Vốn dĩ, Bạch Tô đã nhìn Đỗ Đỗ bằng cặp mắt khác xưa, muốn khen ngợi vài câu nhưng sau khi Đỗ Đỗ nói ra lời này thì Bạch Tô liền nuốt xuống lời khen ngợi đã lên môi.
Tuy rằng không nói ra lời khen ngợi, nhưng thái độ của Bạch Tô đối với Đỗ Đỗ đã dịu đi rồi.
Bởi vì cô cảm thấy những lời nói và cảm xúc mà Đỗ Đỗ vừa nói với cô đã không còn là quan hệ bạn bè chung bệnh viện bình thường, mà giống như trò chuyện với bạn bè thật sự hơn.
“Mà này, chuyện chị dâu tìm anh hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Tô đã nghĩ thông suốt nên không định nói lại nữa.
“Không có chuyện gì, chị ta cùng anh cả của tôi sống không tốt nên đến tìm tôi thôi.”
Đỗ Đỗ không sao cả nhún vai, dường như đã quen.
“Vậy mà anh cứ vô tư giúp đỡ chị ta thế sao? Cỗ vũ chị ta kiêu ngạo?”
Bạch Tô khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc.
“Không phải.”
Sau khi hơi dừng lại, Đỗ Đỗ lắc đầu.
“Không phải cô đã giúp tôi sao? Trong viện còn có những người khác thường xuyên khó chịu với họ.”
Sau đó, khóe miệng Đỗ Đỗ nở một nụ cười.
“Kỳ thật, những chuyện này tôi thực sự không quan tâm, chỉ cần bọn họ không đến công ty của tôi làm phiền là được.”
Nghe giọng điệu của anh ta, có thể ngẫu nhiên nghe ra một chút bất đắc dĩ.
Nghe anh ta nói như thế thì Bạch Tô cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Trong tương lai nếu cần tôi giúp thì cứ nói, tôi sẽ giải quyết bọn họ.”
Bạch Tô nghiêm túc nói với Đỗ Đỗ, rồi cúi đầu uống nước ép hắc mai biển của mình.
“Được thôi.”
Đỗ Đỗ gật đầu, kết thúc đề tài.
Hai người im lặng một lúc, mỗi người tự uống đồ uống của mình, không nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, Bạch Tô lại lên tiếng.
“Anh ở bệnh viện lâu như vậy, cũng biết rõ tôi rồi nhưng tôi vẫn không biết anh bị bệnh gì.”
Uống xong hai ngụm nước, Bạch Tô lại ngẩng đầu lên, nói chuyện phiếm với Đỗ Đỗ
“Dạ dày có chút vấn đề.”
Đỗ Đỗ mỉm cười.
“Có chút vấn đề? Ung thư dạ dày?”
Bạch Tô nhíu mày càng chặt.
Biết anh ta luôn thích nói điều gì đó với giọng điệu thờ ơ, đồng thời cảm giác như anh ta nằm viện đã lâu cho nên Bạch Tô đương nhiên bắt đầu đoán được tình trạng nghiêm trọng nhất.
“Cũng không phải…”
Đỗ Đỗ liếc nhìn Bạch Tô, mở miệng muốn nói lại thôi.
“Đó là... có một khối u nhỏ có thể chữa khỏi?”
Thấy Đỗ Đỗ phủ nhận, Bạch Tô ngập ngừng đoán ra đáp án khác.
“Cũng không phải…”
Sau đó Đỗ Đỗ lên tiếng phủ nhận.
“Vậy thì là gì?”
Không đoán được chút nào, Bạch Tô lắc đầu, cuối cùng chịu thua, cúi đầu uống thêm một ngụm nước hắc mai biển.
“Đau dạ dày một chút.”
Đỗ Đỗ nói một cách thận trọng, sau đó xem phản ứng của Bạch Tô.
“Phụt!”
Quả nhiên, Bạch Tô không thể kìm được mà phun một ngụm nước ép cây hắc mai biển xuống đất.
“Chỉ là có chút vấn đề về dạ dày?”
Bạch Tô nghi ngờ nhìn anh ta.
“À, nếu không thì sao?”
Đỗ Đỗ nghĩ cũng có chút buồn cười, sau khi biết được tình trạng của Đỗ Đỗ, phản ứng của nhiều người căn bản giống với Bạch Tô y đúc.
“Vậy thì tại sao anh chưa từng xuất viện, cứ phải ở lại đây không chịu rời đi?”
Bạch Tô cũng cạn lời, lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
“Vì ở đây rất vui.”
Trên mặt Đỗ Đỗ vẫn mang theo nụ cười thoải mái.
Sau khi nói xong, anh ta nói thêm: “Thế giới bên ngoài quá nhàm chán, tôi không cảm thấy người bên ngoài có thể hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, sống như vậy quá mệt mỏi. Bên ngoài cũng không giống như ở đây, người ta luôn hiểu rõ cuộc sống và khát khao được sống.”
Nghe anh ta nói như vậy thì Bạch Tô không khỏi trợn trắng một cái.
“Thấy anh cũng không phải quá già, nhưng mà lại giống như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời.”
