“Khốn khiếp! Tại sao không nói một tiếng đã biến mất?"
Một lần nữa gặp lại sau mười năm vậy mà hắn đã sắp trở thành phi hành gia chuẩn bị ngao du vũ trụ, còn bạn tốt năm xưa An Lăng lãnh đạm thì lại trở thành kỹ sư tên lửa. Lần gặp lại này, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau, Dương Thế Hành chìm đắm trong vui mừng hạnh phúc, hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng xa cách của An Lăng, đã thế còn mặt dày mày dạn mạnh mẽ theo đuổi, không ngừng làm phiền đến cuộc sống của người ta. Tuy rằng, quãng đường cưa đổ núi băng di động nào đó vẫn còn xa mới có thể đạt được kết quả nhưng dường như quyết tâm của hắn chẳng sờn đi tý nào, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng trở nên hăng hái, suốt ngày nịnh bợ, không ngừng đeo bám đến phát phiền. Vậy mà hắn dường như chưa từng để ý, cũng chưa từng nhìn thấy dưới đáy mắt An Lăng, ẩn sâu trong đó là một dòng sông của sự đau khổ và luyến lưu. "Chỉ cần cùng cậu nhìn chung một bầu trời, thì tôi vẫn còn dũng khí để tiếp tục tiến tới!"
“Cậu cho rằng, chúng ta thật sự là bạn bè sao?”
Bị An Lăng cưỡng hôn, lại đối mặt với lời tỏ tình gần như tuyệt vọng, Dương Thế Hành rốt cuộc cũng hiểu được tất cả. Tình cảm sâu đậm đến như thế nào lại có thể khắc cốt khi tâm, không oán không hối như vậy? Vì Dương Thế Hành, An Lăng đánh bạc cả cuộc sống của mình, tất cả cũng chỉ vì tình yêu sâu đậm duy nhất chẳng thể nào buồn bỏ được. Dương Thế Hành đau khổ, lại luyến tiếc buông tay với sự ôn nhu duy nhất thuộc về mình này, thế mà, An Lăng chịu hết đau thương, sức cùng lực kiệt, lại một lần nữa muốn biến mất khỏi thế giới của hắn! Hắn không hiểu, cũng không rõ cảm giác đau đến không thể thở được này là gì, chỉ biết là vô luận thế nào, hắn vẫn muốn được sánh vai bên người ấy! "Được ở cạnh anh, là điều tôi sẽ không bao giờ từ bỏ… "
Bình luận truyện