Lúc này thời gian như đứng yên, bàn tay cầm chiếc đồng hồ của cô không khỏi run lên.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve từng chi tiết của chiếc đồng hồ, tất cả các chữ cái và dấu vết sử dụng đều giống hệt như chiếc mà Phó Vân Tiêu đeo trên tay, như thể nhiệt độ cơ thể ấm áp của Phó Vân Tiêu vẫn còn trên đó.
Chiếc đồng hồ này, cô không thể nhìn sai được bởi vì chính tay cô đã chọn chiếc đồng hồ này và tặng nó cho Phó Vân Tiêu vào ngày kỷ niệm.
Và bây giờ, nó đã trở lại trong tay của Bạch Tô theo cách này.
Yên lặng không một tiếng động, Bạch Tố đứng ở trên phế tích thật lâu, vẻ mặt chậm rãi từ không chấp nhận được suy sụp xuống, nước mắt trong chốc lát liền trào ra.
Bạch Tô sốt sắng lau bụi trên đồng hồ, sau đó cô lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh vào số điện thoại của Phó Vân Tiêu.
“Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc.”
Không thể kết nối cuộc gọi, hãy thử lại.
“Xin chào, số điện thoại….”
Ngay khi lời nhắc không liên lạc được vang lên trên điện thoại, Bạch Tô đã cúp máy và quay số lại.
Bạch Tô cắn chặt môi dưới và không ngừng ấn nút quay bằng tay phải, vì cắn quá chặt nên một ít máu từ môi rỉ ra từ từ chảy xuống khóe miệng, nhưng mà cô lại không cảm thấy gì.
“Nhận điện thoại! Nhận điện thoại!”
Sau khi gọi hơn chục cuộc điện thoại liên tiếp, Bạch Tô không kìm được mà dùng hết sức hét lên.
“Sao vậy Bạch Tô.”
Đỗ Đỗ đang cùng những người khác tìm kiếm tung tích của Tư Bắc Triệt trên một đống đổ nát khác thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Bạch Tô, Anh anh vội vàng chạy tới.
Lúc này, nước mắt trên mặt Bạch Tô hòa với dòng máu đang chảy ra từ khóe môi khiến người ta nhìn mà giật mình, nhưng mà Bạch Tô lại không có cảm giác gì.
“Bạch Tô, cô sao vậy!”
Đỗ Đỗ chưa bao giờ thấy Bạch Tô mất tự chủ như vậy, anh ta nhất thời cũng lo lắng, hai tay ôm chặt lấy bả vai của cô, trong mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Bạch Tô ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Đỗ, ánh mắt đã sớm nhuốm màu thê lương cùng tuyệt vọng.
Sau đó cô từ từ đưa tay nâng chiếc đồng hồ trên tay lên trước mặt Đỗ Đỗ, không nói thành tiếng.
Nhận lấy chiếc đồng hồ trên tay cô, lông mày Đỗ Đỗ chậm rãi cau lại, anh ta nhìn chiếc đồng hồ này cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà anh mơ hồ đoán được chiếc đồng hồ này nhất định phải thuộc về người đặc biệt quan trọng với Bạch Tô, nếu không cô sẽ không suy sụp như thế điều này.
“Chiếc đồng hồ này là món quà tôi đã tặng cho Phó Vân Tiêu vào ngày kỷ niệm.”
Một nụ cười thê lương hiện ra nơi khóe miệng Bạch Tô.
Đỗ Đỗ cũng sững sờ khi nghe thấy cái tên Phó Vân Tiêu.
Khi ở trong bệnh viện, anh ta đã nhờ người điều tra một ít chuyện của Bạch Tô, vì vậy anh ta hiểu rất rõ ba chữ Phó Vân Tiêu đối với Bạch Tô có ý nghĩa như thế nào.
“Tại sao nó lại ở đây?”
Đỗ Đỗ nhíu mày nhíu chặt, không hiểu sao lại tìm được đồng hồ của Phó Vân Tiêu ở đây.
Bạch Tô lắc đầu, không nói gì.
“Bác sĩ!”
Đỗ Đỗ quay lại gọi bác sĩ.
Ngay sau đó, bác sĩ chạy đến cùng vài người khác.
“Đưa cô ấy về đi.”
Sợ Bạch Tô xúc động quá, Đỗ Đỗ quay người ra lệnh cho bác sĩ và mấy người đi cùng.
“Tôi không đi.”
Sắc mặt Bạch Tô xám như tro tàn, bất động.
“Đưa về.”
Ánh mắt Đỗ Đỗ lạnh xuống, lại ra lệnh cho người phía sau.
Bác sĩ và những người đi cùng sau đó đã cưỡng chế đưa Bạch Tô trở lại máy bay.
Đêm hôm đó, Đỗ Đỗ trực tiếp đưa Bạch Tô trở lại bệnh viện ở nước Tây.
