“Bác sĩ lúc nãy là người mới đến sao? Nhìn anh ta có vẻ đẹp trai.”
Bạch Tô đặt hộp cơm sang một bên và nghiêm túc hỏi Tư Bắc Triệt.
“Cắt!”
Tư Bắc Triệt không khỏi trợn mắt nhìn Bạch Tô.
“Quả nhiên phụ nữ không có thẩm mỹ, cái này mà cũng gọi là đẹp trai? Còn kém hơn tôi nhiều lắm!”
Anh ta cố tình tạo ra vẻ mặt khinh thường, sau đó lắc đầu.
Sau khi nói xong, Bạch Tô thật sự nghiêm túc đánh giá gương mặt của Tư Bắc Triệt.
“Ừm…”
Bạch Tô trầm ngâm một lát.
“Thế nào, bây giờ đã biết thế nào là đẹp trai sao?”
Tư Bắc Triệt cũng trở lại bình thường, thản nhiên nói đùa với Bạch Tô, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
“Thật sự là không đẹp mắt bằng anh bác sĩ.”
Bạch Tô cố tình ném ra những lời này khi Tư Bắc Triệt đang đắc ý, rõ ràng là cô đang nói thật lòng.
“Phi!”
Tư Bắc Triệt nghĩ rằng lúc nãy Bạch Tô gật đầu chính là đang nhận thua, nhưng mà anh ta không ngờ rằng cô lại đột ngột thay đổi.
“Mở to mắt nhìn rõ ràng, trên mặt anh có chữ viết đó.”
Lần này, Tư Bắc Triệt cũng trở nên nghiêm túc.
Mặt anh ta chợt ghé vào, nhìn Bạch Tô nói từng chữ.
“Chữ gì?”
Bạch Tô quả thực bị động tác đột ngột của anh ta dọa sợ, nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi rất đẹp trai.”
Giọng điệu của Tư Bắc Triệt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.
Không ngờ người này lại vì một chuyện vặt vãnh như vậy mà cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai, hơn nữa còn dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
“Được, được, anh đẹp trai nhất.”
Bạch Tô có chút không nói nên lời, cô cũng không muốn cùng Tư Bắc Triệt tranh luận nữa, liền nhanh chóng khen anh ta một câu để kết thúc chủ đề.
Vào buổi tối, Tư Bắc Triệt rời bệnh viện và trực tiếp đến công ty.
“Kiểm tra tình hình mới nhất của công ty Phó Vân Tiêu và những gì đã xảy ra với anh ta gần đây. Gửi cho tôi trong tối nay.”
Tư Bắc Triệt dặn dò người thư ký bên cạnh khi anh ta chuẩn bị bước vào văn phòng.
“Đã biết, tổng giám đốc.”
Cô thư ký gật đầu và nhanh chóng đi về bàn làm việc của mình để kiểm tra thông tin của Phó Vân Tiêu.
Nửa giờ sau, thư ký lại gõ cửa phòng làm việc của Tư Bắc Triệt với một đống tài liệu dày cộp.
“Tổng giám đốc, đây là lợi nhuận gần đây và phân phối đầu tư của công ty Phó Vân Tiêu.”
Cô thư ký trân trọng đặt vài tập tài liệu dày cộp lên bàn của Tư Bắc Triệt.
“Nhiều như vậy sao?”
Tư Bắc Triệt không khỏi cau mày khi nhìn vào tập tài liệu dày cộp trước mặt.
Anh ta biết rằng những tài liệu này đã được sắp xếp và về cơ bản chúng chỉ là những lời kết luận. Nếu những tài liệu này được chuyển thành những dự án hoàn chỉnh, thì những tài liệu về các dự án hoàn chỉnh này thực sự có thể được chất thành đống.
“Vâng, đúng vậy.”
Thư ký gật đầu, thành thật mà trả lời.
Sau đó Tư Bắc Triệt không hỏi thêm nữa, chọn thông tin trước mặt anh ta và bắt đầu phân tích khoản đầu tư gần đây của Phó Vân Tiêu và lợi nhuận của các dự án khác nhau.
Anh ta biết rằng toàn bộ thành phố A đang hỗn loạn và Phó Vân Tiêu đã vay khoản nợ lớn trước đó vì vậy Tư Bắc Triệt ngay từ đầu đã không đặt quá nhiều kỳ vọng cho Phó Vân Tiêu.
Nếu Phó Vân Tiêu quản lý tốt thì theo tính toán của Tư Bắc Triệt thì nhiều lắm là anh chỉ có thể ổn định được vị trí của mình trong bối cảnh hỗn loạn ở thành phố A và giảm bớt tác động của tình trạng rung chuyển này thôi.
Tuy nhiên, khi anh ta bắt đầu xem xét điều kiện hoạt động của công ty Phó Vân Tiêu, lông mày anh ta luôn cau lại, ánh mắt chuyển động nhanh như thể anh ta đang suy nghĩ thật nhanh theo những tính toán trong hồ sơ.
