cho hắn tùy ý khi dễ sao? Dương Thế Hành vùi mặt vào trong đệm, đối với hành vi không bằng cầm thú của mình mà cảm thấy xấu hổ không ngớt.

Tim đập vẫn còn rất nhanh, Dương Thế Hành sờ ngực mình thầm nghĩ. Đây không chỉ bởi vì xấu hổ, mà còn có vài phần tình cảm khó có thể diễn đạt bằng lời.

Mỗi một biểu tình của An Lăng đều như rõ ràng trước mắt. Khi nói đến việc ra đi thì vẻ mắt ẩn nhẫn bi thương khiến cho tự đáy lòng Dương Thế Hành cảm thấy chính mình thật sự đáng chết vạn lần, rõ ràng chính bản thân cũng không dễ chịu gì nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành Dương Thế Hành, nụ cười đó khiến người ta không thương yêu không được.

Hồi ức rất nhanh lại ùa về. Dương Thế Hành bỗng nhiên phát hiện hắn nhớ rất rõ từng thói quen của An Lăng.

Tỷ như, trước khi mở miệng luôn có thói quen nhíu mày lại một chút; những lúc mất hứng sẽ hay cắm môi; mỗi lần lật sách thường bắt đầm cầm ở giữa trang, An Lăng thuận tay trái nên quen dùng ngón cái, ngón trỏ và ngó giữa bao quanh thành dấu OK; hắn thích ăn cay, thời trung học mỗi lần đi ăn mỳ thịt bò ở gần trường lúc nào cũng bỏ vào năm thìa tương ớt, sau đó bình thản ung dung mà ăn tô mì đỏ lè….

Vì sao lúc này mới nhớ ra những chuyện đó? Dương Thế Hành buồn bực trong lòng. Bản thân từ trước đến nay đều rất bất cẩn, thế nhưng chỉ riêng đối với An Lăng là để ý từng ly từng tý. Chỉ cần những ký ức có An Lăng tồn tại hắn đều có thể nhớ rõ như in…

Còn nhớ sau cuộc thi đại học mất đi tin tức của An Lăng, hắn sa sút tinh thần một thời gian dài. Khi đó trái tim như đột ngột bị cắt ra một miếng thịt vậy.

An Lăng là người bạn duy nhất tâm ý tương thông với hắn. An Lăng chưa bao giờ nghi ngờ giấc mơ của Dương Thế Hành. Trong khi cha mẹ thầy cô đều phản đối việc hắn theo đuổi giấc mơ phi hành gia không thực tế thì chỉ có An Lăng cho hắn động lực để đi đến.

An Lăng cũng từng nói đến sự phiêu lưu của cái nghề này. Dù sao hắn cũng lớn lên ở Mỹ, biết khá rõ sự cố tàu Colombia nổ tung vào năm 2003, cũng hiểu được sự kiện này đã gây ra bao nhiêu đả kích cho NASA cùng với người dân.

… Có điều, tôi nghĩ cậu không sao đâu.

A? Anh không biểu hiện được một chút quan tâm nào sao? Nếu như tàu vũ trụ tôi ngồi nổ rơi thì anh nhất định cũng sẽ rất khó chịu mà!

Đợi đến lúc cậu có thể lên được vũ trụ thì lúc đó sẽ có phương tiện du hành an toàn hơn rồi. NASA đã thông báo kế hoạch Orion. Sau này chắc sẽ thay thế hoàn toàn bằng tên lửa. Khoang nhiên liệu và khoang buồng lái cũng sẽ cách nhau rất xa, an toàn hơn so với tàu vũ trụ nhiều.

… Anh không phải không có hứng thú với tên lửa sao? Sao giờ lại rành như vậy? Quả nhiên là bị tôi ảnh hưởng đúng không? Ha ha…

… Bớt nhảm đi.

Khi đó An Lăng đã quyết định sẽ trở thành kỹ sư tên lửa rồi sao?

Bởi vì mình là An Lăng đã đi theo một con đường hoàn toàn khác của cuộc đời.

Ngực Dương Thế Hành lại một lẫn nữa sản sinh ra niềm vui sướng không nên: chỉ có mình mình mới khiến An Lăng quyết định như vậy phải không? Dù sao mười năm nay có rất nhiều cơ hội để anh ấy chọn lựa nhưng An Lăng vẫn quyết định giúp mình. Trên thế giới này chắc sẽ không có ai có thể khiến An Lăng làm như vậy phải không? Cho dù mười năm này anh ấy gặp bao nhiêu người nhưng người khiến An Lăng động tâm cũng như chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ấy cũng chỉ có mình mình!

Suy nghĩ như vậy khiến cả người Dương Thế Hành run lên, bởi vì hắn từ đáy lòng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được An Lăng coi trọng yêu thương.