“Ha ha, nói cho cùng thì cũng chỉ là quá nhàm chán mà thôi. Nếu bên ngoài còn có người thú vị như cô thì chắc tôi đã xuất viện từ lâu rồi.”
Đỗ Đỗ cười cười, nhanh chóng bình thường trở lại.
“Như vậy còn tạm được.”
Bạch Tô không khỏi lại phỉ nhổ anh ta một cái.
“Vậy thì khi tôi khỏe lại, chúng ta hãy cùng nhau xuất viện.”
Câu này có vẻ như là nói với Đỗ Đỗ, nhưng mà cũng có vẻ như là đang nói với chính mình. Sau khi cùng Đỗ Đỗ tán gẫu thì cô đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cô phải cố gắng điều trị thật tốt để đi ra ngoài đoàn tụ với Phó Vân Tiêu.
“Được.”
Đỗ Đỗ nghiêm túc gật đầu, đồng ý Bạch Tô.
Tối đó, cả hai trò chuyện một lúc rồi ai về phòng bệnh nấy.
Sau sự việc của chị dâu Đỗ, mối quan hệ giữa Bạch Tô và Đỗ Đỗ rõ ràng đã leo thang và mối quan hệ như giữa những bệnh nhân bình thường đã thăng cấp thành bạn bè.
Mỗi ngày Bạch Tô đều tích cực hợp tác điều trị trong bệnh viện, ghi âm đài phát thanh và kiểm tra tin tức của Phó Vân Tiêu khi cô có thời gian.
Thời gian gần đây, Tư Bắc Triệt ngày càng ít đến phòng bệnh gặp Bạch Tô, có lúc đến muộn, nhưng ngồi không được bao lâu liền vội vàng rời đi.
Trong thời gian đó, cô thấy Tư Bắc Triệt nhận được một vài cuộc điện thoại và tất cả các cuộc trò chuyện trên điện thoại đều là thông tin công việc… và cô có thể cảm thấy rằng công ty của anh ta đang trở nên bận rộn hơn.
Có một lần giữa chừng Tư Bắc Triệt đi rửa trái cây cho Bạch Tô thì tình cờ lúc này thư ký nhắn cho Tư Bắc Triệt về một bữa tiệc sinh nhật, Bạch Tô kiểm tra thì thấy rằng sắp đến ngày sinh của Tư Bắc Triệt.
Khi không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tô nằm trong phòng bệnh nghĩ về món quà sinh nhật dành cho Tư Bắc Triệt.
Trong thâm tâm cô biết rằng Tư Bắc Triệt đã làm rất nhiều điều cho cô, dù Bạch Tô chưa nói gì nhưng cô đã coi Tư Bắc Triệt là một người bạn đặc biệt quan trọng.
Vì vậy, Bạch Tô luôn muốn chuẩn bị một bất ngờ lớn cho Tư Bắc Triệt trong ngày sinh nhật.
Công việc của Tư Bắc Triệt hoàn toàn bận rộn, mấy ngày liền tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ nên anh ta cũng không đến phòng bệnh.
Khi lên phòng bệnh lần nữa thì lại là do đi công tác nên đến chia tay Bạch Tô.
“Cốc cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa, Bạch Tô ngồi ở trước đài dùng tai nghe thu âm đài nên không có nghe thấy.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, một lúc sau lại có tiếng mở cửa, Tư Bắc Triệt nhẹ tay bưng một chậu hoa nhài bước vào.
Thấy Bạch Tô vẫn chăm chú thu âm đài, Tư Bắc Triệt cũng không bận tâm, đặt hoa trước cửa sổ, sau đó tự mình ngồi xuống ghế.
Mãi cho đến khi Bạch Tô thu âm xong và tháo tai nghe ra thì cô mới mơ hồ cảm giác được có người ở sau lưng mình, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy Tư Bắc Triệt.
“Anh đến từ khi nào thế?”
Đã mấy ngày không gặp Tư Bắc Triệt, khi gặp lại, Bạch Tô hiển nhiên có chút kinh ngạc.
“Vừa mới tới không bao lâu.”
Một nụ cười hiện ra trên khóe miệng Tư Bắc Triệt và sau đó anh ta mang những bông hoa từ cửa sổ đến.
“Khi anh đi qua cổng thì thấy một người bán hoa nên anh mua cho em. Anh hy vọng mỗi ngày em đều sẽ có tâm trạng tốt.”
Anh ta vẫn mang theo nụ cười nơi khóe miệng, bổ sung thêm một câu.
Bạch Tô cầm hoa nhài nhìn một lượt, sau đó lại đặt bông hoa trước cửa sổ.
“Ừm, làm sao mà cảm thấy anh có chút kỳ quái.”
Đặt hoa vào chỗ cũ, cô nhìn Tư Bắc Triệt với ánh mắt hoài nghi, trong ấn tượng của cô, Tư Bắc Triệt chưa bao giờ xuất hiện trong hình ảnh này. Lúc này tự nhiên tính tình thay đổi mạnh mẽ, điều này luôn mang đến cho cô một linh cảm không tốt.