Trạng thái của Tư Bắc Triệt luôn là trạng thái tập trung cao độ, người thư ký đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì cô ta chưa bao giờ thấy Tư Bắc Triệt làm việc nghiêm túc đến vậy, hơn nữa bây giờ cũng không phải là đang xem tài liệu của công ty mình.
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt ở trạng thái này, thư ký bên cạnh nín thở, cả người bắt đầu trở nên thận trọng.
Tốc độ lật xem tài liệu của Tư Bắc Triệt cũng rất nhanh, anh ta cũng không mất quá nhiều thời gian để đọc một tập tài liệu, rồi lại cầm tập tài liệu tiếp theo.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta cũng đã đọc xong tất cả những diễn biến gần đây của công ty Phó Vân Tiêu.
Trong khoảng thời gian này, biểu cảm của Tư Bắc Triệt cũng đặc sắc không kém. Đôi khi cau mày như thể các mục trong hồ sơ đang gặp sự cố, sau đó dựa vào tập tài liệu mà tìm cách giảỉ quyết. Khì thì trên mặt lại bộc lộ ra vẻ sáng sủa, phảng phất như là trong đó lại có một chuyện khiến anh ta mở rộng tầm nhìn.
“Thiên tài!”
Sau khi đọc trang cuối cùng của tài liệu, Tư Bắc Triệt không khỏi thốt lên.
“Cô đã đọc thông tin của công ty họ chưa?”
Lúc này, mắt của Tư Bắc Triệt sáng lên, mặc dù chưa bao giờ quan tâm đến việc kinh doanh, nhưng sau khi đọc thông tin của Phó Vân Tiêu, anh ta đã vô tình bị các đề án của Phó Vân Tiêu dẫn dắt.
“Tôi đã nhìn qua một chút.”
Cô thư ký do dự liếc nhìn Tư Bắc Triệt rồi ngập ngừng trả lời.
“Vậy thì cô có biết tình hình kinh tế hiện tại của thành phố A không?”
Tư Bắc Triệt không nhịn được mà muốn tìm một người để chia sẻ cảm xúc của mình.
“Biết.”
Thư ký gật đầu, lần này không chút do dự.
“Trong bối cảnh kinh tế bất ổn, Phó Vân Tiêu đã đưa công ty của mình đấu tranh để thực hiện một số lần thay đổi và hoàn thành một cuộc cải tổ lớn của toàn bộ ngành và dần dần dẫn dắt nền kinh tế của thành phố A đi đúng hướng.”
Tư Bắc Triệt có chút hào hứng chia sẻ với thư ký.
“Cô có biết anh ta đang làm gì không? Anh ta không chỉ muốn làm cho công ty của họ tốt hơn mà còn muốn tự mình ổn định nền kinh tế của thành phố A.”
Anh ta không thể không thở dài thêm một tiếng nữa.
“Quên đi, chúng ta đừng nói về công ty của anh ta nữa. Còn về cuộc điều tra cá nhân gần đây của anh ta mà tôi đã yêu cầu cô kiểm tra thì sao?”
Anh ta bình tĩnh lại một chút, sau đó hỏi về những điều khác của Phó Vân Tiêu.
“Ừm... có chút tình huống nhỏ.”
Người thư ký ngập ngừng nói, sau đó cô ta dừng lại một chút để quan sát biểu hiện của Tư Bắc Triệt.
“Tình huống nhỏ là thế nào?”
Nghe được lời thư ký nói, Tư Bắc Triệt hoàn toàn bỏ đi kích động trước đó, có chút nghi ngờ nhìn thư ký hỏi.
“Phó Vân Tiêu và Bạch Tô có một cô con gái tên là Bạch Tiểu Bạch. Phó Vân Tiêu đã đưa cô ấy về thành phố A hai ngày trước, con gái của họ có thể bị rối loạn nhân cách.”
Thư ký cẩn thận trả lời.
“Rối loạn nhân cách?”
Tư Bắc Triệt khẽ cau mày không nhịn được mà lặp lại lần nữa, rõ ràng là anh ta cũng rất ngạc nhiên với kết quả này.
“Đúng vậy.”
Thư ký xác nhận một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi, cô cứ đặt tư liệu ở đây đi.”
Tư Bắc Triệt gật đầu và ra hiệu cho thư ký để tài liệu điều tra sang một bên.
So với xấp tài liệu dày cộp của công ty Phó Vân Tiêu, tài liệu về hoàn cảnh cá nhân của anh ít đến đáng thương, nó chỉ là vài tờ giấy mỏng, những tờ giấy này đều viết anh và con gái của Bạch Tô, Bạch Tiểu Bạch.
Sáng sớm hôm sau, Tư Bắc Triệt không nói trước mà lái xe thẳng đến chi nhánh của công ty Phó Vân Tiêu ở nước Tây.
Sau cả đêm suy nghĩ, anh ta đã tính ra rõ ràng rồi, anh ta nên ra sức để giúp Phó Vân Tiêu và Bạch Tô. Đặc biệt khi Bạch Tiểu Bạch mắc chứng rối loạn nhân cách, anh ta càng nên nỗ lực để gia đình họ có thể đoàn tụ. Bằng cách này thì có thể sẽ giúp ích cho bệnh tình của cô bé hơn.