Trong bệnh viện, Bạch Tô nằm trên giường bệnh, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bất động nhưng mà nước mắt không ngừng trào ra khóe mắt.
Đỗ Đỗ ngồi ở bên cạnh Bạch Tô, trầm mặc với cô, không nói lời nào.
Cả đêm, Bạch Tô đều duy trì tư thế này, Đỗ Đỗ mãi đến rạng sáng mới rời đi.
Nửa giờ sau, Đỗ Đỗ đi trở về cùng hai bữa sáng.
“Cả ngày lẫn đêm đều chưa ăn, ăn chút gì đi.”
Đỗ Đỗ mở một phần cháo đưa cho Bạch Tô, nhưng Bạch Tô dường như vẫn không nghe thấy, không đáp lại.
Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể để cháo sang một bên.
“Có thể, mọi thứ không tệ như cô nghĩ.”
Nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của Bạch Tô, Đỗ Đỗ mở miệng.
Bạch Tô vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà không trả lời gì.
“Nhìn xem, vị trí mà cô tìm thấy chiếc đồng hồ này không sâu, hơn nữa vẫn chưa tìm thấy thi thể của Phó Vân Tiêu. Có lẽ anh ta đã được giải cứu rồi.”
Do dự một lúc, Đỗ Đỗ đã đưa ra suy đoán của mình.
Nghe được những lời này, Bạch Tô rốt cuộc có phản ứng.
Sau đó cô nhìn lại Đỗ Đỗ: “Anh nói thật sao?”
Giọng cô đã khàn khàn, nhưng mà có thể nhìn thấy một chút hy vọng hiếm hoi trên khuôn mặt cô.
Về sự sống chết của Phó Vân Tiêu, Đỗ Đỗ cũng không biết, những gì anh ta nói chỉ là để an ủi Bạch Tô, anh ta không muốn cô suy sụp.
“Ừm.”
Tuy rằng không biết kết quả, nhưng anh ta vẫn là gật đầu, muốn cho Bạch Tô hy vọng.
Khóe miệng Bạch Tô rốt cục lộ ra một chút ý cười: “Đưa cháo cho tôi đo.
Sau khi khóc cả đêm, lúc này toàn thân cô không còn chút sức lực nào, nói xong lời này, cô gượng ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Sau khi cùng Bạch Tô ăn sáng xong, Đỗ Đỗ thu xếp người chăm sóc ở bên cạnh cô, sau đó rời đi.
Sau đó anh ta trở lại phòng bệnh thay quần áo rồi bước ra khỏi bệnh viện, trực tiếp đến công ty.
Đây là lần đầu tiên anh ta rời bệnh viện trở lại công ty kể từ khi nhập viện, lý do rất đơn giản anh ta muốn giúp Bạch Tô tìm tung tích của Phó Vân Tiêu, cho dù anh ta không chắc có tìm được hay không.
Hai ngày sau, phòng bệnh của Bạch Tô.
Hai ngày nay, ngoài ăn cơm và đi vệ sinh thì Bạch Tô đều nằm mê man trên giường bệnh, hiển nhiên trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho Phó Vân Tiêu.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, Bạch Tô liếc nhìn về phía ngoài cửa, sau đó quay đầu lại vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cửa phường vừa mở ra đóng lại, tiếng bước chân dồn dập lúc nãy tiến vào phòng bệnh.
“Hai ngày nay thế nào?”
Đỗ Đỗ bước vào phòng bệnh nhìn y tá bên cạnh hỏi thăm tình trạng của Bạch Tô.
“Không tốt lắm.”
Người y tá lắc đầu.
Sau khi nhìn Bạch Tô, Đỗ Đỗ vẫy vẫy tay ra hiệu cho y tá đi ra ngoài trước.
Đỗ Đỗ dời một cái ghế ngồi ở bên cạnh Bạch Tô, nhưng mà cô dường như không thấy Đỗ Đỗ đến, bất động thanh sắc.
“Tôi đã tìm thấy một số tin tức về Phó Vân Tiêu, nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Trầm ngâm một chút, Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô nói.
Bạch Tô đang ngẩn người nhìn trần nhà nhưng mà khi nghe được những lời này thì lập tức hoàn hồn.
“Tin tức gì? Anh ấy còn sống không?”
Bạch Tô có chút kích động nắm lấy cánh tay Đỗ Đỗ, trong mắt tràn đầy hi vọng và căng thẳng, tựa hồ sợ nghe được tin tức xấu.
“Không chắc chắn.”
Đỗ Đỗ nhắc lại rồi lắc đầu.
“Tôi đã cử người đến điều tra ở bệnh viện, nhưng tôi vẫn chưa nắm được chi tiết cụ thể.”
Không đợi Bạch Tô tiếp tục đặt câu hỏi, Đỗ Đỗ đã bổ sung thêm.