Nhưng không lâu nữa An Lăng sẽ ly khai, rời khỏi bản thân… An Lăng sẽ gặp một người khác khiến anh ấy coi trọng như vậy sao? An Lăng thích chính là Dương Thế Hành, mặc dù là một tên không có gì tiến bộ nhưng An Lăng vẫn thích hắn. Hẳn là sẽ không có người khiến An Lăng nguyện ý tiêu tốn mười năm để chờ đợi phải không?

… Sẽ không có khả năng đó!

Ý thức được suy nghĩ của mình, Dương Thế Hành nhất thời tràn đầy tội lỗi. Hắn muốn An Lăng có thể tìm được hạnh phúc, nhưng bản thân lại đố kị với người trong tương lai An Lăng sẽ yêu.

… Loại suy nghĩ rối rắm này rốt cuộc phải giải thích như thế nào?

Cho dùng đang ở trong huấn luyện, nhưng đầu Dương Thế Hành cũng không ngừng mà tự hỏi vấn đề này.

Các phi hành gia khác vừa tán gẫu về định nghĩa của từ tương tư, vừa tiếp tục huấn luyện trên thao trường. Thấy Dương Thế Hành vẫn si ngốc như trước, Cù Vũ Năng và Nghê Quý Vĩnh nổi hứng đùa giỡn hắn.

Hai người vừa chạy vừa tìm bên ngoài mấy viên đá nham thạch, từng viên từng viên nhét vào trong mũ áo thể thao của Dương Thế Hành đang mặc, mà đương sự hoàn toàn không phát hiện ra, cứ thế mà chạy.

V tỷ muốn ngăn cản hai người nhưng hai tên đó lại càng hăng hái, không đến một lúc thì trong mũ của Dương Thế Hành đã bị nhét thành một bọc đá.

Danny lo lắng nhìn. Những viên đá này cũng phải được hơn ký, chỉ cần tuyến thần kinh bình thường thì có thể cảm giác ngay được trọng lượng bất thường chứ…

Mấy người nhân viên đi ngang qua hướng mọi người trong nhóm chào hỏi. Bọn họ là những nhân viên trợ giúp huấn luyện nên khá thân quen với các phi hành gia.

Trong đó có một cô gái quốc tịch Mỹ, bởi vì trẻ đẹp nên cũng trở thành đối tượng theo đuổi của Cù Vũ Năng. Thấy cô cũng ở trong đám người, Cù Vũ Năng trực tiếp hỏi: “Đêm nay có thể mời em đi ăn không? Annie…”

“Hây!”

Nguyên bản Dương Thế Hành đang chạy phía trước tự nhiên la lên một tiếng rồi bắt đầu chạy nước rút khiến mọi người không khỏi kinh hãi.

Hắn dùng hết sức chạy, tốc độ nhanh kinh khủng. Theo như Nghê Quý Vĩnh quan sát thì tốc độ này nhất định phá vỡ kỷ lục của chính bản thân Dương Thế Hành. Hắn rất chạy một vòng đến phía sau mọi người.

“An Lăng đâu?” Hắn thả chậm tốc độ, thở hồng hộc nhỏ giọng hỏi, “Sao tôi không thấy anh ấy.”

Nghê Quý Vĩnh khinh bỉ nói: “Con mắt nào mà cậu thấy An Lăng chủ nhiệm? Đây là sân huấn luyện, làm sao hắn ta ở đây được?”

Dương Thế Hành kinh ngạc nói: “Tôi rõ ràng vừa nghe thấy có người gọi An Lăng!”

Cù Vũ Năng cười lạnh nói: “Tôi gọi Annie, không phải An Lăng.”

“Vậy sao…” Dương Thế Hành thất vọng nói.

Trong lúc thất thần nghe thấy tên của An Lăng thì Dương Thế Hành liền muốn thể hiện một chút, để An Lăng nhìn thấy tư thế oai hùng của mình, không nghĩ tới chỉ là nghe nhầm…

Bất quá trong mắt mọi người thì hành động của Dương Thế Hành như động vật ăn cỏ bị hoảng sợ vậy, loáng thoáng nghe thấy thân ảnh của động vật ăn thịt liền sợ đến chạy trốn đi chỗ khác.

Nghê Quý Vĩnh cả kinh khi nhìn thấy Dương Thế Hành nghe được tên của An Lăng lại sợ chết khiếp như vậy, không lẽ sau khi từ chối An Lăng thì tên kia không còn mặt mũi gì nữa, nổi giận mà đối với Dương Thế Hành làm này nọ?

Nghê Quý Vĩnh đột nhiên có cảm giác chóng mặt. Biết thế không nên để Dương Thế Hành một mình đối mặt với phần tử bạo lực như An Lăng…

Có điều suy nghĩ kỹ lại thì An Lăng hẳn sẽ không làm những chuyện này mới phải? Nếu như hắn muốn làm gì Dương Thế Hành sẽ không yên lặng cố gắng suốt mười năm, phòng không nhà trống, còn không muốn để Dương Thế Hành biết.

Nghê Quý Vĩnh nhìn Dương Thế Hành một lần nữa đờ người ra, nghĩ thầm phải đi hỏi rõ ràng mới được

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv